Làm thế nào để cuộc sống trở nên khó khăn hơn
Chương 16 : Làm thế nào để cuộc sống trở nên khó khăn hơn
Sau khi gửi tin nhắn này, trong sân đã truyền đến tiếng còi của trọng tài. Nguyễn An An lập tức ngẩng đầu, cô nhìn thấy Cố Quyết đã buông di động và gia nhập vào đám đông.
Nguyễn An An không có thời gian nghĩ nhiều xem câu nói vừa rồi của Cố Quyết có chỗ nào không đúng hay không, cô khóa màn hình điện thoại, chuyên chú nhìn chằm chằm vào sân thi đấu.
Âm thanh nói chuyện bên tai càng lúc càng lớn, Thu Nghiên cũng rất hưng phấn, trong chốc lát “A a a a Cố Thần thật đẹp trai” lát sau lại “Tôi cảm thấy hôm nay cán bộ thể thao cũng có chút đẹp trai” “A a a a nhất định phải thắng ”...... Cả người giống như một chiếc máy bị liệt nút tạm dừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
May mắn là giọng nói của cô ấy cũng thanh thúy đáng yêu, bằng không ngồi gần cô gái này thật đúng là quá tra tấn.
Thu Nghiên ríu rít suốt quá trình diễn ra thi đấu, Nguyễn An An câu được câu không mà trả lời, nhưng thật ra cô không hề lo lắng như Thu Nghiên.
—— mười phút sau.
Sự thật chứng minh Nguyễn An An nghĩ không sai, món ăn sáng trong miệng cán bộ thể thao thật sự là món ăn sáng.
Đối diện là khoa quản lý công thương, không biết vì sao Nguyễn An An cảm thấy bọn họ hoàn toàn tương phản với khoa quản lý tài chính bên này. Đội hình bên kia thoạt nhìn bộ dáng không một chút khí thế.
Thông thường hai bên đều có cơ hội ghi điểm khi cầm bóng, cuối cùng điểm có thể kém, nhưng tình huống bóng bị đối phương cướp mất vẫn rất ít xảy ra.
Không biết hậu vệ đối phương bị đại danh của Cố Quyết dọa hay lực chiến đấu vốn dĩ không cao, chỉ là cầm bóng thôi cũng có hai lần mắc sai lầm, không kịp đưa bóng về trận doanh của mình đã bị Cố Quyết cướp bóng, sau đó quay đầu lại ném bóng vào rổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên, có thể không phải sai lầm.
Mà là vì kỹ năng của đại thần số 7 quá xuất sắc.
Nguyễn An An nhìn chằm chằm vào Cố Quyết, càng xem càng cảm thấy người này thật sự vô cùng phù hợp với tên của mình, cực kỳ tuyệt hảo.
Thời điểm trận thi đấu kết thúc hiệp thứ 2, trên cơ bản kết cục đã được quyết định. Đối phương có một người rõ ràng đang điều khiển tiết tấu toàn đội, cũng là người đạt được nhiều điểm nhất – người mặc áo số 10, động tác của cậu ta rất lưu loát, khi phòng thủ và chuyền bóng đều thể hiện rất nhiều hành động nhỏ.
Hành động này có thể mê hoặc bốn người còn lại, nhưng trước mặt tuyển thủ số 7, mặc kệ số 10 làm động tác gì, trên mặt anh vẫn phảng phất như đang treo bốn chữ to, rành mạch.
—— hoa hòe loè loẹt.
Giống như trong rất nhiều video làm nên tên tuổi những nhà vô địch, một thao tác di chuyển bóng từ trái sang phải rất bắt mắt, cuối cùng vẫn bị đối phương lần lượt cướp bóng.
Ở trước mặt đối thủ có thực lực, bất cứ kỹ xảo nào cũng đều là vô dụng.
Đang xem thi đấu vô cùng vui vẻ, bên người liền truyền đến một giọng nữ mang theo chút kinh ngạc.
“Thu Nghiên?”
Giọng nói khá dễ nghe, Nguyễn An An nghĩ thầm. Chính bởi vì điều này nên cô đã quay đầu lại nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Người nọ ngồi một bên khác cạnh Thu Nghiên, hình như vừa mới đổi chỗ ngồi cho người khác. Bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn An An vô cùng hối hận vì sao mình lại quay đầu liếc mắt nhìn người này.
