Lầm tưởng
Chương 25 : Lầm tưởng
CHƯƠNG 25
Xe của Tống Ngạn Thành là một chiếc Cayenne màu đen, tài xế là người theo anh đã nhiều năm nay, chạy hết tốc lực để đưa Lê Chi đến sân bay đúng giờ. Đến Quý Châu đã là 1 giờ sáng, chạy đến điểm quay ngoại cảnh lại thêm nửa tiếng nữa.
Cảnh quay này phải bắt được ánh sáng, cho nên Lê Chi hoàn toàn không có thời gian để ngủ, đi thẳng đến phòng hóa trang luôn.
Mao Phi Du tức điên lên, nổi khùng ngay trước mặt người ngoài, ánh mắt như dao găm hận không thể rạch da rút gân cô.
“Rốt cuộc em nghĩ cái gì thế?” Nhân lúc có kẽ hở thời gian, Mao Phi Du thấp giọng hỏi.
Ánh mắt Lê Chi khinh khỉnh: “Khế ước tinh thần đó.”
Mao Phi Du lạnh mặt, lạnh giọng: “Cảnh cáo em, đừng có phim giả tình thật, còn thế nữa thì chết đi.”
Lê Chi lấy chân đá lên giày anh: “Điên.”
Lúc tạo kiểu tóc, Minh Tiểu Kì bước vào, đưa cho cô một bình giữ nhiệt: “Uống chút nước nóng đi chị, bên ngoài lạnh lắm.”
Lê Chi cười cảm ơn: “Em cũng đến sớm vậy?”
Minh Tiểu Kì khoác balo, nhanh nhẹn lấy ra mấy miếng dán giữ nhiệt: “Vâng! Sang đây học thêm với sếp.”
Mao Phi Du ngồi bên cạnh bực tức: “Không cần đưa cho cô ấy, chết cóng đi cũng được.”
Minh Tiểu Kì nói: “Nếu chị ấy mà bị chết cóng là anh cũng mất việc.”
Lê Chi nhịn cười, Mao Du Phi bị nói cứng họng, đành chậc một tiếng: “Con bé này.”
Minh Tiểu Kỳ còn có việc bận khác nên vội vàng rời đi, hơn nữa còn vứt lên người y một thứ. Mao Phi Du cúi đầu nhìn, là một miếng dán giữ nhiệt.
5 giờ 10 phút, phó đạo diễn đến gọi người, lúc này ánh nắng đã vừa đủ, tranh thủ nửa tiếng để hoàn thành cảnh quay.
Vẫn là cảnh Vương Mông Hoa và Trương Bảo Linh lần đầu gặp nhau bên hồ.
Lê Chi mặc một bộ đồ mua hè, đi dép lê, cúi đầu vò quần áo bên bờ sông, vẻ mặt thanh tú nhưng biểu cảm ngây ngốc. Lúc ngẩng đầu nhìn Trương Bảo Linh còn nói bằng giọng địa phương: “Nước bên này xiết lắm, cô qua bên đó đi.”
Rất thuận lợi, chỉ NG 4 lần đạo diễn đã hô ok.
Nhân viên hậu trường lập tức chạy đến khoác thêm áo cho Thời Chỉ Nhược. Đưa nước nóng, làm ấm tay, đối đãi như sao vây quanh trăng. Mao Phi Du tìm áo khoác ngoài của cô mãi vẫn không ra. Lạ thật, vắt ngay trên thành ghế cơ mà, không biết ai đã lấy đi rồi.
NG 4 lần không tính là nhiều, nhưng tay của Lê Chi nhúng nước quá lâu, lại chỉ mặc một bộ đồ mỏng đến cả người đã cóng đến môi trắng bệch.
Mao Phi Du cởi luôn áo của mình đắp lên người cô.
“Còn đi được không?”
Lê Chi gật đầu.
“Anh đỡ em với, mau đỡ vào hơ lửa.”
Ngoại cảnh ở một vùng núi, trong độ cao 500 mét so với mực nước biển thì không có dân cư. Điều kiện xung quanh khó khăn, ngoại trừ xe chở đạo cụ thì chỉ có một chiếc xe cắm trại dùng chung cho nhân viên. Nói là xe cắm trại nhưng thực ra là một phòng làm việc tổng hợp, từ trang điểm, ăn uống đều ở hết trên này. Bên cạnh nó còn có thêm một chiếc xe cắm trại Mercedes-Benz nữa, là ekip của Thời Chỉ Nhược.
