Làm Vợ Bác Sĩ
Chương 246
Mày kiếm nhăn lại, nhướng mày hỏi cô: “Năm đó lúc em chụp ảnh với Đoàn Diệc Hàn cảm thấy thế nào?”
“Diệc Hàn?”
Là bạn thân nhiều năm không gặp!
Thật sự, đã rất lâu rất lâu rồi chưa gặp nhau …
Tim Hoàng Ngân đập loạn nhịp một lúc, đột nhiên lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu: “Tôi và Diệc Hàn không chụp loại ảnh đó, chứng nhận đăng kí kết hôn là anh ta nhờ quan hệ làm.”
Hoàng Ngân cất điện thoại đi.
Cao Thành Dương vuốt vuốt tóc cô, lại cúi đầu nhìn chân vẫn còn chưa khỏi của cô: “Hôm nay em đừng về bệnh viện nữa, ở đây đi.”
Nhìn đồng hồ, đã đến hai giờ chiều rồi.
“Thế … sao mà được …”
Mặc dù Hoàng Ngân nói như thế, nhưng thực ra trong lòng sớm đã muốn gật đầu đồng ý ngay lập tức rồi.
Có thể ở chỗ có mùi hương của anh thật tốt!
Cô còn không muốn quay về bệnh viện đâu!
“Cứ như thế đi.”
Cao Thành Dương tự quyết định: “Chỉ cần em không chạy loạn khắp nơi thì vết thương ở chân cũng sẽ không có vấn đề gì lớn đâu, nếu như có việc gì thì có thể gọi dì Trần, không có việc gì thì ngủ thêm một lúc đi, buổi tối đợi anh về cùng ăn cơm.”
Anh tỉ mỉ sắp xếp mọi chuyện cho cô.
“Anh phải đi làm sao?”
Hoàng Ngân ngẩng đầu hỏi.
“Anh hẹn Khuất Mỹ Hoa rồi.”
Anh nói.
“Ồ … thế à …”
Hoàng Ngân cắn cắn môi, gật đầu.
Chuyển tầm mắt ra bờ biển ngoài cửa sổ.
Cảnh thật đẹp …
Nhưng lòng cô lại lại có chút rối loạn.
“Bàn chuyện li hôn với cô ta thôi.”
Dường như biết cô sẽ nghĩ nhiều, Cao Thành Dương lại vội vàng bổ sung thêm một câu.
Hoàng Ngân nghiêng đầu nhìn anh: “Ồ … thế sao …”
Cuối cùng, cô định thần lại, hỏi anh: “Anh định li hôn thật sao?”
“Em mong là giả sao?”
Cao Thành Dương cố ý hỏi cô.
“Không, không có …”
Hoàng Ngân lắc đầu, xua tay, đột nhiên cảm thấy câu này không đúng lắm, vội vàng sửa lại: “Tuỳ anh.”
Cô không muốn biến mình thành người thứ ba.
Cảm giác này thật sự có chút tội lỗi!
Nhưng mà …
“Có muốn đi cùng anh không?”
Đột nhiên, Cao Thành Dương hỏi Hoàng Ngân.
“Gì?”
Hoàng Ngân nhăn mặt, trừng anh: “Anh thật sự muốn đẩy tôi vào tình cảnh làm người thứ ba sao?”
Cao Thành Dương tuỳ ý cười, xoa xoa tóc cô: “Vậy thì em hãy ngoan ngoãn ở đây đợi anh về! Còn nữa, bổ sung thêm một câu, cho dù không có em thì cuộc hôn nhân này sớm muộn cũng đi đến bước này, có lẽ còn li hôn sớm hơn chút.”
Anh nói xong liền lên tầng vào phòng tắm rửa.
Đứng trước ban công, hai tay chống trước lan can gỗ, phóng tầm mắt nhìn về biển xanh vô tận, nhắm mắt, hít sâu một hơi …
Không có vị tanh mặn của biển, mà đều là hương hoa mùa hè thanh mát.
