Lâm thúc, thu lưu ta đi
Chương 4
Ra khỏi phòng tắm, Lâm Nghiên thấp thỏm bất an mở cửa, sắc mặt Lý Thành Hạo hơi uể oải ảm đạm, còn có dấu vết xanh nhạt, hiển nhiên là ngủ không được ngon giấc, trong tay bưng một chén cháo và một đĩa dưa muối nhỏ, Lâm Nghiên bảo hắn đi ra, còn bản thân y thì im lặng ngồi ở trên giường nhìn chân mình.
“Chú Lâm, đói bụng rồi phải không? Vì hôm qua chú mới phát sốt, không thể ăn nhiều dầu mỡ, nên mới mang mấy thứ này lên.” nói xong còn thêm một câu, “Là sáng sớm cháu ra ngoài mua, nhân lúc còn nóng chú ăn nhanh đi.”
Lâm Nghiên thấp giọng đáp, múc lên từng muỗng từng muỗng ăn, có điều trong đầu hoang mang rối loạn, ngay cả trong miệng là cái gì cũng không nếm ra được.
Bên tai vang lên một tiếng thở dài, Lý Thành Hạo đoạt lấy chén cháo gắp một chút dưa muối bỏ vào mới đưa lại cho y, Lâm Nghiên mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.
“Chú Lâm, cháu… sau khi cơm nước xong, cháu sẽ nói ra suy nghĩ của mình.”
Lâm Nghiên biết, chuyện kế tiếp nhất định là một vấn đề, trong lòng nói không rõ là tư vị gì, có chút chua xót, có chút đau đớn, còn có chút sợ, cụ thể là cái gì… rồi lại không biết là gì.
Ăn xong chén cháo, Lý Thành Hạo cũng không có trực tiếp mở miệng, mà là kéo người vào trong chăn cẩn thận bọc lại, mới chậm rãi nói.
“Chú Lâm, tối hôm qua giữa chúng ta đã xảy ra chuyện đó.”
Lâm Nghiên không nói gì, Lý Thành Hạo lại đột nhiên mỉm cười.
“Tuy rằng chú say, nhưng cháu cũng không hối hận lợi dụng lúc sơ hở của người khác, có thể trong lòng chú cho rằng, đó là do rượu, thế nhưng, tối hôm qua người say chỉ có mình chú, mà cháu vẫn tỉnh táo.”
Lâm Nghiên chợt ngẩng đầu, không dám tin nhìn Lý Thành Hạo.
“Tại sao?” Hắn nói không sai, Lâm Nghiên đúng là vẫn cho rằng hai người uống say mới… Thế nhưng, nếu không say tại sao phải làm? Tại sao? Tại sao?!!
Trong mắt xông lên một dòng nhiệt, họng Lâm Nghiên có chút phát khô, lời muốn nói đều nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời. Lý Thành Hạo cẩn thận bế y từ trong chăn ra, ôm y thật chặc, giọng Lý Thành Hạo rút đi sự phóng túng tùy ý trước đây, thấp giọng nói: “Chú tin không? Chú Lâm, cháu thích chú, tối qua là một cái ngoài ý muốn, vốn cháu muốn từ từ sẽ đến, thế nhưng cháu… nhìn thấy chú say rượu sau, thật sự nhịn không được mới có thể như vậy.”
Hắn nói rồi dừng lại, cũng không chờ Lâm Nghiên đáp mà cứ tiếp tục nói.
“Cháu biết chú nhất định sẽ trách cháu, cháu biết, thế nhưng, cháu thực sự rất thích chú, chú Lâm, cho cháu một cơ hội được không? Cháu sẽ bảo vệ chú, yêu thương chú, thật đó.”
Lâm Nghiên không thể ức chế đôi môi khẽ run, cằm bị dùng sức nâng lên, chống lại hai mắt thâm tình của người kia, tựa như một đại dương mênh mông muốn nhấn chìm y vào trong đó.
“Chú Lâm, đáp ứng cháu đi, cháu thật sự thích chú.”
