Làm thế nào để cuộc sống trở nên khó khăn hơn

Chương 23 : Làm thế nào để cuộc sống trở nên khó khăn hơn

Trong đêm yên tĩnh, thanh âm từ điện thoại phát ra đặc biệt rõ ràng, Cố Minh ngồi trên giường suy nghĩ một hồi lâu. Kỳ thật đến tận bây giờ anh vẫn có chút không hiểu, thông thường Cố Quyết gọi video call cho anh, trừ phi là video hội nghị, chưa khi nào anh thấy em trai mình rảnh rỗi chủ động gọi video call nói chuyện phiếm. Cho nên trọng điểm của cuộc gọi đêm khuya này chẳng lẽ lại ở chỗ băng keo cá nhân…… Không không không, băng keo cá nhân cái rắm.   Ý tưởng này mới vừa ngoi đầu lên đã bị Cố Minh phủ quyết ngay lập tức. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Sau đó anh bất chợt phản ứng lại đây, trọng điểm ở câu nói cuối cùng trong miệng Cố Quyết.   Câu gì nhỉ……   Bạn gái em lo lắng vô cùng, một hai phải dán cho em …… cô ấy sợ em bị nhiễm trùng, bản nhân em cũng không để ý đến vết thương nhỏ này…… Rút ra trọng điểm: Bạn gái. “!!!” Trong nháy mắt đầu óc Cố Minh phảng phất như bị dầu cù hun nóng, anh lập tức thanh tỉnh, bỗng chốc trợn to mắt: “Trời! Anh không nghe lầm chứ em trai, bạn gái???” Cố Quyết vẫn giữ biểu cảm bất đắc dĩ kia, nụ cười nhàn nhạt, gật đầu cùng bông hoa nhỏ màu hồng đáng yêu.   Hơn nữa sắc mặt anh còn mang theo chút cảm giác ghét bỏ: “Hiện tại trí nhớ của anh sao lại kém như vậy? Không phải cuối tuần em mới gửi ảnh chụp trong nhóm chat sao?” “Nhưng ba nói là em photoshop mà!” Cố Minh oan uổng: “Ba còn nói vì em không muốn gặp mặt cháu gái Lâm gia, cho nên mới tùy tiện tìm một cô gái cùng em chụp ảnh quay video.” “……” Cố Quyết không nói nên lời, xem ra hơn hai mươi năm qua anh đã nói sói đang đến rất nhiều lần, nên chờ đến khi anh nói sói đang đến thật thì lại không có ai chịu tin tưởng. Đặc biệt là người giúp anh gọi sói tới cũng không tin. Anh thực sự cảm thấy bất lực, nhưng hiện tại Nguyễn An An cũng không ở trong tầm mắt, anh chỉ có thể thể hiện thần thái chân thành nhất qua nét mặt: “Anh, lần này là sự thật, em đã theo đuổi cô ấy được hơn một tháng rồi.” Cố Minh hoàn toàn trợn tròn mắt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Thật đúng là sự thật nhỉ……” Cố Minh thuận miệng đem những suy nghĩ chân thật nhất nói ra ngoài: “Kỳ thật anh vẫn luôn cho rằng, em sẽ chọn ngày lành tháng tốt, trực tiếp……” Cố Quyết tươi cười tiếp nhận câu chuyện: “Trực tiếp mang giấy chứng nhận kết hôn về nhà?” “Không,” Cố Minh lắc đầu “Anh cho rằng em sẽ trực tiếp trở về come out* với ba mẹ.”   *công khai thừa nhận tính hướng của bản thân là đồng tính luyến hoặc song tính luyến. Cố Quyết: “……” Lời Cố Minh nói chính là lời nói thật. Khi còn nhỏ Cố Minh liên tục buồn bực, vì sao Cố Quyết ít nói nhưng miệng lại độc như vậy, cố tình mấy cô gái nhỏ lại thích người như Cố Quyết nhất. Sau này trưởng thành, anh mới hiểu rằng bởi vì em trai anh có một gương mặt quá hoàn hảo. Cố Minh nhìn Cố Quyết từ bé đến lớn, em trai anh khi còn nhỏ đôi mắt lớn gương mặt bầu bĩnh cằm lại nhỏ, ai thấy cũng phải khen xinh xắn hơn cả bé gái. Sau này dần dần lớn lên, ngũ quan không còn mềm mại như hồi bé, đường cong trên gương mặt cũng bắt đầu có xu hướng sắc bén độc đáo của một thiếu niên. Chính điều