(Esley: thính đấy đừng đớp) 【 Tây Cố: Tỉnh S Thành phố Vũ huyện Cao Sơn, khi nào em tới thì nói với chị, chị tới đón em 】 【 Tây Cố: [ định vị ]】 Kỳ thật Cố Nghiên Thu không phải quá sợ hãi vì bị Lâm Duyệt Vi uy hiếp, cô có một loại trực giác, hơn nữa cơ hồ tin tưởng trăm phần trăm, Lâm Duyệt Vi chỉ đang hư trương thanh thế, nói vậy thôi chứ không dám làm, miệng dao găm tâm đậu hủ, nhưng cô vẫn đồng ý. Lâm Duyệt Vi đặt chuyến bay sớm nhất, rồi tra đường từ thành phố Vũ tới huyện Cao Sơn, nàng rất hối hận vì sao hôm qua không đi cùng Cố Nghiên Thu, bây giờ có đến nơi thì trời cũng tối. Mặc kệ thế nào, nàng vẫn đón xe nghĩa vô phản cố mà chạy về phía sân bay. *** Lúc Chủ nhiệm Phương trở lại văn phòng, Cố Nghiên Thu đã điều chỉnh tốt cảm xúc của chính mình, nhìn không ra chút nước mắt nào, còn dấu bàn tay trên má cô, hòa cùng gương mặt đạm nhiên thì có vẻ không chói mắt cho lắm. Bây giờ Cố Nghiên Thu mới bắt đầu chú ý, ban nãy khi Chủ nhiệm Phương thấy cô không hề tỏ ra kinh ngạc, tựa hồ đã từng gặp trường hợp này rồi. Quả nhiên Chủ nhiệm Phương nói: "Trước kia cô Thẩm, chính là mẹ của cô khi tới đây ngẫu nhiên cũng sẽ bị đánh, lão thái thái thần trí không rõ, tôi cũng không biết vì lý do gì, đại khái có lẽ do khúc mắc trước đây. Khi tinh thần ổn định cũng rất tốt, luôn ôm mẹ cô gọi Du nhi." Cố Nghiên Thu: "......" Chủ nhiệm Phương dò xét nhìn cô, nói: "Hôm nay cô tới không vừa khéo, đụng phải lúc tâm trạng bà ấy không tốt." Cố Nghiên Thu: "Vậy trước kia hai người từng có quan hệ rất tốt, vì sao lại ra nông nổi này?" Tình cảm mẹ con, có thể động thủ vung một cái tát mạnh tay như vậy, nỗi hận phải lớn đến cỡ nào, đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Chủ nhiệm Phương: "Aizzz." Một tiếng mà thở dài. Cố Nghiên Thu: "Lúc bà thanh tỉnh cũng có thể nói chuyện, có từng nhắc qua hay không?" Chủ nhiệm Phương không chút do dự nói: "Không có." "Cái gì cũng chưa từng nói?" "Chưa từng." Cố Nghiên Thu dựa người ra phía sau lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, một chân tùy ý vắt lên chân kia, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đối diện. Chủ nhiệm Phương vẫn luôn đón nhận ánh mắt của cô bỗng trốn tránh một chút, như có một loại cảm giác bị người nhìn thấu. "Chủ nhiệm Phương, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng." Chủ nhiệm Phương nghe thấy thì chấn động, kinh nghi bất định mà nhìn cô, không biết cô gái này đang muốn thử mình, hay là đã biết. Cố Nghiên Thu mỉm cười, thái độ mười phần chắc chắn mà nói: "Cố Hòa, chính là người tôi vừa cho cô xem ảnh trong điện thoại, ông ta đã nói gì với cô? Ông ta cho cô bao nhiêu tiền, tôi có thể cho gấp đôi." Chủ nhiệm Phương: "Tôi......" "Đừng vội trả lời." Cố Nghiên Thu điểm ngón trỏ lên môi