Hoàng Ngân vẫn như trước làm việc cả ngày lẫn đêm, ban ngày làm công việc chính, đến tối làm thêm, tới quán Karaoke bán rượu. Chỉ là, công việc bán rượu này càng ngày càng khiến cô cảm thấy quái lạ. Mới đầu là Vũ Phong đến đây, lúc rạng sáng, anh ta đến đúng lúc Hoàng Ngân vào giờ làm việc, hơn nữa còn nêu rõ muốn Hoàng Ngân đưa rượu tới. Anh ta vừa gọi đã là mười tá rượu, thế nhưng lại chỉ có một mình anh ta. Hoàng Ngân đẩy rượu đến, đặt từng chai lên mặt bàn, cũng không vội mở rượu gúp anh ta, chỉ thuận miệng cười hỏi, "Bác sĩ Vũ hẹn bạn đến chơi sao?" "Không, chỉ có mình tôi thôi." Vũ Phong trả lời thật, còn nói thêm, "Aiz, cô đừng gọi tôi là bác sĩ Vũ nữa, gọi Vũ Phong được rồi. Thẳng thắn chút, không cần lạnh nhạt như vậy." "Được mà." Hoàng Ngân mỉm cười, "Nhưng mà một mình anh gọi nhiều rượu vậy ư?" Mười tá, là một trăm hai mươi chai, đây cũng không phải chuyện đùa, "Anh tự uống?" "Đúng, một trăm hai mươi chai chính là một trăm hai mươi chai!" Hoàng Ngân cạn lời, "Hay là thế này nhé, tôi để lại cho anh một tá, chín tá còn lại tôi mang về giúp anh trước, nếu anh uống không đủ tôi lại mang đến cho anh là được. Nếu giờ anh gọi mười tá, tới khi đó không uống rất lãng phí, mà quy định ở đây là không được trả đồ." "Vậy nếu không uống hết thì có thể gửi ở đây, lần sau uống tiếp à?" Vũ Phong cười hỏi cô. "Đương nhiên rồi." Hoàng Ngân vội vàng gật đầu. "Vậy được rồi, tôi gọi mười tá, để hết lại đây, lần sau tôi mời bạn tới uống." Vũ Phong vung tay lên, rất sảng khoái. Dù sao người bỏ tiền cũng phải anh. "...." Hiểu Nam không còn gì để nói. Hóa ra hôm nay rượu trong quán Karaoke giảm giá, chỉ là cô không biết mà thôi? Ngay sau đó, Thái Linh cũng đến. Hoàng Ngân không biết anh ta nhưng lần trước lúc khoa bọn họ tụ tập trong quán, Hoàng Ngân đã gặp rồi, cho nên cô biết anh ta cũng là một bác sĩ trong khoa của Cao Dương Thành. Không giống với Vũ Phong, anh ta gọi một đám bạn tới chơi, vừa mở miệng đã gọi hai mươi tá rượu, nhưng kết quả thì y chang Vũ Phong, gửi lại hơn mười tá rượu ở quán. Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm.... Ngày thứ mười.... Ngày nào cũng có bác sĩ hoặc y tá trong khoa ngoại thần kinh của bệnh viện Vinmec tới Ngự Tôn gọi rượu, mà ai cũng vô cùng hào phóng, bọn họ gọi ít nhất phải chừng mười tá rượu, cuối cùng vẫn không uống được hết y chang Vũ Phong, phất tay, gửi lại. Ngày hôm nay, rạng sáng, Hoàng Ngân vừa mới đi làm, quản lý đã gọi cô, "Hoàng Ngân, phòng 201 có một vị bác sĩ nữa, lại là hai mươi tá rượu, chỉ đích danh cô đưa tới. Cô nhanh đi đi!" Quản lý mặt mày hớn hở nói. "Vâng ạ vâng ạ." Hoàng Ngân vội vàng thay quần áo. "Công việc làm ăn của cô tốt quá đi chứ! Tháng này doanh thu chắc hơn ba mươi triệu rồi nhỉ!" Trang, người cũng bán rượu như cô nói đầy hâm mộ. "Đúng vậy đúng vậy. Ôi, cô nói đi, có