này đã bắt đầu cho vận đào hoa phá lệ ngập tràn ở tuổi dậy thì. Tuy nhiên bất kể ai theo đuổi, theo đuổi như thế nào, anh cũng chưa từng thấy người em trai này động tâm. Có đôi khi Cố Minh cảm thấy cô gái theo đuổi Cố Quyết thật đẹp mắt, anh tò mò hỏi một câu, kết quả phát hiện ngay cả tên tuổi người ta Cố Quyết cũng không nhớ được. Kiểu soái ca vô cùng độc miệng này, hơn hai mươi tuổi vẫn chưa từng có một người bạn gái, đổi lại thành ai cũng cảm thấy khó tin? Nhưng chuyện đêm nay ……   Cố Minh coi 5 chữ “Cố Quyết có bạn gái” như một mệnh đề mang tính chất sự thật, như vậy từ mệnh đề này suy đoán ra, đêm nay trọng điểm chính của cuộc điện thoại này chính là…… Khoe ân ái. Cố Minh quả thực không thể tin được em trai mình lại phát rồ như vậy. Sau khi nói chuyện yêu đương …… Ngay cả mặt mũi cũng không cần? “Hôm nay em quên mất chuyện lệch múi giờ” giọng nói của Cố Quyết một lần nữa kéo suy nghĩ của Cố Minh trở về, anh nghe thấy Cố Quyết không nhanh không chậm nói “Quấy rầy bốn tiếng ngủ trân quý của anh như vậy là em không đúng, ngày mai nếu anh không xử lý xong văn kiện có thể gửi cho em một phần, em giúp anh xem.” Tâm tình của Cố Minh sáng sủa hơn không ít, anh vui vẻ ra mặt: “Thế cũng được.” Cố Quyết gật đầu: “Em ngắt điện thoại trước, anh, anh tiếp tục ngủ đi, lần sau em sẽ chú ý chọn thời gian bên đó là ban ngày để gọi điện cho anh.”   Cố Minh đang định nói gì đó, tuy nhiên di động đã hiển thị chữ “Kết thúc cuộc gọi”.   Nghĩ tới câu nói cuối cùng của Cố Quyết, nụ cười của anh cương cứng ở trên mặt. **!? Thế mà còn có lần sau????? …… Với hàng loạt các động thái này của Cố Quyết, anh suy đoán mình sẽ bị không ít người kéo vào danh sách đen, cũng nhận được không ít lời nói thô tục, thậm chí đến bây giờ Tiết Chiêu vẫn đang hùng hổ mắng chửi anh trong nhóm chat. Nhưng anh hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí nhìn thấy một đám cẩu độc thân đứng dậm chân, toàn thân anh lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Chờ Cố Quyết nói chuyện điện thoại với từng người xong, cuối cùng anh mới cảm thấy mỹ mãn mà đứng dậy cho Bổn Bổn ăn. Nhìn khuôn mặt ngu ngốc lại dễ thương này, anh đột nhiên sinh ra ý tưởng trêu chọc nó.   “Bổn Bổn” Cố Quyết dùng ngón tay gãi gãi cằm nó, nhìn chú mèo thoải mái híp híp mắt, anh nhẹ giọng hỏi: “Băng keo cá nhân trên mặt tao là ai dán?” “……” Mèo cam nhỏ trầm mặc không nói. Cố Quyết lấy thức ăn đặt trước mặt nó, Bổn Bổn vừa ngửi thấy mùi liền động đậy, mắt thấy thức ăn chuẩn bị đến miệng rồi, nhưng giây tiếp theo anh lại lần nữa nâng chiếc bát hình cá lên cao, cao tới mức nó hoàn toàn không với được. Cố Quyết vừa lấy đồ ăn dụ hoặc nó vừa hỏi: “Hỏi lại một lần, băng keo cá nhân trên mặt tao là ai dán?” Bổn Bổn mở to hai mắt, sốt ruột kêu “Meo” một tiếng, mềm mại và vang dội. Cố Quyết mỉm cười, thả chiếc bát xuống trước mặt nó, thuận tiện vuốt ve cái đầu nhỏ của nó. “Đúng vậy, là mẹ, thật ngoan.” (Nguyễn An An là mẹ của chú mèo cam ☺) Sáng sớm hôm sau, thời điểm mấy người Thu Nghiên đến phòng học, hàng ghế thường trú của nhóm bọn họ chỉ có một mình Cố Quyết đang ngồi.   