của chính mình, nhẹ nhàng mà "suỵt" một tiếng, "Đây là viện dưỡng lão công lập đúng không? Cô lại thu nhận hối lộ, dấu diếm tình hình thực tế? Dựa theo pháp luật mà nói, tôi là cháu gái ruột của Cao lão thái thái, Cố Hòa chỉ là chồng của con gái bà, có quyền gì thay chúng tôi ra quyết định. Còn nữa, cô có phải lại tính cấp mật báo với Cố Hòa? Hay nên nói, hôm nay trước khi tôi tới, cô đã báo với ông ta rồi." Chủ nhiệm Phương: "......" Sau khi Cố Nghiên Thu nói xong, thì điều chỉnh dáng ngồi nghiêm chỉnh, nho nhã lễ độ mà gật đầu một cái: "Chủ nhiệm Phương, cô có thể nói rồi." Chủ nhiệm Phương cầm khăn giấy, lau mồ hôi trên huyệt thái dương. "Từng nói, nhưng xác thật không nhiều lắm." Chủ nhiệm Phương rốt cuộc kể rõ đúng sự thật, "Lúc lão thái thái được đưa tới đây đã rất lớn tuổi rồi, tình huống rất không ổn định. Lần đầu tiên mẹ cô tới, khóc đến rất thảm, lão thái thái cũng ôm nàng cùng nhau khóc, sau đó bà mới bắt đầu thay đổi thất thường, lúc tốt lúc xấu, đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, tốt thì cũng rất tốt, dù không khỏe, bà vẫn muốn nấu một bữa cơm cho con gái, nhưng cơm còn chưa nấu xong đã tức giận đến đập chén. Còn thái độ của mẹ cô, thì hình như nàng rất áy náy." Cố Nghiên Thu đặt một quyển vở lên đầu gối, cúi đầu ghi chú, thấy cô như vậy, Chủ nhiệm Phương cũng đành mang hết những gì trong trí nhớ ra nói. "Tôi thật sự không xác định a, lúc Cao lão thái thái mắng mẹ cô từng nói chúng ta tuyệt đối không đồng ý cô ở bên nó , Cô đi đi, đi rồi cũng đừng trở về nữa Cút đi đại loại như vậy, chữ nói nhiều nhất chính là cút, thái độ giống như vừa rồi với cô, còn kêu chúng tôi lôi mẹ cô ra ngoài." Không đồng ý cô ở bên nó, chẳng lẽ vì năm đó ba mẹ cô bỏ trốn? Vậy thì không giống những gì Tiêu Xuân Sinh từng nói. Lúc Cố Hòa gặp được Thẩm Hoài Du sự nghiệp đang trong thời kỳ phát triển, khi hai người kết hôn thì sự nghiệp càng thành công, một người đàn ông tuổi trẻ anh tuấn tuấn tú lịch sự còn có sự nghiệp, cô không biết vị gia trưởng nào lại muốn cự tuyệt một cậu con rể như vậy. Chẳng lẽ bởi vì Cố Hòa ở bên ngoài có Hạ Tùng Quân và Cố Phi Tuyền, chuyện đó bị hai vợ chồng già biết được? Nên mới kiên quyết không để Thẩm Hoài Du gả cho Cố Hòa. Cố Nghiên Thu híp híp mắt, hỏi: "Cố Hòa vì sao lại không vào?" Chủ nhiệm Phương: "Chuyện này thì tôi không biết." "Thật?" "Thiên chân vạn xác, tôi có thể thề với trời." "Còn gì khác nữa không?" "Không còn." Chủ nhiệm Phương lắc đầu. Cố Nghiên Thu ở trên giấy xoạt xoạt viết xuống một loạt con số, xé tờ giấy ấy xuống, đặt ở trên bàn: "Đây là số điện thoại của tôi, nếu nhớ tới chuyện gì, tùy thời gọi điện thoại cho tôi." Cố Nghiên Thu lấy túi xách, từ bên trong lấy ra một xấp tiền mặt, mới vừa rút từ ngân hàng, một xấp mới