“Ai đó?” Bên trong vang lên âm thanh khàn khàn, hiển nhiên là đã thông qua phần mềm xử lí giọng nói.
“Thưa ngài, tôi là nhân viên phục vụ số 116. Tôi đến để thực hiện việc đối chiếu mặt hàng của ngài lần cuối trước khi đem lên sàn đấu giá ạ.”
Lát sau, một người đàn ông mũi khoằm, mặt đầy nếp nhăn có chút sốt sắng nhìn về phía sau Lục Hằng, nhận thấy không có ai mới nghiêng người để cậu đi vào.
“Không phải lúc lên sàn đã đối chiếu qua à? Sao giờ lại đến nữa?”
“Thưa ngài, việc này cũng là để đảm bảo hàng hóa vẫn còn an toàn, mong ngài thông cảm.” Lục Hằng đóng cửa lại, nháy mắt đánh úp về phía gáy Aileen.
Phải chạy trốn lâu dài khiến cho tính cảnh giác của Aileen cực kì cao, có thể nói phản ứng của hắn không hẳn là không nhanh. Đang lúc ở thế ngàn cân treo sợi tóc mà Aileen vẫn kịp lăn một vòng xuống đất, né tránh đòn đánh bất ngờ.
Nhưng chiêu thức của Lục Hằng còn lẹ hơn gã, cậu trực tiếp duỗi chân, dùng lực vừa đủ đá vào gáy Aileen khiến hắn nằm ngất xỉu dưới đất. Đặt Aileen vào trong khoang cấm, Lục Hằng nhấn nút truyền tin: “Nhiệm vụ hoàn thành, xin hãy phối hợp rút lui.”
Lúc Hewitt đến tiếp viện, Lục Hằng thuận lợi rời khỏi sàn đấu giá. Hai người đi về phía cảng vũ trụ, đằng sau là người của sàn đấu giá đang không ngừng truy đuổi.
“Rei, cậu hành động cũng nhanh quá rồi đó, tôi chỉ mới làm nóng người thôi mà. Tên kia điều khiển một chiếc cơ giáp màu đỏ, hình như có liên quan đến thợ săn tiền thưởng. Tôi vừa mới đánh với hắn mấy chiêu, còn chưa đã nghiền đây.” Âm thanh cà lơ phất phơ của Hewitt từ bên trong kênh truyền tin vang lên.
“Carlo, khoảng chừng năm phút nữa tôi và chỉ huy trưởng sẽ đến cảng vũ trụ. Xin hãy mau làm tốt công tác chuẩn bị tiếp viện.” Trong lòng đã biết từ trước đến giờ Hewitt rất khoái dùng cách này để làm không khí bớt căng thẳng nên Lục Hằng không buồn phản ứng lại, trực tiếp liên lạc với Carlo trên kênh truyền tin.
Tình hình phía Carlo cũng không khá khẩm cho lắm. Lúc âm thanh Lục Hằng phát ra từ kênh truyền tin, y thậm chí còn không hề nghe rõ cậu nói cái gì. Một tiếng đồng hồ trước, Carlo đã làm trái mệnh lệnh chuẩn bị tiếp ứng tại tàu con thoi của Lục Hằng. Thấy một mình Hewitt phụ trách thu hút phần lớn lực lượng phòng vệ ở phía ngoài trung tâm sàn đấu giá khiến y có chút lo lắng.
Y lên mạng vũ trụ tìm kiếm thông tin có liên quan, đám thủ vệ ở trung tâm sàn đấu giá cũng không phải là hạng người đơn giản, nghe đâu đội trưởng đội bảo vệ còn là một thợ săn tiền thưởng tiếng tăm lừng lẫy. Xuất phát từ sự lo lắng về an toàn của Hewitt, sau khi hai người họ rời đi không lâu, Carlo lén lút đi đến vùng phụ cận của trung tâm sàn đấu giá.
Carlo muốn tận mắt xác nhận tình trạng của Hewitt. Nếu anh ấy không gặp vấn đề gì thì mình sẽ quay lại tàu con thoi đợi lệnh; còn nếu như anh ấy đang gặp nguy hiểm, mình vẫn có thể giúp đỡ một chút. Mang theo tâm tình như vậy, Carlo lấy dũng khí xuất phát, nhưng còn chưa tới trung tâm sàn đấu giá đã thất bại. Hoảng hốt thoát khỏi mấy tên alpha cứ dây dưa không dứt trở về tàu con thoi, y cảm thấy bản thân có gì đó không đúng lắm.
