Lâm Thị Lang Cố FULL
Chương 108
Khuất Tuyết Tùng thân thiết nói: "Tát phu phu, ngày mai rảnh hay không?"
Lâm Duyệt Vi nhìn thoáng qua Cố Nghiên Thu đang ngồi ở ghế phụ, Cố Nghiên Thu dùng khẩu hình miệng nói: Nhìn chị làm gì, trả lời đi.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Lâm Duyệt Vi muốn trả lời không rảnh, nhưng Khuất Tuyết Tùng không giống với Thiệu Nhã Tư, tuy rằng thoạt nhìn Khuất Tuyết Tùng không được đứng đắn, nhưng là một người đáng tin cậy, luôn cho người ta cảm giác tín nhiệm đến lạ kỳ.
Sự chịu đựng của Cố Nghiên Thu chất chứa đầy trong ánh mắt, Lâm Duyệt Vi căng da đầu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Độ ấm trong xe tức khắc giảm xuống vài độ.
Khuất Tuyết Tùng: "Em có thấy lạnh không?"
[Esley: Cố tổng làm Khuất lão sư phải lạnh sống lưng =))]
Lâm Duyệt Vi: "Không, đâu có lạnh."
Lâm Duyệt Vi điều chỉnh nhiệt độ trong xe nóng lên một chút, thuận tiện nắm tay Cố Nghiên Thu kéo qua hôn một cái, ánh mắt năn nỉ đáng thương vô cùng mà nhìn cô.
Khuất Tuyết Tùng: "Bên cạnh em có ai khác à?"
Lâm Duyệt Vi hoảng hồn, tâm nói chẳng lẽ Khuất Tuyết Tùng gắn camera lỗ kim ở trong xe à, sao chuyện gì cũng biết?
Lâm Duyệt Vi nói: "Đâu có."
Khuất Tuyết Tùng: "Vậy em mở loa ngoài làm gì, tiếng vang còn to như vậy."
Cố Nghiên Thu nhàn nhạt mà nhìn Lâm Duyệt Vi.
Lâm Duyệt Vi vẫn nắm tay cô không buông, nuốt nuốt nước miếng, nói: "Em ở nhà, đang bận tay, không tiện cầm điện thoại."
Khuất Tuyết Tùng: "Cắm tai nghe."
Lâm Duyệt Vi: "Khuất lão sư chị chờ một chút."
Nàng tấp xe vào lề, lấy tai nghe không dây ra, đưa cho Cố Nghiên Thu một tai nghe trước, rồi mới nhét cái còn lại vào tai mình.
Thần sắc Cố Nghiên Thu hơi hòa hoãn hơn, nghe giọng Khuất Tuyết Tùng truyền qua tai nghe.
Lâm Duyệt Vi: "Khuất lão sư, chào chị."
Khuất Tuyết Tùng đi thẳng vào vấn đề nói: "Tối mai có tiệc rượu, không ít người trong giới cũng tới, em có muốn tới không?"
***
Cố Nghiên Thu xuống xe đi như bay, Lâm Duyệt Vi mang theo hai túi lớn chất đầy đồ mua từ siêu thị đuổi theo phía sau cô.
Cố Nghiên Thu bỗng dừng bước chân, cô đột nhiên dừng lại khiến Lâm Duyệt Vi trực tiếp đụng phải lưng cô.
Cố Nghiên Thu giúp nàng xách một túi đồ, rồi tiếp tục đi về phía trước mà không quay đầu lại.
Lâm Duyệt Vi đứng tại chỗ thở dài, rồi tiếp tục đi theo sau Cố Nghiên Thu.
Trước đó đã nói, Khuất Tuyết Tùng không phải loại người dùng chính sự để đùa giỡn với Lâm Duyệt Vi, có một tiệc rượu trong giới Khuất Tuyết Tùng sắp tham gia, mời nàng đi cùng, rõ ràng đang giúp nàng giật dây bắc cầu, quen biết một số người trong giới, đây là cơ hội rất tốt để mở rộng quan hệ xã giao.
Chưa chắc có thể gặp được nhân vật gì, nhưng cũng có thể lập tức được thương hiệu nào đó hoặc tạp chí tòa soạn ưu ái, xuất hiện trong những trường hợp như thế tuyệt đối là cơ hội Lâm Duyệt Vi khó gặp được trong giai đoạn này.
Lâm Duyệt Vi không có biện pháp cự tuyệt.
Thứ nhất, Khuất Tuyết Tùng cố ý gọi điện thoại tới, rõ ràng muốn dìu dắt nàng, nếu nàng cự tuyệt thì tức là có mắt như mù, lãng phí tâm ý tốt của đối phương; Thứ hai, nếu lần đầu tiên được mời đã cự tuyệt, sau này Khuất Tuyết Tùng có thể sẽ nảy sinh hiềm khích với nàng, không bao giờ giúp nàng nữa, như vậy mạo nguy hiểm quá lớn.
Vậy nên Lâm Duyệt Vi đành phải đáp ứng.
