Cấm địa của yêu tộc nằm trên đỉnh núi Chiêu Dao. Diện tích nơi đây rộng rãi vô ngần, nhiều linh dược đến mức đếm không xuể. Bởi vì đây là lãnh địa của Yêu vương cho nên chẳng hề có dấu chân người, Yêu vương say mê tu luyện, không thích ồn ào, vì vậy cả ngọn núi cũng chỉ có mình Yêu vương sinh sống.
Nhóm ba người Lục Hằng đến chân núi Chiêu Dao.
Hồ vương nhìn về phía Lục Hằng, không chắc chắn lắm lên tiếng: “Trên núi Chiêu Dao có cấm chế do ngài đặt ra, từ trước đến nay chúng ta vẫn không dám xông vào, bây giờ…”
Lục Hằng hiểu rõ ý nàng, đành phải cứng rắn đáp: “Để ta thử xem.”
Lục Hằng vốn đang thấp thỏm trong lòng, bản thân có tu vi gà mờ lại đi hưởng ké danh tiếng của Yêu vương. Bất ngờ chính là, cậu mới chỉ đến gần mà thân thể như đã rất quen thuộc, yêu khí tự phóng ra, dựa theo quỹ đạo huyền ảo nào đó xoay một vòng. Tiếp theo, Lục Hằng phất tay, sương mù trước mắt liền dạt sang hai bên, để lộ phong cảnh của núi Chiêu Dao.
Vừa bước vào phạm vi núi Chiêu Dao, Lục Hằng liền cảm thấy dường như có thứ gì đang gọi mình. Sau khi cậu nói cho Thích Không và Khê biết, một nhóm ba người sẽ tùy vào cảm giác của Lục Hằng mà đi sâu vào trong núi.
Cuối cùng bọn họ cũng đến được cấm địa yêu tộc. Nhìn cửa đá cổ xưa khổng lồ kia, Lục Hằng cảm thấy thứ đang gọi mình đang ở ngay kia.
“Là phía sau cánh cửa này.” Lục Hằng lên tiếng.
“Từ trước đến nay chỉ có Vương mới có thể đi vào cấm địa, ta và Thích Không đại sư cũng chỉ có thể dừng chân tại đây” Khe suối nói.
Lục Hằng gật đầu, toan cất bước chợt bị Thích Không ngăn lại.
“Tĩnh tâm ngưng thần, quan sát khí hải trong cơ thể, xem xem thứ bên trong cánh cửa kia có gì khác thường hay không.” Trực giác của yêu tộc đối với nguy hiểm rất chính xác, cho nên Thích Không mới có hành động như vậy.
Lục Hằng làm theo lời Thích Không, xác nhận đồ vật đằng sau cánh cửa kia vô cùng quan trọng với mình, hơn nữa nó cũng không có ác ý.
Lục Hằng mang theo hài cốt của Mân, một mình tiến vào bên trong cấm địa. Trước tiên cậu dựa theo những gì Hồ vương nói tìm chỗ mai táng hồ tộc. Trong nháy mắt lúc cậu đặt hài cốt Mân xuống cùng một chỗ với hài cốt tổ tiên đại yêu hồ, một luồng lực đột ngột phóng lên cao, mau chóng hòa làm một với yêu lực quẩn quanh trong cấm địa.
Sau đó, Lục Hằng tựa hồ nghe thấy có người ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng nói câu: “Cảm ơn ngươi.”
Khoảnh khắc ấy, truyền thừa trong đầu Lục Hằng xuất hiện thêm rất nhiều thông tin về thứ ở trong cấm địa. Lực lượng ban nãy nuôi dưỡng đất đai yêu tộc, những đại yêu bỏ mình lúc chưa kịp phi thăng sẽ quay về đây trả hết pháp lực lại cho cấm địa để tiếp tục bảo vệ yêu tộc.
Không ngừng sinh sôi.