Mùi hương truyền vào mũi, hoà vào trong không khí, làm cho người ngửi thấy cảm thấy thoải mái.
“Cô Hoàng Ngân, qua đây uống cốc sữa bò nóng cho ấm dạ dày đi.”
Dì Trần đứng trong phòng, cười gọi Hoàng Ngân.
“Vâng!”
Hoàng Ngân định thần lại, quay đầu cười với dì Trần.
Sau đó, cô tập tễnh vào trong phòng, dì Trần thấy thế, vội vàng qua đỡ cô.
Đương nhiên, cuối cùng Hoàng Ngân cũng không đi cùng Cao Thành Dương.
Cô nghe lời anh, ngoan ngoãn ở trong nhà, đợi anh về ăn cơm.
Tâm trạng này …
Thật giống cảm giác người vợ ở nhà chờ chồng về!
………….
Buổi chiều, cuối cùng Khuất Mỹ Hoa cuối cùng cũng ngoan ngoãn kí tên lên đơn li hôn.
Lí do rất đơn giản, là vì bảo vệ cho sự an toàn của nhà họ Khuất.
Trốn thuế lậu thuế đối với một công ti lớn như của họ cũng không phải chuyện đùa, cho dù có mối quan hệ hùng hậu, nhưng một khi số liệu bị lộ ra thì sẽ là một hồi phong ba khó có thể giải quyết được, huống hồ gần đây còn thắt rất chặt.
Vợ chồng nhà họ Khuất cũng không dám bảo đảm, chỉ đành khuyên con gái từ bỏ cuộc hôn nhân không còn ý nghĩa này.
Khuất Mỹ Hoa bị Cao Thành Dương gạch tên khỏi hộ khẩu.
Trước khi kí tên, cô ta hỏi Cao Thành Dương: “Anh không sợ tôi nói với Đỗ Hoàng Ngân chuyện anh bị nghiện ma tuý sao?”
Cao Thành Dương nhàn nhạt nhìn cô ta, ngón tay giống như tuỳ ý gõ gõ mặt bàn, nhẹ giọng cảnh cáo: “Trước khi làm những uy hiếp vô nghĩa này, trước tiên hãy tự lượng sức mình xem mình có đủ năng lực hay không đã!”
Anh vừa nói vừa nho nhã đứng lên, chỉnh trang lại ống tay áo âu phục, lạnh lùng nhấc mi từ trên cao nhìn xuống Khuất Mỹ Hoa mặt đang trắng bệch ra, sắc mặt lạnh lùng, không giận mà uy: “Cô Khuất, lần sau cô còn làm loạn nữa thì vật bồi táng cùng cô sẽ là cả tập đoàn Khuất thị, chỉ cần cô chơi được, thì tôi cũng không có ý kiến.”
Anh nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Bóng lưng tuyệt tình, không mang theo chút lưu luyến nào.
Lạnh lùng đến nỗi khiến cho lòng Khuất Mỹ Hoa rét run.
Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy …
Tay nắm chặt lấy mặt bàn, hơi hơi run rẩy.
Cô không cam tâm!!
Không cam tâm bản thân mình đến cuối cùng lại mất hết tất cả.
Không, không phải không có gì, mà là … cả người bẩn thỉu.
Bẩn đến nỗi có tẩy thế nào cũng không sạch được.
Sau khi Cao Thành Dương gặp Khuất Mỹ Hoa xong thì liền lái xe đến khách sạn Gryf.
Louis không có đó, chỉ có một mình Dương Dương ngồi buồn chán trong sảnh, chơi cùng một đám nữ giúp việc.
Vừa nhìn thấy Cao Thành Dương, cậu bé vui mừng như một chú chim, lao như bay vào lòng Cao Thành Dương, bắt đầu líu ra líu rít kể chuyện cho anh.
“Ba, sao ba lại đến đây? Không phải ba ở bệnh viện với Hoàng Ngân sao?”