tinh toàn là tờ một trăm tệ. Cố Nghiên Thu cất giấy bút thu vào ngăn túi, kéo khóa kéo, đeo lên vai, Chủ nhiệm Phương đứng lên tiễn cô. Lúc đi tới cửa Cố Nghiên Thu quay đầu lại nói thêm một câu: "Đúng rồi, Chủ nhiệm Phương, nếu cô phải gọi điện thoại cho Cố Hòa hoặc ông ta hỏi cô, mong cô thay tôi gởi tới ông ấy một câu: Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, nếu ông ta muốn lãng phí, tôi nguyện cùng ông ta lãng phí cả đời." Chủ nhiệm Phương mỉm cười khô khốc. "Không cần tiễn, tới đây là được rồi," Cố Nghiên Thu rời khỏi cửa viện dưỡng lão, đi tới bên cạnh Lưu tiên sinh: "Anh hẹn giúp tôi hàng xóm của Cao lão thái thái, buổi chiều tôi muốn gặp." "Mặt ngài......" "Không sao, trở về thoa thuốc một chút là được, sớm hẹn sớm yên tâm." Cô cũng không tin Cố Hòa có thể duỗi tay đến chỗ những người hàng xóm, Cố Nghiên Thu nhíu mày, hỏi, "Lưu tiên sinh, tôi còn một việc, anh có thể giúp tôi điều tra một chút hay không?" "Chuyện gì?" "Anh giúp tôi tra một chút về ba tôi Cố Hòa, những chuyện trước khi kết hôn, đặc biệt là đoạn thời gian ông ở bên Hạ Tùng Quân." "Ngoại trừ tên, còn có tư liệu nào khác không?" Lưu tiên sinh đã điều tra về Thẩm Hoài Du đến phát sợ. Cố Nghiên Thu cười nói: "Đương nhiên có, có tên có họ có công ty có trường học từng tốt nghiệp, còn có mạng lưới quan hệ, sau khi tôi về sẽ chuẩn bị một phần tư liệu gởi sang cho anh." "Tốt." Cố Nghiên Thu ngồi vào trong xe, hạ cửa sổ xe xuống, quay đầu lại nhìn thoáng qua cổng lớn viện dưỡng lão, ánh mắt sâu thẳm. "Đi thôi." Lâm Duyệt Vi buổi chiều đến sân bay thành phố Vũ, ngựa không ngừng vó mà chạy đến nhà ga tàu cao tốc. Lúc này nàng đặc biệt may mắn khi bị đóng băng công tác hơn một tháng, độ nổi tiếng giảm đi không ít, chỉ cần mang khẩu trang, thì có thể ở sân ga chạy như điên cũng không có ai nhận ra nàng. Lúc Lâm Duyệt Vi chạy tới chỗ kiểm phiếu trước khi lên tàu thì như một trận cuồng phong quát vào sân ga, mãi cho đến khi ngồi lên toa tàu cô mới kéo khẩu trang xuống, gởi tin nhắn báo bình an cho Cố Nghiên Thu. 【 Hai chữ Mộc: Em đang ngồi trên chuyến tàu tới huyện Cao Sơn 】 【 Tây Cố: Tối nay chị tới đón em 】 【 Hai chữ Mộc: Bây giờ chị đang làm gì? 】 【 Tây Cố: Cùng người thân uống trà 】 Lần này "người thân" trước mặt Cố Nghiên Thu là một phụ nữ huyện thành điển hình, bộ dạng bình thường, dáng người hơi hơi phúc hậu, cả người tràn ngập không khí thường thường vô tranh, đối mặt với người thành thị như Cố Nghiên Thu cô không ngừng xoa xoa tay dưới bàn, mắt nhìn khắp nơi, co quắp bất an. Cố Nghiên Thu hỏi: "Cô là hàng xóm trước đây của Cao Lệ Mai?" Cao Lệ Mai là tên thật của Cao lão thái thái. Người phụ nữ trả lời: "Phải." Cố Nghiên Thu mở quyển vở ra trước mặt, người phụ nữ càng khẩn trương, không ngừng nuốt