phải cô có quan hệ gì với đám bác sĩ này không? Sao người nào đến cũng chỉ tìm cô gọi rượu chứ. Tụi tôi đưa rượu đến bọn họ đều không chịu!" Khanh dẩu môi. Nói thật, trong lòng Hoàng Ngân cũng rất khó hiểu, "Thực ra tôi cũng luôn nghĩ về chuyện này." "Được rồi được rồi, có gì mà phải nghĩ nhiều, chúng ta kiếm được tiền là được rồi! Các cô đấy, rảnh rỗi thì theo Hoàng Ngân học hỏi, nếu các cô ai cũng nổi trội được như cô ấy, tôi có thể gối cao đầu ngủ rồi." Quản lý nói rồi vỗ vỗ vai Hoàng Ngân, "Mau đi thôi, đừng để người ta đợi lâu." "Vâng ạ." Hoàng Ngân vội vàng tới kho lấy rượu. Hôm nay, người tới là Dương Thùy Sam, cô ấy dẫn theo một vài người tới hát. Hoàng Ngân lấy hai mươi tá rượu cô ấy gọi ra khỏi xe đẩy, cô cũng không mở giúp cô ấy, chỉ hỏi, "Không phải cô cũng định gửi chỗ rượu này ở quán Karaoke chúng tôi chứ?" Dương Thùy Sam vội gật đầu, "Đúng đúng đúng, em đang muốn vậy." Hoàng Ngân ngày càng cảm thấy chuyện này hơi kỳ quặc, "Bác sĩ trong khoa các cô đã gửi gần một trăm tá rượu ở đây rồi, hay là tôi giúp cô lấy một tá ra nhé. Các cô cũng không có nhiều người tới, căn bản không uống hết hai mươi tá rượu này, rất lãng phí." Hoàng Ngân nói rồi muốn lấy hết chỗ rượu về xe, nhưng lại bị Dương Thùy Sam giữ lại, "Đừng mà, chị Hoàng Ngân, rượu này em muốn mà. Em uống hết, chị đừng lo cho em." "Cô thật sự không uống được, nếu cô uống hết chỗ rượu này thì phá hỏng luôn cơ thể mình rồi còn gì! Thùy Sam, đám bác sĩ nam kia tới đây uống rượu tôi không nói được gì, nhưng một cô gái như cô vừa tới đã gọi hai mươi tá rượu, cô còn muốn lừa tôi là mình uống hết được? Nói chung, hôm nay mặc kệ cho cô uống hết hay không, dù sao số rượu này tôi cũng không thể bán cho cô. Một là lãng phí, hai là một cô nhóc như cô ở bên ngoài uống rượu dù sao cũng không an toàn. Cô nghe tôi nói, tôi lấy một tá rượu bác sĩ Vũ gửi lại đưa cho cô, quyết vậy đi." "Đừng mà, chị Hoàng Ngân!!" Dương Thùy Sam vội vàng kéo Hoàng Ngân lại, trưng khuôn mặt tròn đáng yêu sắp bật khóc của mình ra, "Em không cần của Vũ Phong, em nhất định phải tự mua!" "Vậy của bác sĩ Thái có được không? Anh ta cũng để lại mười mấy tá đấy." "Không được." Dương Thùy Sam liên tục lắc đầu, "Nếu không thế này đi, chị Hoàng Ngân, chị xem em đáng thương vầy nè, thưởng em mười tá, mười tá nhé, có được không?" Hoàng Ngân ngờ vực dò xét cô, "Thùy Sam, cô nói thật cho tôi biết đi, dăm hôm nay, rốt cuộc mọi người đang chơi trò gì thế?" Cô thật sự ngày càng không hiểu nổi bọn họ. Hay là mấy người này rủng rỉnh quá, không có chỗ tiêu nên mới vội vã mang tới nhét vào quán Karaoke à? "Không, tuyệt đối không!" Dương Thùy Sam thề thốt phủ nhận, đáy mắt lộ ra mấy phần chột dạ. Hiển nhiên, cô nhóc trong sáng này không thích hợp với việc nói dối. "Có việc khó nói?" Hoàng Ngân vừa liếc mắt đã nhìn ra. "Không, tuyệt đối