Thư ký vừa dứt lời, trên màn hình bỗng nhảy ra tên Lâm Duyệt Vi, mỗi ký tự đều giống người mà Cố Nghiên Thu quen biết. Thư ký nói: "Đúng rồi, là Lâm Duyệt Vi, tôi không xem nhiều gameshow cũng biết, tiểu Cố tổng cô......" Cố Nghiên Thu là một người cuồng công tác, hiếm khi có thời gian nhàn rỗi, cho dù có, cũng không quá quan tâm tin tức giải trí, cô tình nguyện đi tới trại nuôi ngựa vùng ngoại thành cưỡi ngựa thư giãn, hoặc là tới hội súng tư nhân tập bắn súng, chứ không cần người bạn nào, nếu không thì cô sẽ ngồi sao chép kinh Phật, có rất ít người thanh tâm quả dục như cô. Thư ký nói: "Gameshow chỉ dùng để giải trí, tiểu Cố tổng ngài trăm công ngàn việc, có lẽ chưa từng xem qua." "Gameshow nào?" "Dạ?" "Tôi hỏi, gameshow ấy tên là gì?" Cố Nghiên Thu quay đầu liếc nhìn thư ký. "Gọi là 《 diễn viên luyện tập sinh 》." Thư ký thấy cô nhướng mày, tựa hồ có hứng thú, tuy rằng cảm thấy rất kỳ lạ không hiểu vì sao cô đột nhiên hỏi về giới giải trí, mà ngày thường có quăng tám cây sào cũng không thèm đề cập tới, nhưng anh vẫn cố dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất miêu tả về tiết mục này, bởi vì Cố Nghiên Thu là một người không thích kẻ nói nhiều. "Bắt đầu từ vòng một, đây có thể nói là cuộc thi ngôi sao lớn nhất ở quốc nội cho tới thời điểm hiện tại, tổng cộng có một trăm thí sinh tham dự, một nửa là nam một nửa là nữ, trải qua thi đấu cạnh tranh tuyển chọn, cuối cùng tuyển ra mười người cuối cùng, năm nam năm nữ, ký kết hợp đồng quản lý, xuất đạo[1] trở thành nghệ sĩ, nếu có biểu hiện phá lệ xuất chúng, cũng có thể sẽ được chỉ đạo sư trong lúc thi đấu mời về studio của họ làm việc, có thể nói là một bước lên trời, hiện tại tiết mục đã quay tới vòng bốn, Lâm Duyệt Vi đang nằm trong top 3." [1]xuất đạo = debut "Kiếm đường đi chưa?" Cố Nghiên Thu xoay chuyển chủ đề quá nhanh, thư ký phản ứng không kịp, bèn mở di động, dựa theo chỉ dẫn dẫn đường cho cô. Cố Nghiên Thu cùng thư ký song song mà đi, nhạt nhạt nói: "Tiếp tục nói." Thư ký: "Nói cái gì ạ?" Cố Nghiên Thu: "Gameshow." Diễn viên trong suy nghĩ của quần thể đại chúng vẫn luôn là " Cao siêu quá ít người hiểu " và một nghề nghiệp thần bí, người bước lên sân khấu không phải người phía sau hậu trường, cho dù có ở chỗ không người cũng không dám làm gì ảnh hưởng hình tượng công chúng của mình, những người có thành tựu chỉ là một con số ít ỏi, vô tình tạo ra một khoảng cách với quần chúng vây xem. Nhưng đồng thời nghề nghiệp này lại có thể sinh lợi rất cao, nghề diễn viên là một công việc ra sao, vì sao có thể thể hiện một con người hoàn toàn tương phản với bản thân mình, khiến người xem tò mò chính là lực hấp dẫn tự nhiên mà có được. Hơn nữa kinh tế của fan cũng lôi cuốn thị trường, vật giá không ngừng leo thang, mọi người đối với diễn viên diễn hay, lời kêu gọi cần kỹ thuật diễn không cần nhân khí [2] càng ngày càng cao, vậy nên một tiết mục đã được sinh ra đúng thời điểm ấy. Trong đó đương nhiên cũng có mánh lới hết, vì tổ chế tác, và tổ tiết mục được tài trợ bởi một món tiền kếch xù, mời