Lên xe, nhiệt độ vẫn lạnh như đông đá, điều hòa không mở, cả bếp điện sưởi ấm cũng không thấy đâu. Mao Phi Du tìm hồi lâu mà vẫn không có, hỏi ai người đó cũng kêu không biết.
“Xui xẻo thật.” Mao Phi Du thấp giọng lầm bầm.
Lê Chi ngồi trên ghế, hai tay ôm chặt vào nhau, không nói nên lời.
Lúc này, Minh Tiểu Kì lên xe đưa nước nóng, vừa thấy tình cảnh này mới nói: “Gì lạ vậy, rõ ràng trên xe có đến hai cái bếp điện sưởi lận.”
Bây giờ không còn quan tâm phân tích nguyên nhân kết quả nữa, Mao Phi Du sải bước: “Anh đi tìm cái khác.”
“Đừng tìm nữa, bên chỗ đạo diễn có một cái, vài người cùng vây lấy dùng đấy.” Điều kiện trên núi không được tốt, không phải là không nỡ dùng bếp mà là điện chịu tải không nổi. Còn phải dùng bao nhiêu thiết bị điện để quay phim như thế, đương nhiên phải tiết kiệm.
“Anh đừng đi nữa.” Minh Tiểu Kì ngăn Mao Phi Du lại, xoay người xuống xe: “Em biết ở đâu rồi.”
Trong xe Mercedes, Thời Chỉ Nhược đang ngồi trên thảm nhung, tay cầm bình giữ nhiệt, cùng người trong ekip chuyện trò vui vẻ. Có đến ba cái bếp sưởi vui quanh, trong xe ấm như mùa xuân.
Minh Tiểu Kì là người thẳng thắng, cô nói luôn: “Chào chị Chỉ Nhược, ba cái bếp sưởi bên chị có một cái là của xe kia.”
Ý cười trên mặt Thời Chỉ Nhược nhạt đi, không nói gì.
Bên cạnh cô ta là người quản lý, chị Hồng, thấy Minh Tiểu Kì chỉ là một thực tập sinh, liền lộ mặt thật: “Đâu là đồ chúng tôi tự mang đi dùng.”
Minh Tiểu Kì đáp: “Cái ở giữa là của đoàn phim, không tin thì chỉ xem sau lưng ấy, có dán băng dính làm ký hiệu.”
Người quản lý cãi: “Diễn viên vừa quay xong, trời thì rét thế này, mượn dùng có chút mà cũng không được à?”
“Không được, bên kia cũng có diễn viên vừa diễn xong, đến một cái bếp sưởi cũng không có, người ta cũng lạnh mà. Chị Hồng, chị thông cảm giúp em, còn bếp sưởi, em lấy đi nhé.”
Cô dám nói dám làm, hành động đúng mực, ngay cả chút lúng túng cũng không có.
Mao Phi Du ở ngoài xe, nghe được toàn bộ câu chuyện, cô xuống xe đưa bếp sưởi cho y: “Mau đưa cho chị Chi Chi đi.”
Mao Phi Du cảm thấy lạ lẫm: “Em, em đi chống lại ngôi sao nổi tiếng đấy à?”
“Nếu tự cô ấy không làm sai thì làm sao khiến người ta chống đối được chứ.” Minh Tiểu Kì bĩu môi, lại lập tức chỉnh lại: “Em chỉ là làm đúng trách nhiệm của một nhân viên thôi.”
Có bếp sưởi rồi, Lê Chi cảm thấy sống lại được một nửa, cô co rút người lại, nhịn không được run rẩy.
Mao Phi Du ngồi đối diện với cô, nhìn cô đến mấy lần.
Lê Chi ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
“Em...” Mao Phi Du khựng lại rồi mới nói tiếp: “Thật sự đã giành tình đầu của Chỉ Nhược à?”
Lê Chi lắc đầu, buồn bực nói: “Là cô ấy giành của em.”
Mao Phi Du không nói gì nữa,trải qua những chuyện này cũng đủ để y phân rõ thật giả.