Anh đang cúi đầu xem di động, trên người mặc chiếc áo khoác màu đen, nhìn từ xa nên không rõ biểu cảm trên khuôn mặt. Trần Tống dẫn đầu đi tới chào hỏi “Ai Cố Thần, sớm  ——” cậu ta đột nhiên thay đổi giọng điệu: “A! Cố Thần mặt cậu làm sao vậy?” Thu Nghiên và Liên Hạo nghe thấy vậy cũng tiến lên nhìn xem, Liên Hạo “Mẹ kiếp” một tiếng.   Thật ra Thu Nghiên cũng không kinh ngạc như hai người kia, ngược lại, trong nháy mắt khi nhìn thấy Cố Quyết ngẩng đầu lên, cô còn cảm thấy trên mặt nam thần mang theo đóa hoa nhỏ này có phần dễ thương hơn. Cố Quyết nghĩ lại, ngày hôm qua dán xong băng keo cá nhân thì vào học, sau khi tan học anh lại đưa Nguyễn An An về ký túc xá, ba người này đại khái vẫn chưa nhìn thấy vết thương trên mặt mình. Bởi vì suy xét đến vấn đề vệ sinh, thời điểm Nguyễn An An dán băng keo cá nhân cho Cố Quyết có cho anh một cái dự phòng. Cho nên sau khi đã thông báo hết cho bạn bè và người thân, Cố Quyết đã lột cái cũ ra, ngày hôm sau trước khi ra cửa anh lại tự mình dán cái mới lên. Cũng không biết bạn gái anh mua mấy cái băng keo cá nhân đáng yêu này ở chỗ nào, ngày hôm qua bông hoa nhỏ kia là màu hồng, hôm nay lại đổi thành màu lam. Vừa rồi cán bộ thể thao đi lấy sách giáo khoa, thời điểm đi ngang qua cậu ta đã bày tỏ sự lo lắng trước sự phá tướng của Cố Quyết …… Cuối cùng cán bộ thể thao cũng bị anh phổ cập khoa học tới mức tối sầm mặt mũi. Mà hiện tại có sẵn ba cẩu độc thân trước mặt, anh cảm thấy mình có nghĩa vụ phổ cập khoa học về lai lịch của chiếc băng keo cá nhân cho bọn họ một chút. Cố Quyết buông di động, lộ ra một nụ cười hiền lành. Mở đầu bằng câu “Kỳ thật cái này không phải tôi dán……”, sau đó kết thúc bằng  “…… Sợ tôi bị nhiễm trùng”, không nhiều không ít vừa vặn 30 giây. Trần Tống và Liên Hạo nghe xong, nhìn bông hoa màu lam trên mặt Cố Thần, hai người chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhiều thông tin tới mức đầu óc choáng váng.   Mà Thu Nghiên - người đã sớm phản chiến chuyển sang ủng hộ couple cũng không cảm thấy bị ngược, ngược lại bị ăn đầy một miệng đường. Vừa ngồi xuống chỗ ngồi Thu Nghiên liền mở diễn đàn ra, thuần thục lựa chọn 【 Đăng bài 】, trước khi gõ chữ, cô cực kỳ áp lực lại kích động nói một câu.   “…… Xương sụn là sự thật!” …… Hôm nay Nguyễn An An dậy muộn hai mươi phút, thời gian đến phòng học về cơ bản xem như đã điểm danh xong, giảng viên trên bục giảng cũng đã mở máy chiếu. Cô ngồi xuống ghế đồng thời lên tiếng chào hỏi Cố Quyết, nhìn thấy bông hoa đáng yêu trên gương mặt trắng nõn của anh, cô không nhịn được mỉm cười. “Không phải chứ…… Vết thương trên mặt anh vẫn chưa tốt lên sao?” Cố Quyết gật đầu một cách nghiêm túc “Còn một vệt đỏ.” Nguyễn An An sửng sốt một chút. Kỳ thật ngày hôm qua cô cảm thấy chắc hẳn Cố Quyết phải bất đắc dĩ lắm mới để cô dán băng cá nhân lên mặt, rốt cuộc mang theo đóa hoa nhỏ đáng yêu đi lại khắp nơi không giống như việc Cố Quyết có thể làm. Mà hiện tại…… Bởi vì một vệt đỏ mà phải dán băng keo cá nhân dường như càng không hợp với tác phong của anh. Chẳng lẽ từ trước tới nay là cô hiểu sai sao?   