không có!!" Dương Thùy Sam vội vàng xua tay, đôi má đỏ ửng, "Được rồi được rồi, chị Hoàng Ngân, chỗ rượu này.... Em không cần nữa. Chị.... Chị lấy về đi." Cô e sợ mình làm lộ chuyện, không dám dây dưa với Hoàng Ngân nữa. "Vậy tôi đi lấy một tá rượu trong phiếu của Vũ Phong cho cô nhé." "Vâng ạ, cảm ơn chị." Dương Thùy Sam ủ rũ. Nhìn Dương Thùy Sam biến hóa cảm xúc, Hoàng Ngân cảm thấy rất buồn cười, cô vừa dọn rượu vào trong xe, vừa trêu ghẹo, "Sao thế, giúp cô tiết kiệm nhiều tiền như vậy, cô còn không vui sao?!" "Không có ạ, em vui lắm đó!" Dương Thùy Sam vẫn đang diễn kịch, nhưng tuồng kịch này diễn cũng gượng quá. Hoàng Ngân cười cười, cô không nói thêm gì nữa mà đẩy xe ra khỏi phòng. Hiện giờ cô có thể chắc chắn trăm phần trăm rằng đám bác sĩ này kẻ nào cũng có vấn đề, nhưng mà, vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu? Bọn họ vì sao lại muốn giúp mình? Sẽ không vì.... Hoàng Ngân không dám nghĩ tiếp nữa, cô sợ mình lại tự mình đa tình! Dành được chút thời gian rảnh, cô vào nhà vệ sinh một chuyến, vừa đóng cửa nhà vệ sinh lại thì nghẹ được cách vách truyền tới một tiếng nói quen thuộc. Là Dương Thùy Sam, lúc này cô ấy đang nói chuyện điện thoại với người khác. "Thầy Cao, em xin lỗi." Cô ấy thấp giọng nói tiếng xin lỗi trong điện thoại, "Em không mua được rượu của chị Hoàng Ngân. Chị ấy nói em là một cô bé, sống chết không chịu bán. Em không thể hoàn thành nhiệm vụ thầy giao, em không phải học trò giỏi. Nhưng mà, thầy Cao, thầy nhất định là người có tấm lòng rộng lớn, chắc chắn sẽ không giảm học phần của em đâu, đúng không ạ?" Cô ấy nói xong, tạm dừng một lúc, đang đợi người bên kia trả lời. "Ha! Cảm ơn thầy, em biết thầy là tốt nhất mà!" Rất rõ ràng, thầy Cao của cô không định cắt giảm học phần của cô, "Vậy số tiền thầy đưa em, bọn em có thể.... giữ riêng không ạ?" "...." "Keo kiệt, nhà các thầy không phải giàu có lắm sao. Em thấy thầy ấy, chỉ không tiếc đập tiền lên người chị Hoàng Ngân thôi." "...." "Được rồi được rồi, em nói đùa mà, em không tám với thầy nữa, em cúp máy đây." Ngắt điện thoại rồi, rất nhanh đã nghe thấy một tiếng "kẽo kẹt" mở cửa, Dương Thùy Sam bước ra khỏi nhà vệ sinh. Sau đó không lâu, Hoàng Ngân cũng đẩy cửa nhà vệ sinh ra ngoài. Cô mất hồn mất vía đứng rửa tay trước bồn rửa, trong đầu cô không ngừng lượn lờ những lời Dương Thùy Sam vừa nói trong điện thoại. Rất rõ ràng, người ở đầu dây bên kia là Cao Dương Thành, thế nên, các bác sĩ mấy ngày hôm nay tới đây đều là người anh sắp xếp tới? Để cô không cần quá mệt nhọc, có thể nhẹ nhàng cầm được tiền lương cao? Hoàng Ngân ngẩn ngơ dựa vào bồn rửa trước mặt, khó lòng bình tĩnh lại, trong tim cô như có một bình gia vị bị đổ, ngũ vị tạp trần, mùi vị nào cũng có. Cô hít sâu một hơi, hất chút nước lên rửa mặt, cố gắng điều chỉnh tâm trạng khác lạ của mình ổn