Làm Vợ Bác Sĩ
Chương 259
Thằng nhóc khoanh hai tay lại, kiên quyết với quan điểm của mình.
“Vậy thì không được! Mẹ cháu không thể ở chung với ba cháu!"
Ôn Thuần Như cũng vô cùng kiên định với lập trường của bà ta.
"Hừ!"
Dương Dương lập tức không vui, bĩu môi nhỏ, quay phắt đi, không để ý đến Ôn Thuần Như nữa.
"Sao vậy? Sao đột nhiên lại không vui?"
"Sau này cháu sẽ ở cùng với ba mẹ!"
Thằng nhóc ngẩng cao cổ hét lớn, sau cùng còn nói thêm một câu: "Nếu không Dương Dương và mẹ sẽ lập tức trở về Pháp! Không bao giờ để ý đến bà nữa!"
"Thằng nhóc này thế mà dám uy hiếp bà ta!
Ôn Thuần Như nhướn mày: "Cho dù cháu có về Pháp, bà cũng sẽ có cách đưa cháu về đây!"
"Thế sao?"
Cậu bé lập tức ngồi thẳng người dậy, giương đầu cao lên không chịu yếu thế: "Cách duy nhất để đưa cháu trở lại chỉ có là ba mẹ cháu kết hôn! Cho dù bà nghĩ ra cách đưa cháu về đây, thì cháu cũng sẽ có cách trở lại nước Pháp! Không ở cùng với ba mẹ thì cháu cũng sẽ không bao giờ ở với bà!"
Thằng bé hét xong, giống như con cá trạch, trượt xuống từ ghế, chạy vào trong nhà bếp.
Chạy đến bên chân Hoàng Ngân và Cao Dương Thành, hai tay nhỏ của nó ôm chặt chân của họ: “Dương Dương muốn bố mẹ ở cùng với nhau! Cả đời này ba chúng ta sẽ không rời xa! Con không thích bà nội, chỉ muốn chia tách cả nhà ta, Dương Dương không ở cùng bà ấy! Dương Dương không muốn..."
Dương Dương nói xong, dường như sắp khóc đến nơi.
Hoàng Ngân vội vàng rửa tay, lau khô, cúi người ôm con trai lên, dỗ nó: "Dương Dương là đàn ông con trai, sao lại rơi nước mắt?"
"Con không muốn xa mẹ!"
Thằng bé mếu, khóc thút thít, cố gắng khống chế giọt nước mắt tủi thân.
"Ai nói chúng ta xa nhau?"
Hoàng Ngân khẽ chạm đầu mình vào đầu nhẵn bóng của thằng bé, yêu thương: "Ai cũng không thể chia tách chúng ta! Không nhớ chúng ta đã móc tay hứa rồi sao?"
Thằng bé nín khóc cười: "Ai làm trái lời hứa, người đó là cún con!"
Dương Dương nghịch ngợm dùng bàn tay nhỏ mềm mềm khẽ chạm vào mũi Hoàng Ngân, Hoàng Ngân "báo thù" tóm lấy bàn tay nhỏ của nó giả vờ cắn cắn.
Cao Dương Thành đứng bên cạnh nhìn hai mẹ con thân thiết, khóe môi bất giác cong lên.
Không khí trong nhà bếp, ôn hòa, ấm áp...
Tiếng cười vang như chuông bạc của hai mẹ con giống như một khúc nhạc êm tai, khiến người ta chìm đắm vào đó, không dứt ra được... Cao Dương Thành bước từ nhà bếp ra.
Ôn Thuần Như ngồi ở phòng khách, hình như đang buồn bực.
Cao Dương Thành ngồi xuống ghế sô pha đối diện bà ta.
"Mẹ, mẹ đừng hi vọng Dương Dương sẽ ở cùng mẹ."
Cao Dương Thành đi thẳng vào vấn đề: "Đời này tôi sẽ không bao giờ để nó ở bên cạnh mẹ! Cho nên... mẹ bỏ suy nghĩ đó đi!"
Ôn Thuần Như nghe con trai nói vậy, vẻ mặt sầm xuống: "Con có thái độ gì với mẹ vậy? Hả? Nó là cháu mẹ, để nó sống với mẹ, thì sao? Ngày mai mẹ sẽ bảo luật sư An giúp nhà họ Cảnh chúng ta giành lại quyền nuôi Dương Dương!"
Khuôn mặt anh tuấn của Cao Dương Thành sa sầm, ánh mắt lạnh lẽo, âm trầm...
Anh nhẹ nhàng khép mi mắt lại....
Lúc mở ra, đáy mắt là sự lạnh lẽo và tuyệt tình.
Thậm chí, đến khuôn mặt đẹp trai cũng không có chút tình cảm nào.
Anh đứng dậy “Bà Ôn, mời bà về, không tiễn!"
Anh ra thẳng lệnh đuổi khách.
Sắc mặt Ôn Thuần Như trắng bệch "Con... con ý gì hả?"
Bà ta đứng dậy, tiến đến sát gần con trai.