nước miếng, Cố Nghiên Thu buông bút, bưng ấm trà trên bàn rót cho cô ta thêm một cốc nước, nói: "Tôi chỉ hỏi một số câu hỏi, cũng không phải cảnh sát lại không phải người lạ, Cao Lệ Mai là bà ngoại tôi." "Tôi biết, chuyện này Lưu tiên sinh đã nói qua." Người phụ nữ cầm cốc trong tay, di chuyển nó trên khăn trải bàn, khẩn trương nhất thời không giảm bớt được. Cố Nghiên Thu bèn trực tiếp nói vào chủ đề chính: "Có phải cô từng gặp qua con gái của Cao Lệ Mai? Người ấy tên Thẩm Hoài Du, diện mạo có chút giống tôi." Cố Nghiên Thu đưa ảnh chụp mẹ cô cho đối phương xem. Người phụ nữ nhìn Lưu tiên sinh, Lưu tiên sinh gật gật đầu, cô mới nói: "Chưa từng gặp qua, tôi cũng không biết bà ấy có một người con gái." "Không biết?" "Đúng vậy, lúc bà ấy chuyển tới đây chỉ có một mình, đừng nói con gái, ngay cả chồng cũng không có, tôi từng hỏi bà ấy, nhưng bà ấy nói đều đã chết." Sắc mặt Cố Nghiên Thu thay đổi, "Cô nói gì?" Người phụ nữ nói: "Tôi nói, lúc bà ấy chuyển tới đây đã là quả phụ, không chồng không con." Cố Nghiên Thu: "Bà ấy chuyển tới đây khi nào?" Người phụ nữ ngửa đầu, suy nghĩ một hồi, nói: "Không nhớ rõ cụ thể là năm nào, đã lâu rồi, cũng phải hơn mười hai mươi năm gì đó, lúc bà tới con trai tôi còn bò trên đất, bây giờ đã vào đại học rồi." Cố Nghiên Thu hỏi: "Sau đó cũng không thấy chồng bà sao?" Người phụ nữ gật đầu: "Đúng vậy, chưa từng gặp qua." Lưu tiên sinh cúi đầu, ở bên tai Cố Nghiên Thu nói: "Hẳn ông ấy đã qua đời trước đó, tôi từng hỏi qua một số hàng xóm khác, bọn họ đều chưa từng gặp qua, nhưng có một người từng gặp mẹ cô, Thẩm Hoài Du, tôi đã thông qua người này tìm được Cao Lệ Mai." Người đàn ông từng gặp Thẩm Hoài Du, đã ngoài ba mươi tuổi, trong huyện thành mở một xí nghiệp có chút danh tiếng, hẹn Cố Nghiên Thu ở một nhà hàng xa hoa. Người đàn ông ấy họ Trình, tên Trình Dũng, người mặc đồ tây thắt cà vạt, vừa bước tới đã sửa lại vạt áo, cùng Cố Nghiên Thu bắt tay: "Cố tổng." "Trình tổng." Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Trình Dũng nhận lấy bức ảnh Cố Nghiên Thu đưa qua, xác nhận lại một lần: "Đúng vậy, người tôi gặp chính là người này." Lúc Trình Dũng còn cắp sách tới trường cha mẹ thường xuyên tăng ca, Cao Lệ Mai lại là một bà lão ở goá, Cao Lệ Mai rất thích Trình Dũng, thường xuyên mời anh tới chơi, Trình Dũng không ít lần ở lại nhà Cao Lệ Mai ăn cơm, quan hệ hai bà cháu khá tốt, sau khi Trình Dũng vào đại học rồi đi làm, hai người cũng không cắt đứt liên lạc, anh còn thường xuyên tới gặp Cao Lệ Mai. Trình Dũng nhớ lại: "Vài năm trước, khoảng 6 năm hoặc bảy năm trước, người trong ảnh, me cô đã tới, lúc ấy tôi đang ở nhà bà Cao xem TV, chuẩn bị buổi tối ở lại ăn cơm, sau khi bà nhìn thấy cô ấy thì sắc mặt đại biến, kêu tôi về trước. Tôi lo