Thời điểm ban đầu, Carlo chỉ cảm thấy hai má nóng lên. Có lẽ bởi vì vừa nãy quá khẩn trương, y nghĩ vậy. Có điều một lúc sau mặt của y càng ngày càng nóng, thậm chí còn hơi chóng mặt.
“Carlo?”
Carlo nghe thấy giọng nói của Lục Hằng lần thứ hai vang lên. Âm thanh kia dường như đang trôi nổi giữa không trung tựa như tơ liễu, có phần không thực. Y cảm thấy như thể bản thân đang được đặt trên bếp lò, lại như thể là đang say rượu, tay chân mềm oặt, cả người không có chút sức lực nào cả.
Mình bị làm sao thế này? Carlo thầm nghĩ. Thật khó chịu, Hewitt anh ở đâu, em có phải là sắp chết rồi không. Mau tới cứu em với…
“Carlo, phía em xảy ra chuyện gì rồi?” Âm thanh Hewitt vang lên tựa như ly nước trong sa mạc, làm cho đại não bốc cháy của y thanh tỉnh trong chốc lát.
Không thể để Hewitt thất vọng, không thể để phó quan Reiner coi thường mình. Carlo dùng sức vỗ vỗ mặt một cái, ấn nút truyền tin đáp: “Không sao! Mọi thứ đều bình thường. Em sẽ phát vị trí tàu con thoi cho mọi người ngay.”
Hewitt và Lục Hằng thoát khỏi truy binh cấp tốc đi tới cảng vũ trụ, dựa theo tọa độ mà Carlo cung cấp tìm được tàu con thoi.
Lúc chiếc tàu con thoi rời khỏi cảng, thần kinh căng thẳng của hai người cuối cùng mới được thả lỏng.
“Nabia này thật ra cũng không tệ, mỗi cái sàn đấu giá thôi mà cũng có cả cao thủ” Hewitt vừa nói vừa lưu loát làm việc “Đáng tiếc là không có đủ thời gian, chứ tôi rất muốn vui đùa với hắn một chút.”
Hewitt là người cuồng chiến đấu, cao thủ có thực lực luôn khiến hắn cảm thấy cực kì hứng thú. Năm đó ở trường quân đội, hắn thích nhất là khiêu chiến các cao thủ nổi danh trong trường. Đến lúc tốt nghiệp, toàn bộ trường quân đội đệ nhất chỉ còn có mỗi Reiner là đánh ngang với hắn.
“Chúng ta đến để thực hiện nhiệm vụ.” Lục Hằng trả lời đâu ra đấy.
“Lúc nào cũng phải cần một chút tình thú nếu không cuộc đời sẽ rất nhàm chán. Sao cậu lại không thể hiểu được điều đó nhỉ?” Hewitt nhún vai một cái.
Nhắc đến chuyện này, Lục Hằng đột nhiên nhớ tới về sau nguyên bản thế giới có phát sinh một chuyện. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này trở lại tinh hạm, Hewitt vẫn không thôi mất hứng thú chiến đấu với tên thợ săn tiền thưởng kia, sau đó hắn liền bí mật quay lại Nabia, tìm gã ta đánh một trận. Chuyện đó cũng chẳng phải to tát gì, chỉ là lần ấy Carlo cũng đi theo. Khi trở lại, Hewitt càng yêu thích Carlo nên đối với việc Reiner kiên trì muốn đưa Carlo đi lại càng bất mãn hơn. Về sau, hai người nảy sinh mâu thuẫn kịch liệt như vậy cũng là điều hiển nhiên.
Lục Hằng suy nghĩ một chút rồi tìm tiểu trợ lý để xác nhận lại.
【 Nếu như tôi thay đổi việc có liên quan đến sự phát triển tình cảm của đứa con số mệnh thì có ảnh hưởng gì đến tuyến tình cảm của bọn họ không? 】
【Cậu yên tâm. Tuyến tình cảm của đứa con số mệnh do bộ phận Hồng Nương quản lý. Nếu như cậu thay đổi chuyện lần này thì cũng sẽ có những sự kiện khác bù lại. Nói chung, tuyến tình cảm của đứa con số mệnh sẽ không bao giờ dao động, thế giới nào cũng sẽ như vậy】
Nghe đến đó, Lục Hằng yên tâm hẳn. Nếu không cẩn thận động phải tuyến tình cảm, thậm chí tạo thành sự hỗn loạn của thế giới, thì điểm sát hạch hàng năm của cậu chắc sẽ tụt xuống âm mất. Một lần làm không tốt sẽ bị đuổi việc, đá thẳng vào luân hồi.
