Một tay Lâm Duyệt Vi ôn nhu mà vuốt ve mái tóc dài của Cố Nghiên Thu, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về lưng cô. Cố Nghiên Thu sửa lại tư thế chống cằm lên vai, mắt không chớp mà lướt qua bả vai nàng, nhìn chằm chằm họa tiết trên vách tường. Hai người lẳng lặng mà ôm trong chốc lát, rồi tay Cố Nghiên Thu đặt trên vai nàng buông xuống, tuyên cáo cái ôm này đã kết thúc. "Em muốn ăn......" Cố Nghiên Thu theo thói quen tính mở miệng, mới vừa nói ra ba chữ liền ngừng lại, bỗng dưng thấy buồn cười. "Có phải chị lại muốn hỏi em cơm chiều muốn ăn gì không?" Lâm Duyệt Vi nói xong bèn ôm cô vào lòng lần nữa, "Em thấy còn ôm chưa đủ, đầu óc chị vẫn chưa rõ ràng lắm." Cố Nghiên Thu dở khóc dở cười mà khoát tay, nói: "Không cần, chị đang ngẫm lại xem cơm chiều chị muốn ăn gì, em có kiến nghị gì không?" "Ăn chút đặc sắc địa phương đi." "Lẩu?" "Cũng được, nhưng không biết nơi này có chính tông hay không." Hai người hỏi lễ tân khách sạn, biết được một tiệm lẩu nổi danh nhất trấn, không xa lắm, chỉ vài phút lái xe, đi bộ cũng không quá hai mươi phút, nên quyết định đi bộ. Hai người sóng vai bước đi trên đường, thành phố nhỏ sau khi màn đêm buông xuống thì ngoại trừ vài nơi cố định, cơ bản trên đường không còn nhiều người, ngẫu nhiên sẽ có vài đôi vợ chồng ra ngoài tản bộ sau bữa cơm, hay những đôi khuê mật, tình nhân ăn ở những quán vỉa hè. Đối diện đi tới một đôi tình nhân, một nam một nữ, nhìn dáng vẻ hẳn là mới quen biết không bao lâu hoặc sắp ở bên nhau, giữa chàng trai và cô gái còn cách một chút khoảng cách, chàng trai nhìn cô gái, cô gái nhìn con đường dưới chân, từ xa đã nghe thấy một làn hơi thở chờ mong. Lâm Duyệt Vi nhìn thoáng qua Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu nhìn theo tầm mắt vừa rồi của nàng, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Duyệt Vi. Lâm Duyệt Vi hơi sửng người, vốn dĩ nàng đã không biết nói gì, bây giờ lại càng không dám mở to mắt. Cố Nghiên Thu: "Ừm?" "Không có gì." Lâm Duyệt Vi quay đi, hít một hơi không khí trong lành. Đôi tình nhân lướt ngang qua hai người, Lâm Duyệt Vi nhịn không được quay đầu lại nhìn, khi hai người ấy sắp đi tới cuối con đường, tay rốt cuộc nắm lấy nhau, Lâm Duyệt Vi vui mừng đầy cõi lòng, phảng phất như nàng cùng Cố Nghiên Thu vừa nắm tay thành công. Lòng bàn tay nàng chợt lạnh, rồi khẽ giật mình, cho rằng mình xem ảo tưởng thành hiện thực. "Cẩn thận một chút." Cố Nghiên Thu vội nắm tay nàng, kéo nàng vào trong lề đường, một chiếc ô tô chỉ cách Lâm Duyệt Vi một mét gào thét lướt qua. Lâm Duyệt Vi cúi đầu nhìn tay Cố Nghiên Thu đang nắm lấy tay nàng, xác định đây không phải ảo giác. Cố Nghiên Thu vừa nắm được cũng không có ý định buông ra, tay Lâm Duyệt Vi bị nắm chặt trong tay cô, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ Cố Nghiên Thu nhớ tới sẽ buông tay nàng ra. Cố Nghiên Thu nắm một lát, phát hiện Lâm Duyệt Vi không hề giãy giụa hoặc có phản ứng khác, chỉ đơn giản buông lỏng tay, thay đổi một tư thế khác càng giống hai người đang "nắm tay" nhau hơn. Đầu Lâm Duyệt Vi ong ong loạn thành một khối, trong lúc nhất thời ý tưởng lung tung rối loạn như hỏa thụ ngân hoa bất dạ thiên (đèn đuốc rực rỡ soi sáng bầu trời đêm) [1]. [1] Đây là một câu thơ được lấy bối cảnh từ bài thơ Hoán Khê Sa của Hoạ Liễu Á Tử tiên sinh (Mao Trạch Đông). Nàng được một tấc lại muốn tiến một thước mà dùng mu bàn tay vuốt ve lòng bàn tay mịn màng của Cố Nghiên Thu, đảo khách thành chủ chiếm thế chủ động, nhờ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm...... "Ở bên này sao? Chúng ta đã đi bao lâu rồi?" Cố Nghiên Thu bất thình lình mở miệng, bởi vì khoảng cách khá gần, hai người hỏi qua lễ tân khách sạn, tổng cộng cũng không cần quẹo trái quẹo phải nhiều lần, nên không dùng di động dẫn đường, bây giờ đã đi được một đoạn khá dài, Cố Nghiên Thu không chuyên tâm, quên mất đã qua bao nhiêu đèn xanh đèn đỏ. Tâm tư Lâm Duyệt Vi chỉ chú tâm vào việc nắm tay, còn không nhớ rõ hai người muốn đi chỗ nào. "Để em tra." Lâm Duyệt Vi dùng một bàn tay lấy di động từ trong túi ra, theo bản đồ nhìn xem phương hướng, xác nhận nói, "Ở bên này, sau giao lộ quẹo phải." Giọng nàng mau hơn bình thường, nói xong bước chân bèn hướng về phía trước, không cho Cố Nghiên Thu thời gian phản ứng, chỉ muốn cô quên mất chuyện hai người đang nắm tay, tốt nhất đừng nhớ tới. Nhưng trời không chiều lòng người, nàng chỉ đi về phía trước một bước, đã cảm giác được một lực cản xuất hiện nơi cổ tay, tiếp theo thì bàn tay trống trơn, Cố Nghiên Thu đã rút tay về. Lâm Duyệt Vi: "......" Cố Nghiên Thu dùng tay nắm tay áo nàng, kéo nàng vào phía trong, rời xa đường cái, rồi lại tiếp tục nắm tay nàng: "Em đi bên này đi, thấy em luôn thất thần, không an toàn." Tới cuối con đường lại thấy hy vọng, Lâm Duyệt Vi yên tâm thoải mái mà được Cố Nghiên Thu nắm tay y như ước nguyện, tới trước cửa quán lẩu Cố Nghiên Thu mới buông tay nàng ra. Nơi này làm ăn rất tốt, nhưng do huyện thành ít người, nên không cần chờ bàn, hai người được phục vụ viên dẫn vào một phòng riêng. Lâm Duyệt Vi không ăn, vào cửa xong lại tự nhiên mà mở thực đơn ra trước mặt, lấy giấy bút, ngước mắt hỏi Cố Nghiên Thu: "Chị ăn cay được không?" "Có thể ăn một chút." "Cay vừa hay hơi cay? Lẩu uyên ương nha?" "Uyên ương đi." "Mỡ bò cay với ba vị, hay sa tế với ba vị, hoặc đổi ba vị thành nấm, nước hầm xương, vị nào?" "Sa tế với nấm." "Ok." Lâm Duyệt Vi đánh dấu lên tờ thực đơn. Trong thực đơn có rau, cải, hải sản, món chính, ăn vặt, món nướng BBQ đủ chủng loại, một trang đầy. May mà Phục vụ viên bưng nước