Lâm Uyên Hành

Chương 53 : Trong mơ tiện giết người

Dịch: Tiêu Dao Miêu Các *** Hòa thượng Đồ Minh hồn bay phách lạc, một lúc lâu sau mới thở dài, uể oải nói: "Ta cứ tưởng ta tự đoán ra, không ngờ là hắn để cho ta đoán. Ta thấy tướng mạo hắn hiền lành, không ngờ lại là một tay cáo già. Là ta tính sai rồi. Phó xạ, bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?" Ông già kia mắt lóe tia sáng, đi tới bên dưới tòa lầu nơi đám người Tô Vân nghỉ ngơi, nói: "Người của Thiên Đạo viện đều là gia nhân! Mặc kệ mục đích của hắn là gì, ta đều phải tới xem hắn liệu có thật là khách tới từ Thiên Đạo viện hay không. Vả lại cho dù hắn thật sự là khách tới từ Thiên Đạo viện, sứ giả của đại đế, cũng chưa chắc có thể thi đỗ Văn Xương học cung chúng ta." Ông ta mỉm cười, giang hai tay ra một cách trông khá vô lại: "Không phải Văn Xương học cung chúng ta không muốn giúp hắn tra án, mà là vì hắn thi rớt, không liên quan tới chúng ta." Hòa thượng Đồ Minh khen: "Ý của phó xạ hay đấy!" Hai người đi vào trong lầu. Tòa lầu này là lầu Thần Tú, nơi cho thầy trò ngủ lại, thường thì có rất nhiều người ở lại nơi đây, nhưng cũng thiếu thầy trò nghỉ trọ ở ngoài học cung. "Đồ Minh, mở thiên nhãn, xem Linh giới!" Ông già kia khẽ nói. Hòa thượng Đồ Minh gật đầu, lấy một lá cây làm từ ngọc hình con mắt dán lên trên ấn đường. Lá cây ngọc kia dần biến mất dưới làn da của hắn. Sau một chốc lát, ấn đường của hắn nứt ra, một con ngươi xuất hiện ở ấn đường, đảo tròn hai vòng như đang thích ứng với ánh sáng xung quanh. Còn ông già kia thì không sử dụng loại lá cây ngọc kỳ lạ này, mà ấn đường của ông ta trực tiếp nứt ra, để lộ con mắt. Hai người đi trong hành lang dài của lầu Thần Tú. Hai bên hành lang là phòng ở của các thầy trò. Hai người bọn họ đưa mắt nhìn những gian phòng này, vách tường như không còn tồn tại nữa, bọn họ có thể nhìn thấy rõ mồn một không gian nơi ở của tính linh của những thầy trò qua bức tường. Thiên nhãn không nhìn thấy cơ thể, chỉ nhìn thấy tính linh. Vào ban ngày tính linh sẽ bị các ý niệm của bản thân trong đầu quấy nhiễu, nhưng khi đêm đến, những ý niệm kia biến mất, như vậy ở trong giấc mơ thì tính linh là mạnh mẽ nhất. Tính linh khó có thể nhìn thấy được, đó là bởi vì tính linh của mỗi một người đều ẩn trong Linh giới của riêng người đó. Linh giới này giấu trong cơ thể của con người, cũng là thứ hư ảo mà lại thực sự tồn tại. Linh giới sẽ mở rộng khi tính linh mạnh lên. Người nào có tính linh càng mạnh, Linh giới của người đó sẽ càng lớn. Nhưng đến tối, khi mọi người chìm trong giấc mộng, Linh giới sẽ hiện ra theo tính linh. Những chuyện xảy ra trong giấc mơ thật ra chính là chuyện xảy ra trong Linh giới. Rất nhiều người cho rằng mơ chỉ là mơ, là do ban ngày nghĩ nhiều tới nó thì tối đến sẽ mơ thấy, chứ bọn họ thực sự chưa từng nghĩ kỳ thật Linh giới đều thực sự tồn tại trong cảnh mơ của bọn họ. Hòa thượng Đồ Minh đi theo sau ông già kia đưa