Lầm tưởng

Chương 12 : Lầm tưởng

CHƯƠNG 12 Quý Tả gửi mail công việc đến, cách làm việc của anh ta quả thực khiến người khác rất yên tâm. Tống Ngạn Thành mang chức phó tổng giám đốc nhưng không có thực quyền. Anh thừa hiểu, 3 năm trước lão gia ra chiêu này, một là để anh chết tâm, hai là đề chặn miệng người khác. Ba chữ “người thừa kế” anh mơ cũng đừng hòng, có thể sống dựa vào danh tiếng của nhà họ Tống đã là ân huệ lớn với anh rồi. Không tranh giành, không xuất hiện, cả đời chấp nhận làm kẻ bình thường. Người ngoài đánh giá về Tống Ngạn Thành thế nào, anh liền chấp nhận thế ấy, quả nhiên bớt đi nhiều phiền phức. Tống Ngạn Thành tựa vào mép bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng châm một điếu thuốc. Thư phòng này của anh có thể nhìn được toàn thành phố. Đêm rất yên tĩnh, tâm tư cũng thật nhiều. Hút hết điếu thuốc, anh dập khói, đi ra phòng khách.  Lê Chi đã không còn ở đó nữa, trong phòng cô còn có khe hở hắt sáng. Tống Ngạn Thành hừ một tiếng, không có mệnh nổi tiếng mà vẫn nỗ lực phết. Sáng sớm hôm sau, Lê Chi và Tống Ngạn Thành mở cửa phòng ngủ gần như cùng lúc. Cô đã trang điểm và mặc quần áo chỉnh tề, vô tư cười với anh: “Chào buổi sáng!” Tống Ngạn Thành nhìn cô: “Trời còn chưa tối mà đã dậy rồi?” Lại nữa, lại nữa, châm chọc người khác đến nghiện rồi à. Cô không vui vẻ gì nói: “Tôi cũng có công việc đàng hoàng đấy.” Tống Ngạn Thành mỉm cười cúi đầu, chậm rãi đeo răng tay, bên cạnh là vali màu đen tông xuyệt tông với bộ đồ của anh, nhìn rất đẹp trai, tinh tế: “Không tồi, có chí khí.” “..........” Lê Chi không chấp nhặt, chỉ hỏi: “Anh đi công tác à?” Tống Ngạn Thành liếc nhìn cô: “Chứ chả lẽ lại ngồi một cục trong nhà?” Lê Chi kháng nghị: “Tôi nói cho anh biết, đừng có mà châm chọc tôi. Tôi không nổi chứ tôi mà nổi rồi thì lương một tháng cũng hơn 10 vạn nhé, tiết kiệm tiền cho anh, anh còn không đối tốt với tôi thì thôi.” Nói một tràng dài, Tống Ngạn Thành vẫn thản nhiên nhìn cô. Dần dần khí thế của Lê Chi cũng yếu đi trong mắt anh. Tống Ngạn Thành gật đầu: “Cám ơn.” Lê Chi: “?” “Hy vọng cô giữ nguyên được tâm thế như bây giờ, tiếp tục làm người tốt.” “...........” Tống Ngạn Thành kéo chặt găng tay, kéo vali ra cửa. Lê Chi ngây ngốc một hồi lâu mới xốc lại tinh thần, điều ước cho sinh nhật năm nay cô đã nghĩ xong rồi, xin ông trời hãy để Tống Ngạn Thành bị viêm họng gì đó đi, vĩnh viễn bị mất giọng nói.  Dưới trạm tàu ngầm, Mao Phi Du gọi điện thoại hối thúc mấy lần, Lê Chi chạy thật nhanh, cũng chưa tính là đến trễ. “Mau lên, như này chắc chị Phong nổi giận mất.” Mao Phi Du kéo tay cô chạy đi. Lê Chi thở hổn hển: “Chị Phong tìm em có chuyện gì vậy?” “Không biết nữa.” Mao Phi Du nhìn tấm kính đối diện, chỉnh lại kiểu tóc: “Chuyện động trời rồi, chị ấy đích thân chỉ mặt điểm tên em luôn.” Lê Chi sửng sốt, thấp thỏm hỏi: “Chắc không phải là công ty muốn nâng đỡ em đó chứ.” Mao Phi Du cười lạnh: “Nằm mơ giữa ban ngày à.” Lê Chi cúi đầu cười cười, thôi không mơ mộng nữa. Công ty giải trí Ma Hải đã thành lập được hơn 10 năm, xếp hạng top trên thị trường, mấy năm nay tuy không có gì đặc sắc nhưng dựa vào danh của ngôi sao Kỳ Hạ ngày đó cũng đủ để danh tiếng