Làm Vợ Bác Sĩ
Chương 107
Hoàng Ngân nhíu mày, lắc đầu, "Tới bây giờ tôi vẫn chưa nói với bất cứ ai, chuyện mà chính tôi còn chưa xác định được, sao có thể nói với người khác chứ? Ý của anh là, anh nghi ngờ chuyện ngày hôm qua căn bản là do người khác đã có ủ mưu từ trước?"
"Chưa chắc." Cao Dương Thành nói với giọng hơi lạnh lẽo, "Nhưng chuyện trùng hợp đến mức quá không bình thường."
Hoàng Ngân vừa nghĩ tới lúc bọn họ chỉ nhắm đúng vào bụng cô, cũng thoáng đồng ý với cách nhìn của Cao Dương Thành, nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lát, lại bỗng chốc, ánh mắt chợt lóe lên, quay đầu nhìn Cao Dương Thành đằng sau.
"Nếu tôi nói Khuất Mỹ Hoa có thể đã biết, anh có cảm thấy tôi đang chọc ngoáy quan hệ giữa hai người không?"
Cao Dương Thành nhướng mày, nhếch mép một cái, nói vẻ tự phụ, "Không loại trừ khả năng này."
"..."
Hoàng Ngân bĩu môi, "Vậy thì thôi! Có thể chỉ là tôi cả nghĩ quá thôi."
Xe lăn dừng lại bên giường, Hoàng Ngân gắng gượng muốn đứng lên khỏi ghế, cơ thể mảnh khảnh còn chưa kịp đứng lên, đã được một đôi tay mạnh mẽ ôm ngang, cả người theo đà ngã vào một cái ôm ấm áp, "Nói đi."
Anh thận trọng đặt Hoàng Ngân lên giường.
Hoàng Ngân túm cổ áo của chiếc áo gió của anh, đôi mắt sáng long lanh còn hơi do dự mà nhìn anh, "Tôi nói, anh sẽ không thực sự cho rằng tôi là kẻ ác khiến hai người xích mích chứ?"
Cao Dương Thành ngồi xuống bên mép giường của Hoàng Ngân, tách hai tay ra, lần lượt chống hai bên người cô, hơi nghiêng mình xuống, để sát vào cô rồi lạnh lùng nói, "Sự tồn tại của cô, vốn đã là vật cản lớn nhất khiến tôi và cô ấy xích mích rồi!"
Lòng Hoàng Ngân thắt lại.
Ngực, run rẩy đau đớn một hồi.
"Xin lỗi, xin lỗi..."
Cô không ngừng xin lỗi, thái độ chân thành, thành khẩn.
Đáy mắt, thấp thoáng ánh nước.
Ngoại trừ xin lỗi, Hoàng Ngân thực sự không biết mình còn có thể làm gì, có thể làm thế nào?
Trong tình yêu tràn ngập khói súng này, đến cả việc cô giãy giụa cũng giống như một thứ yêu cầu xa xỉ.
"Thu lại lời “xin lỗi” của cô đi!!"
Cao Dương Thành thấy hơi tức giận.
Hoàng Ngân cụp mắt lại, ngoan ngoãn ngậm miệng.
"Nói đi! Vì sao cô đoán Khuất Mỹ Hoa sẽ biết." Cao Dương Thành lấy tay ngoắc cằm cô lên.
Hoàng Ngân cũng không giấu giếm nữa, bèn kể lại chuyện hôm đó vô tình gặp được Khuất Mỹ Hoa ở quầy lấy thuốc.
"Vì sao vô duyên vô cớ cô lại muốn đi mua que thử thai?" Cao Dương Thành lạnh mặt, áp sát Hoàng Ngân thêm một chút, bàn tay to cứng rắn nắm lấy cằm cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ nghe thấy anh dùng giọng nói trầm thấp nói một câu cực kỳ ngang ngược, "Đỗ Hoàng Ngân, nếu cô thực sự mang thai, mặc kệ cô yêu cũng được, không yêu cũng được, Cao Dương Thành tôi đều sẽ bất kể tất cả mọi giá mà cưới cô!"
Tiếng nói kết thúc, Hoàng Ngân nhất thời chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, đến mấy giây liền đều trong trạng thái treo máy, trong đầu hoàn toàn trống rỗng...
Nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, bỗng nhiên, trong mắt mờ sương.