Tuy rằng đã quên tên, cũng rất nhiều năm không gặp, nhưng cô nhớ rất rõ ràng...... Mẹ nó, người này chính là thành viên trong nhóm chị em tứ giác sắt do Nguyễn Lâm cầm đầu.
Nếu muốn biết vì sao lại gọi là tứ giác sắt, cái này phải hỏi Nguyễn Lâm
Thu Nghiên quay đầu lại chào hỏi: “A Hạ Mông, cậu cũng tới đây nha, sao vừa rồi tôi không nhìn thấy cậu!”
Ồ, đúng rồi, tên Hạ Mông.
Thu Nghiên nói xong mới phát hiện tầm mắt của Hạ Mông không dừng trên người cô.
Cô quay đầu nhìn lại, lại thấy Nguyễn An An cũng đang nhìn người kia, cô có chút ngây ngốc hỏi: “Các cậu...... quen nhau?”
“Không quen biết.” Hai người trăm miệng một lời.
Thu Nghiên cảm thấy bầu không khí giữa hai người này có chút kỳ lạ, nhưng cô cũng không để ý lắm, chỉ giới thiệu tên lớp mình đang học, sau đó tiếp tục ngẩng đầu xem thi đấu.
Kỳ thật Nguyễn An An không nghĩ tới Hạ Mông sẽ có mặt tại đây, hơn nữa lại ngồi trong khu vực khoa quản lý, xem ra trong đám chị em của Nguyễn Lâm cuối cùng cũng có một người học không tồi.
Tuy nhiên nếu là một thành phần trong nhóm tứ giác sắt, hai sợi lông chân khác đều đi theo Nguyễn Lâm học tại trường đai học F, một mình cô ta học tại đại học C, vậy không phải chẳng khác nào bị cô lập?
Nguyễn An An bĩu môi.
Hiện tại ở trong mắt Cố Quyết, cô đại khái chính là một đóa hoa sen trắng thanh thuần giản dị.
Cô không thể để anh biết Nguyễn gia còn có những ân oán từ đời cha mẹ.
Tuy nhiên, cho dù Nguyễn Lâm xuất hiện ở đây, Nguyễn An An cũng không cần phải lo lắng về phương diện này. Rốt cuộc nhiều năm như vậy, thân phận đại tiểu thư Nguyễn gia của cô ngay cả một chút cơ hội thừa nhận cũng không có, Nguyễn Lâm và đám chị em của cô ta sao có thể bô bô nói chuyện này ra ngoài?
Nguyễn Lâm và bà mẹ dối trá của cô ta có lẽ là hai người không muốn cô trải qua cuộc sống tốt đẹp nhất trên thế giới này. Mẹ cô ta luôn đề phòng cô ngay từ ngày cô còn bé cho tới bây giờ, ngay cả Nguyễn Chính cũng bị bà ta ân cần dạy bảo không thể công khai thân phận của cô, bằng không bà ta sẽ ly hôn.
Nguyễn An An đâu biết những thứ quanh co lòng vòng đó? Lúc ấy cô không hề biết cái gì gọi là gia tộc, thậm chí còn không biết đến cái gì gọi là công khai thân phận.
Cô chỉ biết, mỗi một lần cùng ba và dì ra ngoài dùng bữa, ăn mặc xinh đẹp như công chúa đều là cô em gái trên danh nghĩa kia.
Cô chỉ biết mình có một tủ váy áo công chúa, nhưng lại chỉ có thể mặc ở nhà cho chính mình xem.
Cho nên cô đã từng hỏi ba, có thể dẫn cô ra ngoài hay không.
Hiện tại nghĩ lại, cô nào có muốn đi tham gia yến hội gì đó, bởi vì cô gái nhỏ chỉ muốn chứng minh địa vị của mình trong lòng ba mà thôi.
Bên ngoài cái vòng tròn kia thật ngăn nắp hoa lệ, nhưng bên trong đã sớm dơ bẩn hư nát, cho dù là không khí hay hoàn cảnh. Sau khi trưởng thành Nguyễn An An chưa từng có bất cứ thời điểm nào muốn trở lại.