Thấy Lê Chi đỡ lên rồi, y thay cô thu dọn đồ đạc, nói: “Về khách sạn ngủ một giấc đi, thức trắng đêm rồi, sớm muộn gì cái mặt cũng thành mặt gấu trúc cho coi.”
Giúp Tống Ngạn Thành tham dự lễ tổng kết đã là chuyện của ngày hôm qua rồi, đã ba mươi mấy tiếng đồng hồ cô không được chợp mắt. Chỗ nghỉ của đoàn phim nói dễ nghe thì là khách sạn, thực ra là một nhà nghỉ. Những diễn viên có vị thế cao đều sẽ không ở lại đây mà tự bỏ tiền túi vào trung tâm thành phố để nghỉ ngơi.
Cầu thang kiểu cũ, vẫn còn dùng khóa để mở cửa, vừa bước vào trong đã nghe mùi ẩm mốc, Lê Chi che miệng ho khan, cô bị viêm mũi, điều này Mao Phi Du biết. Y vừa mở cửa sổ vừa nói: “Hết cách, kinh phí của chúng ta có hạn. Em cố chịu đựng đi, sẽ có ngày nổi danh, rồi mỗi ngày anh sẽ đều cho em ngủ ở phòng tổng thống.”
Lê Chi giơ tay OK, mùi trong phòng khiến cô không dám mở miệng.
May mà trên núi gió lớn, hồi lâu mùi trong phòng cũng được gió thổi bay hết, không khí mới lại đến. Mao Phi Du vẫn có việc phải quay về đoàn phim nên đã rời đi.
Căn phòng mở điều hòa nửa ngày rồi vẫn thấy lạnh, máy nén vang lên từng tiếng bên tai. Trong phòng không có nổi một cái ghế ngồi, cô phải xuống gọi người. Lê Chi xuống dưới hai lần, quầy lễ tân vẫn không có người. Cô cũng lười đi đi đi lại nhiều lần, đành quyết định tắm bằng nước nóng cho ấm người vậy.
Máy nóng lạnh đun nước nóng bằng sức nóng mặt trời, nhưng vào mùa đông nhiệt độ âm thế này thì chỉ nó chỉ là thiết bị trang trí mà thôi. Tắm chưa được ba phút nước lạnh đi không nói, lúc Lê Chi cúi đầu, suýt chút nữa nhảy bật lên vì khiếp đảm. Sau sọt rác là một con gián đang bò ngênh ngang. Cô từ nhỏ đã sợ mấy loại côn trùng như thế này, hay lắm, giờ thì khỏi tắm rửa gì hết nữa, ôm áo quần chạy ra khỏi phòng tắm.
Nước chưa lau khô dính vào áo quần, lạnh muốn cóng cả người. Lê Chi ngồi trong chăn, ngửi được mùi mốc như ẩn như hiện, trong lòng trầm mặc đến lạ. Nhiều năm trước, bắt đầu từ hồi ở cô nhi viện, dường như cô đã quen với những thời khắc như thế này.
Giống như nước tắm ban nãy, vừa đủ độ, không đến mức khiến con người ta phải chết cóng, nhưng cũng không hề ấm áp.
Lê Chi phủ áo khoác lên gối, quá mệt mỏi rồi, cô ngủ rất say. Hoàng hôn trên núi đến sớm hơn, mới hơn 4 rưỡi trời, ban ngày đã dần lui về sau sân khấu. Hô hấp của Lê Chi rất mỏng, căn phòng dần tối đen, như thể rơi vào yên lặng hoàn toàn.
Cửa hơi hé mở, ba giây sau mới từ từ mở rộng ra, như gió lướt qua, cánh cửa khép lại cũng rất nhanh.
Cơn say ngủ đi qua, Lê Chi cũng dần thanh tỉnh.
Cô nhíu mày, trong không khí yên tĩnh cực hạn, tiếng của những động tác nhỏ được phóng đại lên gấp nhiều lần.
Lê Chi mở mắt, ánh sáng hoàng hôn mờ nhạt chiếu vào phòng khiến ánh nhìn của cô càng thêm mơ màng. Có hai cái gì đó đang động đậy trên chiếc gối màu trắng.
Sau khi Lê Chi nhận ra đó là thứ gì thì đầu óc trống rỗng.
Là hai con chuột đen!