Y không biết trả lời như thế nào, lý trí nói cho y biết, bây giờ y phải lập tức cự tuyệt, tình cảm như vậy là không đúng, thế nhưng y lại chần chờ, thậm chí còn có chút mừng rỡ, lẽ nào… y thích hắn? Cái kết luận này khiến cho Lâm Nghiên sợ hãi không biết làm sao, không, này là không đúng, Lâm Nghiên, không đúng! Trong đầu nghĩ ngợi lung tung, vừa vặn thân thể lại cứng còng vô pháp cử động.
Lý Thành Hạo cũng không gấp, lẳng lặng chờ y đáp lại, hơn nửa ngày, Lâm Nghiên mới khó khăn phát ra tiếng.
“Cậu… Thành.. Thành Hạo, chúng ta… Không nên, chúng ta đều là đàn ông.”
“Vậy thì thế nào?”
“Chúng ta… tôi lớn tuổi hơn cậu nhiều lắm, tôi đã sắp 40 rồi.”
“Cháu không để bụng.”
“Cậu là bạn a Dương, mà tôi là ba nó, chúng ta như vậy, tại sao có thể?” Lâm Nghiên có chút sợ hãi nói.
Đáy mắt Lý Thành Hạo dường như hiện lên cái gì đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn ôm chặt lấy nam nhân đang run rẩy, dịu dàng nói, “Cháu không quan tâm, không để bụng gì cả, Chú Lâm, đáp ứng cháu đi, có được không?”
“Tôi sắp 40…”
“Không sao cả, thật đó, chú Lâm, để cho cháu yêu chú đi.” Giọng Lý Thành Hạo giống như một bài hát ru, khiến kiên trì nơi đáy lòng Lâm Nghiên một lần nữa sụp đổ.
Có thể chứ? Lâm Nghiên, thực sự có thể chứ? Có thể… Có thể thử một lần, người khác rất khó nói, nhưng Thành Hạo không phải là người tùy tiện, không phải sao? Ngươi hiểu hắn, là hắn nói, hẳn là có thể, hẳn là có thể chứ?
“Chú Lâm, cháu thích chú.”
Lâm Nghiên bất ổn mở môi ra, còn chưa kịp nói gì thì lời cũng đã biến mất giữa môi hai người…
***
Chỉ cần là người tính ý, đều có thể phát hiện biến hóa gần đây của Lâm Nghiên, sắc mặt hồng nhuận, thường xuyên cười khúc khích chẳng biết suy nghĩ cái gì, hơn nữa bình thường cũng không ở tiệm thức ăn nhanh, trái lại hàng đêm đều về nhà, các nhân viên ở tiệm thức ăn nhanh đều cho rằng, ông chủ đang yêu!
“Ông chủ cũng sắp 40, định tìm mùa xuân thứ hai sao?” Đây là nhân viên bán hàng tiểu Lý.
“Tìm mùa xuân thứ hai thì sao? Ông chủ tuy lớn lên không được đẹp lắm, nhưng đôi mắt kia rất đẹp a, chỉ bằng mấy người các người, chậc chậc, không nhìn ra được hàng tốt.” Đây là tiểu Mỹ.
“Xuống địa ngục đi, tôi chỉ là ngạc nhiên thôi, ai bảo ông chủ…”
“Ai ai ai, ông chủ ra kìa, nếu không thì ai trong các người đi điều tra tình hình thử đi?”
Lâm Nghiên thật vất vả lật xem xong quyển sách liền chuẩn bị xuất môn, ngoài cửa đã có một chiếc xe quen thuộc đang đậu, thấy vậy y không khỏi nở nụ cười, từ khi hẹn hò tới nay, vô luận y tan tầm trễ thế nào, chiếc xe kia cũng sẽ đúng giờ chờ ở nơi đó.
Bước nhanh vừa tới cửa đã bị nhân viên tiểu Mỹ chặn lại, tiểu Mỹ chống lại ánh mắt hồ nghi của Lâm Nghiên, cười hắc hắc, do dự mà nói: “Ông… ông chủ đây này là muốn về nhà sao? Cậu chủ nhỏ hôm nay đã về rồi sao?”
“A, không có, bất quá cũng sắp rồi, hai ngày nữa mới về, sao lại hỏi tới a Dương vậy?” Lâm Nghiên tâm tình tốt nói.
“Ai.. thực sự là.., ông chủ ngài nghĩ đi đâu vậy, tôi chỉ là hỏi một chút mà thôi.” Tiểu Mỹ đỏ mặt khẽ lẩm bẩm.