Kỳ thật đây không phải là sinh viên mỹ mạo kiên cường lại tự lực cánh sinh, mà là một tiểu công chúa xinh đẹp với nội tâm phi thường nhu nhược? Nhưng cô cũng chỉ ngầm suy nghĩ về vấn đề này ở trong lòng, Nguyễn An An vừa suy nghĩ vừa lấy bút vở ra, chuẩn bị lát nữa sẽ lên mạng tra xem vết thương bị giấy cắt qua bao lâu thì khỏi. Không đợi cô mở khóa di động, chóp mũi đột nhiên ngửi thấy mùi trái cây nồng đậm. Cô nghiêng đầu, trong tay Cố Quyết cầm một cây kẹo mút, anh đưa kẹo đến gần miệng cô nói: “Há miệng.” Nguyễn An An nghe được giọng nói của anh thì không hề kháng cự, cô rất tự nhiên hé miệng ra. Kẹo mút hôm nay là vị táo. Cô ngậm kẹo vài giây, sau đó hỏi ra nghi hoặc bấy lâu nay: “Em muốn hỏi từ lâu, vì sao có đôi khi anh ăn kẹo mút, nhưng có đôi khi lại ăn kẹo viên? Tại sao lại có sự thay đổi này, là tùy tiện hay có quy luật gì đó?” “Em không phát hiện?” Cố Quyết rút kẹo mút ra, nói: “Có, quy luật chính là anh ăn loại kẹo gì thì em phải ăn loại kẹo đó.” “……?” “Người xưa gọi là, phu xướng ——” Cố Quyết còn chưa nói xong, Nguyễn An An đã tay mắt lanh lẹ đoạt chiếc kẹo mút trong tay anh, lấp kín miệng anh “…… Được được em biết rồi.” Nhưng cô càng làm như vậy, Cố Quyết lại càng hăng hái. Hơn nữa anh còn cố tình tiến đến trước mặt cô khoe khoang. Nguyễn An An nhìn bông hoa màu lam kia phóng đại trước mặt mình. “Thật sự dễ dàng ngại ngùng như vậy?” “……” “Anh chỉ nói thành ngữ mà em cũng đỏ mặt?” “……”   “Lúc này anh mới chỉ nói thành ngữ mà thôi, nếu về sau ——” …… Phì, cái miệng này con mẹ nó có độc! Nguyễn An An tự nhận rằng mình không có kinh nghiệm trong mối tình đầu, da mặt mỏng là chuyện rất bình thường. Vậy anh thì sao! Đây là da mặt của người bình thường sao?! Nguyễn An An xấu hổ, sợ anh lại nói ra lời nói lang sói gì đó, cô lặp lại thủ pháp nhanh chóng nhét kẹo lấp kín miệng anh. “…… Anh có thể yên lặng ăn kẹo hay không!” Cố Quyết ngậm kẹo, nhìn bạn gái trừng lớn đôi mắt cùng lỗ tai phấn phấn hồng hồng, nghẹn cười tới mức vô cùng thống khổ.   Nhưng anh cũng cảm thấy rằng, loại thời điểm này nếu mình tiếp tục trêu chọc sẽ thành ra tác dụng ngược, vì thế anh thành thật im lặng ăn kẹo. Giảng viên bắt đầu giảng bài được năm phút đồng hồ, Nguyễn An An nhìn chai cả chiếc bút trên mặt bàn, lúc này cô mới nhớ tới hôm nay mình chưa chuyển bút cho người nào đó. Ngược lại với suy nghĩ của Nguyễn An An, thời điểm cô đẩy bút đến trước mặt anh, lần đầu tiên trong hơn một tháng qua Cố Quyết cự tuyệt. Anh ném người bạn tiểu hắc “Lạch cạch” trở lại bàn “Không xoay bút, hôm nay không cần.” Giảng viên giảng bài ở phía trên, hai người thì thầm nói chuyện ở bên dưới. “A?” Nguyễn An An sửng sốt, cô nhỏ giọng nói: “Nhưng lúc trước không phải anh nói, ở trong lớp anh……” “Đó là lúc trước.” Cố Quyết ngắt lời cô.   “?”   Hôm nay anh làm sao vậy? Nguyễn An An còn chưa kịp hỏi ra khỏi miệng đã cảm giác được cổ tay bị siết chặt, sau đó bị kéo lại gần người anh. Bàn tay cô nằm gọn hoàn toàn trong lòng bàn tay anh, cô cảm giác từng khớp xương ngón tay của mình bị người nhéo lấy, khi nhẹ khi nặng, có lực độ, nhưng cô lại không cảm thấy đau. Cả người Nguyễn An An đều ngây ngốc. Cô còn chưa kịp hành động đã phải trơ mắt nhìn Cố Quyết nâng tay cô lên đặt bên môi sau đó nhanh chóng đặt một nụ hôn lên đó.   