Lê Chi tỉnh hẳn, thét lên chói tai rồi chạy về phía cửa. Chuột cũng bị giật mình chạy toán loạn, cái đuôi dài lướt qua gối, qua chăn, xuống nền rồi càng có chỗ để chạy loạn. Lê Chi mở nắm cửa, không đẩy cửa ra được, hình như là bị khóa từ bên ngoài.
Cô quay người lại mới phát hiện, trong phòng không chỉ có hai con mà có đến năm sáu con vừa to vừa dài chạy ngang ngược dưới đất. Một con trong số đó không biết chạy từ đâu ra, leo thẳng lên chân Lê Chi.
Lê Chi sợ đến mức thất thanh, túm lấy nắm cửa không dám nhúc nhích.
Cô cuống cuồng tìm danh bạ di động vốn chỉ có những số liên lạc ít ỏi, hơn nữa trong số đó là bạn học cũ. Tên của Mao Phi Du đương nhiên nằm ngay đầu tiên, Lê Chi không nghĩ ngợi nhiều, theo bản năng lướt xuống, ấn gọi thẳng một dãy số.
Sau 5, 6 tiếng tút tút vang lên, Lê Chi dựa sát mép tường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con chuột đang chuẩn bị tấn công cô kia, không dám nhúc nhích.
Cô thất vọng che miệng lại, mắt cũng đã ươn ướt.
Cuối cùng, giọng đàn ông trầm thấp vang lên từ đầu dây bên kia: “Alo.”
Nước mắt Lê Chi lập tức chảy xuống, nghẹn ngào gọi tên anh: “Tống Ngạn Thành.”
Phòng họp bỗng chốc im bặt.
Bộ phận công trình đang báo cáo về một hạng mục kỹ thuật, đúng lúc này Tống Ngạn Thành đột nhiên đứng dậy, không quan tâm đến ánh mắt xung quanh, bước ra khỏi phòng.
Tiếng nức nở của Lê Chi ngày một yếu đi, anh theo bản năng siết chặt di động, nhíu mày hỏi: “Cô làm sao thế?”
Lê Chi nghẹn ngào, không kìm được tiếng khóc: “Tôi sợ.”
Mấy câu sau, Tống Ngạn Thành không đáp lại cô một câu, chỉ thẳng thừng cúp điện thoại rồi gọi đến một dãy số. Trong lúc chờ máy, anh bước đến bên cửa sổ, một tay vén vạt áo lên, lòng bàn tay đặt lên eo.
Mạnh Duy Tất nhận máy rất nhanh, Tống Ngạn Thành cũng mở lời ngay lập tức: “Cái đoàn phim rẻ rách của cậu có phải đang quay ở Quý Châu không?”
Mạnh Duy Tất ngạc nhiên, khó hiểu hỏi: “Chọc đến cậu à?”
Tống Ngạn Thành ngắt lời: “Có phải cậu cũng đang ở Quý Châu không. Đi cứu một người cho tôi.”
Mạnh Duy Tất nhanh chóng nghĩ ra: “Lại là cái cô bạn xã giao kia? Tôi đúng là chưa từng thấy bạn xã...”
“Nếu cậu có ý kiến thì chúng ta quay về làm bạn xã giao cũng được.” Tống Ngạn Thành thản nhiên nói.
*
Quý Châu.
5 phút sau khi nghe được tiếng Tống Ngạn Thành, cả người Lê Chi sắp nổ tung, tan vỡ rồi. Những ấm ức, xót xa, bất công, lạnh nhạt mấy ngày nay bất chợt dâng lên như nước lũ vỡ đê.
Chuột chạy tán loạn trong phòng, trên giường, trên bàn, cái đuôi dài nửa thước cứ quét xoèn xoẹt qua gối.
Lê Chi ngồi ôm gối khóc, co ro, run rẩy bên mép tường.
Cạch!
Cửa bất ngờ vang lên tiếng va đập.
Một giây, hai giây, ba giây sau, cửa đã được đẩy ra.
Ba thanh niên cầm kẹp sắt bước vào, còn có cả một người phụ nữ, cô ta bước đến bên cạnh Lê Chi, dìu cô ra khỏi phòng.
“Không sao, không sao rồi.” Cô ta thấp giọng nói: “Sếp Mạnh đã biết chuyện, cô Lê cứ yên tâm, chúng tôi lập tức đổi khách sạn cho cô.”