công ty được bền vững. Từ Phong là tổ trưởng tổ nghệ sĩ top A, sếp của Mao Phi Du. Trong tổ bây giờ cứ có cơ hội nào là dành hết cho người mới, trước đó còn sắp xếp để người mới tham gia một show truyền hình. Bao nhiêu tâm huyết của Từ Phong đều đổ hết lên đó, theo lý mà nói, cô sẽ không thèm để ý đến kẻ vô danh tiểu tốt như Lê Chi. Đợi tầm 5 phút trong phòng họp, tiếng giày cao gót của Từ Phong đã vang lên. Mao Phi Du lập tức nhường ghế cho chị ta: “Chị Phong.” Lê Chi cũng đứng dậy, cung kính chào: “Chị Phong.” “Ngồi đi.” Dáng người Từ Phong hơi béo, tóc cắt ngắn, váy ngắn lộ đôi chân khỏe khoắn. Chị ta khoanh hai tay trước ngực, móng tay màu đỏ lấp lánh kim tuyến, hai mắt nhìn Lê Chi. “Công ty có kế hoạch mới, tôi thông báo hai người biết. Đối với mỗi nghệ sĩ khác nhau sẽ có những hoạch định khác nhau.” Từ Phong nhìn Lê Chi: “Cô luôn hướng đến nghiệp diễn nhưng cô biết đấy, hai năm nay thị trường rất khó nắm bắt, có kịch bản trong tay là điều không dễ dàng.” Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, Lê Chi gật đầu: “Công ty rất quan tâm đến em, còn giúp em giành được nhiều vai diễn.”   Chị Phong cũng thả lỏng người hơn: “Chuyện này cũng không trách cô được, khán giả ngày càng khó tính, rất khó mà nổi lên được.”   Lê Chi mím mím môi, im lặng chờ câu sau. Đây đều là những lời khách sáo, nghề của họ là thế này, nói vòng nói vo một hồi mới vào ý chính. Nên dù có là lời tốt đẹp đến mấy cũng không nên tin là thật, làm người phải biết mình biết ta, hơn nữa cô còn là kiểu người không kiếm được tiền cho công ty.   “Cô ấy mà, ngoại hình đẹp, tuổi tác cũng ổn, công ty đã nghiên cứu khả năng của cô, biểu hiện rất tốt, cũng rất nỗ lực, chi bằng cứ thử xem thế nào.” Chị Phong cười nói.   Mao Phi Du nhanh nhạy vô cùng, lập tức đáp: “Chị Phong nói rất đúng, đó cũng là nhờ công nâng đỡ của chị Phong.”   Từ Phong nhẹ hất cằm nói: “Tiểu Lê ngày mai tới công ty chụp một bộ hình gợi cảm, đến lúc đó công ty sẽ phối hợp tuyên truyền đồng thời đăng lên weibo trong một tuần.”   Lê Chi trầm ngâm.   Mao Phi Du liếc nhìn cô, cũng không nói câu gì.   Ý chị ta quá rõ ràng, muốn Lê Phi đi theo con đường sexy.   Quyết định này không cần nói toạc ra cũng hiểu, đúng là nguyên tắc không chịu lãng phí, phân cho những người sống chết không nổi lên được như cô nhiệm vụ kiểu này. “Nhã dục song hành” nhưng rõ ràng chữ “dục” luôn dễ dàng hút mắt người khác hơn.   Đi đến bước này cũng xem như là định hình phong cách rồi. Nếu không nổi thì thôi, lỡ như nổi thì sau này chuyển mình rất khó, muốn bước lên đỉnh vinh quang cũng sẽ khó hơn rất nhiều.   Tần Phong gõ gõ bàn, ánh mắt nhạy bén: “Có ý kiến?”   Lê Chi nhìn chị ta: “Chị Phong, vậy em còn cơ hội được đóng phim không?”   Vẻ mặt Tần Phong rõ ràng không vui, hỏi ngược lại cô: “Công ty chưa từng cho cô cơ hội chắc?”    “Có cho.”   “Có để cô đóng phim lần nào chưa?”   “Có để.”   “Vậy kết quả thì sao?”   Lê Chi á khẩu, cúi đầu, vẻ mặt quẫn bách.   Từ Phong đã hết kiên nhẫn, cao giọng nói với Mao Phi Du: “Anh Tiểu Mao, tôi biết năng lực của anh, năng lực nghiệp vụ rất tốt, nhưng con người không thế cứ sống cho qua ngày được, dẫn dắt nghệ sĩ cho thật tốt. Bây giờ không còn là lúc đưa ra điều kiện nữa.”   Mao Phi Du cười gượng, vội vàng đáp lại: “Vâng vâng vâng, chị Phong nói rất đúng.”   Tiếng giày cao gót xa dần, mãi cho đến khi im bặt, căn phòng yên tĩnh trở lại.   Mao Phi Du liếc nhìn Lê Chi bên cạnh, không còn kêu khổ hay than vãn như trước nữa, y chỉ yên lặng ngồi cùng cô đến 10 phút. Cuối cùng mới đứng dậy, nói: “Cứ vậy đi, phải sống trước đã.”   Lê Chi cúi đầu, đáp rất nhỏ: “Ừm.”   Hà Lan bão tuyết khiến chuyến bay bị kẹt, chuyện Tống  Ngạn Thành bay từ Thượng Hải rồi mới lên chuyến khác về đến thành phố đã là chuyện của một tuần sau đó.   Quý Tả đến sân bay đón anh, trên đường về bắt đầy báo cáo công việc, vị trí của anh chỉ là hư danh, rất nhàn rỗi, không có gì phải bận tâm, chỉ khi nhắc đến chuyện một vài người trong nhà họ Tống bắt đầu có động tĩnh anh mới để ý đôi chút.   “Lão gia tái khám, kết quả tôi đã lấy được rồi, vẫn không có biến chuyển gì. Đưa cho lão Từ xem rồi, ông ấy nói nếu không có tình huống gì đặc biệt thì chắc sẽ mãi thế này.”   “Về phía anh cả ngày dạo này rất hay qua lại với các vị khác trong ban giám đốc, hơn nữa, anh ta bắt đầu lấy lòng sếp Mạc, có lẽ đã nhìn ra mối quan hệ giữa ngài và sếp Mạc rồi.”   Tống Ngạn Thành đáp: “Đó là chuyện một sớm một chiều thôi.”   Quý Tả đương nhiên hiểu, nhưng vẫn để ý. Trong cuộc chiến này, Tống Duệ Nghiêu dù gì cũng là người kế nhiệm đầu tiên trong ý muốn của lão gia, có địa lợi nhân hoà, ưu thế gần như 100%. Tống Ngạn Thành thì không có ai chống lưng, chỉ một mình kiên cường, không hề dễ dàng chút nào.   “Còn nữa, tập đoàn bắt đầu bắt đầu kế hoạch tổng kết năm rồi, bản thảo đã được gửi đến mail của các cấp trên, ngài nhớ để ý check mail.”   Vẫn một màn diễn từ năm này qua năm khác, làm sân khấu ca nhạc các thứ, Tống Ngạn Thành vốn không hứng thú với những chuyện này nên không để tâm. Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, mệt mỏi mấy ngày liền, bây giờ chỉ muốn về nhà nằm nghỉ.    Vừa mới 8 giờ, càng về đêm nhiệt độ càng thấp. Tống Ngạn Thành mở cửa, ngạc nhiên là, trong nhà không có người. Anh vừa đặt hành lý xuống, Lê Chi đã xuất hiện trước cửa.  Cô mặc một chiếc áo bông màu đen, trang điểm đậm, thoạt nhìn thấy rất mệt mỏi. Tống Ngạn Thành liếc nhìn cô: “Mới đi diễn về à?” Lê Chi không đáp lại. “Cũng bận rộn phết nhỉ.”  Lê Chi rất lạ, không nổi nóng giống bình thường, Tống Ngạn Thành lại cảm thấy rất không quen. Yên lặng một hồi, Lê Chi mới mệt mỏi đáp: “Sau này anh đừng châm chọc tôi nữa, bây giờ tôi có công việc rồi, có cả thư mời, rất bận rộn nhé.” Tống Ngạn Thành mím mím môi, cố nén cười, cảm giác mệt mỏi vì chuyến công tác cũng giảm đi nhiều. Lê Chi xoa xoa cổ, quay người đi vào phòng ngủ. Điện thoại của Tống Ngạn Thành hiện thông báo, Quý Tả sợ anh quên nên gửi lại bản thảo kế hoạch cuối năm. Anh thuận tay mở ra xem, vừa mới lướt một hồi đã ngây ra. Sợ nhìn nhầm, anh lại chớp mắt nhìn thêm mấy lần nữa. Hoạt động giải trí, đặc biệt mời các cô gái tai thỏ chuyên nghiệp đến biểu diễn, đồng thời có chương trình rút thăm, dưới đây là thông tin các nhân viên được mời. Bên dưới là dòng chữ “diễn viên của công ty giải trí Ma Hải”, một hàng dài các cô gái