Nếu không phải vì có ba ở đó, cậu không muốn làm bóng đèn, nếu không cậu đã sớm đến bệnh viện cùng Hoàng Ngân rồi.
“Cô ấy ở nhà.”
Cao Thành Dương sửa lại tóc trước trán cho cậu, chau mày: “Đã bao lâu con chưa cắt tóc rồi? Tóc mái che hết cả mắt rồi.”
“Rất lâu chưa cắt rồi, từ lúc đến đây đến giờ vẫn chưa cắt ạ.”
Nhóc con trả lời thật lòng.
“Đi thôi! Đưa con đi cắt tóc trước, sau đó về nhà ăn cơm.”
“Được ạ!”
Nhóc con cực kì phấn khởi.
Cao Thành Dương câu được câu chăng nói chuyện với cậu bé liền ôm Tiểu Dương Dương đi.
Trước tiên đưa bé con đến tiệm cắt tóc.
Tiểu Dương Dương ngồi trên ghế cắt tóc, trước người quấn một chiếc khăn to, đầu tóc ẩm ướt.
Đôi mắt đẹp nhắm lại, hai chân đung đưa không yên trên ghế đen.
Cao Thành Dương ngồi đằng sau cậu bé nhàm chán lật lật tạp chí trên tay.
“Ba ơi …”
Cậu nhóc gọi anh.
“Sao thế?”
Cao Thành Dương đáp một tiếng, không ngẩng đầu.
“Ba định cắt cho con kiểu gì thế ạ?”
Cậu bé cúi đầu, cảm giác được có chiếc máy giống như lưỡi dao chạy đi chạy lại trên đầu.
Cậu cũng không biết thứ này là cái gì, cứ tê tê lạ lạ.
“Tóc ngắn.”
Cao Thành Dương trả lời.
“Ồ …”
Tóc ngắn?
Nói cũng như không, chẳng lẽ lại cắt tóc dài?
Vừa nghe là biết trả lời lấy lệ.
“Ba, ba yêu con không?”
Đột nhiên cậu bé hỏi anh.
“…”
Cao Thành Dương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ quyển tạp chí.
Liếc nhìn nhóc con phía trước.
Cậu bé vẫn cúi đầu, nhắm mắt, để yên cho thợ cắt tóc răng rắc di chuyển trên đầu cậu.
“Ba …”
Cậu bé thấy anh không trả lời, có chút lo lắng.
Cao Thành Dương thấy tất cả những thợ làm tóc xung quanh đều nhìn mình với ánh mắt mong đợi.
Trước mặt mọi người nói yêu có phải rất mất mặt không?
“Ba, ba cảm thấy nói yêu con là chuyện rất mất mặt sao?”
Lời nói của cậu nhóc dường như có chút tủi thân, có chút tổn thương.
“Đương nhiên không phải!”
Cao Thành Dương lập tức phủ nhận.
Trên gương mặt anh tuấn phi phàm có chút xấu hổ.
“Vậy tại sao ba không chịu nói yêu con chứ? Hay là tại ba không yêu con nhiều? Nhưng mà, ba ơi, con yêu ba …”
Một câu nói …
Dường như làm cảm động tất cả mọi người ở đấy.
Đương nhiên, cũng bao gồm cả ông ba Cao Thành Dương!!
Khi câu “Con yêu ba” được cậu nhóc nói ra bằng giọng nói non nớt ngây thơ, anh chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo cứng rắn của mình bị cậu cảm hoá.
Ma xui quỷ khiến …
Anh đáp một câu: “Ba cũng yêu con!”
Không để ý đến những người ở bên nhìn tình cha con của họ.
Lúc phản ứng lại, sắc mặt anh có chút xấu hổ, tiếp tục cúi đầu vờ như đang xem báo, thúc giục nói: “Nhanh lên!”
“Được!”
Người thợ tóc vội vàng gật đầu đáp.