Lâm gia lúc nào về cũng được, nhưng xã giao thì không thể cự tuyệt, không chịu ra ngoài xã giao thì ở trong giới giải trí vĩnh viễn sẽ không có tiền đồ vô lượng, trừ phi cả chặng đường sự nghiệp có tài nguyên đếm mãi không hết, nếu không chẳng biết bao giờ giấc mơ mới thành hiện thực.
"Chị giận à?" Lâm Duyệt Vi nói hết đạo lý lời trong lời ngoài, Cố Nghiên Thu vẫn ngồi chống cằm trên sô pha.
"Không."
Lâm Duyệt Vi chỉ chỉ lên cánh môi Cố Nghiên Thu, chế nhạo nói: "Còn nói không giận, môi chị có thể treo cả một cái ấm."
Cố Nghiên Thu đột nhiên quay đầu đi.
Lâm Duyệt Vi ngừng tay giữa không trung, ngượng ngùng mà thu về, nàng tạm dừng một chút, đi vòng qua ôm lấy vai Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu không thể tránh thoát, đành ngồi yên bất động như tượng.
Lâm Duyệt Vi thôi mềm giọng cả giận: "Em chỉ đi một chút vào buổi tối thôi, sẽ về rất mau."
Cố Nghiên Thu lạnh lùng nói: "Em tin những lời chính mình nói sao?"
Lâm Duyệt Vi: "......"
Nàng đương nhiên không tin, nàng chưa từng tham gia loại tụ hội kiểu này, đây là lần đầu tiên đi, không biết phải đi mất bao lâu, càng không biết sẽ gặp những loại người gì, lời này nói ra cốt chỉ để dỗ dành Cố Nghiên Thu.
Điều này nàng biết, và Cố Nghiên Thu cũng biết.
Nếu quay lại thời điểm mấy hôm trước, nàng cảm thấy mình có kiên nhẫn dỗ Cố Nghiên Thu vài câu đã không tệ, bây giờ lại chỉ biết ăn nói khép nép, tất cả đều vì hai người đã hẹn tối mai cùng về Lâm gia, nàng lâm thời bội ước là nàng sai trước, hơn nữa vết xe đổ do lần cãi nhau trước vẫn còn dư âm, nàng không muốn thấy Cố Nghiên Thu lại khóc trước mặt nàng.
Lâm Duyệt Vi có cảm tưởng như độ kiên nhẫn và dịu dàng của nàng đã tăng vọt lên trong một khoảng thời gian ngắn, tỷ như hiện tại, nàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã qua mười lăm phút, Lâm Duyệt Vi nói đến miệng khô lưỡi khô, nhịn không được đứng dậy đi rót nước.
Nàng linh cơ vừa động, bèn tìm từ trong túi ra hai chiếc ly tình nhân, đi vào phòng bếp rửa sạch sẽ, rót hai cốc nước, đặt lên bàn trà, còn cố ý đặt cạnh nhau, hỏi Cố Nghiên Thu còn đang sinh hờn dỗi: "Xứng đôi hay không xứng đôi?"
"......"
Lâm Duyệt Vi: "Uống nước?"
Cố Nghiên Thu làm một động tác nuốt nước miếng.
Lâm Duyệt Vi uống một ngụm nước, dùng miệng độ cho cô.
Lúc này Cố Nghiên Thu mới chịu nói một câu không nghe mùi thuốc súng từ sau khi bước vào nhà: "Khuất Tuyết Tùng không phải kẻ lừa đảo?"
Lâm Duyệt Vi: "Hả?"
Cố Nghiên Thu: "Tụ hội gì căn bản không hề tồn tại, nàng chỉ cố ý lừa em ra ngoài, rồi sẽ có ý đồ không an phận với em."
Biểu tình cô nghiêm trang, tỏ vẻ rất lo lắng về nhân phẩm của Khuất Tuyết Tùng.
Nói thật thì Lâm Duyệt Vi có hơi buồn cười, Khuất Tuyết Tùng không hạ tiện đến mức dùng thủ đoạn như vậy với nàng, nhưng nàng biết học cách ngoan ngoãn, trong hoàn cảnh hiện tại nàng tuyệt đối không thể nói thật, đặc biệt về một người khiến Cố Nghiên Thu cảm thấy bị uy hiếp, cho dù bị thiên lôi đánh chết cũng không thể nói thật.
Vậy nên Lâm Duyệt Vi nói: "Nếu không mai chị đi với em?"
Cố Nghiên Thu không dự đoán được còn có biện pháp này, sửng sốt một chút, nói: "Có thể?"
Lâm Duyệt Vi gật đầu: "Có thể chứ, giả thành trợ lý của em." Cũng không phải lần đầu tiên giả danh này.
Cố Nghiên Thu lộ ra vẻ suy tư, nói: "Có được không?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Chỉ cần chị muốn đi, em sẽ dẫn chị đi cùng." Thứ nhất, Cố Nghiên Thu quá đẹp, đẹp đến mức có thể thành giọng khách át giọng chủ một cách đầy bối rối, lại thêm ở trước mặt người như Khuất Tuyết Tùng, vừa thấy hai người đi chung khẳng định sẽ nhìn ra rõ ràng quan hệ giữa cả hai, dẫn theo Cố Nghiên Thu không thể nói nguy hiểm không lớn, nhưng vào giờ khắc này, Lâm Duyệt Vi không thể nói lời khác, chỉ có thể đánh cuộc một phen, đánh cuộc với tính cách của Cố Nghiên Thu.