Đối với sự tổn thương trong đáy mắt bà ta, Cao Dương Thành coi như không thấy, môi mỏng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm mẹ anh.
"Bốn năm trước, khi bà vì sự ích kỷ của bản thân, mà tiêm từng mũi từng mũi kia vào cơ thể con trai bà, thì bà đã xác định không xứng với chữ "mẹ" rồi! Mà bây giờ, bà muốn làm gì con trai tôi? Nếu tôi nhẫn tâm để con trai tôi ở bên cạnh bà, thì dòng máu chảy trong cơ thể tôi... chắc chắn cũng đen giống máu bà...!"
Cao Dương Thành nói từng chữ từng chữ, những lời đó giống như con dao sắc, hung hăng đâm vào trái tim Ôn Thuần Như!
Sắc mặt bà ta lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó coi.
Trong đáy mắt tang thương, lúc hoảng loạn, lúc đau đớn, lúc thì áy náy.... lúc anh nói đến câu cuối cùng, bà ta giơ tay lên súyt nữa thì tát cho con trai một cái, nhưng bà ta vẫn nhịn xuống.
Vành mắt ươn ướt, đỏ hồng.
Tay, cứng đờ trong không trung, run lẩy bẩy.
Đồng tử mắt Cao Dương Thành co lại, nhìn mẹ anh ta.
Trong lòng, nơi nào đó, vẫn bị giày vò...
Yêu thương vụt qua, có chút đau xót.
"Thuốc mà mẹ tiêm cho con chỉ là... chỉ là thuốc kích dục thôi, mẹ thật sự chưa từng nghĩ sẽ hại con!"
Ôn Thuần Như cật lực giải thích.
"Thuốc kích dục..."
Đáy mắt Cao Dương Thành lạnh lẽo, bi thương nhếch khóe môi: "Với bà mà nói, thuốc đó không đáng nhắc đến, phải không? Con trai bà vì thuốc đó, mỗi lần đều phải ngâm trong nước lạnh hơn mười tiếng đồng hồ, cho dù là mùa hè hay mùa đông! Bà có biết, bởi vì thế mà con trai bà đã bao lần bị viêm phổi? Trong mắt bà đó chẳng qua chỉ có vậy, phải không? Đúng! Bà đương nhiên không quan tâm, nếu bà quan tâm thì bà sao có thể dùng thuốc có liều lượng cao thế trong lần tiêm cuối cùng? Chỉ là không ngờ đó chỉ là một mũi thuốc độc mà thôi! Ôn Thuần Như, hành động đó của bà có xứng đáng làm một người mẹ, có xứng đáng làm bà của đứa nhỏ không?"
Đoạn này, Cao Dương Thành hét khản giọng.
Nói xong, trong đáy mắt âm u của anh đã đỏ ngầu.
Anh chưa từng tức giận đến mức độ này...
Nói to như bây giờ, là lần đâu tiên!
Ôn Thuần Như ngẩn người tại chỗ, đối diện với sự chất vấn của con trai, bà ta lại lúng túng không biết làm sao.
Hoàng Ngân che tai Dương Dương lại, đứng ở cách đó không xa nhìn.
Cứ nhìn, cứ nhìn, rồi bỗng nhiên... vành mắt đỏ lên...
Có người con nào mà không yêu mẹ của mình?
Nhưng có người con nào chịu được bà mẹ đối xử với mình như thế...
Lúc này, trái tim anh, chắc chắn là đau vô cùng!
Là nỗi đau thương xót và tuyệt vọng đối với tình cảm mẹ con...
Vẫn luôn dây dưa lấy anh, suốt bốn năm, hoặc có lẽ, cả cuộc đời còn lại!
"Con trai, mẹ..."
Có giọt nước mắt rơi trên gương mặt Ôn Thuần Như, bàn tay bà ta hơi hoảng loạn tím chặt lấy cánh tay của con trai: "Mẹ... thật ra mẹ rất yêu con, thật đấy..."
"Con hãy tin mẹ! Mẹ... mẹ chỉ không biết làm sao để biểu đạt... con trai...!"
"Miệng bà nói yêu nhưng rốt cuộc là gì? Bà căn bản không yêu bất cứ ai, bà chỉ yêu bản thân bà!"
Cao Dương Thành đỏ mắt, vạch trần sự thật trần trụi này.
“Năm đó bà yêu ba tôi, nhưng không quan tâm đến tình yêu của ông ấy, cưỡng ép ông ấy lấy bà! Miệng bà nói yêu ông ấy, nhưng, bà có thực sự quan tâm đến cảm nhận của ông ấy không? Bà đã từng hỏi trong lòng ông ấy thích gì chưa? Từ lúc cưới bà, bà đã từng thấy ông ấy nở nụ cười nào chưa? Mỗi ngày ông ấy sống như một bức tượng, cả ngày không có biểu cảm gì, là người đàn ông bà yêu sao? Bà nói bà yêu tôi, nhưng lại dùng mọi cách chia rẽ tôi và người con gái tôi yêu, thậm chí đến con trai tôi, đứa cháu ruột của bà, bà cũng không tiếc giết chết nó! Lúc bà muốn giết chết nó, bà có nghĩ đến cảm xúc của con trai bà không? KHông! Cái bà gọi là yêu, chính là cưỡng ép người đó sống theo cuộc sống bà muốn! Nhưng, tôi và ba chưa từng là đồ chơi của bà! Chúng tôi là người! Sống sờ sờ, có tình cảm, có linh hồn! Chúng tôi dựa vào đâu mà bị bà thao túng cuộc đời! Nhưng, bà biết không, bà mẹ ích kỷ của tôi, là bà... chính tay bà đã đẩy con trai bà vào vực sâu địa ngục! Cả đời này, tôi đã định trước sống trong địa ngục đau khổ đó! ”
Cao Dương Thành nắm chặt bàn tay đang run rẩy, khàn giọng hét lên, cổ họng khô khốc.