lắng, nên không đi, tránh ở cửa nghe lén, thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khắc khẩu xen lẫn tiếng khóc, không bao lâu sau, mẹ cô bị bà đuổi ra ngoài, trên mặt cô ấy toàn nước mắt." Thẩm Hoài Du rất xinh đẹp, so với Cố Nghiên Thu hiện tại chỉ hơn chứ không kém, chỉ cần nàng rơi nước mắt, thì không một người đàn ông nào thấy có thể thờ ơ. Trình Dũng lại vào nhà bà Cao Lệ Mai, tìm hiểu xem giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, Cao Lệ Mai bỗng nổi trận lôi đình, còn nói nếu anh lại nhắc tới Thẩm Hoài Du, thì anh vĩnh viễn đừng tới nhà bà nữa. Trình Dũng nói: "Sau đó tôi không dám hỏi nữa, tôi vẫn còn bận công việc, không thể canh giữ mỗi ngày ở nhà bà, cũng không biết sau đó mẹ cô có tới nữa hay không. Qua khoảng một năm, tình trạng tinh thần bà chuyển biến bất ngờ, đột nhiên đầu óc không rõ ràng lắm, bác sĩ nói là bệnh mất trí nhớ người già, tôi tính đưa bà vào viện dưỡng lão, nhưng mẹ cô đã nhanh chân đến trước." "Tôi nghe nói có một người đàn ông tráng niên cùng đi?" "Đúng vậy, viện trưởng viện dưỡng lão cũng nói với tôi vậy." "Vậy sao anh không nghĩ do mẹ tôi phái người đưa bà đi?" "Thật không dám dấu diếm, sau đó tôi từng gặp cô ấy một lần,ngẫu nhiên gặp được ở viện dưỡng lão, ba cô còn giúp tôi trong chuyện làm ăn, bằng không tôi cũng không có ngày hôm nay. Hơn nữa bên cạnh bà Cao không có người thân, người thân nhất chính là tôi, ngoài tôi và mẹ cô, tôi không nghĩ ra được còn có ai." Đầu óc Cố Nghiên Thu như một cuộn chỉ rối, buổi chiều cô liên tiếp gặp qua vài người hàng xóm, lời nói cơ bản đều nhất trí, lúc Cao Lệ Mai tới đã lẻ loi một mình, không có chồng, cũng chưa từng nhắc tới con gái. Tổng hợp tin tức lại, Cao Lệ Mai cùng Thẩm Hoài Du có một mâu thuẫn rất lớn, mẹ con trở mặt thành thù, có lẽ liên quan tới cái chết của ông ngoại, nếu không Cố Nghiên Thu không thể nghĩ ra, còn lý do gì có thể khiến mẹ con chí thân mang chung một dòng máu tạo thành cục diện như vậy. Hơn nữa, đời sống tình cảm của Thẩm Hoài Du đã từng bị người trong nhà kiên quyết phản đối, đây có lẽ là đầu mối của mọi chuyện, nếu không Cao Lệ Mai sẽ không sống nhiều năm như thế, thần chí không rõ mà còn nhắc mãi những việc này. Trình Dũng nói: "Kỳ thật......!ở nhà bà Cao tôi từng thấy ảnh chụp mẹ cô, bà ấy giấu rất kỹ, do lúc trước tôi tham ăn, lục tung tìm đồ ăn, ở giác tủ nhìn thấy một quyển album khá cũ, bên trong có rất nhiều ảnh chụp, trông rất giống cô, hẳn chính là mẹ cô." "Anh có thể giúp tôi tìm lại không?" "Không biết có phải đưa tới viện dưỡng lão rồi không." ...... "Cảm ơn anh." Cuối cùng trước khi rời đi, Cố Nghiên Thu dùng sức mà nắm tay Trình Dũng, từ chỗ Trình Dũng cô đã biết rất nhiều tin tức có giá trị. "Tôi nên làm." Trình Dũng thở dài, "Cả đời này