Cô đã không phải trẻ con, cô không cần dùng tới loại đồ vật này chứng minh tình cảm cha mẹ dành cho mình.
Huống hồ......
Nếu thời điểm cô cần nhất họ không cho, như vậy trong tương lai cô cũng sẽ không cần.
Đoạn nhạc nhỏ liên quan tới Hạ Mông qua đi, khi chuẩn bị tới lúc kết thúc trận đấu, điểm số giữa hai đội vẫn cách nhau rất xa, cục diện chiến thắng đã nghiêng về phía khoa quản lý tài chính.
Nguyễn An An vừa nghĩ đến chuyện Cố Quyết hỏi nước, cô lập tức ngẩng đầu nhìn về phía giữa sân, quả nhiên Cố Quyết cũng bắt đầu quét mắt về khu vực cổ động viên.
Nguyễn An An bất chợt nghe thấy nhóm nữ sinh bên người mình khó có thể ức chế được tiếng hô.
“Mẹ kiếp, Cố đại soái nhìn về hướng bên này!”
“A a a a a động tác ngửa đầu này, quá đẹp trai rồi!!”
“Số 7 thật lợi hại, 40 phút thi đấu thì cậu ta giữ bóng tới hai ba mươi phút đi?...... Ô ô ô rốt cuộc cậu ta đang nhìn ai ?”
“Bạn cùng phòng tôi đi xem khoa cô ấy thi đấu, cô ấy không tin nơi này có soái ca......woa tôi phải chụp ảnh lại, bọn họ không nghe tôi nói! Chờ về chờ hối hận đi!!”
Cố Quyết đã nhìn thấy cô.
Nguyễn An An nghiêng đầu nói với Thu Nghiên: “Tôi đi đưa nước cho Cố Quyết, cậu giữ chỗ giúp tôi nhé.”
Thu Nghiên: “???”
Vì sao phải đưa nước? Rõ ràng cán bộ thể thao đã chuẩn bị hơn nửa rương nước, chẳng lẽ không uống mà tích trữ lại dùng để tắm rửa sao?
Nhưng một chữ cô cũng không kịp nói thì Nguyễn An An đã cầm chai nước đi xuống dưới khu vực sân bóng.
Nguyễn An An lớn bằng từng này, tuy nhiên từ trước đến nay đều là nam sinh tỏ tình với cô trước mặt nhiều người, chứ cô chưa từng trải qua việc đưa nước cho nam sinh trước mặt nhiều người như vậy.
Cô vừa xuống cầu thang vừa ổn định lại nhịp tim đang loạn nhịp trong lồng ngực, cũng may sau thời gian dài ngồi xem thi đấu, một số người đã lục tục đứng dậy đi WC. Vì vậy hành động của cô cũng không quá thu hút sự chú ý.
Khu vực cổ vũ và sân bóng được ngăn cách bởi lan can cao nửa người, Nguyễn An An bước tới đứng yên trước mặt Cố Quyết, đưa chai nước trong tay qua: “Nước cho cậu.”
Cố Quyết mỉm cười, duỗi tay tiếp nhận tới: “Cảm ơn.”
“Cái kia, bởi vì tôi đã uống qua, cho nên cậu không cần——” lời còn chưa nói xong, hai chữ “Kề miệng” vẫn còn mắc trong cổ họng Nguyễn An An, cô cứ trơ mắt như vậy nhìn Cố Quyết vặn nắp chai ——
Môi đặt trên miệng chai! Bắt đầu uống nước!
A a a a a a a con mẹ nó, đây là hôn gián tiếp sao!!!
Đại não trống rỗng, cố tình tầm mắt của cô lại dính chặt trên người anh, dù thế nào cũng không thể rời mắt.
Mùa thu không được xem là ấm áp, nhưng Cố Quyết vừa mới chơi bóng xong, trán anh ướt đẫm mồ hôi, làn da trắng nõn bóng loáng. Khi anh hơi nghiêng mặt, đường nét góc cạnh của khuôn mặt được phô ra một cách tuyệt đẹp.