Lục Hằng rất xúc động, sau đó cậu bèn đi sâu vào bên trong cấm địa. Ở phía cuối con đường là tế đàn mang phong cách cổ xưa, trên đó là một con rắn nhỏ đuôi đen giống nguyên hình của Lục Hằng y như đúc.
Lục Hằng kinh hãi, nhanh chóng bước lên quan sát thật cẩn thận, lúc này mới phát hiện con rắn nhỏ kia được tạo bằng hắc ngọc, nhìn rất sống động, ngay cả từng lớp vảy cũng được làm rất tỉ mỉ, chẳng trách mới lần đầu nhìn thấy mà Lục Hằng đã tưởng nó là vật sống.
Chính thứ này đang gọi mình. Lục Hằng chìa tay về phía rắn nhỏ, khi chạm vào thân nó, hai mắt rắn nhỏ đột ngột tỏa ra ánh sáng, bỗng nhiên một cái bóng mờ chợt xuất hiện.
Hư ảnh kia là một người đàn ông mặc bộ hắc bào lộng lẫy, mái tóc đen nhánh, da dẻ trắng ngần, khuôn mặt tinh tế như tranh vẽ, dáng vẻ hờ hững. Đây rõ ràng là hình dáng của mình lúc lớn thêm vài tuổi nữa, Lục Hằng nghĩ, phỏng chừng đây là hình ảnh mà Yêu vương đã lưu lại.
“Không biết là người phương nào đến, nhưng không sao, dù gì cũng chỉ có người yêu tộc mới đến được đây.” Hư ảnh kia lên tiếng
Cái bóng của Yêu vương nói rõ nguyên do tại sao con rắn nhỏ bằng đá này lại ở đây.
Hoá ra lúc Tranh ở trong cấm địa đã cảm nhận được lực quy luật, đột nhiên có dự cảm rằng bản thân sắp phải trải qua sinh tử đại kiếp, đồng thời còn cả đại nạn của yêu tộc nữa. Yêu vương lo sợ mình không thể vượt qua sinh tử kiếp, đến khi yêu tộc gặp chuyện sẽ chẳng có ai bảo vệ, cho nên mới để lại một phần tu vi và pháp lực ở nơi này. Đợi đến lúc nguy cấp, Yêu vương kế nhiệm có thể mau chóng nâng cao thực lực, đảm đương trách nhiệm bảo vệ yêu tộc.
Dứt lời, hình ảnh giữa không trung liền biến mất, mà con rắn nhỏ bằng đá kia chợt hóa thành một luồng ánh sáng, tiến vào trong cơ thể Lục Hằng. Đó vốn dĩ là tu vi của thân thể này vì vậy Lục Hằng hấp thu không gặp bất kì trở ngại nào.
Chỉ thấy thiếu niên mặc áo bào đen đứng trước tế đàn đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó chính là đuôi của một con hắc xà, lớp vảy của con rắn kia bao phủ một luồng ánh sáng mông lung. Sau đó, con rắn càng ngày càng lớn, thậm chí đụng phải vách đá trên đỉnh mà vẫn chưa ngừng lại.
Cuối cùng cảm giác sức mạnh tăng vượt trội trong người Lục Hằng cũng biến mất, chưa đến mức làm sụp cả cấm địa. Cậu bèn hóa thành hình người, tu vi đến cảnh giới này, sự khác biệt giữa nguyên hình và hình người cũng sẽ không quá lớn.
Ánh sáng vụt tắt, người xuất hiện không phải là thiếu niên mặc áo bào đen mà là một người đàn ông trưởng thành mặc áo bào hoa lệ cùng màu. Lục Hằng ngồi xếp bằng xuống, cẩn thận cảm nhận sức mạnh dồi dào ấy. Trọn vẹn truyền thừa của tộc ba xà đã hoàn toàn chữa khỏi yêu đan của Lục Hằng, tràn vào trong đầu cậu.