bà Cao đã thật sự sống không dễ dàng gì, nếu cô rảnh, mong cô thường đến thăm bà ấy. Tôi biết mẹ cô đã qua đời, bà ấy vẫn chưa biết, nếu không cần phải nói, hy vọng cô đừng nới với bà ấy. Mẹ nào mà không thương con, mặc kệ có bao nhiêu hận, khi nghe thấy tin tức này, tôi sợ bà ấy chịu không nổi, huống chi bây giờ thần trí bà ấy cũng không rõ ràng lắm, hãy để bà ấy sống qua nốt quãng đời còn lại." "Được, tôi hứa với anh." "Không cần tiễn, có vấn đề gì có thể tùy thời gọi điện thoại cho tôi, Lưu tiên sinh có số của tôi." Trình Dũng hướng về phía Cố Nghiên Thu cúi thấp đầu, xoay người đi ra ngoài. Cố Nghiên Thu ngồi xuống ghế, nhắm mắt một lát, rõ ràng chân tướng sự thật vẫn còn bị sương mù che phủ, lòng cô cũng bắt đầu sinh ra một loại cảm giác sợ hãi. Cao Lệ Mai, ông ngoại đã qua đời của cô, Thẩm Hoài Du, Cố Hòa, thậm chí Hạ Tùng Quân, Cố Phi Tuyền, những người này đều có liên quan tới nhau, dệt thành một tấm lưới rất lớn, khi sân khấu mở màn, sẽ là một sự thật như thế nào, có phải là sự thật cô muốn biết hay không? Chỉ là những gì diễn ra trước mắt, cũng đã khiến cô chua xót không thôi. Lưu tiên sinh chờ cô bình phục cảm xúc, tiến lên hỏi: "Cố tổng, bây giờ chúng ta về khách sạn sao?" Cố Nghiên Thu mở mắt ra: "Không, tới nhà ga." "Hả?" "Anh cứ để lại xe cho tôi, tôi tự mình đi." "Được rồi." Lâm Duyệt Vi đi theo dòng người ra trạm, loa ở cửa ga vang vọng tiếng địa phương nàng không hiểu, giọng nói rất nhanh giới thiệu về một số điểm du lịch và tên khách sạn, còn có không ít người kéo cánh tay nàng, xem động tác hình như muốn kéo nàng đi ngồi xe, Lâm Duyệt Vi hiếm khi thấy loại chào mời thế này, phản ứng cực lớn gạt tay đối phương ra, chạy tới vài bước, quan sát dòng người qua lại, cảnh giác nhìn chung quanh lấy di động ra gọi điện thoại. Cố Nghiên Thu đã sớm nhìn thấy Lâm Duyệt Vi, nhưng cô ngại tiếp cận Lâm Duyệt Vi giữa đám người đông đúc, cũng may Lâm Duyệt Vi gọi điện thoại tới, cô chỉ phương hướng trong điện thoại, Lâm Duyệt Vi theo đó quay sang phải một trăm độ liền nhìn thấy một cô gái có dáng người cao gầy. Nàng không mang hành lý, vai chỉ đeo balô, bên trong đựng hai bộ quần áo cùng vật dụng cá nhân cho hai ngày, bước đi nhẹ nhàng tiến tới trước mặt Cố Nghiên Thu. "Xe ở đàng kia." Cố Nghiên Thu chỉ ngón tay, rất tự nhiên mà nhận lấy túi trên lưng nàng, Lâm Duyệt Vi không trốn, để cô nhận lấy đeo lên một bên vai, đi ở phía trước dẫn đường. Cố Nghiên Thu đặt ba lô của nàng vào băng ghế sau, Lâm Duyệt Vi đã ngồi vào ghế lái phụ, cài xong đai an toàn, âm thầm cảm thấy mình có mười phần ý thức của nữ chủ nhân, trộm mà vui vẻ một chút. Lâm Duyệt Vi tới mới nhớ một chuyện rất xấu hổ. Cố Nghiên Thu tới thăm người thân, thế đêm nay nàng ngủ ở chỗ nào? Chẳng lẽ phải đi theo Cố