Quả nhiên Cố Nghiên Thu cự tuyệt nói: "Không đi."
Nhưng Cố Nghiên Thu không đi vì lý do đơn giản hơn, ngoại trừ cố kỵ về nghề nghiệp của Lâm Duyệt Vi, cô còn thêm một lý do: Cô không muốn trong lòng Lâm Duyệt Vi, cô là một người chỉ biết ghen và không có chút cảm giác tín nhiệm nào.
Lâm Duyệt Vi trút bỏ gánh nặng trong lòng, tiếp tục trấn an Cố Nghiên Thu vài câu, Cố Nghiên Thu mới lộ ra nét tươi cười nhàn nhạt.
"Em nhất định sẽ bồi thường cho chị." Lâm Duyệt Vi khép ba ngón lại chỉ lên trần nói, "Em thề."
"Không cần em thề, sau này đừng bao giờ hẹn trước mà không thể thực hiện." Cố Nghiên Thu đi vào phòng bếp ôm Schrodinger ra, bước lên cầu thang.
Không khí vẫn còn chưa hòa hoãn, nhưng không còn âm dương quái khí nữa, Lâm Duyệt Vi nghĩ: Chỉ một hai câu nói, dù sao cũng không phải lời nói thật lòng của Cố Nghiên Thu.
Vì vậy không nên cãi lại.
Lâm Duyệt Vi tắm rửa xong bước ra, Cố Nghiên Thu đã ngồi trên giường, Schrodinger nằm sấp bên cạnh, nàng đã có tâm địa gian giảo, muốn lừa ôm Schrodinger đi, mới vừa vươn tay tới đã bị Cố Nghiên Thu dùng ánh mắt ngăn lại, thấp giọng nói: "Ngủ rồi."
Lâm Duyệt Vi dùng ánh mắt trả lời: Biết nó ngủ rồi, bởi vì ngủ rồi mới càng dễ động thủ a.
Cố Nghiên Thu lắc đầu.
Lâm Duyệt Vi lại muốn tiến tới, Cố Nghiên Thu lắc đầu càng kiên quyết hơn.
Lâm Duyệt Vi biết đêm nay đại khái phải cho Cố Nghiên Thu thời gian chậm rãi nguôi giận, tính thù dai nhỏ mọn của Cố Nghiên Thu trước giờ vẫn vậy.
Lâm Duyệt Vi không cầu gì hơn, chỉ mong chạm được vào Cố Nghiên Thu một chút thôi đã mãn nguyện rồi.
Lâm Duyệt Vi nhỏ giọng hỏi: "Ngủ chưa?"
Cố Nghiên Thu vẫn giữ biểu tình không chút gợn sóng, không nhanh không chậm mà lật thêm một trang giấy, nhàn nhạt mà nói: "Em ngủ trước đi, chị đọc sách một lát."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Cái gì mà đọc sách một lát, còn không phải giận dỗi nàng sao.
Lâm Duyệt Vi tự nhận những gì có thể nói nàng đều đã nói hết, nếu đổi lại vị trí, hôm nay Cố Nghiên Thu vì công chuyện muốn lỡ hẹn, nàng cũng sẽ giơ hai tay hai chân lên ủng hộ, hờn dỗi như vậy hẳn cũng đủ rồi đi, ngủ mà còn dùng con mèo làm bình phong ngăn cách là ý gì?
Mức độ kiên nhẫn không nhiều giờ đây đã khô kiệt, Lâm Duyệt Vi đưa lưng về phía cô nằm xuống, nhạt nhẽo mà nói: "Ngủ ngon." Rồi nhắm mắt lại.
Hôm nay nàng đi siêu thị cả đêm đến eo đau chân đau, Cố Nghiên Thu còn nói sẽ về mát-xa, rót nước cho nàng, càng nghĩ càng giận.
Nàng rất mệt, đi vào giấc ngủ cũng rất nhanh, trong cơn mê bỗng có một bàn tay vỗ lên vai nàng một chút, sức lực còn không hề nhỏ, Lâm Duyệt Vi trong nháy mắt nổi giận phát hỏa: "Cố Nghiên Thu, chị --" Giỡn đủ chưa?
Cố Nghiên Thu vẫn cầm sách, dùng ánh mắt an tĩnh thâm thúy nhìn sang, khoảng cách giữa hai người vẫn chưa thu hẹp.
Hiển nhiên không phải Cố Nghiên Thu, Lâm Duyệt Vi ngượng ngùng, cúi đầu nhìn, Schrodinger đã tỉnh ngủ, đầu sỏ gây tội vẫn còn giơ hung khí gây án -- móng vuốt.
Schrodinger đang được Cố Nghiên Thu che chở, Lâm Duyệt Vi không dám động, chỉ có thể trùm mền, đừng nói bả vai, ngay cả đầu cũng không để lộ ra ngoài.
Nàng trùm chăn kín mít nên không nhìn thấy Schrodinger bị Cố Nghiên Thu ôm lên bế ra ngoài rìa, cô đổi chỗ với Schrodinger rồi nằm xuống.