mắt nhìn hai bên phòng để tìm kiếm gian phòng của đám người Tô Vân. Lúc này tính linh của đám thầy trò Văn Xương học cung hiện ra, tự tạo ra cảnh mơ của mình. Người thì đọc sách vang lanh lảnh ở hành lang, kẻ thì luyện kiếm trong giấc mộng. Có kẻ ngao du hư không, có người ngồi quan tưởng dưới Kim Phật. Có người thì ngồi bên lò luyện đan. Ông già kia và hòa thượng Đồ Minh thầm gật đầu. Đồ Minh khen: "Từ tính linh buổi tối của những người này mà xem thì bọn họ cũng rất cần cù chăm chỉ." Ông già kia liếc hắn một cái, cười lạnh nói: "Vậy những tên ở ngoài trường như các ngươi thì sao? Có phải cứ tối xuống là chơi bời đàng điếm, quên việc học hành?" Đồ Minh kêu oan: "Phó xạ, ta là hòa thượng, là người lễ Phật! Sao lại ăn chơi đàng điếm được?" Ông già kia hừ một tiếng. Lúc đi qua phòng của nho sĩ trong học cung thì ông ta không khỏi gật đầu liên tục. Chỉ thấy trong Linh giới của linh sĩ Nho học trong học cung này đều là những văn chương rực rỡ, chữ nào cũng tỏa hào quang, đúng là bụng đầy kinh luân! Ông ta đang nở nụ cười tươi, rồi lại đột nhiên sầm mặt xuống, tức giận tới mức toàn thân run rẩy. Chỉ thấy trong Linh giới của một nho sĩ mù mịt chướng khí, cuồn cuộn khói mù, những bài văn chương đen sì như bồn mực, từng chữ toát lên khói đen. Bên trong khói đen đó còn có nam nữ trần truồng chăn gấm như sóng cuộn, phiên vân phúc vũ! "Đây chính là văn chương mà tên linh sĩ này đọc sao?" Ông lão tức tới mức quát lên: "Đọc cái thứ tà môn ma đạo này rồi! Ngày mai bắt hắn đưa tới xưởng kiếp hôi đào quặng cho lão tử!" Đồ Minh nhìn một chút rồi nói: "Hình như là Linh giới của thầy của viện Nho Học chúng ta, Linh Nhạc tiên sinh. Phó xạ, phải đưa Linh Nhạc tiên sinh tới xưởng kiếp hôi đào quặng sao?" "À, ra là Linh Nhạc tiên sinh, vậy thì không sao." Ông già kia vuốt râu, tiếp tục bước đi: "Để mặc hắn ta thôi." Hòa thượng Đồ Minh dở khóc dở cười, bước lên phía trước: "Thưa phó xạ, bên ngoài đồn ầm lên là bầu không khí của Văn Xương học cung chúng ta không tốt, có liên quan tới Linh Nhạc tiên sinh..." Ông ta trừng hắn một cái: "Không khí Văn Xương học cung không tốt có liên quan tới Linh Nhạc tiên sinh sao? Không khí Văn Xương học cung không tốt là do nếp sống của tất cả chúng đều không tốt mà ra! Là chúng ta cố ý đổ cái lỗi này lên người Linh Nhạc tiên sinh. Ngươi đuổi hắn đi rồi, chẳng phải người ngoài sẽ biết chân tướng sao? Đến lúc đó lấy ai ra mà đổ lỗi?" Hòa thượng Đồ Minh cười tươi khen ngợi: "Phó xạ thật anh minh!" Cuối cùng bọn họ đã tìm được phòng của đám người Tô Vân. Ông già kia đưa mắt nhìn rồi khen: "Kiếm khí treo cao, ánh kiếm sáng rõ, kiếm tâm tinh khiết, không lây dính ý niệm khác. Lý Mục Ca là một hạt giống tốt." Lý Mục Ca đã ngủ. Ở trong Linh giới của hắn ta, tính linh ở dưới còn linh kiếm ở trên, theo tính linh tấn công mà thi triển các loại chiêu thức kiếm. Dù trong giấc ngủ hắn cũng không quên luyện kiếm. Ông già và hòa thượng Đồ Minh