Nghiên Thu ở nhà bà ngoại ông ngoại cô, đây còn không phải là ra mắt gia trưởng sao? Nói không chừng còn có bảy đại cô tám dì cả, cả gia đình đều phải gặp hết. Lâm Duyệt Vi cầm đai an toàn, không biết nên mở lời thế nào, bằng không nàng vẫn nên tới khách sạn ở thì hơn. Lâm Duyệt Vi nói: "Chị đưa em tới khách sạn đi." Cố Nghiên Thu mở điện thoại, bật giọng Lâm Chí Linh lên, nói: "Vốn dĩ phải về khách sạn mà." Lâm Duyệt Vi trong lòng có một chút không thoải mái, nàng nói đưa nàng tới khách sạn là một chuyện, Cố Nghiên Thu chủ động đưa nàng tới khách sạn lại là một chuyện khác, cô không muốn nàng gặp người thân sao? Nàng lại nhanh chóng thay Cố Nghiên Thu nghĩ kỹ lý do: Thứ nhất, lúc vừa kết hôn hai người đã giao ước Lâm Duyệt Vi không dùng danh nghĩa phu thê tham dự các trường hợp phải xuất hiện trước công chúng, bất luận là trên phương diện thương nghiệp hay các bữa tiệc mang tính chất tư nhân, Cố Nghiên Thu chỉ đang thực hiện hứa hẹn; thứ hai, Lâm Duyệt Vi là nhân vật công chúng, bí mật người thân của Cố gia phải giữ không cho nhiều người biết, khó tránh khỏi nói lỡ miệng, không thấy cho thỏa đáng. Đạo lý này Lâm Duyệt Vi đều hiểu, nhưng là cảm xúc chỉ không thể hiểu được mà sa sút. Địa phương không nhỏ không lớn, trong lòng Cố Nghiên Thu cũng chất đầy suy tư, không chú ý tới tâm tư thiên hồi bách chuyển của Lâm Duyệt Vi. Lâm Duyệt Vi đã tới, nhưng cô còn chưa biết nên giải thích chuyện nhà với nàng ra sao, cái gì thăm người thân, đều là giả dối hư ảo. Cố Nghiên Thu đậu xe vào bãi, cùng Lâm Duyệt Vi một trước một sau vào khách sạn, cô mở tay ra trước mặt Lâm Duyệt Vi, nói: "Cho chị mượn chứng minh nhân dân một chút." Lâm Duyệt Vi đưa thẻ cho cô, Cố Nghiên Thu giao cho lễ tân, nói: "Phòng 302, thêm một người." Trước đó Cố Nghiên Thu chỉ ở một mình, bây giờ Lâm Duyệt Vi đã tới, đương nhiên nàng phải ngủ cùng cô, cô mộng du mà, có Lâm Duyệt Vi ở bên, sẽ càng yên tâm hơn một chút. Lâm Duyệt Vi mặt ngốc ra: "???" Cái gì thêm một người, là ý gì vậy? Nàng đầy bụng nghi ngờ, tận đến khi Cố Nghiên Thu móc thẻ phòng ra mở cửa, góc tường có một vali hành lý quen thuộc -- sáng sớm hôm qua còn để quên trên xe Lâm Duyệt Vi, nàng hiểu rồi, àh, hóa ra Cố Nghiên Thu vốn ở đây, bây giờ thêm tên nàng vào, hai người có thể ngủ chung một phòng. Nàng cùng Cố Nghiên Thu chung phòng! Tuy rằng ý nghĩa của chung phòng lần này không phải của hưởng tuần trăng mật, nhưng cũng được xem như cột mốc lịch sử a~! Lượt bỏ đi một chút thì được tính là động phòng! Trong đầu Lâm Duyệt Vi chỉ còn lại một ý niệm như thế. Đại não nàng không tiếng động mà thét lên, xoay tròn, nhảy lên, nhắm hai mắt lại. Sau khi hưng phấn quá khích, những vấn đề khác bỗng chen chúc kéo tới. Cố Nghiên Thu không phải tới thăm bà ngoại ông