Lâm Duyệt Vi lúc này vừa mới đi vào giấc ngủ, nhưng nàng không bị móng vuốt mèo vỗ tỉnh, mà là một giọng nói ôn nhu nhắc nhở bên tai: "Ngày mai phải ra ngoài, em ngủ sớm đi nếu không sẽ buồn ngủ, ngoan."
Lâm Duyệt Vi chậm rãi quay lại, xúc cảm mềm mại quen thuộc áp lên môi nàng, nàng bằng vào bản năng cùng đối phương trao nhau một nụ hôn, thân mình nghiêng sang, giơ tay câu lấy eo Cố Nghiên Thu, nhắm mắt lầm bầm lầu bầu: "Không giận nữa à?"
Cố Nghiên Thu thấy nàng khép đôi mắt, phân không rõ nàng thật sự ngủ rồi hay đang nói mớ, cuối cùng, Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng mà thở dài, ôm Lâm Duyệt vào lòng.
***
Cố Nghiên Thu thức dậy từ rất sớm, cho Schrodinger ăn sáng trước ở góc phòng khách, dáng người Schrodinger uyển chuyển nhẹ nhàng chạy tới chạy lui khắp phòng, tứ chi càng thêm cơ bắp, đương nhiên thân hình cũng càng ngày càng đẹp, có thể đảm đương nổi danh xưng miêu vương Vương Tổ Hiền.
Lâm Duyệt Vi còn buồn ngủ mà từ trên lầu bước xuống dưới, Cố Nghiên Thu đang rửa mặt rửa tay, nghe tiếng lau khô tay bước ra, nói: "Buổi tối tụ hội chị đi với em."
Tối hôm qua Cố Nghiên Thu dùng ít nhất hai giờ suy nghĩ rối rắm, ngay cả khi nằm mơ cũng chỉ mơ thấy Khuất Tuyết Tùng có ý đồ xấu với Lâm Duyệt Vi, cô thật sự không an tâm để Lâm Duyệt Vi một mình tham gia cái gọi là tụ hội người trong giới giải trí gì đó.
Giới giải trí với thương giới không khác gì nhau, những chuyện hỗn tạp bên trong hẳn cũng tương tự, sự uy hiếp đã không còn chỉ riêng mình Khuất Tuyết Tùng nữa.
Cố Nghiên Thu cảm thấy bản thân mình thật mâu thuẫn, cô cảm thấy mình nên tin tưởng Lâm Duyệt Vi, người trưởng thành có thế giới của người trưởng thành, cô không thể vĩnh viễn dõi theo nàng, như vậy Lâm Duyệt Vi cũng không muốn cô làm vậy; song cô cũng không thể dừng suy nghĩ miên man của chính mình, ít nhất đây là lần đầu tiên, cô muốn giúp đỡ Lâm Duyệt Vi làm tướng trấn cửa ải.
Lâm Duyệt Vi không nghe rõ, nói: "Chị nói gì?"
Cố Nghiên Thu lặp lại lần nữa.
Lâm Duyệt Vi mỉm cười, nói: "Ừm, vậy cùng nhau đi."
Khi xoay người ở góc độ Cố Nghiên Thu không nhìn thấy, mặt nàng hơi lộ vẻ chần chờ, sao Cố Nghiên Thu lại lâm thời sửa đổi chủ ý.
Nhưng nếu Cố Nghiên Thu đã nói vậy, nàng cũng không thể lật lọng.
Buổi sáng của hai người cũng tính là hòa hợp, Cố Nghiên Thu ở thư phòng công tác -- cô nhận được email từ khách hàng, Lâm Duyệt Vi ở một bên sô pha ôm ipad nghe giảng bài.
Schrodinger nằm bò trên đùi Lâm Duyệt Vi , bởi vì nồi sắt không ấm áp bằng thân nhiệt con người.
Buổi chiều hai người vẫn tới Lâm trạch một chuyến, Lâm Duyệt Vi nói trước với mẹ nàng buổi tối cả hai không ở nhà ăn cơm, vừa lọt vào nhà đã bị bà Lâm quở trách một trận.
Chờ đến khi Lâm Duyệt Vi nói nàng phải ra ngoài xã giao, thái độ bà Lâm mới đại chuyển biến một trăm tám mươi độ, vừa lo lắng, vừa ngàn dặn vạn dò nàng nhất định phải cẩn thận.
Nói xong còn động tình mà ướt hốc mắt, cảm khái Lâm Duyệt Vi lúc trước vẫn còn là đứa bé không hiểu chuyện nằm trong nôi nay đã khôn lớn, trong nháy mắt phải gia nhập xã hội xã giao với người ta.
Lâm Duyệt Vi nhận lấy khăn giấy do Cố Nghiên Thu đưa qua giúp bà lau nước mắt, dịu dàng nói: "Mẹ, gần đây có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sao hở tí là rớt nước mắt."
Nhiễm Thanh Thanh đỏ cả viền mắt nói: "Tôi không được đa sầu đa cảm à."
Lâm Duyệt Vi vội vàng xin khoan dung nói: "Được được được mà, con chỉ tò mò chút thôi mà?"