"Vì thế... Nếu không muốn trở thành người của nhà họ Cao chúng tôi, tốt nhất cô đừng mang thai con của Cao Dương Thành tôi!!"
Đây là lời cảnh cáo cuối cùng anh dành cho cô!
Cao Dương Thành gọi điện thoại cho cục trưởng Lâm.
"Chú Lâm, thả hai tên cướp ra trước đã."
"Thả?"
Cục trưởng Lâm trong điện thoại thấy khó hiểu, "Khó khăn lắm mới bắt được, bây giờ còn chưa tra ra manh mối đã thả rồi, có..."
"Chú Lâm, cháu muốn thả dây câu dài bắt con cá lớn. Sau khi thả bọn họ, chú cho mấy người giám sát hai người bọn họ 24/24, nếu cháu không đoán sai, vừa ra khỏi nhà giam, bọn họ sẽ tìm người mua phía sau để đòi tiền! Một người trong đó đã mù cả mắt rồi, xem chừng sẽ ầm ĩ lên đấy." Cao Dương Thành lạnh lùng hừ một tiếng.
Cục trưởng Lâm mới chợt hiểu ra, "Dương Thành, vẫn là cháu có cách, nhưng sao cháu lại xác định người ta có người mua chuộc như vậy chứ?"
"Không xác định, cảm giác thôi ạ."
Tất cả cũng chỉ là suy đoán của anh mà thôi, nhưng cho dù chỉ là suy đoán, anh cũng không muốn buông tha bất cứ khả năng nào.
Cao Dương Thành thu mắt lại.
Đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn một mảnh tuyết tiêu điều ngoài cửa sổ, đôi mắt đen nhánh càng lúc càng rét lạnh.
Khuất Mỹ Hoa...
Hy vọng kết quả không phải cô mới tốt!
Buổi sáng ngày thứ ba, Trần Lan chuẩn bị được đưa vào phòng phẫu thuật.
Trong phòng bệnh, Hoàng Ngân gấp đến độ đứng ngồi không yên, nằm cũng không được, ngồi cũng không xong, cả người phập phồng lo lắng, làm sao cũng không yên tĩnh được.
Đột nhiên, Cao Dương Thành từ bên ngoài đi vào, thấy Hoàng Ngân không chịu ngồi yên mà cứ đi đi lại lại trong phòng bệnh, anh nhíu chặt mày lại, "Ai cho cô xuống giường đi lại?"
"Cao Dương Thành!"
Hoàng Ngân vừa thấy anh xuất hiện, tựa như nhìn thấy cứu tinh, xông tới chỗ anh.
Cao Dương Thành khẽ cúi người ôm ngang cô lên, ôm cô đi tới trước giường, "Cô không muốn sống nữa?"
Rõ ràng là giọng trách cứ, lại cứ nghe ra cảm giác thân thiết.
Anh đặt Hoàng Ngân nằm lên giường, nhưng Hoàng Ngân làm thế nào cũng không chịu ngủ đi, bàn tay nhỏ bé níu lấy áo blouse trắng của anh, ra vẻ đáng thương mà nhìn anh, "Mẹ tôi sắp phải phẫu thuật rồi."
"Ừ."
Cao Dương Thành trầm ngâm một tiếng, ra lệnh cho cô, "Nằm xuống."
"Tôi không muốn ngủ nữa, tôi muốn ở bên mẹ tôi, hơn nữa bây giờ sức khỏe của tôi đã tốt hơn nhiều, bụng cũng không đau nữa, chỉ có tay vẫn hơi bất tiện thôi." Hoàng Ngân nhìn anh với vẻ khẩn cầu.
"Cô không thể để mẹ cô nhìn thấy cái bộ dạng như quỷ này của cô được!"
Cao Dương Thành thành thật nói, ấn lên chóp mũi cô, rồi trầm giọng nói tiếp, "Gãy một tay, còn cả mặt mũi cũng sưng như heo rồi! Ai làm mẹ mà không lo lắng chứ? Nếu cô không muốn làm ảnh hưởng đến chất lượng cuộc phẫu thuật của mẹ cô, hãy ngoan ngoãn ở yên đây chờ đi."
"Cũng đúng..."
Hoàng Ngân rũ mắt xuống với vẻ cô đơn, miệng thì lải nhải tự trách, "Lúc nào không xảy ra chuyện, lại cứ xảy ra chuyện đúng vào giờ phút quan trọng này!"