Lê Chi suýt chút nữa thì hạ đường huyết, trán đổ đầy mồ hôi, hồi lâu mới hoàn hồn lại, sếp Mạnh là ai?
Những người trong phòng bước ra rất nhanh: “Đều xử lý xong cả rồi.”
Lê Chi không dám nhìn túi ni lông trên tay anh, trong lòng vẫn còn rất sợ hãi, theo bản năng lùi sang một bên.
Người phụ nữ kia làm việc rất nhanh gọn, một tay khoác lên bả vai cô, dìu cô bước về phía trước: “Cô Lê, xe đã dừng trước cửa, ngày mai cô có cảnh quay nên lát nữa hãy vào khách sạn trung tâm thành phố nghỉ ngơi, chiều mai tôi sẽ sắp xếp xe đón cô đến phim trường đúng giờ.”
Lê Chi vẫn đang trong cơn sợ hãi, ba hồn bảy vía đều đã đi du lịch, không còn tâm trạng nghĩ nhiều, trong lòng chỉ hiện ra bóng dáng một người.
Cô được dìu xuống lầu để về khách sạn lớn khác.
Cánh cửa kính kiểu cũ, là loại kéo ra ngoài để mở, đêm khuya sương mù giăng lối, nhìn rất bẩn. Càng đến gần, tim Lê Chi đập càng nhanh. Có một chiếc xe dừng trước cửa, cô theo bản năng nhớ đến chiếc Porsche màu đen của Tống Ngạn Thành.
Gió lạnh ập đến, tóc xõa bên tai che đi tầm mắt. Sau khi Lê Chi nhìn kỹ rồi mới thấy, đó là một chiếc Camry màu trắng.
Tới khách sạn trong nội thành, tất thảy đều đã được chuẩn bị đâu vào đấy. Điều hòa và nước ấm đầy đủ, còn có cả bồn tắm mát xa và đồ tẩy trang, tắm rửa. Không lâu sau, chuông cửa vàng lên, nữ trợ lý kia nhanh chóng chạy ra mở cửa, thấp giọng chào: “Sếp Mạnh.”
Lê Chi ngẩng đầu lên.
Mạnh Duy Tất cao tầm mét 85 trở lên, tây trang giày da chỉnh tề, vừa rời khỏi một buổi tiệc rượu. Theo sau còn có hai người đàn ông, đều là cấp dưới của anh ta. Bề ngoài Mạnh Duy Tất gọn gàng, sạch sẽ nhưng không che đậy được khí chất xuất chúng trên người.
Phản ứng đầu tiên của Lê Chi là, người này và Tống Ngạn Thành cùng một kiểu.
“Nhận được điện thoại của Ngạn Thành tôi liền kêu Tiểu Trương qua trước.” Mạnh Duy Tất hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Lê Chi lập tức đứng dậy: “Cảm ơn anh.”
Mạnh Duy Tất cười cười: “Không cần cảm ơn. Sau khi về nhà cô nói với anh một tiếng, đừng cứ một hai câu là lấy chuyện tuyệt giao ra dọa người ta. Từ nhỏ đã thế rồi, vẫn chưa chán chắc.”
Lê Chi lập tức phụ họa: “Anh ấy chính là như thế, nói chuyện không dễ nghe chút nào.”
Ý cười của Mạnh Duy Tất càng đậm hơn, trong lòng cũng thấy thân thiết lên nhiều.
“Quay ở vùng núi nên điều kiện có hạn, cô thông cảm nhé. Tuần nay quay phim cô cứ ở đây, Tiểu Trang sẽ sắp xếp xe và người cho cô. Cô ấy không xử lý được thì cứ tìm thẳng tôi.” Mạnh Duy Tất nói chuyện rất tự nhiên, như thể chỉ là thuận tay giúp đỡ mà thôi.
Những người đi theo đều là người theo anh ta lâu năm, nghe thế đều âm thầm giật mình.
Mạnh Duy Tất là nhân vật như thế nào chứ, nói chuyện kiểu này e là lần đầu tiên.
Trước khi rời đi, Mạnh Duy Tất lại hỏi: “Thứ sáu tuần này là sinh nhật anh, cô có về không?”