có nhìn trăm lần cũng không nhớ đã từng đóng vai gì, mà Lê Chi còn đứng ngay vị trí thứ ba. Vì yêu cầu nên cô trang điểm rất đậm, mặc một bộ đồ màu đen bó ngực, eo được lộ triệt để, trên rốn còn được gắn tấm phát sáng, khuôn mặt bị photoshop quá lố, mất đi vẻ chân thực, nhìn đẹp nhưng rất “dục”. Cho nên, đây là công việc mấy ngày nay của cô? Phần tiếp theo của bản kế hoạch cũng không cần phải xem nữa, đây chắc chắn là phần tinh túy nhất rồi. Tống Ngạn Thành ngẩng đầu nhìn về phía phòng Lê Chi, cửa không đóng, chắc là mệt quá, đến giày cô cũng không thèm cởi đã nằm vật ra giường. Ngủ rồi? Tống Ngạn Thành tiến lên trước hai bước, nhìn rõ rồi, chưa ngủ, đang cúi đầu đọc kịch bản. Có lẽ là sợ làm ồn đến anh nên cô không lên tiếng, môi mấp máy nhẩm lời thoại. Khung cảnh trong phòng hòa lẫn với khung cảnh bên ngoài, an yên vô cùng. Vali vẫn đặt trong góc, Tống Ngạn Thành quay người bước vào thư phòng. Vốn dĩ muốn mở mail công việc nhưng lại bắt đầu phân tâm. Hồi lâu, anh gọi điện thoại cho Tề Minh. Tên này là người chơi bời sành sỏi nhất từ hồi cấp ba đến giờ, nhìn không hề nghiêm túc, giỏi nhất là trêu hoa ghẹo nguyệt. Đầu dây bên kia nhận điện thoại rất nhanh, tiếng ồn vang lên khiến anh ù cả tai. Tống Ngạn Thành nói: “Tìm chỗ yên tĩnh đi, tôi có chuyện muốn hỏi.” Tiếng ồn nhỏ dần, Tề Minh nói: “Hỏi đi.” “Cậu có quen thân với người của công ty Ma Hải không?” “Thân chứ, phó bên đó là thằng cháu tôi đấy, sao vậy?” “Tổng kết cuối năm của tập đoàn có mời một nhóm người bên đó đến biểu diễn, tôi gửi wechat cho cậu rồi, nghe ngóng giúp tôi một chút đó là những người thế nào.” Giọng Tống Ngạn Thành thản nhiên mà lạnh lùng, ngữ khí khác với thường ngày. Tề Minh rất thân với anh, đương nhiên hiểu ngay người anh em của mình đang có vấn đề. Ở Bách Minh anh luôn luôn cẩn trọng, chỉ tiến từng bước một. Sau đó, Tề Minh đã nghe ngóng được nhanh chóng, anh thở thở phào nói: “Này! Đừng lo nghĩ nhiều, tôi tra được rồi, đây đều là những nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty thằng cháu tôi nhưng không nổi được, không kiếm ra tiền. Vì thâm hụt tiền công ty nên lập thành một đội gà mờ, không thèm quan tâm các sự kiện lớn hay nhỏ, cứ có chỗ mời là lại đi diễn.” Giọng điệu Tề Minh mang ý chế nhạo: “Đi theo con đường sexy ấy mà.” Tống Ngạn Thành chau mày, ngón trỏ gõ gõ trên điện thoại. “Sao đấy? Có vấn đề gì à?” Tề Minh vẫn chưa quên chính sự, nghiêm túc hỏi anh. Tống Ngạn Thành dựa vào mép bàn, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, không gõ ngón cái nữa, hơi siết chặt tay lại: “Cậu giúp tôi một chuyện, trong này có một người tên là Lê Chi, cô ấy không thích hợp với con đường này.” Tề Minh vừa nghe điện thoại vừa xem tin nhắn trên wechat, phóng ảnh lên, kinh ngạc nói: “Tôi thấy người đẹp nhất trong ảnh là cô ấy, ồ, mẹ nó chứ, đẹp chết được! Ai nói không hợp?” Có lẽ là do Tề Minh nói quá to khiến tai anh nhưng nhức. Tống Ngạn Thành mất kiên nhẫn, cắt đứt lời Tề Minh, hạ thấp giọng nói: “Tôi nói là không, có vấn đề gì sao?” Tề Minh nghẹn họng, ậm ừ hai giây rồi kinh ngạc nói: “Mặt trời mọc đằng Tây rồi, Tống Ngạn Thành vì một người con gái mà mở miệng nhờ vả người ta rồi.”