Nhiễm Thanh Thanh hung dữ nói: "Lại tò mò tôi tới thời kỳ mãn kinh phát tác à."
Lâm Duyệt Vi mỉm cười nói: "Chuyện này chẳng lẽ mẹ nói phát tác thì có thể phát tác à?"
Nhiễm Thanh Thanh dồn khí đan điền, Lâm Duyệt Vi chạy vắt giò lên cổ.
Nhiễm Thanh Thanh rụt rè mà nhìn Cố Nghiên Thu đang đứng một bên hơi hơi mỉm cười nói: "Chê cười rồi tiểu Thu."
Cố Nghiên Thu nho nhã lễ độ: "Không sao đâu dì."
"Này, sao còn gọi là dì," Nhiễm Thanh Thanh chọc ghẹo cô, nói, "Còn không sửa gọi mẹ ơi?"
Lâm Duyệt Vi cũng nhìn Cố Nghiên Thu, vẻ mặt như đang xem náo nhiệt.
Nàng cho rằng Cố Nghiên Thu sẽ thẹn thùng ngượng ngùng, nhưng Cố Nghiên Thu lại dùng một đôi mắt sáng như hùng ưng bình tĩnh mà nhìn thẳng vào Nhiễm Thanh Thanh, áy náy nói: "Dì, con còn chưa điều tra rõ chuyện về mẹ, cho nên khả năng......"
Nhiễm Thanh Thanh ngầm hiểu, vội nói: "Không sao không sao, do dì đường đột."
Cố Nghiên Thu: "Cảm ơn dì thông cảm."
Bỗng nhắc tới Thẩm Hoài Du, tức Lạc Du trong lòng Nhiễm Thanh Thanh, Nhiễm Thanh Thanh không khỏi hỏi: "Con điều tra tới đâu rồi?"
Cố Nghiên Thu mím môi, làm sao bây giờ? Vấn đề này không tiện nói, cô nhìn thật sâu vào Nhiễm Thanh Thanh, không biết đối phương đến tột cùng biết nhiều hay ít.
Lâm Duyệt Vi cũng nhớ tới suy đoán của mình, nhìn về phía Nhiễm Thanh Thanh trước rồi, lại quay đầu quan sát Cố Nghiên Thu.
Trong lúc nhất thời không khí giữa ba người trở nên khá quỷ dị.
Nhiễm Thanh Thanh hoàn toàn chẳng hay biết gì: "???" Chuyện gì vậy?
Lâm Duyệt Vi kéo Cố Nghiên Thu qua, Cố Nghiên Thu vội nói: "Dì, chúng con xin lỗi không tiếp được một chút."
Hai cô vợ - vợ son thần thần bí bí mà đi vào phòng Lâm Duyệt Vi trên lầu hai.
"Chuyện này có nên nói với mẹ em không?" Cố Nghiên Thu hỏi.
"Cứ nói đi, vạn nhất mẹ em biết manh mối gì đó." Lâm Duyệt Vi xung phong nhận việc nói, " Để em một mình đi nói trước, chị ở đó có khả năng mẹ em sẽ có điều băn khoăn, rốt cuộc thì người ấy cũng là mẹ chị."
Cố Nghiên Thu nghe nàng đề nghị cảm thấy quái quái, nhưng nghĩ thô sơ giản lược, tựa hồ cũng không có vấn đề gì.
Lâm Duyệt Vi bổ sung một câu: " Em hỏi mẹ trước, vạn nhất mẹ biết manh mối gì đó, em sẽ kêu chị xuống, như vậy có phải tương đối ổn thỏa hơn không?"
Cố Nghiên Thu tư lự một lát, rồi gật đầu.
"Vậy chị ở đây chờ tin của em." Lâm Duyệt Vi mở cửa, vừa đi được nửa bước chân đã tạm dừng một giây, rồi mới tiếp tục đi xuống dưới lầu, Cố Nghiên Thu thấy bóng dáng nàng dường như lộ ra biểu tình suy tư điều gì đó.
Lâm Duyệt Vi đương nhiên có tư tâm của chính mình, nàng muốn xác nhận, người bạn gái cùng Thẩm Hoài Du về quê năm ấy có phải mẹ nàng không.
Chuyện này không thể để Cố Nghiên Thu biết, ít nhất thì hiện tại không thể.
Nhiễm Thanh Thanh ở phòng khách đợi trong chốc lát, trong lòng dâng lên dự cảm xấu, uống sạch chỗ nước trên bàn trà, thỉnh thoảng nhìn lên lầu hai, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Lâm Duyệt Vi xuống lầu.
Nhiễm Thanh Thanh đứng lên: "Tổ tông à, sao giờ này mới xuống, bây giờ con còn muốn giữ bí mật với mẹ à, lén lút ở trên lầu làm gì chứ?"
Lâm Duyệt Vi bị cục đá ngờ vực đè nặng trong lòng, không có tâm tư cùng mẹ nàng nói chuyện linh tinh, "Chuyện rất quan trọng, chúng ta vào phòng mẹ nói đi."
Nhiễm Thanh Thanh nói: "Chuyện gì vậy?"
Nỗi bất an lại càng nồng đậm.
