Lâm Vũ Thiên Hạ
Chương 322
Đến ngày hôm sau như mọi người tiên đoán, người của Lưu Vân Tông kéo đến rất nhiều, nhìn sơ thì có hơn hai mươi người, trong đó thấp nhất cũng là Bạo Khí Cảnh sơ kỳ.
Mà cao nhất chính là Khí Tông Cảnh, người đứng đầu chính là Quách trưởng lão, trưởng lão nội tông của Lưu Vân Tông.
- Gọi tông chủ của ngươi ra đây cho chúng ta nói chuyện!
Quách trưởng lão đi tới trước cổng học viện, nhưng mà không có đi vào trong, lão ta biết một khi bước vào thì mình chả khác gì thường dân.
- Được, các vị đợi một chút để ta thông báo!
Tên thị vệ thấy tình cảnh này thì biết sắp có chuyện lớn xảy ra, không dám chậm trễ liền rút lệnh bài ra thông báo cho Viện Trưởng Trần Vũ.
Đám người Lưu Vân Tông lần đầu thấy người ta đi thông báo mà không cần phải di chuyển làm bọn hắn cảm thấy vô cùng tò mò, nhưng cũng không dám chạy lại giật lấy tấm lệnh bài mà quan sát.
- Cuối cùng cũng tới!
Trần Vũ nhận được tin báo thì thở dài nhẹ một cái, từ trên Thiên Cấm Sơn bay xuống học viện, sau đó từ từ đi ra cổng học viện, ánh mắt bình thản nhìn sang đám người Lưu Vân Tông.
Thái độ cũng không có biểu thị ra bên ngoài, thái độ vô cùng bình thường nhìn Quách trưởng lão, hỏi:
- Không biết các hạ tới học viện của ta làm gì?
- Hôm nay ta tới đây chính là muốn đòi lại công đạo cho đệ tử tông môn của ta!
Quách trưởng lão cười lạnh, thái độ vô cùng xem thường, thì ra người đứng đầu chỉ là một nhóc con miệng còn hôi sữa, nhưng mà sau lưng lại có một cái cột chống lưng rất to.
- Công đạo? Công đạo gì?
Trần Vũ giả vờ tỏ ý không hiểu, hỏi ngược lại.
- Hừ, ngươi còn phải hỏi? Được, nói có sách mách phải có chứng, ta sẽ lấy nhân chứng ra đây xem ngươi nói như thế nào?
Quách trưởng lão âm trầm, lời nói lạnh nhạt, Trương Thiếu La biết vậy liền đứng ra phía trước, khóe miệng cười lạnh nhìn sang Trần Vũ, thầm nói trong lòng:
- Thì ra là tên phế vật nhà ngươi, không ngờ ngươi lại có ngày hôm nay, bất quá ngày tàn của các ngươi sẽ mau tới mà thôi!
Trương Thiếu La lạnh lùng nhìn sang hai tên thị vệ đánh mình hôm trước, chỉ về phía đó, nói:
- Bọn hắn chính là người đánh ta bị thương? Sao? Các ngươi không dám nhận chuyện mình đã từng làm hay sao? Thì ra cái Thiên Đạo Học Viện chó má này cũng chỉ có như vậy mà thôi!
- Đúng đấy trưởng lão, chính mắt bọn ta nhìn thấy hai tên thị vệ kia đánh người, hơn nữa còn làm La đại ca bị thương!
- Đúng đấy, ta cũng nhìn thấy!
Hai tên thị vệ đứng canh cổng nghe vậy thì cũng không tỏ thái độ gì, nói cũng không nói lời nào, dửng dưng nhìn đám người Lưu Vân Tông hò hét.
Quách trưởng lão hất mặt nhìn sang Trần Vũ với giọng điệu cười khẩy, nói:
- Ngươi còn gì để chối? Nơi đây chúng ta có rất nhiều người làm chứng rằng người của học viện các ngươi làm bị thương đệ tử tông môn chúng ta! Để ta xem ngươi ăn nói như thế nào?
- Các ngươi có làm hắn bị thương không?
Trần Vũ không thèm để ý tới đám người Quách trưởng lão, liếc mắt nhìn sang đám thị vệ hỏi.
- Viện trưởng, lúc trước chúng ta quả thật có đánh hắn bị thương, mong viện trưởng trách tội!
Hai tên thị vệ không một chút sợ hãi, việc mình làm thì mình nhận, không có gì phải nói dối cả.
- Vậy ta tại đây xin lỗi đệ tử của Lưu Vân Tông vậy! Đây là sai xót của ta quản người không nghiêm!
Trần Vũ thản nhiên cười nói với Quách trưởng lão, nhưng trong lòng thì lại khác rất nhiều, lúc trước rõ ràng là Trương Thiếu La tới gây chuyện trước nhưng hắn cũng không thèm nói tới.
Hắn còn đang muốn xem đám người này còn muốn giở trò gì tiếp theo.