Hoàng Ngân nói, đôi mắt liền mờ sương, "Tôi rất lo không có tôi, người khác sẽ không chăm sóc tốt cho mẹ tôi, tôi sợ không có tôi, bà ấy sẽ không có can đảm, làm sao bây giờ? Tôi rất lo lắng cho bà ấy..."
Hoàng Ngân đã đỏ cả vành mắt.
Đôi mắt sâu thẳm của Cao Dương Thành tối lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang nhéo áo mình, "Cô xác định sức khỏe của cô đã tốt hơn nhiều rồi sao?"
"Ừ, ừ!"
Hoàng Ngân gật đầu như giã tỏi.
"Bụng không đau nữa?"
Anh nhíu mày, hỏi cô.
"Đỡ hơn rất nhiều rồi."
"Để tôi xem nào." Anh đề nghị.
"Hả?"
Hoàng Ngân quẫn bách, nhưng căn bản không chờ cô trả lời, Cao Dương Thành đã vén bộ đồ bệnh nhân của cô lên.
"Anh làm gì vậy?"
Hoàng Ngân xấu hổ muốn túm lại quần áo của mình, lại bị anh dùng một tay ngăn cản, "Nếu quả thực muốn ở bên mẹ cô, thì để tôi kiểm tra sức khỏe cho cô trước đã."
Hoàng Ngân nghe thấy câu này, thì tự giác buông tay ra, ngượng ngùng rời tầm mắt đi.
Cô có thể cảm nhận được có một bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn cái bụng bằng phẳng của cô...
Cái tay kia tựa như có phép, những nơi nó chạm vào, không khỏi dấy lên một ngọn lửa nóng, khiến Hoàng Ngân khô nóng khó nhịn cả người.
Cơ thể yêu kiều nhạy cảm của cô, không kìm được mà run lên một cái, cũng cảm nhận được bàn tay to nóng rực kia, lại trượt theo bụng của cô, chạy thẳng xuống quần con của cô mà mò mẫm vào.
Ngón tay nhẹ nhàng miết lên da thịt mềm mại của cô, chạm vào khu rừng bí mật, làm cho toàn thân Hoàng Ngân cảm thấy căng thẳng...
Cô đưa tay, túm lấy bàn tay không chịu yên phận của anh, cố mở đôi mắt mờ sương, ấm ức nhìn người đàn ông trước mặt đang muốn làm chuyện xấu với mình, "Anh... làm gì vậy?"
Thân hình cường tráng của Cao Dương Thành không tự chủ áp sát vào Hoàng Ngân, bàn tay to càng thêm ngang ngược trượt thẳng vào...
Vừa rồi quả thực anh chỉ định kiểm tra cơ thể cô một cách đơn thuần, nhưng rất nhiều chuyện lại hoàn toàn mất khống chế, ví dụ như... trêu chọc cô!
"Ưm --"
Cảm nhận được tay anh chạm đến từng dải đất mẫn cảm trên người mình, Hoàng Ngân không nhịn được khẽ kêu ra tiếng, bàn tay nhỏ bé tóm lấy tay anh, lại không sử dụng được chút sức nào, "Cao Dương Thành..."
Cô khẽ gọi tên của anh, trong mắt đầy vẻ xin tha.
Trong đôi mắt đen nhánh của Cao Dương Thành, lướt qua một trận đê mê đỏ rực, ánh mắt cực nóng, khàn giọng lẩm bẩm bên tai cô, "Cơ thể của cô không khỏe, tôi sẽ không động vào cô đâu!"
"Vậy anh..."
Hoàng Ngân trừng mắt với anh.
Sắc mặt ửng hồng, cảm giác hơi xấu hổ và giận dữ, cũng cảm nhận được ngón tay của anh vẫn đang di chuyển quanh nụ hoa của mình.
"Nhưng cơ thể của cô, nên ôn lại cảm giác có tôi rồi!"
"Anh... Ưm ưm --"
Hoàng Ngân còn chưa nói dứt lời, cánh môi mỏng của Cao Dương Thành đã phủ kín thật chặt lấy bờ môi cô.
Mà ngón tay của anh, càng thêm tùy ý di chuyển qua lại trên cơ thể cô, trêu chọc mỗi một dây thần kinh nhạy cảm của Hoàng Ngân.
"Á --"
Hoàng Ngân vừa xấu hổ vừa tức giận.
Người đàn ông này sao có thể nói những chuyện dạo đầu này đương nhiên như thế.