Lâm Duyệt Vi vào phòng ngủ của Nhiễm Thanh Thanh, trước dò xét mà kiểm tra một lần bên ngoài, rồi mới khóa trái cửa phòng, Nhiễm Thanh Thanh thấy một loạt động tác của nàng chỉ cảm thấy đến hoảng, giọng cũng run lên một chút: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì a?"
"Mẹ, mời ngồi." Lâm Duyệt Vi ấn bả vai mẹ nàng ngồi xuống sô pha trong phòng ngủ.
Lâm Duyệt Vi hít sâu một hơi, nghiêm túc mà nhìn mẹ nàng, đi thẳng vào vấn đề tung ra một quả bom nguyên tử: "Mẹ của Cố Nghiên Thu, Thẩm Hoài Du, yêu người đồng giới."
Nhiễm Thanh Thanh hơi ngây ngô: Thẩm Hoài Du? Là ai? Khoan đã, câu đầu là, mẹ của Cố Nghiên Thu.
Nhiễm Thanh Thanh: "!!!"
Nhiễm Thanh Thanh khiếp sợ nói: "Nguyên danh nàng là Thẩm Hoài Du sao? Vậy sao lại dùng tên Lạc Du?"
Lâm Duyệt Vi hỏi: "Mẹ thật sự không biết sao?"
Nhiễm Thanh Thanh hỏi lại: "Mẹ nên biết à?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Con còn cho rằng mẹ biết."
"Nhưng mẹ thật không biết." Nhiễm Thanh Thanh cùng nàng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Lâm Duyệt Vi ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên đầu gối Nhiễm Thanh Thanh, ngửa đầu nhìn bà, ánh mắt toát ra vài phần khoan dung: "Mẹ, mẹ cứ thành thật nói đi, vô luận chân tướng là gì, con đều sẽ không trách mẹ, đã là chuyện của quá khứ rồi, chỉ cần sau này mẹ vui vẻ, con......"
Nhiễm Thanh Thanh càng nghe càng thấy thái quá, nhịn không được búng tay vào ót nàng, nói: "Nói cái gì lung tung rối loạn, mẹ thật không biết."
Lâm Duyệt Vi buột miệng thốt ra: "Vậy bạn gái bà ấy là ai?"
Nhiễm Thanh Thanh cũng bật thốt lên ứng đối: "Con hỏi mẹ, mẹ biết đi hỏi ai đây? Không thể hiểu được."
Lâm Duyệt Vi hồ nghi mà đánh giá Nhiễm Thanh Thanh: "Thật sự không phải mẹ à?"
Nhiễm Thanh Thanh rốt cuộc hiểu rõ vì sao nàng lại nói hươu nói vượn và có ánh mắt phức tạp như vậy, lập tức phản pháo, đứng lên với lòng đầy căm phẫn mà nói: "Cô hiểu lầm thì cũng phải có lý do chứ cô nương, tôi, mẹ cô, là gái thẳng từ trong trứng nước, trước đây thẳng, sau này vẫn thẳng, vĩnh viễn luôn thẳng, cảm tạ."
Rất giống phát biểu cảm nghĩ, Lâm Duyệt Vi theo phản xạ có điều kiện, ngơ ngác mà vỗ tay.
Nhiễm Thanh Thanh quơ lấy quyến sách trong tầm tay cuộn lại gõ lên đầu nàng: "Vỗ vỗ cái đầu cô!"
Lâm Duyệt Vi vội vàng tránh né khắp nơi: "Không đúng không đúng, không phải con chỉ hoài nghi thôi sao, bây giờ giải trừ hoài nghi thì tốt rồi a."
"Cô còn dám hoài nghi tôi?" Nhiễm Thanh Thanh giận không thể át, nếu nói vừa rồi là đánh chơi, thì bây giờ thật sự muốn đánh chết Lâm Duyệt Vi, "Cô học gì không học đi học mấy thứ này, là ai dạy cô hả?"
"Mẹ." Lâm Duyệt Vi dũng mãnh không sợ chết mà hộc ra một chữ, cất bước nhằm về phía cửa, kéo cửa phòng, nhưng không kéo ra.
Vừa rồi tự nàng khóa lại, bây giờ đúng là mua dây buộc mình.
Mắt thấy quyển sách trong tay Nhiễm Thanh Thanh sắp gõ đến ót nàng, Lâm Duyệt Vi trong cái khó ló cái khôn, đột nhiên nhanh trí nói: "Vậy vì sao sau khi Thẩm Hoài Du qua đời mẹ cứ kỳ quái như vậy, hở tí là khóc, ai mà không hiểu lầm chứ?"
"Cô --" Nhiễm Thanh Thanh vẫn đập sách vào vai nàng, nhưng lúc động tác rơi xuống lại không còn lực đạo, nói, "Tôi tới thời kỳ mãn kinh, thế nào, được chưa?"
"Được được được mà." Lâm Duyệt Vi lẩm bẩm nói, "Không phải con chỉ lo lắng cho mẹ thôi sao?" Nàng mời Nhiễm Thanh Thanh bạo nộ quay về sô pha một lần nữa, rồi nói, "Có một hôm vào buổi tối, con gọi điện thoại cho cả ba và mẹ, chính là vào buổi tối con nói với mẹ con và Cố Nghiên Thu đã ở bên nhau, mẹ nói ba đang đi công tác, ba ba nói đang ở nhà, mẹ còn nhớ rõ chuyện này không?"