ngoại sao? Ở chỗ bà ngoại ông ngoại không có lấy một gian phòng dư cho cô, phải ở lại khách sạn? Hay do Cố Nghiên Thu có thói ở sạch? Có thói ở sạch lại càng không nên ở khách sạn, trong nhà dù sao cũng sạch hơn so với khách sạn. Nàng không nói chuyện, nhưng một đám dấu chấm hỏi rõ ràng mọc lên hết trên đầu, Cố Nghiên Thu đè đè ấn đường, cảm giác huyệt Thái Dương cứ đau âm ĩ: "Buổi tối chị sẽ cùng em giải thích, em ngồi xe lâu như vậy chắc đói bụng rồi, có muốn ăn chút gì không?" "Em không ăn khuya, chị lại quên rồi à?" Lâm Duyệt Vi nhìn cô. "......" Cố Nghiên Thu thật đúng là đã quên, quá nhiều chuyện xảy ra, suy nghĩ dính vào nhau, nếu không cô sẽ không quên những chuyện liên quan tới Lâm Duyệt Vi. Cố Nghiên Thu lại đè đè huyệt Thái Dương, nhắm mắt, thở nhẹ xả giận, cưỡng bách chính mình khôi phục đại não bình tĩnh. "Được rồi, phiền lòng cũng đừng như vậy." Lâm Duyệt Vi không lưu tình chút nào mà trực tiếp nói thẳng, "Ở trước mặt em còn giả vờ gì nữa, chị đã khóc thành như vậy, hai lần, chẳng lẽ em chưa thấy qua à." Cố Nghiên Thu: "......" Hình tượng của cô đâu rồi?! Cố Nghiên Thu nghiêm túc nói: "Chị cảm thấy chị cần thiết giải thích một chút." Hình tượng của cô không thể biến thành quỷ mít ướt ưa khóc nhè được. Lâm Duyệt Vi gật đầu, ngồi xuống một bên sô pha: "Ừm, chị giải thích đi, em nghe." Cố Nghiên Thu trầm mặc, nói: "Chị không hay khóc, lần trước khóc em đã biết rồi, lần này khóc là bởi vì gặp chuyện không vui, là một chuyện vô cùng vô cùng không vui, hơn nữa chị cũng không khóc thành tiếng, bên cạnh không có ai, lúc em gọi điện thoại tới chị cũng chưa rớt nước mắt." Lâm Duyệt Vi mắc cười muốn chết, này còn không phải thích khóc, ai lại khóc vì vui vẻ, cực kỳ hạnh phúc mà khóc thì không tính, không phải đều bởi vì không vui mới khóc sao. Đương nhiên, nét mặt Lâm Duyệt Vi vẫn biểu hiện đến mười phần tán đồng, khi đối mặt với bảo bảo thì không thể cãi lại, vẻ mặt phải luôn treo biểu tình "Chị luôn luôn đúng, do em nông cạn" . Cố Nghiên Thu trong lòng thoải mái thở phào nhẹ nhõm, lúc này Lâm Duyệt Vi hẳn sẽ không cho rằng cô là quỷ mít ướt ưa khóc nhè. Lâm Duyệt Vi ngồi ở trên sô pha quan sát Cố Nghiên Thu một lát, đứng dậy bước tới gần, rồi đứng yên trước mặt cô. Cố Nghiên Thu: "???" Lâm Duyệt Vi hỏi: "Còn có phiền lòng hay không?" Cố Nghiên Thu thành thật thừa nhận nói: "......!Phiền." Sao có thể hết phiền chứ, phiền đến đầu óc muốn nổ tung. Lâm Duyệt Vi rộng mở vòng tay ôm ấp, lại cười hỏi cô: "Muốn ôm một chút hay không?" Mặt Cố Nghiên Thu lộ vẻ do dự. "Nơi này không có ai khác." Cố Nghiên Thu mím chặt cánh môi, chậm rãi chớp mi mắt, đột nhiên tiến lên một bước, dùng sức mà ôm lấy Lâm Duyệt Vi, vùi mặt vào cổ nàng. Esley: Cố bảo bảo đáng yêu quá, muốn bắt về nuôi huhuhu