- Vậy ngươi sẽ phạt bọn hắn như thế nào, còn phải bồi thường cho thích đáng để cho đệ tử của tông môn ta một công đạo!
Quách trưởng lão cười lạnh.
- Được!
- Hai người các ngươi gây thương tích cho người khác, đã biết tội của mình chưa? Nay ta phạt các ngươi về Thiên Cấm Sơn đóng của suy nghĩ một ngày, các ngươi có phục hay không?
- Thuộc hạ bái phục!
Hai tên thuộc hạ cúi người rời đi, mà nhìn trên khuôn mặt bọn chúng không có gì gọi là khổ sở, trái lại là vô cùng vui mừng vì mình được nghỉ xả hơi một ngày.
Khi nghe vậy thì Quách trưởng lão tức tới đỏ mặt, chỉ trách phạt đơn giản như vậy thôi sao?
- Được, vậy ngươi đền bù cho đệ tử của ta như thế nào?
- A,...ta xém quên mất, đây chính là Huyết Dương Đan, là đan dược nhị phẩm chuyên chữa thương, cấp cho hắn xem như không làm nhục hắn rồi!
Trần Vũ lấy trong túi trữ vật ra một lọ đan dược ném qua cho Trương Thiếu La, hắn lười quan tâm đứng đó nhiều chuyện nên đi vào bên trong học viện.
Mà người đứng xung quanh có rất nhiều, các thế lực lớn khắp Việt Triều cũng đang nhìn vào trong này, trong đó có không ít người có ý đồ đen tối với công pháp Thiên Cấp kia.
- Trưởng lão, tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?
Trương Thiếu La thấy mọi chuyện không được như ý muốn thì quay sang hỏi nhỏ.
- Còn sao nữa, trở về thôi!
Quách trưởng lão tức giận, cũng không bắt bẻ được gì, một cước đi thẳng khuất khỏi đám người.
Hôm nay bọn họ tới chính là muốn làm cho học viện rối rem nhưng mà khi tới thì về tình và lý thì cũng chỉ có bao nhiêu thôi, người ta cũng đã trách phạt và đền bù tổn thất rồi thì còn làm được gì nữa?
Mọi chuyện không kinh động quá lớn, mọi người xem một chút rồi cũng rời đi, mà hôm nay Mua Sắm Tháp của hắn đã được rất nhiều thương nhân và gia tộc thuê lại.
Bên trong bày bán đủ mọi thứ từ vật phẩm hằng ngày cho đến rau củ quả, linh dược, binh khí,...
Giải Trí Tháp thì cũng được bắt đầu bàu bày, bên trong chủ yếu là trà đạo của sư phụ hắn, người tới nơi này cũng rất đông, hằng ngày có chừng hai mươi người tới đây chất vẫn lão đủ thứ.
Mấy loại đan dược trân quý cũng bắt đầu cho bán đấu giá trong Mua Sắm Tháp, người tới đây đặt mua đan dược là không phải ít, làm cho Vu Lão và Huyền Lão tối mặt cả ngày.
Nhờ vậy mà tài luyện đan của các lão cũng bước sang một tầng cao mới, nếu người khác nhìn thấy thì chỉ sợ khó mà ngặm mồm lại.
...
Thời gian nhấp nhoáng một cái liền ba ngày đi qua, hôm nay Tháp Lão cho người chuẩn bị một tế đàng đặt trước cửa lớn của học viện, phía trên bày biện lư hương cùng một ít mâm ngũ quả, điều đặc biệt duy nhất chính là ba cây nhang được làm bằng kim loại.
Mọi người xúm tới đây xem không ít, những ngươi đang ngồi trong Giả Trí Tháp thì bước ra lang cang nhìn xuống phía dưới.
Trần Vũ cũng đứng một bên quan sát, hắn thấy sư phụ mình cầm ba cây nhang bằng kim loại kia chấp lên tráng, hai mắt nhắm lại, giong điệu trầm ổn vang lên:
- Cửu cửu chí Thiên, phụng lệnh Thiên Hoàng, Tiên cơ đã định, Cuồng Nguyên ra đời, bắt đầu từ đây!
Tháp Lão cúi người khấu đầu nhẹ một cái, đem ba cây nhang cắm xuống lư hương.
Rầm...xẹt!
Bất ngờ từ chín tầng mây, một tia thiên lôi vô cùng khủng khiếp giáng xuống như trời sập, một đường điện lớn đánh vào ba cây nhang, lập tức đốt cháy nó lên.
Trên mây trắng, bất ngờ xuất hiện một cái lỗ hổng màu đen, từ trong lỗ hổng xuất hiện một tấm bia đá ngàn cân đang lao xuống phía dưới học viện, bia đá không ngừng bóc cháy mà rơi xuống.
- Chạy...chạy nhanh, nơi đây rất nguy hiểm...
Những người phía dưới phát hiện tình hình không ổn liền nhanh chóng tán ra chạy, cũng có một ít người gan dạ ở lại quan sát.
Đùng!
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
49 chương
7 chương
96 chương
631 chương
517 chương
1858 chương