Nhiễm Thanh Thanh rất thức thời mà nhún vai nói: "Không nhớ rõ."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Lâm Duyệt Vi đè đè bả vai Nhiễm Thanh Thanh, ôn hòa mà nói: "Mẹ, con không phải con nít, nếu mẹ có tâm sự gì đều có thể nói với con, con có thể trở thành chỗ dựa cho mẹ."
Ý cười trên mặt Nhiễm Thanh Thanh dần dần tan biến, lặng lẽ chìm trong ưu sầu khó nói.
Lâm Duyệt Vi nhẹ nhàng mà nói: "Mẹ?"
Nhiễm Thanh Thanh vẫy vẫy tay, nói: "Không có gì, chuyện của mẹ, tạm thời chưa thể nói với con được."
Lâm Duyệt Vi đành nói: "Cũng được, có việc gì mẹ cứ gọi điện thoại cho con."
Nhiễm Thanh Thanh một đòn ngay tim mà châm chọc nàng nói: "Con có thể bắt máy à? Cô gái bận rộn?"
Lâm Duyệt Vi bỗng chốc đỏ hốc mắt, cúi đầu: "Con sẽ tận lực, vì mẹ."
Nhiễm Thanh Thanh tự giác biết mình lỡ lời, vuốt tóc nàng nhẹ giọng nói: "Mẹ không có ý trách con, mẹ có thể tự lo cho mình, hơn nữa trong nhà còn người hầu kẻ hạ, còn có chó, dù sao cũng nhẹ nhàng hơn so với con ở bên ngoài."
Nhiễm Thanh Thanh không cho Lâm Duyệt Vi cơ hội tiếp tục đề tài này, nói: "Hai đứa con điều tra được gì nữa, có thể nói hết với mẹ không? có lẽ mẹ có thể nhớ tới một chút chuyện cũ năm xưa."
Lâm Duyệt Vi nói: "Con lên gọi Cố Nghiên Thu."
Nhiễm Thanh Thanh nói: "Đi lên làm gì cho lao lực, con gọi điện thoại kêu con bé xuống là được rồi, chúng ta ở phòng khách nói, trong phòng này buồn muốn chết." Bà nói xong bèn đứng dậy đi mở cửa đã khóa trái ra, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Duyệt Vi còn ở đó ngây người, ghét bỏ nói, "Mau gọi điện thoại đi, hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà lề mề chẳng khác gì cụ già bảy tám chục tuổi, mấy ông bà già múa thái cực ở quảng trường còn nhanh nhẹn hơn con."
Lâm Duyệt Vi vừa ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu xuống dưới cùng Lâm Duyệt Vi giao lưu ánh mắt, Lâm Duyệt Vi nói: "Chị nói hết đi, mẹ nói mẹ sẽ cố nhớ lại xem còn dấu vết nào để lại không."
Ánh mắt Cố Nghiên Thu xẹt qua một tia hồ nghi, không biết lâu như thế Lâm Duyệt Vi đã nói những gì với mẹ nàng, nhưng vẫn mang toàn bộ sự thật ra nói.
Chuyện này rất dài, cho dù chân tướng sự thật ba mươi năm về trước vẫn còn mơ hồ chưa ai rõ, nhưng gần đây do Cố Phi Tuyền và Cố Nghiên Thu hợp tác, nên cũng đủ nối thành một câu chuyện xưa có cấu kết hệ lụy khổng lồ.
Cố Nghiên Thu phải uống hết hai cốc nước, mới kể xong mọi chuyện, cô với Lâm Duyệt Vi giống nhau đều tràn ngập chờ mong mà nhìn Nhiễm Thanh Thanh.
Nhiễm Thanh Thanh: "......"
Lâm Duyệt Vi & Cố Nghiên Thu: "......"
Nhiễm Thanh Thanh dừng bút tốc kí lại, khép quyển vở trong tay, nói: "Hai đứa cũng nên cho mẹ một chút thời gian.
Mẹ không phải thần tiên, nói một chút thì có thể nhớ hết mọi chuyện trước kia."
Lâm Duyệt Vi: "Không sao."
Lời kịch của Cố Nghiên Thu bị Lâm Duyệt Vi cướp mất, đơn giản chỉ có thể nhìn Nhiễm Thanh Thanh với ánh mắt cảm kích, nói: "Không nhớ cũng không sao, con đã mời thám tử tư điều tra từng bước, bây giờ vòng luẩn quẩn đã càng ngày càng thu hẹp lại."
Nhiễm Thanh Thanh nắm tay cổ vũ: "Xem ra mẹ phải nỗ lực hơn, nghĩ ra chi tiết hay điểm mấu chốt nào, thì sẽ báo với hai đứa."
Hai tiểu bối đều cười.
Nhiễm Thanh Thanh hiển nhiên rất để bụng về chuyện của Thẩm Hoài Du, bỏ mặc con gái con rể ở ngoài, một mình chui vào trong phòng cố nhớ lại hồi ức năm xưa.
