Lâm Vũ Thiên Hạ
Chương 76
Thần niệm vừa động hắn liền rời khỏi tháp liền thấy Tiểu Bạch đang nằm bẹp phía bên ngoài hang động đợi hắn, Trần Vũ thấy vậy liền vui mừng đi lại gần.
Tiểu Bạch đột ngột phát hiện được mùi của chủ nhân mình liền ngốc đầu nhìn vào bên trong, quả thật là chủ nhân của nó đã hiện thân.
- Cực khổ cho ngươi rồi!
Trần Vũ vuốt đầu Tiểu Bạch đồng thời lấy trong túi trữ vật ra hai mươi viên yêu hạch cấp một đưa cho nó.
- Cám ơn chủ nhân!
Tiểu Bạch không chần chừ liền há to cái miệng nuốt xuống tất cả yêu hạch mà Trần Vũ mới vừa đưa, sau đó nó dụi dụi cái đầu vào chân hắn, tỏ vẻ thiện cảm.
Trần Vũ thấy vậy cười lớn, nói:
- Tiếp theo, ngươi không cần chống đối ý niệm của ta, thả lỏng ra là được!
Mặc dù nó không hiểu ý tứ của chủ nhân mình muốn làm như vậy để làm gì những cũng gật đầu nghe theo.
Trần Vũ động thần niệm thu Tiểu Bạch vào trong tháp, hắn sợ để nó ở ngoài sẽ có điểm nguy hiểm, nên mang nó vào trong, dù gì không gian bên trong lại rộng lớn như thế.
Tiểu Bạch ban đầu rất ngạc nhiên, nhưng lúc sau rất vui mừng vì nó có chủ chân thần thông như vậy, đây đúng là nó không thấy hối hận.
- Được rồi, trong đây ngươi thích đi đâu thì đi, lúc nào ta cần thì sẽ đích thân đi gặp ngươi, còn đây một trăm viên yêu hạch, ngươi lấy dùng dần dần.
Trần Vũ nói xong tiến đến Tàng Kinh Các bắt đầu học vẽ phù, đầu tiên hắn lấy một tấm ngọc giản lên thả thần thức vào bên trong. “Ẩn Thân Phù”.
Ẩn Thân Phù đúng như tên, có thể trong không gian làm người khác không thể nhìn ra.
- Những tấm phù này thật đặc biệt.
Trần Vũ thầm tán thưởng, nhưng lúc này có một âm thanh dịu dàng vang lên.
- Ta có thể mang những tấm ngọc giản này đem học được không?
Nàng dù là thê tử của hắn, đồ của hắn cũng chính là của nàng, nhưng cũng phải hỏi phu quân mình một tiếng, chứ không thể không nói tiếng nào muốn làm gì thì làm.
Trần Vũ đối với điểm này của nàng cực kỳ ưng ý, hắn rất thích tính cách của nàng.
- À, những chuyện này nàng muốn làm sao thì làm, cũng không cần hỏi ta, muốn lấy đi bao nhiêu thì lấy, nhưng đừng truyền lung tung ra ngoài là được, sẽ rất phiền phức!
Trần Vũ gật đầu nói, nàng làm sao không biết chuyện kia, nếu để người khác biết e là sẽ khiến rất nhiều người nhìn chằm chằm vào.
- Ừm!
Nàng chỉ “ừm” một tiếng sau đó biến mất khỏi tầng hai. Trần Vũ tiếp tục công việc của mình, bắt đầu dùng tinh thần lực vẽ theo phù văn trong ngọc giản, ban đầu hắn chỉ vẽ được một tấm liền nằm xuống nghỉ ngơi.
Khi vẽ phù văn, tinh thần lực hắn quá tiêu hao, khiến hắn không chịu nỗi, sau khi nghỉ ngơi hắn lại tiếp tục vẽ tiếp phù văn cho đến khi nào thành thục mới học tiếp phù văn khác.
Hắn không có học hết tất cả những phù văn đó mà lựa những thứ nào thấy cần thiết hắn mới quyết định học.
Thời gian trong tháp nhanh chóng trôi qua, mới đây mà đã hơn ba tháng trôi qua, đói thì hắn lấy lương khô ra ăn, ăn xong lại tiếp thục vẽ phù văn, đến bây giờ hắn đã thông thạo hơn trăm cái phù văn.
- Ta cảm thấy tinh thần lực của mình ngày càng mạnh ra!
Trần Vũ âm thầm hồi tưởng lại từ lúc bắt đầu học đến giờ, tuy có hơi nhàm chán, nhưng ngày nào Cơ Nguyệt cũng đến thăm hắn, tư từ khoảng cách giữa hai người cũng đã gần lại.
Càng tiếp xúc nhiều với thê tử của mình, hắn thấy nàng tâm địa rất tốt, nàng thực lực cao siêu nhưng không bao giờ khinh bỉ hắn, nàng đối đãi rất hỏa nhã, luôn chăm sóc cho hắn.
Mà nhờ có nàng mà hắn có thêm động lực học những phù văn khô khan này, bây giờ hắn có thể một ngày vẽ hơn mười tấm phù văn, không những vậy hắn còn nghiêng cứu thêm các lại trận pháp.
Hắn đồng thời mừng thầm trong lòng, hắn đã đọc được một số thông tin trong ngọc giản, tinh thần lực về sau càng mạnh càng tốt trong quá trình như luyện đan, luyện pháp khí, khống chế pháp bảo,... đây chính là những điều mà hắn cần thiết.
- Chàng không học tiếp phù văn nữa sao?
Cơ Nguyệt đúng giờ này thường lên tầng hai cùng hắn trò truyện, về sau nàng cũng đổi cách xưng hô với hắn, hai người tiếp xúc thường xuyên làm cho tình cảm giữa hai người ngày càng tốt đẹp.
Như mọi ngày, nàng thường lên đây làm bạn cùng hắn, nhưng hôm nay nàng thấy hắn thản nhiên nằm chơi không có học như trước, liền muốn hỏi thử.
- Ta hầu như đã học những thứ cần thiết, những thứ còn lại không hẳn, học cũng vô dụng, bây giờ ta cũng nên chuẩn bị thực hành rồi!
Trần Vũ mỉm cười đáp lại, đồng thời nắm lấy tay nàng kéo xuống ngồi kế hắn, tuy nàng ngồi kế hắn nhưng hắn vẫn không đụng tay đụng chân gì được nàng, cao lắm là được nắm tay mà thôi, xem ra lời thê tử mình nói không phải để chơi.
- Đúng rồi, ta vào đây đã lâu mà không biết nàng ở nơi nào trong tầng một!
Trần Vũ lên tiếng hỏi, hắn cũng không có điều tra gì, chỉ tiện tay hỏi một cái cho biết vậy thôi.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
30 chương
15 chương
12 chương
53 chương
512 chương
123 chương