Cậu bé ngồi trên ghế lại càng vui vẻ, bắt đầu cựa quậy không yên, làm thợ cắt tóc mấy lần không hạ tông đơ được.
Cao Thành Dương thực sự không nhịn được nữa: “Dương Dương, đừng nghịch nữa!”
“Ba, con rất vui!”
Cậu bé ngây thơ nói.
“Con còn nghịch nữa cẩn thận chú ấy cắt tai của con đi, đến lúc ấy con chỉ có thể xách tai đi gặp mẹ con thôi!”
“…”
Những thợ tóc xung quanh đều bị câu chuyện cười đầy máu me này của sếp lớn Cao làm cho bật cười.
Nhưng lời này thật sự có tác dụng.
Cậu nhóc mới nãy còn cao hứng không chịu ngồi yên bây giờ lại ngồi thẳng người như tượng đá trên ghế không dám động đậy.
Cậu còn không muốn xách tai đi gặp Hoàng Ngân đâu!
Chắc chắn sẽ bị mẹ đánh cho một trận!
Khoảng gần mười phút sau__
Cuối cùng tóc cũng cắt xong rồi.
Người thợ tóc bỏ khăn quấn ra.
Dương Dương lúc này mới mở mắt ra…
Nhưng mà, vừa nhìn thấy mình trong gương cậu liền bị doạ hét toáng lên phản đối.
“Ba ơi, ba …”
“Sao con lại biến thành trọc đầu rồi?!!”
Cậu bé ôm đầu, mặt méo xệch, giống như chịu đả kích rất lớn chạy đến chỗ Cao Thành Dương.
“Ba, con không có tóc nữa rồi … làm sao bây giờ?”
Cậu ôm lấy cái đầu trọc lông lốc của mình, không chịu bỏ tay.
Cao Thành Dương giật giật khoé môi.
Mặc dù cắt trọc là chủ ý của anh, đương nhiên, là anh nghĩ mùa hè thì nên cắt trọc …
Nhưng mà kết quả thì …
Trọc như thế này sao?
Đầu nhỏ quả thật là trọc đến nỗi giống như … mặt gương!!
Dường như có thể in cả khuôn mặt hơi co lại của Cao Thành Dương!!
“Rất, đẹp!”
Ba Cao trái lương tâm khen cậu bé.
Bàn tay xoa xoa cái đầu trọc lốc của cậu bé, đứa trẻ tốt, thật sự … rất trơn rất nhẵn …
“Đi thôi, về nhà ăn cơm!”
Anh nắm tay Tiểu Dương Dương, đi ra khỏi tiệm.
Nếu như lúc nãy tâm trạng Dương Dương rất tốt, vậy thì bây giờ, thật sự có thể coi là … mây đen đầy trời!!
“Ba …”
Cậu nhóc bên chân anh lại gọi anh.
“Sao?”
Anh cúi đầu, nhìn con trai.
“Ba nói ba yêu con thêm lần nữa đi!”
Dương Dương đong đưa cái đầu.
“…”
Cao Thành Dương khó hiểu nhìn con trai: “Nhưng không phải vừa nãy vừa nói xong sao?”
“Ba, ba nói lại lần nữa đi!”
Cậu nhóc ngước đầu trọc lốc, khuôn mặt vừa tủi thân vừa mong chờ nhìn ba.
“Tại sao?”
Cao Thành Dương thực sự không hiểu nổi ý nghĩ của con trai.
“Bây giờ tâm trạng con rất không tốt.”
Cậu nhóc cắn môi, bộ dáng như muốn khóc: “Con muốn nghe ba nói yêu con, như thế có lẽ tâm trạng con sẽ tốt hơn một chút …”
Cao Thành Dương bật cười.
Tim anh như mềm ra, ở góc nào đó trong tim dường như bị một cục bông va phải, cắm sâu vào.
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
100 chương
206 chương
57 chương
7 chương