trà lên xong thì liền lui ra ngoài, nếu không cô sẽ rất hiếu kỳ vì chỉ có một trong hai người chọn món ăn, một người đọc tên tất cả các món trưng cầu ý kiến đối phương, người còn lại thì chỉ cười với vẻ mặt ôn nhu, hoàn toàn không cảm thấy mất kiên nhẫn. "Măng, mộc nhĩ, nấm hương chọn món nào?" "Măng." "Sủi cảo có muốn hay không?" "Không cần." "Giăm bông có muốn hay không?" "Không cần." "Bánh gạo đường đỏ?" "Muốn." "Một phần?" "Hai phần chị ăn hết sao? Em lại không cùng chị ăn." ...... Lâm Duyệt Vi bưng trà lên uống một ngụm, địa phương nhỏ này sao có thể có trà ngon, nhưng loại trà này vẫn ngon hơn đại đa số những nhà hàng xa hoa trong thành phố, hắng giọng tiếp tục nói: "Kế tiếp đến đồ uống a.~" Cố Nghiên Thu không thích uống nước ngọt, Lâm Duyệt Vi đọc tên một loạt nước uống xong, cô chỉ gật gật đầu, cười chọn nước lọc. Phục vụ viên trước sau tiến vào rất nhiều lần, mà hai vị khách này vẫn còn đang chọn món ăn, cô hoài nghi họ tới phá đám, nhưng thấy khí chất hai người không giàu thì quý, lại không giống tới phá đám. Bây giờ lại tiến vào, chỉ thấy cô gái đội mũ xinh đẹp giơ thực đơn trong tay lên, nói: "Chúng tôi chọn xong rồi." Phục vụ viên thở một hơi, cuối cùng cũng chọn xong, bước vài bước đến trước mặt nàng, nhận bút và thực đơn, cùng nàng xác nhận thêm một lần: "Một lẩu uyên ương sa tế thêm ba vị đúng không? Thịt dê cuốn, thịt bò cắt lát, sốt cay Tứ Xuyên...... Măng, còn gì nữa không ạ?" Lâm Duyệt Vi mỉm cười nói: "Thêm nước lọc, không phải trà, nước ấm thôi, có không?" "Có có có, ngài chờ một lát, lập tức mang lên." Phục vụ viên đang muốn lui ra, đột nhiên chăm chú nhìn vào Lâm Duyệt Vi hai giây, vui vẻ nói: "Tôi cảm thấy ngài đặc biệt giống một người." Đây chỉ là thành phố nhỏ ai cũng quen biết nhau, phục vụ không nghiêm túc như ở thành phố, gặp ai cũng thân thiện, vào chỗ ngồi thì có thể cùng khách nói chuyện vui vẻ. "Giống ai?" trái tim Lâm Duyệt Vi muốn nhảy ra ngoài, tuy rằng ở địa phương nhỏ rất ít người xem tiết mục, nhưng không có nghĩa là không có, hôm nay nàng ra cửa không trang điểm, chỉ thoa chút son môi, đánh chút má hồng, trông hơi khác so với lúc lên sóng truyền hình. Vạn nhất bị nhận ra thì làm sao bây giờ, nên tìm lý do gì phủ nhận đây? "Giống nàng." Phục vụ viên bật khóa màn hình di động cho nàng xem, "Em gái tôi chỉnh hình này cho tôi, nói là một minh tinh." Phục vụ viên cũng cỡ tuổi Lâm Duyệt Vi, thoạt nhìn chắc cũng chỉ mới ngoài hai mươi. Đây còn không phải Lâm Duyệt Vi sao. Lâm Duyệt Vi mặt không đổi sắc nói: "Cũng hơi giống, chẳng trách ai cũng nói tôi có gương mặt minh tinh." Cố Nghiên Thu ở một bên nhịn cười, bưng chén trà trước mặt lên uống một ngụm. Lâm Duyệt Vi không tính công kích mà chỉ liếc nhìn cô, Cố Nghiên Thu vội rũ mí mắt xuống, cười không thành tiếng.