Anh nhắm chặt đôi mắt đỏ ngầu...
Chôn chặt tất cả cảm xúc, cũng không liếc mắt nhìn thêm người mẹ mà anh vừa yêu vừa hận nữa.
Nửa phút sau, anh mở trừng mắt ra...
Màu đỏ đã tan đi, thay vào đó là đôi mắt trong trẻo như nước, không lẫn tạp chất, dường như, cảm xúc kích động vừa rồi, chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi!
"Xin bà sau này đừng tùy tiện đến nữa!"
Anh tuyệt tình nói xong, không nhìn vẻ mặt hoang mang của Ôn Thuần Như, gọi thẳng điện thoại cho tài xế riêng của nhà họ Cảnh: "Chú Lý, qua đón phu nhân về!"
"Không cần đâu!"
Ôn Thuần Như run rẩy ngắt ngang cuộc gọi của anh "Tự tôi về được!"
Nói xong, bà ta xách túi lên, thất tha thất thểu đi ra khỏi nhà Cao Dương Thành.
Cao Dương Thành mệt mỏi dựa người vào ghế sô pha, ngẩng đầu lên, mắt, nhắm lại, môi mỏng mím chặt, không nói gì.
Hoàng Ngân nhìn anh, thấy đau lòng.
Đặt Dương Dương ngồi lên ghế sô pha, rồi mới bước về phía anh, ngồi xuống bên cạnh anh.
Mới ngồi xuống, bàn tay của Cao Dương Thành đã kéo lấy eo nhỏ Hoàng Ngân.
Hơi dùng sức, cả người cô đã rơi vào lòng anh.
Cúi đầu, chôn chặt vào hõm vai cô...
Tham lam, mê luyến...
Thì nghe anh khàn giọng, nỉ non nói: "Để anh ôm, một chút thôi..."
Hoàng Ngân nghe thấy tim mình đập thình thịch, căng thẳng đỏ mặt.
Anh ngửi mùi hương đặc biệt, ôm cô chặt hơn...
Bàn tay Hoàng Ngân yêu thương vỗ nhẹ lên lưng anh, từng chút từng chút, vỗ về.
Mà cánh tay ôm eo cô của anh, càng lúc càng chặt...
Nếu có thể, anh hy vọng được ôm cô nhiều lơn, cả đời!!
"Cao Dương Thành, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi?!" Hoàng Ngân bỗng nói một câu không đầu không đuôi.
Cánh tay ôm của Cao Dương Thành hơi cứng đờ lại.
Anh vùi sâu vào lòng Hoàng Ngân, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên.
Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên: "Ăn xong bữa tối rồi về.”
"...”
Câu chuyển chủ đề này không lưu loát chú nào.
Giống như vừa rồi cô đột nhiên cầu hôn, chuyển gấp quá.
Dưỡng Dương ngồi ở sô pha đối diện, vai nhỏ hơi rụt lại, đồng cảm nhìn mẹ nó: "Mẹ Hoàng Ngân, mẹ lại cầu hôn thất bại rồi..."
"..."
Cao Dương Thành ngồi dậy từ lòng cô.
Nhìn Hoàng Ngân, hiếm thấy, giữa mi tâm anh thêm vài phần dịu dàng.
Tay, vuốt ve mái tóc màu vàng mượt mà của cô...
Đầu, khẽ nghiêng, nhìn bông tai tinh xảo có màu xanh nước biển ở dái tai cô.
Ánh mắt trầm xuống, sóng mắt dao động.
Nhưng từ đầu đến cuối anh không nói lời nào, đứng dậy, đi lên tầng hai.
Vừa đi vừa nói "Cầu hôn của em, nghe rồi thôi..."
Cho nên...
Anh không coi là thật?!
Trong lòng Hoàng Ngân có cảm giác mất mát...
“Mẹ Hoàng Ngân, mẹ đừng nản lòng! Đến con cũng nhìn ra, ba thật sự yêu mẹ!"
Thằng nhóc vội đứng dậy, sà vào lòng Hoàng Ngân, an ủi cô.
Hoàng Ngân khẽ gõ cái đầu nhẵn bóng của thằng bé: "Con đồ tiểu quỷ này, cái gì cũng biết!"
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
21 chương
60 chương
12 chương
295 chương
55 chương
349 chương