Lâm Vũ Thiên Hạ
Chương 271
- Bần đạo bế quan tu luyện trên núi đã hơn mấy chục năm nay, hằng tháng chỉ có vài ngày là ta nghỉ tu xuống núi giải ngố, cho nên đã tu luyện được rất nhiều bí kíp chữa bệnh và đoán mệnh, chuyên nghiêng cứu độ thế, hành thiện tích đức, bất kế là già hay trẻ, giàu hay nghèo, chỉ cần có đủ tiền là ta sẽ giúp đỡ ngay, trên đây có niêm yết bảng báo giá chữa các loại bệnh, mời các hạ tham khảo!
Tiểu Vũ đứng dậy rao liêu nghiêu, tay cầm tờ giấy đưa lên cho mọi người nhìn, một ít người đi đường có chút tò mò nhìn qua. Ở đại lục này ai cũng biết những Thiên Sư như thế này thường luyện đan rất cao tay, hơn hết là biết đoán mệnh, trừ tà, lập đàn...
Nhưng mà giá tiền mỗi lần để mời được một vị như vậy thì khỏi phải bàn, giá vô cùng đắt, không phải ai cũng có thể sờ tới được. Người đi đường đa số là người dân bình thường, nên cũng chỉ tùy tiện nhìn một chút cho hết tò mò rồi thôi.
Còn Trần Vũ cùng Tháp Lão nghe được thì không khỏi ngước mặt nhìn lên, Trần Vũ thì nhìn phân thân mình với một ánh mắt khác, hắn muốn xem thử cái phân thân của mình làm được gì. Nhưng trái lại Tháp Lão chỉ lắc đầu ngao ngán.
Lúc này, có hai người vừa nói chuyện vừa đi đến, trong đó một người là thành chủ Đổng Thanh Phong, người còn lại là một vị quan chức nhỏ, được phân công xuống đây xem xét tình hình của Nam Lĩnh Thành.
Người này mập mạp, bụng lớn phình to ra trước, đầu đội nón quan sai, nhìn thực lực thì hơn hẳn thành chủ một đại cảnh giới, bụng ụt ịt đi về phía trước, trên đường đi có thể thấy thành chủ cũng không ưa gì tên này lắm, chỉ nói chuyện qua loa cho có lệ.
- Đúng vậy, đại nhân không cần lo lắng, mọi chuyện ở đây đã được giải quyết một cách ổn thỏa, không cần triều đình cho người xuống trợ giúp nữa!
Đổng Thanh Phong cung kính giải thích mọi chuyện ở đây cho gã quan sai đại nhân nghe, nghe vậy gã kia chỉ gật đầu nhè nhẹ chứ không nói gì, ánh mắt thì không ngừng ngó trước nhìn sau, đánh giá ngôi thành nhỏ bé này.
- Ồ!
Gã quan sai đại nhân nhìn thấy phía trước có một tên Thiên Sư thì không khỏi ngạc nhiên, vì bình thường những tên này sẽ được những gia tộc lớn mời về trợ giúp. Nhưng gã này lang thang ngoài đường xem như là vẫn chưa có đầu nhập vào một thế lực nào khác.
Thành Chủ cũng nhìn về hướng mà gã quan sai đại nhân này đang nhìn thì cũng nhìn thấy gã Thiên Sư, nhưng cũng không nhận ra đó là Tiểu Vũ, vì hắn đã hóa trang màu mè hoa lá hẹ rồi.
Gã quan sai đại nhân nhanh chóng đi lại gần, gã mỉm cười cung kính nói:
- Tiên sinh, ta muốn đoán bệnh xem bói một chút!
- Được!
Tiểu Vũ mỉm cười, tay vuốt chòm râu giả đáp lại, sau đó cầm lấy cánh tay của gã quan sai đại nhân lên bắt mạch đoán mò chứ không có làm thật sự.
- Căng à, kèo này mắc à nha...ủa lộn khó à nha!
Tiểu Vũ khi xem mạch cho gã quan sai đại nhân xong thì có chút thở dài, nhưng mà thật ra hắn cũng chả có xem mạch gì cả.
Đổng Thanh Phong ở kế bên nghe vậy thì không khỏi chau mày, bất quá cũng không có lên tiếng. Mà gã quan sai đại nhân cũng vậy, ánh mắt nghi hoặc nhìn sang, dừng một lát liền lấy trong người ra một tờ giấy đưa cho vị Thiên Sư, nói:
- Ta bị trúng một loại độc, tiên sinh có thể xem qua cái này không? Đây, mời tiên sinh!
- Không cần, ta có biết chữ đâu mà xem toa này!
Tiểu Vũ liền tay nhanh hơn não, nhìn cũng không thèm nhìn tờ giấy mà gã quan sai đại nhân đã đưa cho mình, mà trực tiếp đẩy ngược lại, tùy tiện chém gió, sau đó khuôn mặt có chút nghiêm túc, nhàn nhạt nói:
- Qua bắt mạch, ta biết ngươi bị một loại độc rất khó chữa!
- Vậy có biện pháp chữa trị nào không tiên sinh?
Gã quan sai đại nhân nghe vậy thì hơi nhăn mặt một chút, nhưng sau đó cũng đáp lại.
