Lâm Vũ Thiên Hạ
Chương 121
Trần Vũ cười nhạt, hắn tiến về phía U Minh Sơn Cốc đi vào, chiến đấu trong trấn không phải chuyện hay, hắn không muốn làm những người vô tội bị chết oan uổng, nên mới vào đây.
Hai tên mạo hiểm giả của Thanh Long mạo hiểm đoàn theo sát hắn đến nơi này, một tên thấy hắn đi vào U Minh Sơn Cốc liền cười lạnh nói:
- Ha ha, hắn dám vào trong đây, xem như là mồ chôn hắn rồi!
- Đúng vậy, lần này nhị đoàn trưởng đích thân ra tay, ta xem tên này làm sao sống được, chỉ là một tên thiếu niên nho nhỏ mà dám giết phó thủ lĩnh xem ra cũng có một chút thủ đoạn.
Tên mạo hiểm giả kế bên nghe vậy, miệng cười khinh bỉ, một tên nhóc con miệng còn hôi sửa làm gì phải sợ như vậy.
Trên đường từ U Minh Trấn thông đến U Minh Sơn Cốc, Trần Vũ giả vờ như không hay biết có người theo dõi, một mực thản nhiên đi vào bên trong, lúc đi vào trong, hắn thản nhiên tìm một gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi.
Không một chút đề phòng, hai tên mạo hiểm giả thấy vậy liền cười lạnh, lúc này Chu Thanh đã dẫn theo gần hết số người trong binh đoàn đi đến, tiếng bước chân hùng hồ, làm những người đang đi trên đường thấy phải sợ hãi.
Hai tên mạo hiểm giả của Thanh Long mạo hiểm đoàn thấy vậy liền chạy đến hành lễ nói:
- Nhị đoàn trưởng, tên đó đang ngồi phía trước nghỉ ngơi, biểu hiện của hắn xem ra chưa biết chúng ta theo dõi!
- Ha ha một tên nhãi như hắn làm sao biết có người theo dõi chứ, lát về ta sẽ nói cho đại đoàn trưởng thưởng cho các ngươi, làm tốt lắm. Các ngươi theo ta đến bắt tên hỗn xược đó, xem hắn có ba đầu sáu tay như thế nào!
Lúc này nguyên một binh đoàn hùng hồ đi đến chỗ gốc cây Trần Vũ đang ngồi, Chu Thanh đi đến phía trước, giọng âm u lớn tiếng nói:
- Ngươi dám giết nhiều người của Thanh Long binh đoàn ta như vậy, hôm nay là tử kỳ của ngươi, còn không lại đây quỳ xuống chịu chết.
Trần Vũ lúc này mở mắt ra, đứng dậy, lấy tay khấy khấy lỗ tai, nhàn nhạt nói:
- Ngươi có thể nói tiếng người được không!
Mọi người nghe vậy liền rùng mình một cái, tên thiếu niên tầm mười bảy mười tám này lại dám sỉ nhục nhị đoàn trưởng như thế, xem lần này hắn chết thê thảm như thế nào.
Chu Thanh nghe vậy, mặt đen xám như tro, không ngờ tên này lại dám hỗn xược như thế, từ lúc hắn làm nhị đoàn trưởng cho đến nay chưa từng có người dám nói với hắn như vậy.
- Được, được, được, ngươi lại dám sỉ nhục ta, lần này ta cho ngươi chết một cách đau khổ nhất!
Chu Thanh liền nhe răng, giọng âm u như từ U Minh Cữu Tuyền nói ra, khiến mọi người xung quanh đều phải rùng mình một cái.
Chân khí trong người Chu Thanh khuếch tán ra xung quanh, làm mọi người đều lùi về sau vài bước, không dám bước lại gần.
- Vậy ta sẽ thanh toàn cho các ngươi, xuống dưới cùng bọn hắn đoàn tụ đi!
Trần Vũ nhàn nhạt nói, không xem trọng bọn Chu Thanh một chút xíu nào, hắn đã dò xét tên này, thực lực chỉ là Bạo Khí Cảnh trung kỳ, đối với hắn bây giờ chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
Còn những tên lâu la đi theo phía sau mạnh nhất cũng chỉ là Ngưng Khí Cảnh tầng sáu tầng bảy, cũng không làm gì được hắn.
Với lại một tên cặn bả này suốt ngày đòi giết hắn, làm hắn cảm thấy rất phiền, nhân cơ hội này giải quyết một mẻ hốt gọn, xem như về sau không còn rắc rối.
Đối với những người này hắn đã nghĩ kỹ, lợi nhiều hơn hại, lợi là giết bọn này về sau sẽ không người nào dám làm phiền đến hắn nữa, cũng dẹp đi những thành phần xấu cho những người khác.
Còn về phần hại, hầu như đối với hắn cũng không có có làm nên gợn sóng gì, hơn nữa cũng không sợ những người khác nhìn chằm chằm để mắt tới.
Với thực lực của hắn bây giờ có thể đánh với một tên cao thủ Khí Tông Cảnh, làm gì phải sợ những tên Bạo Khí Cảnh như thế này chứ.
- Tiểu tử đi chết đi! Liệt Hỏa Quyền!
Chu Thanh la lớn, chân khí màu vàng bao phủ toàn quyền đánh về phía Trần Vũ, uy áp của cường giả Bạo Khí Cảnh làm những người xung quanh phải run rẩy.
Đây chính là sát chiêu của hắn, Liệt Hỏa Quyền nếu đánh trúng có thể thiêu rụi đối phương trong vòng chớp mắt, là Huyền gai trung phẩm vũ kỹ.
Cười nhạt một cái Trần Vũ thản nhiên chỉ một điểm đến phía Chu Thanh, Kiếm Chỉ Thuật đã lâu hắn chưa sử dụng, lần này hắn đã muốn sử dụng rồi.
Thấy nhóc con trước mắt mình chỉ một ngón tay về phía hắn chỉ cho là làm ra vẻ chứ bên trong đang sợ té đái rồi.
Nhưng không may cho hắn, linh lực bộc phát ra, một điểm sáng nhạt nhanh chóng phóng đến, một quyền của Chu Thanh còn chưa chạm đếm hắn đã bị một chỉ của Trần Vũ bắn xuyên đầu, chết ngay tức khắc, những người xưng quanh không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Chuyện gì xảy ra thế, không thể nào, làm sao nhị đoàn trưởng lại chết như thế!
Một tên mạo hiểm giả không tin vào mắt mình, liền đứng dậy dụi dụi mắt vài cái xem mình có nhìn nhầm không.
Trần Vũ nhìn tình cảnh trước mặt mình chỉ cười nhạt, lúc trước hắn rất chật vật với đám Thanh Long đoàn này, nhưng lần này lại khác, hắn đã đột phá Ngưng Thần hậu kỳ.
Hơn nữa gần nữa năm hắn đã cũng cố tu vi, bây giờ có thể đánh với cường giả Khí Tông Cảnh đỉnh phong, đây không phải là nói chơi.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
517 chương
52 chương
72 chương
8 chương
7 chương
154 chương
106 chương