Lê Chi sửng sốt, ngày mốt là sinh nhật của Tống Ngạn Thành? Cô quanh co một hồi mới nhỏ giọng nói: “Ngày mai tôi còn một cảnh phải quay.”
Mạnh Duy Tất cười khách sáo: “Có cơ hội thì lần sau mở tiệc nhé.”
Một đêm từ địa ngục lên thiên đường, thay đổi quá nhanh.
Người đi cả rồi, trong phòng im ắng trở lại.
Lê Chi ngồi bên mép giường, nhìn chùm đèn lộng lẫy, ngây người. Một kẻ yếu ớt như rất dễ rơi vào thủy triều của cảm xúc. Cuộc sống thế này, cứ ngày qua ngày, cũng không phải cô chưa từng chịu khổ, cứ vậy nhịn xuống thôi. An ủi là thứ chưa từng tồn tại, càng đừng nói đến một câu ân cần hỏi han.
Giống như bị ánh sáng tiến vào mắt, ánh nhìn của Lê Chi trở nên mơ hồ.
Tuổi thơ cô là cô nhi viện, là một phòng 10 chiếc giường cao thấp, là mấy chục ánh mắt mơ màng của những đứa nhỏ. Cũng từng có cơ hội được người ta nhận về nuôi, Lê Chi đứng giữa đám trẻ, giống như một đám cừu non đứng cho người ta lựa.
Sau này lên cấp ba, hàng năm cô đều nằm trong diện gia cảnh khó khăn, đứng trước bục thuyết giảng, thầy cô giáo vỗ lên vai cô, kêu gọi cả lớp hảo tâm giúp đỡ, quyên tiền ủng hộ.
Cuộc đời cô, chỉ có một thân một mình.
Mãi đến giờ này, cô mới phát hiện, còn có một người dù cách xa cả ngàn cây số vẫn có thể gửi ấm áp đến cho cô. Điều này khiến cô vừa hoảng sợ nhưng cũng vừa xúc động, trở nên yếu đuối, mỏng manh hơn.
Di động vang lên, Lê Chi nhìn màn hình, ngón tay run run nhấn nút nghe.
Sau sáu bảy giây im lặng, Tống Ngạn Thành nhịn không được mở lời trước: “Điện thoại cô hư rồi à?”
Lê Chi che miệng lại, khó chịu đáp: “Ừ.”
Tống Ngạn Thành không chấp nhặt màn đối đáp qua loa của cô, cũng không biết sao mình lại chủ động gọi điện thoại, cho nên lúc này mới phát huy tinh thần khẩu nghiệp, châm chích cô: “Đã được đóng bộ phim tốt vậy rồi sao không ở khách sạn nào tốt hơn chút ấy.”
Lê Chi thấp giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Lúc này Tống Ngạn Thành mới vừa về đến nhà, cửa sổ trong thư phòng có thể quan sát hết cảnh sông tuyệt đẹp của thành phố. Năm mới gần kề, không khí Tết cũng dần náo nhiệt hẳn lên. Nghe thấy tiếng cảm ơn của Lê Chi, tay anh siết chặt điện thoại.
Tống Ngạn Thành chỉnh lại giọng, cố ý dùng ngữ khí trêu chọc: “Cô lấy gì để cảm ơn tôi? Lương tháng nay giảm còn 5 vạn?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nức nở.
Tống Ngạn Thành cũng im bặt.
Lê Chi nghẹn ngào, nhịn được vài giây rồi bật khóc thành tiếng: “Xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền anh đâu....lúc nhấn số, tôi muốn gọi cho bố, cho mẹ, lướt hồi lâu tôi mới nhận ra, tôi không có họ....”
Tôi chỉ có anh.
Chỉ có anh, người sống cùng tôi dưới một mái nhà.
Dù là A là B gì đi nữa, anh là người cho tôi một gia đình.
Tiếng khóc của Lê Chi ngày càng to lên, như sấm chớp giữa trời, xé toạc ngực Tống Ngạn Thành ra thành một lỗ thủng. Nước mắt của cô cứ theo lỗ thủng ấy đi xuống, ướt đẫm máu thịt trong đáy lòng anh.
Trong đêm khuya, anh lên tiếng, thật nhẹ: “Ngoan, đừng khóc nữa.”
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
10 chương
10 chương
16 chương
24 chương