Mãi cho đến khi Lâm Duyệt Vi sắp xuất phát, nàng mới vào phòng báo với Nhiễm Thanh Thanh một tiếng, rồi cùng Cố Nghiên Thu rời khỏi Lâm trạch.
Chạy đến nửa đường, Cố Nghiên Thu lại đổi ý, nói: "Nếu không chị đưa em tới cửa khách sạn thôi, rồi tùy tiện tìm một chỗ ăn chút gì đó, em có việc gì thì cứ gọi cho chị."
Lâm Duyệt Vi nói: "Lần này chị chắc chưa?"
Cố Nghiên Thu gật đầu, vô cùng tin tưởng nói: "Chắc chắn rồi."
Cô vẫn không thể chịu đựng việc mình trở thành một kẻ luôn "Giám sát" người yêu, ở gần bảo vệ nàng thích hợp là được rồi.
Hơn nữa thân thủ của Lâm Duyệt Vi không thua cô, người bình thường thật không thể làm gì được nàng.
Về phần Khuất Tuyết Tùng ......!Cô nguyện tin tưởng Lâm Duyệt Vi.
Cố Nghiên Thu đưa Lâm Duyệt Vi đến chỗ hẹn, vừa khéo, Khuất Tuyết Tùng đúng lúc này gọi vào điện thoại, hỏi Lâm Duyệt Vi đã tới chưa.
Lâm Duyệt Vi hôn Cố Nghiên Thu rồi xuống xe.
Khuất Tuyết Tùng rất nể mặt Lâm Duyệt Vi, nàng vừa vào vài bước, Khuất Tuyết Tùng đã bước xuống đầu cầu thang xoắn ốc bằng gỗ, hôm nay nàng không mặc lễ phục rườm rà, mà thay bằng phong cách khá tự nhiên và thời thượng, trang điểm nhẹ, Khuất Tuyết Tùng vừa nhìn đã nhận ra Lâm Duyệt Vi, đánh giá nàng một phen, nói: "Được đó, khó khen khó chê."
Áo sơ mi màu xanh biếc, khăn quàng cổ, áo gió dài kinh điển, đối với một số người không có yêu cầu nghiêm khắc thì trông rất hợp mắt.
Lâm Duyệt Vi lễ phép mà cười.
Khuất Tuyết Tùng dẫn nàng lên lầu, vừa đi vừa nói chuyện: "Đây là một tụ hội nhỏ mang tính chất tư nhân, có không ít lão đại, em chỉ cần được một người coi trọng thì chắc chắn sẽ có lợi, đừng sợ, đều là các lão bánh quẩy, chưa có loại người nào chưa từng gặp, em là tiểu tân nhân nếu sau này muốn nổi tiếng, thì chịu khó một chút, đến lúc đó em cứ đi theo chị, chị cũng có chút thể diện ở đây."
Lâm Duyệt Vi vội nói: "Dạ."
Khuất Tuyết Tùng cười, nói: "Có phải đặc biệt cảm kích chị không?"
Nụ cười này của Khuất Tuyết Tùng, trông đặc biệt ôn hòa, Lâm Duyệt Vi không khỏi cũng cười: "Cảm kích, cảm ơn Khuất lão sư."
Khuất Tuyết Tùng vỗ vỗ vai nàng: "Sau này đừng qua cầu rút ván."
Lâm Duyệt Vi cười nói: "Sẽ không."
Hai người đều đội mũ đeo khẩu trang, sợ bị người nhận ra, Khuất Tuyết Tùng đi ở ngoài cùng, che chở Lâm Duyệt Vi tiến vào sâu bên trong.
Đối diện có hai người đang bước tới, một nam một nữ, người đàn ông mặc một thân âu phục vóc dáng đĩnh bạt, cô gái bên cạnh thướt tha yểu điệu như làn gió thơm mát, lối lên cầu thang rộng mở, nhưng họ vẫn sát vai lướt qua Lâm Duyệt Vi.
Lâm Duyệt Vi lập tức nhíu mày, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc người đàn ông ấy cũng quay đầu, ánh mắt ông chạm phải ánh mắt Lâm Duyệt Vi dưới vành nón.
Còn ánh mắt Lâm Duyệt Vi thì dừng lại trên người cô gái nọ, cả hai người đều giật mình, trong ánh mắt toát ra một chút kinh ngạc, môi Lâm Duyệt Vi sau lớp khẩu trang mấp máy--
Ba?
Tác giả có lời muốn nói: Sự thật về Lâm gia sẽ được công bố ở chương sau ~
Esley: Sau một hồi suy nghĩ, Es đoán tên Lạc Du của mẹ Cố, là chữ Lạc trong khoái lạc (vui vẻ, hạnh phúc), mang ý nghĩa nàng thà là một viên ngọc vì tình yêu mà vui vẻ hạnh phúc chứ không cần làm một viên ngọc phẩm hạnh kiêm ưu như ông bà ngoại Cố Nghiên Thu hằng mong ước.
À mà mẹ Cố là công đó mọi người =)) (Es spoil xíu thôi mọi người cứ chờ xem sẽ rõ)
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
4 chương
60 chương
123 chương
56 chương