Lúc xà tộc thành niên đều sẽ trải qua kỳ động dục… Đây là ý gì? Lúc này Lục Hằng mới nhận ra bản thân có hơi là lạ. Từ lúc bắt đầu, thân thể của cậu đã dần nóng lên, đầu óc không tỉnh táo. Lục Hằng vốn tưởng đây là hậu quả của việc hấp thụ quá nhiều tu vi, nhưng thế mà lại là vì kỳ động dục ư? Xem ra chuyện này có vẻ không được hay cho lắm.
Lục Hằng tiến vào cấm địa đã tròn một ngày. Sắc mặt Hồ vương lộ ra chút lo lắng. Sức mạnh của Yêu vương bị tổn hại lại còn mất ký ức, nàng sợ rằng Yêu vương ở trong đó sẽ gặp bất trắc.
Thích Không hờ hững ở bên, bởi vì hắn biết Lục Hằng vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì. Vào lễ Bái Nguyệt, sau khi vầng trăng kỳ lạ kia tiến vào trong cơ thể, hắn liền sinh ra cảm giác tâm linh tương thông với Lục Hằng. Thích Không cẩn thận xem xét, đại khái là nếu đối phương gặp nạn hoặc tâm trạng buồn vui quá mức thì hắn sẽ cảm nhận được.
Đột nhiên, một loại cảm giác kỳ lạ mơ hồ truyền tới, dường như đối phương đang ở trong trạng thái tâm thần bất ổn. Thần sắc Thích Không khẽ thay đổi, việc này đối với người tu hành là chuyện không hề nhỏ. Vì thế hắn đứng dậy, đi đến cửa cấm địa.
Khê thấy Thích Không đột nhiên bước tới cấm địa, vội vàng cản lại: “Đại sư, cấm chế này chỉ cho phép Yêu vương…”
Lời còn chưa dứt, trên người Thích Không thoáng xuất hiện hình trăng khuyết, sau đấy cấm chế lại cho phép hắn đi vào.
Thân ảnh Thích Không biến mất sau cánh cửa, bỏ lại Khê đang khiếp sợ đứng đó. Kia là lời chúc phúc của Nguyệt thần, vị Thích Không đại sư này ấy thế mà lại là bạn lữ của Yêu vương được Nguyệt thần nhận định ư? Khê cảm thấy mình cần phải ngồi xuống bình tĩnh một chút.
Lần theo hơi thở quen thuộc, Thích Không tìm thấy Lục Hằng ở hàn đàm sâu tận bên trong. Thân thể cậu đã trưởng thành, dung mạo so với bộ dạng thiếu niên càng đẹp đến kinh tâm động phách. Lục Hằng cởi ngoại bào ngâm mình dưới nước, nội sam màu trắng ướt dính để lộ một phần da thịt bên trong. Sắc mặt cậu ửng hồng, búi tóc đen xõa tung, ngổn ngang sau lưng, làn da như bạch ngọc, môi đỏ như lửa.
Mặc dù Thích Không chưa có ý nghĩ gì khác thường, nhưng khi nhìn thấy phong cảnh trước mắt đây cũng phải sửng sốt đôi chút. Nghe thấy Lục Hằng kêu lên một tiếng đau đớn, Thích Không mới phục hồi tinh thần lại. Hắn đi lên, nắm lấy tay Lục Hằng định thăm dò linh khí.
Ngón tay Thích Không vừa chạm đến người Lục Hằng thì đã bị cậu trở tay nắm lấy, sau đó hắn liền bị kéo xuống hàn đàm. Đầm nước rất lạnh nhưng thân thể kề sát Thích Không lại nóng rực như lửa.
Thật ra Lục Hằng vẫn rất tỉnh táo. Tuy cả người cậu rất nóng, đầu óc choáng váng, thế nhưng thần trí lại vô cùng minh mẫn. Từ lúc Thích Không xuất hiện ở hàn đàm, đến khi Thích Không sững sờ nhìn cậu, lại tới thời điểm kéo hắn xuống nước, Lục Hằng đều biết mình đang làm gì.