đến không phải là chỉ đạo sư đạo diễn chuyên nghiệp, thì cũng là diễn viên từng dành cúp ảnh đế, trong đó còn có một vị từng dành ba giải thưởng quốc tế lớn, dù nhan sắc hay kỹ thuật diễn thì đều đứng nhất, ngồi trấn giữ ở đó, nội luận nhân khí của bọn họ, cũng đủ khiến mọi người tập trung theo dõi. [2] Nhân khí là những mối quan hệ giữa người với người, giúp đỡ lẫn nhau, giống như chúng ta hay nói quen biết càng rộng thì cơ hội kiếm được việc càng cao vậy. Từ vòng thi đấu đầu tiên ở trên mạng đã tạo nên thảo luận nhiệt liệt, vừa phát sóng ngày hôm sau đã chiếm cứ trang đầu trên mọi mặt báo và tập chí, tên Lâm Duyệt Vi cũng bắt đầu xuất hiện trong mắt mọi người. ...... Trước hết phải quay về chuyện hai tháng trước. Sau khi Lâm Duyệt Vi xóa bỏ ký lục trò chuyện của Cố Nghiên Thu, thì lập tức chặt đứt ý niệm lung tung rối loạn, nàng cùng lắm chỉ có chút hảo cảm với Cố Nghiên Thu, loại hảo cảm này không đến mức làm nàng canh cánh trong lòng, không nhớ tới ngược lại càng tự tại. Nàng mới chỉ ở nhà Giang Tùng Bích một ngày, đã bị ba mẹ kêu về nhà. Ông Lâm cùng bà Lâm đã thương lượng xong, nếu Lâm Duyệt Vi đã một lòng một dạ muốn vào giới giải trí, có muốn cản cũng không ngăn được, đêm hôm ấy ông Lâm lấy chuyện đoạn tuyệt quan hệ cha con ra uy hiếp nàng cũng không thấy nàng biến sắc. Nhà họ Lâm chỉ có duy nhất một cô con gái, đoạn tuyệt quan hệ rồi bọn họ đi đâu tìm cô con gái thứ hai đây, Lâm Duyệt Vi căn bản là không có gì phải sợ hãi. Vừa mới bỏ nhà đi hai ngày, gia trưởng đã đành thỏa hiệp. "Con muốn làm minh tinh cũng cũng được, nhưng từ nay về sau con phải hoàn toàn dựa vào thực lực của chính mình, cả nhà sẽ không cung cấp ủng hộ cho con một đồng một cắc nào về mặt kinh tế, bước ra khỏi cánh cửa này rồi thì không được nhận là con gái nhà họ Lâm." Ông Lâm nói, trong lòng vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, Lâm Duyệt Vi từ nhỏ đã được nuông chiều, mười ngón không dính dương xuân thủy[3], không biết trời cao đất rộng, một khi đoạn tuyệt kinh tế của nàng, thì nàng sẽ biết ở bên ngoài kiếm tiền rốt cuộc khổ biết bao nhiêu. Lớn lên xinh đẹp thì sao, minh tinh dễ làm tới vậy à? [3] Mười ngón không dính dương xuân thủy: "Dương xuân thủy" là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt Lâm Duyệt Vi thật đúng là mặc kệ trời cao đất rộng, không thèm suy nghĩ đã đáp ứng, lập tức lôi từ trong ví ra tất cả các tấm thẻ tín dụng đặt lên trên bàn trà, ngay cả tiền mặt cũng không giữ lại: "Được, con sẽ không lấy một đồng nào của nhà." Nàng không có tiền vẫn có thể hỏi mượn chị em bạn dì, tương lai trả lại, không phải chuyện gì to tát. Ông bà lâm vẫn đang xem nhẹ quyết tâm của nàng, bà Lâm bèn tiện thể bỏ thêm cân lượng: "Nếu trong vòng ba năm con không thể chứng minh lời nói của mình, thì con phải từ bỏ, ngoan ngoãn về nhà kế thừa công ty." "Ba năm?" Lâm Duyệt Vi cùng mẹ nàng cò kè mặc cả, "Quá ngắn, ít nhất phải năm năm." "Ba năm với năm năm có gì khác nhau? Nếu nổi thì đã sớm nổi rồi, còn để bụng nhiều hay bớt đi ba năm làm gì?!" "Hôn ước giữa