định lại một chút. Sau đó cô sửa sang lại bản thân mình, kéo cổ áo lên cao, kéo váy xuống vài phân, lúc này mới bước khỏi phòng vệ sinh. .... Rốt cuộc thì Hoàng Ngân cũng không chủ động đi tìm Cao Dương Thành, những chuyện quá giới hạn đã xảy ra trong đêm say rượu đó vẫn làm cô canh cánh trong lòng. Quan hệ giữa bọn họ không nên đi tới bước này. Bốn năm trước đã định kết cục của bọn họ rồi, bốn năm sau nếu lại dây dưa không rõ thì cái giả phải trả không phải là thứ bọn họ chịu đựng được! Ngay cả nghĩ Hoàng Ngân cũng không dám nghĩ. Chủ nhật, cuối cũng Hoàng Ngân cũng có thể nghỉ ngơi một chút để tới thăm Dương Dương nhỏ bé của cô. May mà tình trạng của tên nhóc hai hôm nay không tệ, trong lòng Hoàng Ngân ít nhiều có chút an ủi. Cô ngồi trước giường gọt táo cho thằng bé, lúc này, y tá Vân và y tá Mỹ cùng mang thuốc vào. "Ô, thì ra hôm nay Dương Dương có mẹ bên cạnh sao! Chẳng trách trời vừa sáng đã vui vẻ tới không ngủ được rồi!" Mỹ cười cười, nhẹ nhàng nói chuyện với Dương Dương bé nhỏ trên giường. "Mỹ đấy à." Hoàng Ngân vội vàng đứng dậy. "Chị Mỹ!" Dương Dương vừa nhìn thấy Mỹ tới đã vui vẻ nở nụ cười. Mỹ mang thuốc tới chiếc tủ đầu giường, "Hôm nay em thấy thế nào?" "Tốt lắm ạ, Dương Dương ăn gì cũng thấy ngon." Thằng nhóc vỗ vào ngực giống như ông cụ non bảo đảm. Sau đó, nó nghiêng đầu nhìn y tá Vân vẫn luôn không nói một lời, "Chị Mỹ ơi, chị Vân hôm nay sao vậy ạ? Nhìn chị ấy rất không vui." "Cô ấy à, đại khái là thất tình rồi." Mỹ mím môi cười trộm. "Nói hưu nói vượn!" Vân đỏ mặt, quở mắng cô. "Thật ra là vầy, vừa nãy lúc chúng tôi ăn cơm ở căng tin thì nhìn thấy bạn gái của bác sĩ Cao." Hoàng Ngân không nhịn được ngước mắt nhìn Mỹ. Mỹ tưởng Hoàng Ngân nghe không rõ, vội vàng giải thích, "Chính là bác sĩ Cao của khoa ngoại thần kinh đấy." Cô nói rồi lấy cái ghế bên cạnh giường Dương Dương ngồi xuống, tiếp tục tám chuyện với Hoàng Ngân, "Thật bất ngờ, hôm nay anh ấy lại dắt bạn gái tới căng tin của chúng em. Chị Hoàng Ngân, chị không nhìn tình huống lúc đấy chứ, thật sự là trái tim thiếu nữ rơi vỡ đầy đất! Chậc chậc..." Vân không vui dẩu môi lên, "Tớ thấy, bác sĩ Cao là cố ý tới diễn tình cảm thắm thiết mặn nồng." "Đúng thế, bác sĩ Cao chăm sóc bạn gái rất chu đáo. Tất cả mọi người trong căng tin đều có thể nhìn ra anh ấy đối với cô ấy rất tốt! Hơn nữa, nói thật lòng, Vân đừng bất mãn làm gì, hai người bọn họ xứng đôi quá mà. Bạn gái anh ấy vô cùng xinh đẹp, khí chất cao quý, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các nhà giàu, tuyệt đối môn đăng hộ đối!" Mỹ tổng kết. Có lẽ Hoàng Ngân đã lâu rồi không dùng dao gọt trái cây, đột nhiên cổ tay cô run lên, lưỡi dao chạm phải ngón tay, trong nháy mắt đã thấm máu. Cô vội ngậm ngón tay vào miệng, miệng vết thương có chút đau, tựa như đang dần lan vào trong tim, từ từ thẩm thấu...