Thứ lưu tại trên mu bàn tay cô chính là xúc cảm mềm mại ấm áp. Thân mật xong, Cố Quyết lại nắm tay cô kéo xuống phía dưới ngăn bàn, anh nắm tay cô vuốt ve thưởng thức giống như đang mát xa. Anh chớp chớp mắt, tròng mắt hơi phát sáng, khóe môi nhếch lên một độ cong rất đẹp, thanh âm trầm thấp mỉm cười. “…… Có bạn gái rồi, còn dùng bút làm gì.” Bàn tay Nguyễn An An cứ như vậy thay thế chiếc bút bị chơi đùa suốt một tiết. Thoải mái thì có thoải mái, tuy nhiên thời điểm tan học các ngón tay đều không một chút sức lực …… Giống như bị niết tới mức tê rần. Hơn nữa thẳng thắn mà nói, hành động nắm tay trong lớp học gì đó…… Tuy rằng phòng học trong trường đại học rất rộng rãi, nhưng vẫn có một loại cảm giác phá lệ bí ẩn kích thích. Ban đầu, đối với chuyện băng keo cá nhân trên mặt Cố Quyết cô cũng không phát hiện có chuyện gì không thích hợp, thẳng đến khi cô tiện tay nhấp vào diễn đàn trường học. 【 chủ đề 】# Còn có người không biết chuyện Cố Thần dán băng keo cá nhân sao? Mau tiến vào đây tôi phổ cập khoa học cho mà nghe. # Nguyễn An An mang tâm tình bối rối nhấn vào, vừa nhìn thấy gương mặt cô liền muốn nổ tung . Thế nhưng.   Cố Quyết.   Có thể! Làm! Ra! Loại! Chuyện! Này!!!! Được lắm.   Hiện tại toàn thế giới đều đã biết, mặt Cố Thần bị một tờ giấy mỏng giấy cắt qua. Mà bạn gái Nguyễn An An của anh đau lòng tới mức không chịu được, cho rằng miệng vết thương nhỏ cũng có khả năng bị nhiễm trùng, một hai phải dán băng keo cá nhân cho anh. Cố Quyết bất đắc dĩ đành phải đi vào khuôn khổ, ngày ngày mang bông hoa nhỏ trên mặt đi rêu rao khắp nơi. Nguyễn An An mặt không cảm xúc lướt xuống dưới, cô phát hiện trang đầu còn có hai bài viết nói về chuyện này. 【 chủ đề 】# Các bạn học lớp tài chính 1, khi nhìn thấy Cố Thần làm ơn hãy hỏi thăm một câu “Mặt cậu bị làm sao vậy?” Không hỏi không phải sinh viên Đại Học C! # Nguyễn An An: “……” 【 chủ đề 】# Rốt cuộc miệng vết thương bị giấy cắt qua bao lâu có thể khỏi? Bạn tôi nói loại vết thương nhỏ này dán băng keo cá nhân sẽ dễ dàng bị hư thối. # Nguyễn An An: “……” Con mẹ nó hư thối. Kỳ thật ngày hôm sau vết thương trên mặt Cố Quyết đã tốt lên, nhưng lúc ấy anh nói còn một vệt đỏ, cô cũng không hoài nghi, vì thế trước khi tan học cô lại đưa cho anh một chiếc băng keo cá nhân hình bông hoa cúc nhỏ làm dự phòng. Vì thế ngày hôm sau lại xuất hiện bài viết mới—— 【 chủ đề 】# Hoa hồng nhỏ, Hoa lam nhỏ, Hoa cúc nhỏ. Ngày mai thì sao? Hoa cam nhỏ sao? ( mắt lấp lánh ) #   Sau đó thậm chí còn có người trực tiếp gọi tên Nguyễn An An trên diễn đàn:   【 chủ đề 】# Nguyễn đại thần hãy nhìn đi, tôi chỉ muốn nói một câu! Đoán chừng vết thương trên mặt Cố Thần đã sớm khỏi từ lâu, nhưng trên mặt vẫn luôn dán băng keo cá nhân, chỗ bị dán lâu ngày sẽ đổi màu…… Cậu hãy bảo vị kia nhà cậu chú ý chút! ( Bảo vệ đầu chó) # Lúc ấy đã là ngày thứ ba, Nguyễn An An nhìn thấy bài viết triệu hồi cô, hồi tưởng lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, cô thật sự cảm thấy thẹn tới cực điểm, không thể nhịn được nữa đành phải cưỡng chế xé bông hoa cúc nhỏ trên mặt kẻ đầu sỏ gây tội kia xuống.   