Lâm Nghiên cười đang định nói tiếp, chợt nghe thấy điện thoại trong túi quần bỗng reo lên, liếc nhìn tên người gọi tới, tình cảm ấm áp nơi đáy mắt Lâm Nghiên không thoát được ánh mắt của tiểu Mỹ, thậm chí cô còn mơ hồ thấy được sự ngọt ngào bên trong.
Lâm Nghiên không có tiếp mà nói với tiểu Mỹ.
“Để sau hẵng nói, tôi còn có việc phải đi trước đây.”
Tiểu Mỹ nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Nghiên, nghĩ tới nụ cười lúc nãy của ông chủ nhà mình, gương mặt vốn đỏ lại càng đỏ hơn, ông chủ… kỳ thực thật quyến rũ.
“Thành Hạo, chờ lâu không? Xin lỗi, hôm nay hơi bận.” Lâm Nghiên thắt dây an toàn nói.
“Không lâu, cháu cũng mới tới thôi, gần đây thấy chú công việc bận rộn quá a, phải chú ý nghỉ ngơi đó.” Lý Thành Hạo nói xong bỗng nhiên thần bí vỗ tay một cái, nói: “Đúng rồi, Chú Lâm, đêm nay cháu có một bất ngờ cho chú, thế nào? Rất chờ mong đi?”
“Bất ngờ? Cái gì bất ngờ?”
“Ha ha, chú a, lát nữa sẽ biết, hiện tại bí mật.”
Lâm Nghiên nhìn người kia đang lái xe, trong lòng có chút ngọt ngào, đây là cảm giác mà y chưa từng hy vọng xa vời, đây là mối tình đầu trong đời y (ủa vợ thúc thì sao? O.o), y muốn quý trọng nó thật tốt, những hoài nghi cùng trở ngại trước đó cũng nên buông bỏ mới đúng, bằng không đối với Thành Hạo cũng không công bằng. Tâm niệm vừa động, Lâm Nghiên cũng đã nói ra khỏi miệng.
“Thành Hạo, tôi thích cậu.”
Lý Thành Hạo sửng sốt, tiện đà bật cười tiến lên hôn đôi mắt của Lâm Nghiên, “Chú Lâm, cháu còn tưởng rằng vĩnh viễn cũng không thể từ trong miệng chú nghe được ba chữ này chứ.”
Lâm Nghiên cũng nói xong sau mới phản ứng lại được, vuốt mi mắt bị hôn qua, ngượng ngùng cúi đầu, mặt đã nóng bỏng, nhỏ giọng nói: “Sao có thể…”
Lý Thành Hạo vẫn cười, tựa hồ rất vui vẻ, Lâm Nghiên thấy thế mặt không khỏi lại đỏ hơn, cuối cùng thẳng thắn quay đầu nhìn những dãy nhà cao tầng nhấp nháy ngoài cửa kính xe. Lúc này Lâm Nghiên đột nhiên nghĩ đến Lâm Dương, hình như đã hai ngày không liên lạc, tính toán thời gian, hiện tại hẳn là đã thi xong cuối kỳ rồi đi? Không biết Lâm Dương có thể chấp nhận Thành Hạo hay không, bọn họ là bạn tốt, chắc là có thể đi? Y phải tìm cơ hội nói chuyện này với Lâm Dương mới được.
Điều y mong muốn nhất, ngoài mẹ y ra, chính là sự chúc phúc của Lâm Dương.
Nghĩ vậy liền lấy điện thoại ra nhấn nút.
“Xin lỗi, số điện thoại này tạm thời không liên lạc được, xin…”. Ngôn Tình Sắc
“Lạ thật…”
“Chú Lâm, chú đang làm gì thế?” Đến nhà, Lý Thành Hạo dừng xe lại, quay đầu qua đã nhìn thấy Lâm Nghiên cau mày.
“Tôi đang gọi cho a Dương a, tôi muốn hỏi nó thi cuối kỳ thế nào rồi, nhưng vẫn không ai tiếp, không biết… A, cậu.. cậu làm gì thế?”