Bộ dáng anh uống nước đặc biệt gợi cảm, cần cổ thon dài, không biết là mồ hôi hay là nước từ khóe môi không ngừng nhỏ giọt xuống phía dưới, xẹt qua yết hầu rồi biến mất.
Nguyễn An An đứng cách anh rất gần, cô có thể nghe tiếng uống nước từ trong cổ họng anh.
Nghe như vậy, cô phảng phất cảm thấy mình cũng có chút khát nước mà nuốt ngụm nước miếng.
Không đến mười giây Cố Quyết liền uống sạch chai nước, anh mỉm cười nói “Vừa rồi cậu nói cái gì?”
“......” Nguyễn An An có chút buồn bực “Không có gì.” Chỉ là tôi và cậu đã gián tiếp hôn môi mà thôi.
Cô cho rằng đề tài này đến đây là kết thúc.
Không nghĩ tới câu tiếp theo Cố Quyết lại cố ý làm rõ: “Tôi uống nước của cậu, cậu để ý?”
Nguyễn An An sửng sốt.
Sau đó cô lập tức phản bác: “Không ngại đâu.”
Ban đầu cô cường điệu như vậy chỉ vì muốn cho anh biết đây không phải chai nước mới.
“...... Không để ý.” Nguyễn An An nhìn Cố Quyết bằng ánh mắt có chút nghiền ngẫm, nói: “Mọi người lại không có bệnh truyền nhiễm, lúc có việc gấp hoặc khát quá thì uống nước của người khác cũng không sao mà? Đúng không.”
Không biết vì sao, sau khi nói những lời này cô cảm thấy bầu không khí giữa hai người đột nhiên có một tia vi diệu.
Đại khái là qua vài giây.
“Ồ......” Cố Quyết gật đầu giống như đã hiểu.
Nguyễn An An vốn tưởng rằng chuyện này sẽ qua như vậy, không nghĩ tới anh lại nói: “Vậy nước của cán bộ thể thao từng uống, cậu cũng có thể uống?”
“......” Tôi không thèm đâu.
“Nước Trần Tống từng uống, cậu cũng có thể uống?”
“......” Không đời nào.
“Nước Liên Hạo uống rồi, cậu cũng có thể uống?”
“......” Tôi cự tuyệt.
“Tại sao không nói lời nào?” Cố Quyết dùng chiếc chai không gõ gõ vào lan can, “Hử?”
Nguyễn An An: “............”
Cố Quyết không nóng nảy mà cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, biểu cảm cười như không cười, hình dạng hai mắt rất xinh đẹp, đuôi mắt hẹp dài.
Đáy lòng cô dâng lên một loại cảm xúc khó hiểu.
Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn kích thích cảm xúc của mình.
Cô cảm nhận được nhiều nhất chính là ngứa, trong lòng thoải mái giống như bị móng vuốt của một chú mèo nhỏ cào tới cào lui, còn có một chút không cam lòng tới mức nghiến răng nghiến lợi.
“Mấy người cậu vừa nói” Nguyễn An An hít sâu một hơi: “…… Tôi đều không uống.”
Cố Quyết nhìn cô gái nhỏ trước mặt, hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, quần áo trên người rất giản dị. Da mặt và cần cổ trắng nõn non mịn như 1 loại sứ tinh xảo, duy chỉ có vành tai là phiếm hồng một cách bất thường.
Cố Quyết vẫn luôn cảm thấy thật thần kỳ, mặc kệ là trước đây hay hiện tại, trong mắt người ngoài Nguyễn An An thuộc kiểu mỹ nữ mang nét đẹp có thể chấn động một thời. Nhưng theo cảm thụ trực quan của anh thì cô vĩnh viễn đều tươi tắn đáng yêu.
Nhưng giây tiếp theo cô gái đáng yêu này liền vươn tay về phía anh.
Nguyễn An An nắm lỗ tai anh, lực đạo không lớn, ngược lại ngón tay mềm mại lại niết vành tai của anh một cách thoải mái.
Cố Quyết bị sức lực trên tay cô kéo gần về phía trước một chút, cả người anh sững sờ, sau đó bên tai truyền đến giọng nói của cô ——
“Tôi chỉ uống nước của cậu, cậu nghe hiểu không?”
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
47 chương
1019 chương
112 chương
57 chương
38 chương