“Trở về tôi sẽ luyện tập với cậu, đừng có làm mấy chuyện vớ vẩn nữa” Lục Hằng nói. Nguyên chủ Reiner đã lâu không luyện tập với Hewitt, lại là người duy nhất đánh ngang với Hewitt nên đối với chuyện này, có thể nói là hắn vô cùng mong ngóng.
Đúng như dự đoán, hai mắt Hewitt sáng ngời: “Một lời đã định, cấm không được đổi ý!”
Lục Hằng nhìn bộ dạng bừng bừng sức sống của Hewitt liền nhíu mày, nghiêng mặt, không thèm để ý đến cái người ngu xuẩn kia nữa.
Đang lúc trò chuyện, tàu con thoi đã bắt đầu tiến vào bước nhảy alpha (*), nhưng rồi đột nhiên lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn trước lúc sắp thoát khỏi đám truy binh.
(* Bước nhảy alpha là quá trình bẻ cong vật chất và không gian trong vũ trụ để có thể đi đến một điểm bất kì một cách nhanh chóng nhất. Bước nhảy alpha có thể hiểu như sau: Lấy một tờ giấy đặt lên bàn, chấm 2 điểm A,B bất kỳ. Sau đấy nối 2 điểm đó lại thì có thể thấy đoạn thẳng AB sẽ là đường đi gần nhất. Nhưng nếu bẻ cong tờ giấy ở trung điểm của đoạn thẳng AB thì khi đó A, B sẽ lại càng gần nhau hơn. Khái niệm này xuất hiện đầu tiên trong Doraemon tập Bí mật hành tinh màu tím, các bạn có thể tìm đọc. Hoặc trong bộ phim Interstella cũng có đề cập tới (nếu mình nhớ không nhầm)).
“Vị trí số 2 đã xong, số 3 chuẩn bị thực hiện bước nhảy” Lục Hằng chờ một lúc nhưng vị trí số 3 của Carlo không phát ra bất kì âm thanh nào cả “Số 3 vào vị trí chuẩn bị bước nhảy! Số 3?”
Lục Hằng quay đầu lại nhìn, phát hiện Carlo hai má đỏ bừng đang nằm nhoài ra bàn điều khiển bất tỉnh nhân sự.
“Vị trí số 3 xảy ra vấn đề, không thể thực hiện bước nhảy, nhanh chóng hạ cánh khẩn cấp”
“Chết tiệt, trong thành đều là người của trung tâm sàn đấu giá đang lùng bắt chúng ta” Hewitt cắn răng “Bây giờ chỉ có thể đáp xuống vùng phụ cận tọa độ 54°N, 112°E, nơi đó có một thành phố bỏ hoang, chúng ta có thể ẩn núp trong cơn bão điện từ.”
“Cách đợt bạo phát bão điện từ tiếp theo còn khoảng hai tiếng nữa” Lục Hằng ôm Carlo nằm sang một bên, sau đó bắt đầu phối hợp với Hewitt điều khiển tàu con thoi tìm kiếm thành phố bỏ hoang kia.
Lần này, nữ thần vận mệnh cuối cùng cũng mỉm cười với họ. Trước khi bão điện từ nổi lên, nhóm ba người Lục Hằng thuận lợi đến được chỗ ẩn náu trong khoang giam tù binh. Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn đen kịt, cuồng phong gào thét, trong không khí đều là những tạp âm ồn ào không rõ, các thiết bị điện tử và nhiệt kế đều không thể sử dụng được.
Hewitt ngồi trước đống lửa, nhìn ánh sáng phác họa lên sườn mặt đẹp đẽ của Lục Hằng, không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nhớ tới một ít chuyện cũ. Lúc bọn họ tốt nghiệp trường quân đội, trên hành tinh TRX, hắn và Lục Hằng cũng từng bị bão điện từ vây ở một chỗ thế này. Khi đó Lục Hằng còn chưa đối xử câu nệ lẫn xa cách với hắn, thậm chí cậu còn lén giấu một bình rượu ở bên trong nút không gian. Hai người bọn họ cứ chè chén như vậy cho đến tận sáng.