Lâm Nghiên nói còn chưa nói hết, điện thoại trong tay đã bị người rút đi, Lý Thành Hạo lôi kéo Lâm Nghiên đi thẳng ra xe, cười nói: “Chú Lâm yên tâm đi, thằng nhóc kia rất thông minh, thành tích thi các môn đều tốt, chú không cần lo lắng.”
Lâm Nghiên ngẫm lại vẫn không yên tâm, “Vậy tại sao không nghe điện thoại? có đúng vậy không a? tôi vẫn không yên tâm, tôi muốn gọi lại thử, cậu trả điện thoại lại cho tôi đi.”
Lý Thành Hạo né tránh tay của Lâm Nghiên, cười hì hì nói: “Nga, tối hôm nay a, chuyện này cháu biết, a Dương tối nay giúp bạn cùng lớp của cậu ấy tổ chức sinh nhật, cho nên có thể sẽ rất ồn, gọi không nghe được.”
“Thật sao?”
“So với ngọc còn đáng tin hơn (o.O?), Chú Lâm lần nào cũng không tin cháu.”
“Được được được, tôi tin, tôi tin!” Lâm Nghiên bây giờ đối với Lý Thành Hạo là tin tưởng không chút nghi ngờ, mấy lời kia chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
“Bất quá, nếu nói vậy, Thành Hạo, sao cậu so với người làm ba như tôi lại còn biết rõ tình hình của a Dương nhiều hơn tôi a?”
Nụ cười trên mặt Lý Thành Hạo không đổi, “Nói như thế nào thì cháu và cậu ấy cũng là quan hệ lớp trên lớp dưới, có một số việc ở trường cháu đương nhiên rõ hơn chú, được rồi, giờ là mùa đông, chúng ta mau vào đi thôi, chú sắp bị đông cứng rồi kìa, nhìn lại khiến cháu đau lòng.”
Lâm Nghiên đỏ mặt, “Ba hoa.”
Mở cửa ra, trong nhà một mảnh đen kịt, Lâm Nghiên vừa định bật đèn, đã bị Lý Thành Hạo trước một bước lấy tay che mắt Lâm Nghiên lại, hắn thần thần bí bí thấp giọng nói: “Chú Lâm, nhắm mắt lại, bất ngờ phải đợi hoàn thành xong mới được nhìn.”
“Chuyện gì thần bí như vậy a?” Lâm Nghiên có chút buồn cười, nhưng vẫn thuận theo nhắm mắt lại, ý cười bên môi lộ ra mong đợi.
“Đợi lát nữa sẽ biết.” Lý Thành Hạo nói xong đã lôi kéo Lâm Nghiên đi về phía trước mấy bước, lại dặn dò không cho phép mở mắt, liền đi vào bên trong nhà.
Lâm Nghiên nhắm mắt lại, chỉ có thể nghe thấy Lý Thành Hạo ở trong phòng đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại gây ra tiếng động lớn, Lâm Nghiên nghe thấy kinh hồn táng đảm.
“Thành Hạo, chuyện gì động tĩnh lớn như vậy a, bị thương sao?”
“Yên tâm đi, nói rồi đó, không được lén mở mắt nha.”
Lại qua một hồi lâu, Lâm Nghiên mới nghe được tiếng bước chân Lý Thành Hạo đi tới.
“Có thể mở mắt được rồi.”
Lâm Nghiên chậm rãi mở mắt ra, vẫn là gian nhà kia, nhưng lại xảy ra biến hóa không nhỏ.
Y thấy ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo ban đầu đã đổi thành ánh sáng đỏ ấm áp, mờ ảo che khuất mọi thứ trong nhà, ghế sô pha hai bên được dạt ra để lộ một không gian nhỏ, ờ giữa là một chiếc bàn kính hình chữ nhật, phía trên được bày hai ngọn nến trắng cùng một bàn đồ ăn ngon lành, cả căn nhà nhỏ trở nên ấm áp mà đẹp đẽ.
Trong lúc còn đang sững sờ, Lý Thành Hạo không biết từ đâu lấy ra một bó hoa hồng, đi tới trước mặt Lâm Nghiên đem hoa hồng đưa cho y.
“Chú Lâm, đem nay thuộc về hai chúng ta.”
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
113 chương
54 chương
18 chương
152 chương
9 chương