Hơn nữa, không làm được, còn cứ đòi ở đây trêu chọc cô, rõ ràng đây chẳng phải càng khiến cô khó chịu hơn sao?
Hoàng Ngân dùng tay phải đấm vào lồng ngực của anh, chống lại động tác vô lại của anh, lại bỗng chợt cảm thấy dưới người mát lạnh, bộ đồ bệnh nhân của cô đã bị Cao Dương Thành kéo thẳng xuống hai đầu gối.
Hoàng Ngân khẽ hô lên, xấu hổ nhắc nhở anh, "Đừng như vậy, giờ còn ở bệnh viện mà!"
"Ở yên đấy đi."
Cửa đã bị anh khóa lại lâu rồi.
Hoàng Ngân sao có thể nghe theo, mông bị bàn tay anh xoa nắn, "Cuộc phẫu thuật của mẹ tôi đã sắp bắt đầu rồi."
"Còn hai tiếng nữa."
Giọng nói khàn khàn, nghiêm túc trả lời cô.
Trong hai tiếng, có thể làm rất nhiều chuyện, ví dụ như...
Trêu cô!
Ngón tay thon dài của Cao Dương Thành không hề báo trước mà chen thẳng vào nụ hoa căng chặt của Hoàng Ngân, khiến Hoàng Ngân không kìm được khẽ kêu lên đầy yêu kiều...
Bàn tay nắm lấy cổ áo blouse màu trắng của anh càng ngày càng chặt.
Gò má ửng hồng, đôi mắt mê ly, còn đôi chân càng bị anh chọc cho càng thêm mở rộng...
Một bác sĩ mặc blouse trắng, một bệnh nhân mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh, cảnh tượng này, ít nhiều cũng thấy thiếu hài hòa.
"Nói cho tôi biết, có thích cảm giác này không?"
Tay anh, đâm vào rút ra lúc sâu lúc cạn ở nơi kín đáo của Hoàng Ngân.
Nhịp điệu lúc nhanh lúc chậm này, khiến Hoàng Ngân căn bản không thể chịu đựng nổi, cô xấu hổ cắn môi, rời mắt đi, căn bản không dám nhìn anh.
Nhưng Cao Dương Thành sao có thể dễ dàng để cô thoát đi, bàn tay to ngang ngược nắm lấy cằm của cô, bắt cô đón nhận đôi mắt lửa nóng của mình, "Nói cho tôi biết, có thích không!"
"Ưm --"
Hoàng Ngân dùng một tiếng ngâm thoả mãn, yêu kiều trả lời câu hỏi của anh.
Tay phải kiều diễm vô lực đặt trên cổ anh, đôi mắt ướt át đã sớm mông lung mờ sương, nhìn anh với vẻ tội nghiệp, "Chậm... Chậm một chút..."
Quá nhanh!
Cô căn bản không thừa nhận nổi!
Cao Dương Thành thích dáng vẻ như vậy của cô, mềm mại vô lực như chú mèo nhỏ lười biếng nghe lời, nếu bình thường cô cũng có thể nghe lời mà vùi vào ngực anh như lúc nào thì tốt biết mấy!
Anh nâng cằm cô lên, hơi cúi người, một lần nữa chụp lên môi đỏ mọng cô khẽ hé mở, cứng rắn hút vào từng chút hơi thở thuộc về cô...
Mà ngón tay trêu chọc cô của anh, càng đẩy nhanh tốc độ...
"ưm ưm ưm --"
Bốn cánh môi giao nhau, có thể nghe rõ tiếng ngâm mơ hồ của Hoàng Ngân, mà cánh mông hồng phấn của cô càng không kìm được mà dao động lên xuống theo nhịp điệu của Cao Dương Thành.
Cao Dương Thành thoả mãn với phản ứng của cô, nhếch miệng, cười xấu xa, "Bên dưới cô ướt cả rồi..."
Hoàng Ngân đỏ mặt, giơ chân muốn đạp anh.
Loại chuyện như vậy, căn bản không cần anh phải nhắc có được không?!
Nhưng thoáng chốc, ngón tay của Cao Dương Thành, lại rút ra khỏi cánh hoa của Hoàng Ngân, cảm giác trống rỗng đột nhiên ập tới khiến Hoàng Ngân không nhịn được thấy hơi mất mát.
Giữa hai chân chợt trống rỗng, khiến cô nhất thời hơi khó thích ứng.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
11 chương
9 chương
35 chương
48 chương