Lâm Vũ Thiên Hạ
Chương 104
Hỏa Lang thừa cơ lao thẳng vào cơ thể của Âm Phong Thú.
NGAO... NGAO...
Âm Phong Thú Hỏa Lang cắn tổn thương nhiều chỗ, khiến nó đau đớn không thôi.
Trong chốc lát Âm Phong Thú lật người đứng lên, cự trảo vỗ lên người Hỏa Lang, Hỏa Lang bị đánh bay như con ruồi.
Âm Phong Thú phun từng đoàn chất lỏng màu xám ra ngoài, nó hiện tại đã bị chọc giận, than thể bành trướng hơn nhiều.
Ngay sau đó một đoàn phong nhận lớn cũng bắn ra.
Đá vụn bốn phía bị thổi bay lên, trên mặt đất kéo lê nhiều dấu vết sâu.
Ầm ầm!
Nơi Hỏa Lang ngã bị phong nhận cắt nát, đá vụn bắn ra bốn phía.
Trần Vũ nhìn đại chiến kinh thiên trước mặt, tâm thần càng không ngừng chấn động.
Âm Phong Thú này tối thiếu cũng ngoài lục cấp, mà Hỏa Lang thoạt nhìn cũng không thua gì Âm Phong Thú, cũng làm cho Âm Phong Thú bị thương. Đáng tiếc vẫn bị một kích cường đại cuối cùng của Âm Phong Thú đánh bay vào vách đá, không biết sinh tử.
Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng cảnh giác của Âm Phong Thú, chẳng lẽ Hỏa Lang còn chưa có chết sao?
Vị trí bị Âm Phong Thú oanh ra hố sâu mấy chục trượng, một đạo thân ảnh bay tới.
Quả nhiên Hỏa Lang còn chưa chết, nhưng mà tình huống của nó rất không tốt.
Hỏa diễm toàn thân Hỏa Lang yếu đi thật nhiều, trên người có vài đạo vết thương dữ tợn, huyết dịch đỏ tươi bắn ra ngoài, bộ dáng tùy thời ngã xuống, xem ra một kích vừa rồi nó bị thương thật nặng.
- Ha ha, các ngươi cứ từ từ mà đánh, ta đây ngồi đợi, chừng nào các ngươi đuối sức thì ta ra hốt cả hai!
Trần Vũ nhìn qua Hỏa Lang kia, trong nội tâm thầm nói.
Âm Phong Thú dùng một chiêu cường đại, trên người lại có nhiều chỗ bị thương, khí tức cũng yếu đi thật nhiều. Lúc nó nhìn thấy Hỏa Lang xuất hiện thì một đạo phong nhận bắn xuyên qua
Hỏa Lang miễn cưỡng nhích người, đáng tiếc vẫn không đủ nhanh, thân thể lại bị đánh trúng và bay xa mười mét.
Lúc này Hỏa Lang rõ ràng gian nan đứng lên, trong miệng phát ra tiếng gào không cam lòng, hỏa diễm nó tỏa ra hào quang sáng ngời.
Âm Phong Thú nhìn thấy tình huống này liền hét lớn một tiếng, thân thể của nó không ngừng co rút lại, chuẩn bị cho Hỏa Lang một kích cuối cùng.
Hai đầu yêu thú đều súc thế, khí tràng chung quanh trở nên vặn vẹo, chỉ có hai con yêu thú phương xa đối kháng và gió lạnh mà thôi, không có thứ gì quấy nhiễu hai con yêu thú.
Súc thế hoàn tất, trong miệng của Hỏa Lang bắn ra một đạo hỏa diễm đỏ sậm, ngọn lửa này giống như hỏa long lao thẳng vào Âm Phong Thú.
Âm Phong Thú cũng phun ra một vòi rồng, so với trước kia còn đáng sợ hơn nhiều, đá chung quanh cũng bị cắt nát, những phong nhận này tỏa ra tiếng rít chói tai.
Trần Vũ ôm chặc tảng đá lớn trước mặt, trên người bị gió lạnh ma sát tạo ra tia lửa, do hắn có lá chắn linh khí nên không thể làm tổn thương đến hắn, xưa đâu bằng nay.
- Thật đáng sợ, đây là thực lục của yêu thú cấp cao!
Trần Vũ híp mắt nhìn qua đại chiến phía trước, trên mặt đổ mồ hôi lạnh, trong nội tâm kinh hãi vạn phần. Hắn biết rõ nếu mình xen vào quyết đấu của hai con yêu thú thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đối phương không có phát chiêu, hắn đã bị đánh thành thịt vụn.
Hỏa diễm và vòi rồng chạm nhau.
Ầm ầm!
Từng tiếng oanh tạc không dứt bên tai.
Lực lượng cuối cùng của Hỏa Lang còn kém Âm Phong Thú một bậc, sau khi vòi rồng cắn nuốt hỏa diễm, vòi rồng bay thẳng về phía Hỏa Lang.
Hỏa Lang đã không có chân khí nào, chỉ có thể ngã xuống, tiếp nhận vận mệnh thất bại.
Thời điểm Âm Phong Thú cho rằng mình thắng lợi, một đạo hỏa diễm thật nhỏ xuyên qua vòi rồng, trực tiếp đánh lên người của nó.
Rống!
Âm Phong Thú vừa dính hỏa diễm này, lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Hỏa Lang bị vòi rồng thôn phệ, Trần Vũ không vội đi ra, đợi một lúc sau mới đi ra.
Rầm rầm!
Vòi rồng bao phủ Hỏa Lang, vách đá cũng xuất hiện rãnh sâu không thấy đáy.
Đây là uy lực của yêu thú cấp sáu oanh kích, có thể so sánh với cường giả Khí Tông của nhân loại, thậm chí còn mạnh hơn.
Con Âm Phong Thú cũng không qua được, hỏa diễm dính trên người của nó không tắt, tùy ý cho nó quay thế nào cũng không tắt, không qua một lát hỏa diễm đã thiêu đốt hỏa diễm thiêu đốt da thịt của nó, lộ ra bộ xương khô bên trong.
Nó kêu lên thê lương thảm thiết, toàn thân vận chuyển thuộc tính dập lửa.
Cuối cùng nhất nó không có biện pháp, không dám chiến đấu tiếp nó lao thẳng vào nơi có phong sát dầy dặc nhất.
- Ha ha, cuối cùng cũng đến lúc đi thu hoạch rồi!
Trần Vũ không dám tới quá gần, cẩn thận hỏi. Dùng đá ném vào người con yêu thú xem nó có phản ứng không.
Trên thân yêu thú có mấy cái lỗ, khóe miệng máu tươi đang chảy ra.
- Ồ! Không có phản ứng vậy là đã chết rồi!
Trần Vũ nhìn con yêu thú trước mặt, hai con mắt sáng ngời.
- Lần này giàu to rồi!
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
517 chương
52 chương
72 chương
8 chương
7 chương
154 chương
106 chương