Cho dù đã ngăn chặn được ngọn nguồn, nhưng chuyện xưa vẫn bị lưu truyền . Vốn dĩ Nguyễn An An cũng định ăn chút ngọt của chính mình, nhưng từ sau chuyện này quả thực cô không mặt mũi nào mà lên diễn đàn. Đề tài này nổi trên trang chủ diễn đàn ước chừng trọn một tuần, mãi cho đến trung tuần tháng mười mới có dấu hiệu giảm nhiệt. Các buổi huấn luyện đánh cờ ly đã tới giai đoạn gay cấn, còn một tháng nữa là tiến vào kỳ thi đấu chính thức. Tất cả các phần giới thiệu lịch thi đấu và cơ sở huấn luyện đều  được tiến hành xong từ tháng trước, kế tiếp những buổi huấn luyện sau đều xoay chung quanh trận chiến của các nhóm đơn lẻ. Kỳ thật loại hình năm người một nhóm chính là mô phỏng hình thức điều hành của các công ty, tương lai thời điểm thực sự thi đấu cũng sẽ đặt tên cho nhóm riêng của mình. Chỉ là dù thế nào Nguyễn An An cũng không thể tưởng tượng được, thế nhưng người nghĩ ra tên cho nhóm lại là Trần Tống. Thậm chí cả nhóm đồng ý với đề nghị của Trần Tống cũng là chuyện bất đắc dĩ. Trong nhóm của cô không có lấy một người từng theo học khoa văn, không chỉ thế, dường như khả năng ngữ văn của mỗi người đều không ra sao. Những cái tên nghĩ ra được không phải quá văn nghệ thì chính là quá đứng đắn, nếu không nữa thì chính là giống tên của các nhóm thi từ mấy năm trước. Cuối cùng Trần Tống quá phiền, cậu ta vỗ bàn nói: “Như vậy đi, cứ dùng quê hương đặt tên là được!” Cậu ta ngó trái ngó phải “Ba người chúng tôi đều sống trong một trấn nhỏ, tôi nhớ không lầm, Nguyễn đại thần cũng nói mình lớn lên từ một thị trấn nào đó, vậy Cố Thần cậu……” Mọi người đều nhìn về một chỗ, Cố Quyết vô cùng nhanh chóng cho một đáp án khẳng định: “Tôi và bạn gái tôi giống nhau.” Mặt ba người khác: “……” Nguyễn An An: “………” Từ sau khi Nguyễn An An và Cố Quyết thông báo mối quan hệ trước bàn dân thiên hạ, mỗi lần trong nhóm thảo luận chuyện gì, Cố Quyết không có chút chính kiến nào, ngược lại anh chỉ nói “Các cậu quyết định đi, tôi nghe bạn gái tôi.” “Tôi chọn giống bạn gái tôi.” “Không phải bạn gái tôi đã nói rồi sao? Cô ấy đại biểu cho lời nói của tôi.” “Bạn gái tôi……” Trước mặt người ngoài, cái tên Nguyễn An An đã không còn tồn tại trong miệng Cố Quyết, đừng hỏi, bởi vì chỉ cần hỏi sẽ nghe thấy câu "bạn gái tôi." “Khụ khụ,” Trần Tống nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc của mình “Như vậy kỳ thật rất đơn giản.” Cậu ta mặt mày hớn hở nói: “Các cậu xem, ba người chúng tôi từ nhỏ đã nổi danh trong trấn, hai người đại thần các cậu khẳng định cũng vậy. Nếu đã trùng hợp như vậy, chúng ta nên tiếp tục làm vẻ vang cho quê nhà, dứt khoát gọi là ánh sáng từ thị trấn nhỏ là được!” “……” Có thể là ngày đặt tên đó mọi người đều bị tra tấn tới mức mất kiên nhẫn, thầy giáo lại liên tục thúc giục, cuối cùng mấy người đã bỏ phiếu nhất trí sử dụng cái tên này. Thế cho nên mỗi lần làm bài tập thực hành, Nguyễn An An lại vô cùng hối hận. Vị trí thứ nhất: Ánh sáng từ thị trấn nhỏ Vị trí thứ hai: Cổ lận Vị trí thứ ba: Ý tưởng mới Vị trí thứ tư: Tình yêu và hoà bình …… Nhìn người ta đặt tên đi! So với bọn họ tình yêu và hòa bình nghe đã thấy mạnh hơn! Bởi vì hệ thống đào tạo được mở trong suốt cả năm, có đôi khi hai lớp khoa quản lý sẽ trùng thời gian đi học, bọn họ cùng tham gia huấn luyện trong cùng một khu vực, đồng thời chạm mặt nhau. Vì thế sau hai lần như vậy, toàn khoa đều biết, lớp tài chính 1 có một nhóm vô cùng lợi hại tên ánh sáng từ thị trấn nhỏ. Tuần này, kết