Lục Hằng cảm nhận được tầm mắt của Hewitt bèn nghiêng đầu nhìn hắn. Cậu vẫn cứ không cười nhưng thần sắc lại đặc biệt dịu dàng, xem ra cũng đang nhớ lại đoạn hồi ức cũ kia.
Nhìn vẻ mặt ôn hòa của Lục Hằng, Hewitt đột nhiên dâng lên kích động: “Reiner, tôi có chuyện muốn nói với cậu…”
Trong lòng Lục Hằng khẽ động. Thật ra cậu vẫn không hiểu tại sao ở thế giới nguyên bản Reiner và Hewitt lại một mực phải cắt đứt quan hệ như vậy. Tình cảm giữa bọn họ vô cùng sâu đậm, là tình bạn thanh mãi trúc mã: cùng nhau đến trường, trở thành chiến hữu vào sinh ra tử với nhau… Ấy thế mà chỉ vì một người tên Carlo đã nảy ra xung đột thì có phần không hợp lý. Dẫu sao, trong khoảng thời gian ở chung này, Lục Hằng phát hiện Hewitt cũng không phải loại thấy sắc quên bạn, không phân thị phi.
Bây giờ Hewitt muốn nói gì cậu cũng đã đoán trước được. Nghĩ vậy, thần sắc Lục Hằng càng dịu bớt đi, gật đầu với Hewitt.
“Cậu có biết là mình đang ngày một thay đổi không hả Reiner. Từ sau khi chúng ta gây dựng Thunder, tôi liền cảm thấy cậu đang dần dần biến thành người khác, bắt đầu không thân thiết với tôi nữa. Trong miệng cậu lúc nào cũng chỉ có “chỉ huy trưởng, việc này không phù hợp quy định”, “chỉ huy trưởng, chuyện đó cần phải có sự phê duyệt của quân đội” vân vân và mây mây”
Nhìn thấy vẻ mặt đầy suy tư của Lục Hằng, Hewitt như được cổ vũ, cuối cùng cũng phun ra thắc mắc luôn quẩn quanh trong lòng bấy lâu nay: “Thậm chí cậu còn đi lấy lòng mấy tên ăn không ngồi rồi trong quân bộ kia nữa. Chẳng lẽ cậu đã quên mục đích chúng ta thành lập Thunder là gi sao, Reiner!?”
“Cho những ai có nhiệt huyết quân nhân một nơi để thực hiện hoài bão…” Lục Hằng lẩm bẩm nói.
“Reiner, có rất nhiều người bảo cậu vì tiền đồ của bản thân, muốn tiến vào cấp cao của quân bộ mà đi dựa dẫm người khác. Họ nói cậu chỉ coi Thunder như một cái bàn đạp.” Hewitt đột nhiên kích động đứng lên “Nhưng tôi không tin, tôi không tin cậu lại là người như vậy.”
“Bây giờ tôi vẫn nhớ như in quá khứ của chúng ta. Nhớ đến bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu, nhớ đến vẻ mặt hào hứng thời niên thiếu, đến khi trưởng thành vẫn luôn sóng vai chiến đấu với tôi của cậu…”
Hewitt đi tới trước mặt Lục Hằng, ngồi xổm xuống, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu: “Reiner, chúng ta là bạn bè thân thiết. Cho nên, rốt cuộc cậu có nỗi khổ tâm gì thì hãy nói cho tôi biết được không?”
Thì ra là như vậy, quả nhiên hai người họ cắt đứt quan hệ không phải do Carlo. Thấy bạn thân của mình thay đổi nhiều đến thế, Hewitt giận tím mặt và bị đả kích rất lớn nhưng thật ra hắn lại đau lòng rất nhiều. Cậu phải nhân cơ hội này giải quyết hiểu lầm, có lợi hơn cho việc hoàn thành nhiệm vụ.
“Hewitt…” Lục Hằng định nói gì đó, nhưng đột nhiên nghe thấy đằng sau vang lên chuỗi âm thanh kì lạ dường như có chút đau đớn, xen lẫn mùi hương hỗn loạn.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
12 chương
11 chương
44 chương
70 chương
17 chương
34 chương