đi tới trước một gian phòng khác, nhìn vào trong phòng. Nơi đây là phòng ngủ của hai đứa bé Ly Tiểu Phàm và Hồ Bất Bình. Linh giới của hai tiểu hồ yêu nối liền với nhau, liên hệ với nhau. Tính linh của hai tên nhóc này cũng mang hình người, là hai đứa trẻ cởi truồng tầm bốn năm tuổi, đang chơi đùa trên cánh đồng rộng bát ngát. Bọn chúng còn nhỏ, chưa lựa chọn được phương hướng cho mình, chưa hình thành nên tính linh thần thông. Đi tiếp là tới phòng của Thanh Khâu Nguyệt. Cô bé cũng chưa hình thành tính linh thần thông cho mình. Ở trong Linh giới, tính linh của Thanh Khâu Nguyệt là một bé gái, giống hệt dáng vẻ của cô bé ngoài đời thực. Trong Linh giới của phòng bên cạnh, một thiếu niên với vóc dáng thấp bé đang cầm một quyển sách. Trên đỉnh đầu hắn, từng đám chữ viết nhảy ra, tạo thành văn chương với những chữ viết sáng rực, hệt như ánh trăng, không hề bẩn thỉu chút nào. Ông già không khỏi dừng bước, khen ngợi: "Đọc sách tốt lắm! Thiếu niên này chính là thượng sứ Thiên Đạo viện mà ngươi nói sao?" Hòa thượng Đồ Minh lắc đầu, nói: "Đây là một tiểu yêu bên người thượng sứ, thực lực cũng coi như không tệ, thiên tư cũng cực kỳ xuất chúng." Ông già kia gật đầu, khen: "Hắn đã tu được thần thông Nho đạo rồi. Tiểu yêu bên người còn như thế này, xem ra có khả năng là sĩ tử Thiên Đạo viện rồi." Ông ta vừa mới nói tới đây, đột nhiên sắc mặt biến đổi, khẽ nói: "Có yểm ma!" Ông ta vừa dứt lời, lập tức Linh giới của Hoa Hồ chao đảo. Một sinh vật hắc ám hình người xâm nhập Linh giới của Hoa Hồ. Trên người của sinh vật kia bốc lên vật chất hắc ám như là khói hoặc cũng như là lửa, xâm nhiễm cảnh mơ của Hoa Hồ, làm cho cảnh mơ của hắn nhanh chóng biến thành ác mộng! Hoa Hồ nằm trên giường lập tức cảm thấy như bị thứ gì đó vô hình đè xuống, không thể cử động cơ thể được. Hắn muốn hô to, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào! Con yểm ma kia dần bay lên, định cắn nuốt các chữ trong Linh giới. Những chữ đó chính là tính linh thần thông mà Hoa Hồ đã luyện thành khi đi theo Dã Hồ tiên sinh học hành nhiều năm! "Sao yểm ma lại chảy tới học cung?" Hòa thượng Đồ Minh đang định ra tay cứu giúp thì bị ông già kia chặn lại. Hòa thượng Đồ Minh không hiểu, lại đột nhiên nhìn thấy một chiếc chuông vàng đánh úp tới, đâm cho yểm ma vỡ tan! Hòa thượng Đồ Minh vội vàng đưa mắt nhìn theo hướng chuông vàng bay đến, thì thấy tính linh của Tô Vân đang chạy tới như bay, tung người nhảy vào trong Linh giới của Hoa Hồ. Ở trong phòng của Tô Vân, một Linh giới khác được mở ra. Linh giới này to gấp mấy lần Linh giới của Hoa Hồ! Điều kỳ lạ là Linh giới này lại nối liền với Linh giới của Hoa Hồ từ lúc nào không rõ! "Linh giới của bọn họ thông với nhau?" Đồ Minh vô cùng kinh ngạc. Tính linh của Tô Vân với chuông vàng trên đỉnh đầu hùng hổ xông vào giấc mơ của Hoa Hồ. Chuông vàng rung lên, ra tay với yểm ma kia. Yểm ma bị chấn vỡ nát thành ngọn lửa hắc ám, rồi lại tụ lại, hình thể nhỏ đi rất nhiều. Đột nhiên nó tung người nhảy ra khỏi giấc mơ của Hoa Hồ, chui vào trong Linh giới trong mơ của Thanh Khâu Nguyệt. "Người cực kỳ thân thiết, không phòng bị nhau thì tính linh có thể tiến vào cảnh mơ của nhau." Ông già kia thản nhiên nói: "Yểm ma này là có linh sĩ tu luyện thần thông ma đạo, định đánh cắp thân thông của người khác để tăng thực lực của bản thân, không ngờ lần này đụng phải thứ dữ." Hai người nhìn theo, chỉ thấy tính linh của Tô Vân lại cũng xông vào trong cảnh mơ của Thanh Khâu Nguyệt, lại đánh cho yểm ma vỡ tung. Hòa thượng Đồ Minh ngây ra. Tính linh của Tô Vân đuổi theo còn yểm ma thì chạy trốn. Nó bỏ trốn sang Linh giới của những người đang ngủ, tính linh của Tô Vân cũng đuổi theo nó chạy qua những cảnh mơ này. Ngay khi yểm ma chạy trốn tới giấc mơ của Hồ Bất Bình thì tính linh của Tô Vân rốt cuộc đã đuổi theo, lấy chuông vàng chụp lên yểm ma kia rồi cứ thế chấn nó thành bột mịn. Tính linh của Tô Vân đánh chết yểm ma kia rồi cứ thế đi về theo lối cũ. Dọc đường đi về còn vuốt ve đầu của Hồ Bất Bình, Ly Tiểu Phàm và Thanh Khâu Nguyệt khi bọn họ còn sợ hãi, nhỏ nhẹ an ủi bọn họ. Hắn lại quay về Linh giới của Hoa Hồ, nói mấy câu với tính linh của Hoa Hồ. Nhưng bọn họ nói gì, người ngoài không nghe được, chỉ sợ là mấy câu nói mớ trong mộng mà thôi. Tính linh của Tô Vân quay trở về Linh giới của hắn, lại tiếp tục tu luyện. Chuông vàng trên đầu hắn xoay tròn không nhanh không chậm. Ông già và hòa thượng Đồ Minh đều lấy làm kỳ lạ. "Vị sĩ tử Thiên Đạo viện này quả thực phi phàm, bảo vệ những người kia ở cả trong mơ." Hòa thượng Đồ Minh cười nói: "Hệt như gà mái mẹ che chở gà con, tận tụy với trách nhiệm của mình." Đột nhiên trong một phòng ở tầng dưới vang lên tiếng bịch, như có vật gì nặng ngã xuống đất. Đồ Minh giật mình, ông già kia thì thản nhiên nói: "Kẻ kia là linh sĩ tu luyện yểm ma, tự biến tính linh của mình thành yểm ma. Yểm ma chết rồi, đương nhiên hắn cũng tắt thở." Đồ Minh nhanh chóng xuống dưới, chốc lát sau hắn quay lại, khẽ nói: "Là sĩ tử của học cung chúng ta!" "Chết cũng không đền hết tội." Ông già lại nhìn thoáng qua phòng của Tô Vân rồi thu ánh mắt lại. Thiên nhãn trên ấn đường của ông ta khép lại. Sau khi mi mắt kia đóng kín thì không để lại dấu vết gì. Ông ta tức giận nói: "Tên linh sĩ tu luyện yểm ma này không dám đi cắn nuốt tính linh thần thông của người khác, thấy có người mới đến, tự cho là dễ bắt nạt, vì thế mới dám ra tay với bọn họ, không ngờ lại đá phải cục đá!" Ông ta xoay người bước đi: "Khà khà, thằng nhóc thối Thiên Đạo viện vừa tới Văn Xương học cung của ta mà đã giết một linh sĩ của học cung ta trong giấc ngủ. Uy phong ghê đấy! Thủ tọa, ngươi tranh thủ buổi đêm dọn dẹp thi thể linh sĩ kia, xử lý thỏa đáng." Vị hòa thượng mi thanh mục tú này mỉm cười, khom người đáp: "Xin phó xạ yên tâm, đây cũng không phải lần đầu tiên, tiểu tăng nhất định sẽ xử lý thỏa đáng."