thúc bài trắc nghiệm, Nguyễn An An theo thói quen quay trở lại kiểm tra xem mỗi một bước đi của cô có sơ hở gì hay không. Đây giống như một tuyển thủ chuyên nghiệp đang phân tích và đánh giá lại trò chơi sau khi chơi trò chơi, phân đoạn này bị bọn Trần Tống cười gọi là thời gian tua ngược của lão đại. Ngay từ đầu ba người rất tích cực tham gia, sau đó bọn họ phát hiện dường như suy nghĩ của mình và đôi vợ chồng này không cùng một đẳng cấp, mỗi lần hai người nói chuyện bọn họ đều theo không kịp, chỉ nghe được hai câu đã bắt đầu như lọt vào trong sương mù, hơn nữa bọn họ hoàn toàn không giúp được gì. Không chỉ như thế, Thu Nghiên còn cùng Trần Tống và Liên Hạo trộm ảo tưởng: “Các cậu xem, chúng ta không chỉ không giúp được gì, ba người chúng ta vừa đứng đây là thành bóng đèn siêu to siêu sáng, khẳng định đã làm ảnh hưởng đến không gian thân mật riêng tư của bọn họ…… Ví dụ như kiểu tìm ra một điểm thiếu sót thì hôn một cái, tìm ra một lỗ hổng thì hôn ba cái, hắc hắc!” Cho nên mỗi lần xong việc ba người lại nhanh chóng lưu lại rồi rút lui, cũng không tham dự vào quá trình tua ngược của hai người kia. Đối với hành động của ba người Cố Quyết rất vừa lòng. Kỳ thật anh cảm thấy có người ngoài hay không cũng không sao cả, nên làm gì thì làm đó, mấu chốt là da mặt bạn gái anh quá mỏng, thời điểm có người ngoài rất nhiều chuyện đều không thể làm. Nguyễn An An chỉ vào màn hình: “Em mua sai bước này rồi?” Cố Quyết dùng một tay nắm con chuột, một tay khác lôi kéo ngón tay cô chơi đùa, vừa chơi trò lưu manh vừa hoạt động não bộ nhưng ý nghĩ vẫn vô cùng rõ ràng. “Không, em mua không có vấn đề gì, thị trường cũng không có vấn đề.” Cố Quyết nhấn hai cái, một dãy số liệu hiện ra, anh chậm rãi kéo xuống “Nhưng sản phẩm mà chúng ta tiến cử, đối thủ chính là nhà này, Hoa Khoa, xu hướng sản phẩm của Hoa Khoa mà em ước tính trong hai năm tới đều có liên quan đến thông tin điện tử, nhưng trên thực tế thông tin điện tử chỉ là một bộ phận nhỏ, trọng điểm của bọn họ đặt ở hóa chất…… Quỷ mới biết vì sao.” Cố Quyết nhịn không được chửi một câu thô tục. “Đúng vậy, sao có thể? Thì ra là ——” Nguyễn An An không dám tin tưởng nhìn chằm chằm vào màn hình: “Không phải bug chứ?” “Không đến mức đó.” Cố Quyết nói “Đại khái là biến số cùng cấp trong trò chơi …… Không phải là không có khả năng phát sinh, chỉ là một tình huống có xác suất rất nhỏ và rất khó kích hoạt mà thôi. Em dùng tư duy của người bình thường đi suy xét thì có thể buông nó xuống, điều này là đúng và xem xét sẽ chỉ lãng phí thời gian. Rốt cuộc dựa theo logic thông thường không có công ty nào sẽ thay đổi kỹ thuật làm ra sản phẩm liên quan với hóa chất …… Còn bắt đầu bán phân bón với số lượng lớn, mẹ nó……” Cố Quyết kéo con chuột xuống dưới, càng kéo càng muốn mắng một câu thô tục “Tóm lại, Hoa Khoa là đối thủ cạnh tranh tự phát của hệ thống, gặp được phải cái sọt này có thể xem như xui xẻo.” “Kỳ thật……” Cố Quyết kiến nghị “Em có thể chia nhỏ phân đoạn ra cho mấy người Thu Nghiên, bọn họ không biết kiểm tra ngược là vì em đã chiếu cố bọn họ trên rất nhiều phương diện.”   “……” Nguyễn An An vô cùng buồn rầu về vấn đề này “Em cũng từng nghĩ tới, nhưng em thật sự không biết phân bố nhiệm vụ.” Bởi vì cô vẫn luôn đơn đả độc đấu. Lúc trước tham gia cuộc thi ở nước ngoài và dành được vị trí thứ 10 kia, đoán chừng cũng là thua ở một số sai lầm nhỏ. Tuy nhiên vào thời điểm đó Nguyễn An An chỉ ẩn danh đăng ký đi thi chơi, ai cũng không biết là ai, thi xong thì để đấy. Nhưng thật ra người đứng đầu bảng xếp hạng, đến nay cô vẫn còn ấn tượng.   ID của người nọ giống như tùy tiện gõ loạn không chút để ý, phía sau đánh dấu quốc kỳ Trung Quốc, so với vị trí thứ 2 thì điểm số của anh ta ước chừng nhiều hơn một con số. Vị đại thần này quả thực đã mang lại mặt mũi cho người trong nước. Nhớ lại, Nguyễn An An đột nhiên cảm thấy chỗ nào không thích hợp. “Thị trường này em cũng đoán được.” Thầy Cố không nhận thấy sự không thích hợp của cô, anh tiếp tục giảng giải: “Trọng điểm của em đặt ở nước A, bắt đầu từ năm thứ nhất……” Nguyễn An An nghi hoặc nhìn người bên cạnh. Loại hình thức này mô phỏng hoàn toàn chiến lược kinh doanh của các công ty, duy chỉ có 1 sự bất đồng duy nhất với thực tế đó chính là đo lường thời gian. Tuy nhiên điều hành công ty có rất nhiều phân đoạn, có thể đưa vào thi đấu cũng chỉ có 1 vài phương hướng, ví dụ như thị trường, marketing, tài vụ…… chỉ những điểm số toàn diện nhất mới được hiển thị, nhưng cụ thể là điểm số nào bị khấu trừ ở phân đoạn nào thì chính bản thân cô phải đi tìm. Thế cho nên mới cần công đoạn rà soát ngược. Kỳ thật đối với phương thức ghi điểm như vậy Nguyễn An An có chút ám ảnh, nói cho bạn biết bạn bị trừ bao nhiêu điểm, nhưng lại không nói cho bạn cụ thể bạn bị trừ ở chỗ nào, nếu tìm không ra lỗi kia cô sẽ cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa cô cũng không quá am hiểu vấn đề tìm lỗi này, nếu không có Cố Quyết, mỗi lần cô rà soát đại khái sẽ tốn gấp đôi thời gian. Không phải cô tự luyến……   Nhưng tưởng tượng như vậy, chẳng lẽ Cố Quyết là sinh viên hàng thật giá thật, còn lợi hại hơn so với người đã tốt nghiệp Harvard như cô ……? “…… Có lẽ là chỗ này.” Cố Quyết nhìn vào góc bên trái “Đã tìm ra lỗi trừ điểm, bạn gái, xin hỏi anh có thể tan ca chưa.” Nguyễn An An vẫn còn đang đắm chìm trong sự hoài nghi của chính mình, nghe vậy thì sửng sốt “À? Cái gì?” Cố Quyết nắm tay cô không buông, hơi dùng một chút lực, ghế dựa của Nguyễn An An bị kéo trượt một đoạn ngắn về phía anh, ghế dựa chạm vào nhau, cánh tay cô bị túm lại, lập tức theo quán tính mà đứng lên. Sau đó khi cô còn chưa đứng vững đã bị anh ôm eo kéo vào trong ngực. Cố Quyết ngồi ổn định vững chắc trên ghế, mà Nguyễn An An ngồi ổn định vững chắc trên đùi anh. Ánh mắt của cô có chút mờ mịt, mở lớn, trong đôi con ngươi phản chiếu hình ảnh thu nhỏ của anh, môi hơi mở ra, bờ môi mềm mềm trơn mịn, đặc biệt mê người. Nhiệt độ trong phòng rất phù hợp. Chỉ có hai người trong phòng máy tính. Chỉ có tiếng hoạt động mỏng manh của máy chủ. Ánh mắt ngây thơ mờ mịt, thơm ngọt động lòng người, chính thức xác lập mối quan hệ đã nửa tháng vẫn chưa được hôn…… Bạn gái. Vốn dĩ vừa rồi Cố Quyết nói không ngừng, hiện tại miệng khô lưỡi khô.   Anh nhéo cằm cô, lập tức hôn xuống. “Anh giúp em rà soát miễn phí nhiều như vậy ……” Cố Quyết ngậm môi cô, nói một cách mơ hồ không rõ “Đây là thời điểm giao nộp học phí.”