Tiểu Vũ nghe vậy thì im lặng một chút, ra vẻ nguy hiểm sau đó mới nhàn nhạt lên tiếng:
- Có! Ngươi nên thường xuyên đi tắm bùn!
- Vậy sẽ giúp trị khỏi bệnh được hả tiên sinh?
Tên quan sai đại nhân nghe vậy thì cũng nghĩ một chút rồi nhanh nhảu hỏi lại, gã đoán là vị Thiên Sư này đang nói tới vấn đề của mình, còn biết dí dỏm căn bệnh của mình nữa chứ.
- Không! Nó sẽ giúp ngươi làm quen dần với đất đi là vừa!
Tiểu Vũ ngước đầu nhìn lên trời dõng dạc nói, lúc này thì Đổng Thanh Phong đang cố gắn nén cười lại, ánh mắt không thể không nể phục gã Thiên Sư này hơn được nữa.
- Ta chỉ muốn nói là ta bị độc thân, muốn tìm được thê tử thôi mà? Còn đây là thông tin của ta!
Tên quan sai vẫn đang cho rằng vị Thiên Sư này đang nói ẩn ý đến vấn đề nào đó, bây giờ hắn cũng có chút nghi ngờ gã Thiên Sư này, nhưng cũng sợ rằng tên này nghe nhầm nên chịu khó đưa lại tờ giấy lúc nãy.
- Đâu đưa ta bắt mạch lại coi!
Tiểu Vũ nghe vậy thì sượng mặt, tưởng rằng nãy giờ mình đã đoán đúng những thứ mà tên mập mạp này đang hỏi, nhưng bây giờ hắn mới biết mình đã nói trật lất hết, chả có cái nào là đúng với cái nào cả.
- Thì ra là như vậy, lúc nãy đã có một sự nhầm lẫn nhè nhẹ, tưởng gì chứ độc thân thì ngươi đã tìm đúng người rồi! Tối nay ta sẽ sắp xếp cho ngươi gặp một người, nên nhớ, nếu muốn gây ấn tượng với vị cô nương đó thì ngươi không cần cố tỏ ra mình vui tính hay thông minh các kiểu làm gì, chỉ cần chứng minh ngươi giàu là được!
- Để phòng hờ có chuyện bất trắc xảy ra, ngươi hãy cầm lấy tờ giấy này!
Tiểu Vũ rút trong tháp ra một cây bút, sau đó viết vài chữ lên tờ giấy rồi gấp lại đưa cho tên quan sai đại nhân.
Tên quan sai đại nhân liền vui mừng nhận tờ giấy, định vừa đưa tiền nhưng hắn dừng lại, mở tờ giấy ra xem thì không khỏi xám mặt lại, hắn đã giận đến rung người, liền lớn tiếng quát:
- Người đâu, bắt hắn lại cho ta, dám cả gan làm nhục mệnh quan triều đình! Bắt được lập tức chém đầu thị chúng!
Đổng Thanh Phong đứng kế bên nghe được mệnh lệnh thì chán ghét, hành động vô cùng chậm chạp, tên Thiên Sư này trọc tức tên quan sai đại nhân này làm hắn rất hài lòng.
Tiểu Vũ nghe vậy thì không hỏi mỉm cười lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Xưa nay bần đạo chưa ngán ai bao giờ!
- Lớn mật!
Tên quan sai đại nhân liền hung hắn đánh một chưởng vào đầu Tiểu Vũ, Tiểu Vũ thấy vậy liền thi triển Ngự Phong Thuật cấp tốc lui về phía sau.
Bành!
Một chưởng của gã quan sai đại nhân đánh thục vào bức tường làm tường vỡ sụp, bụi bay đầy đầu, Tiểu Vũ nhảy lên cao nhìn lại cười lớn rồi chạy khuất.
Gã quan sai đại nhân liền nhanh chóng đuổi theo nhưng liền đứng lại vì đã mất dấu tên Thiên Sư kia rồi. Đổng Thanh Phong cũng nhanh chóng đuổi theo, nhưng thấy gã quan sai không đuổi nữa thì cũng dừng lại.
- Ngươi đi cho người dán cáo thị tìm tên này cho ta, dám nhục mạ bổn tọa, chỉ có con đường chết!
Tên quan sai đại nhân siết chặt nắm tay, nhồi tờ giấy lúc nãy lại rồi vứt qua một bên, giận dữ quay người rời đi, Đổng Thanh Phong thấy vậy mới nhặt tờ giấy lúc nãy lên mở ra thì khuôn mặt cũng nén cười không được.
Trong đó viết hai chữ “Thanh Lâu”, mà gã đến đây để xem bói toán tình duyên ai ngờ bị người ta kêu vào Thanh Lâu mà lấy thê tử, biểu sao mà gã quan sai không giận như vậy sao được
Thành Chủ đọc xong cũng vứt tờ giấy xuống đất rồi rời đi, nhưng cũng may mắn ngay chỗ Trần Vũ, gã cũng nhặt lên xem nội dung bên trong, sau đó ôm bụng cười như điên, giả thần giả quỷ cả buổi rốt cuộc chỉ là lừa bịp.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
30 chương
15 chương
12 chương
53 chương
512 chương
123 chương