con và Cố Nghiên Thu vừa đủ năm năm." Bà Lâm cùng ông Lâm liếc mắt nhìn nhau một cái, nói: "......!năm năm thì năm năm, nếu con chịu đựng không được có thể tùy thời từ bỏ." Lâm Duyệt Vi nhét chiếc ví rỗng vào trong túi, cười nhìn ông bà Lâm, nói: "Con biết hai người đang chờ để chê cười con, yên tâm, con nhất định sẽ nổi, hơn nữa còn là siêu-nổi." Lâm Duyệt Vi đeo túi lên vai, vung tóc: "Con đi đây, đã cùng Giang Tùng Bích hẹn đi uống trà chiều rồi." Bà Lâm ở phía sau đuổi theo nàng nói: "Con lấy đâu ra tiền uống trà chiều?" Lâm Duyệt Vi cười ha ha: "Giang Tùng Bích có mà, sau này về sau con sẽ cho cậu ấy bao nuôi con." Lúc nàng đi tới cửa chợt nhớ tới chuyện gì, quay đầu lại cảnh cáo nàng mẹ, "Không được nói với Cố Nghiên Thu, một chữ cũng không được nói, nếu không con sẽ đoạn tuyệt một năm quan hệ mẹ con với mẹ đó, mẹ có gọi điện thoại con cũng sẽ không bắt máy, con nói được thì làm được." Bà Lâm: "......" *** "Cho nên sau này cậu chính là một tư lệnh cô độc[4]?" Giang Tùng Bích thêm đường vào tách cà phê của mình, một muỗng lại một muỗng, một muỗng rồi lại một muỗng. [4] Từ lóng chỉ người bỏ mặc tất cả để đạt được ước mơ, dựa trên một bộ phim vào năm 2016 Lâm Duyệt Vi nhìn đến đau răng dùm, "Cậu không sợ ăn nhiều đường như thế sẽ sâu răng à, cái gì mà tư lệnh cô độc, mình không phải còn cậu sao? Mình đã nghĩ kỹ rồi, vào giai đoạn mình gây dựng sự nghiệp, đành phải nhờ vào sự giúp đỡ của cậu, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.[5]" Lâm Duyệt Vi ôm quyền nói. [5]Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo: sơ lược là: làm ơn thì chỉ bằng một giọt nước nhỏ, còn báo ơn đền ơn người khác như một dòng suối mạnh mẽ, ý đề cao sự ơn nghĩa đối vs người có ơn "Nói hay lắm, ba mẹ mình không về cũng không ở nhà, sinh hoạt phí họ gởi tới, mỗi tháng mình đều sẽ cho cậu một nửa." "Không cần một nửa, tùy tiện cho một ít là được rồi, mấy vạn đã đủ rồi." "Mấy vạn? Mua một cái túi còn không đủ." Giang Tùng Bích nhìn nàng một chút, cười nói, "Khách khí phải không? Chúng ta là ai chứ hả, mình có một miếng thịt, thì cậu tuyệt đối cũng có một miếng, đã nói một nửa thì là một nửa." Cô bèn móc di động ra chuyển khoản cho Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi đè tay cô lại: "Mình nộp thẻ lại rồi, vẫn còn chưa làm thẻ mới." "Vậy mình chuyển qua Alipay, tối đa có thể chuyển bao nhiêu tiền nhỉ?" "Thật không cần, vài vạn* là được rồi, không cần nhiều đâu." * 1 vạn là 10.000 = khoảng 35 triệu vnd. "Mình cho cậu, còn ngại gì chứ." Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm cô, "Haiz" một tiếng, "Cậu không hiểu mình à, từ nay về sau đại tiểu thư, sẽ chân chính bắt đầu từ con số 0." "Cái gì mà bắt đầu từ con số 0?" Giang Tùng Bích mờ mịt hỏi. Quá cao thâm Giang Tùng Bích nghe không hiểu, nói không chừng còn hỏi tới một đống vấn đề lớn, Lâm Duyệt Vi dùng ngôn ngữ đơn giản nhất thuyết minh nói: "Chính là tự vượt qua thời gian khổ cực, không mua túi hơn mười hai mươi vạn, không chạy xe thể thao, không mặc quần áo hơn mấy ngàn vạn."