Cậu cố ý làm vậy. Những lời tối đó Hồng Duệ nói cậu vẫn luôn nhớ kỹ, vì sao không hỏi? Đúng đấy, vì sao không hỏi cơ chứ. Đây không phải chính là cơ hội của cậu thì là gì.
Thích Không bất ngờ bị Lục Hằng kéo xuống, chật vật ngồi trong đầm nước. Lục Hằng tiến lên, khóa ngồi trên eo hắn, hai tay quấn lấy Thích Không, khuôn mặt cậu kề sát cổ hắn, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Lục Hằng đang chuẩn bị không ngừng cố gắng, chợt cảm giác đằng sau gáy bị bàn tay lạnh như băng của Thích Không chạm vào, sau đó một luồng sức mạnh nhu hòa kiên định kéo cậu ra.
Thích Không ngồi xếp bằng, chắp hai tay trước ngực, nói: “Hiện tâm thần ngươi đang không yên, bần tăng sẽ niệm Tĩnh Tâm kinh giúp ngươi.”
Lục Hằng thấy vẻ mặt vị tăng nhân tuấn mỹ kia vô cùng bình tĩnh, trong lòng chợt có chút buồn bã, chẳng nhẽ hắn quả thật chỉ bảo vệ mình như một hậu bối thôi sao. Nhưng rồi sau đó Lục Hằng lại bác bỏ ý nghĩ này, bởi vì cậu phát hiện vành tai Thích Không thoáng đỏ hơn so với bình thường.
Lục Hằng nhếch khóe miệng, xem ra người này chẳng hề bình tĩnh như bề ngoài cho lắm.
Cấm địa yên tĩnh, không hề có tiếng động cũng chẳng có gió. Chỉ có ánh trăng xuyên qua những khe nứt trên vách đá chiếu xuống hàn đàm. Ánh trăng thanh lãnh, đầm nước buốt giá, bên trong là hai bóng người đang dây dưa với nhau, phần ấm áp này trông lại có chút thê lương.
“Tranh, đừng để bản năng chi phối ngươi” Thích Không chắp hai tay trước ngực, rũ mắt nhìn đầm nước, ngữ điệu không có một tia gợn sóng.
“Bản năng?” Lục Hằng vòng hai tay lên cổ Thích Không, môi của cậu nhẹ nhàng chuyển động bên vành tai hắn.
“Xà tộc thành niên sẽ phải trải qua thời kỳ động dục, hiện tại ngươi không biết mình đang làm gì đâu.” Cho dù đã đến mức này, sắc mặt Thích Không vẫn chẳng mảy may thay đổi.
“Đại yêu như ta sao có thể bị bản năng chi phối được. Bây giờ ta đang vô cùng tỉnh táo.” Lục Hằng vuốt hai má Thích Không, thấy hắn vẫn cứ bình tĩnh như vậy.
Thích Không cụp mắt, thấp giọng niệm kinh Phật.
“Tâm bất động, thân bất động?” Lục Hằng khẽ cười, âm thanh trầm thấp, khàn khàn “Thích Không, trong lòng ta luôn có ngươi.”
Dứt lời, Lục Hằng liền áp sát tới, dán lên đôi môi có phần lạnh lẽo của Thích Không.
Lòng bàn tay luôn đặt trước ngực hơi tách ra, rốt cuộc lòng dạ hắn cũng vẫn thấy rối bời.
Chợt có một nguồn sức mạnh đè sau ót Lục Hằng, khiến môi cậu càng dán chặt hơn. Tay phải của Thích Không chế trụ gáy, tay trái gắt gao nắm lấy eo cậu, không cho cậu lùi bước.
Vầng trăng trên bầu trời trốn dưới tầng mây, tuy không có gió nhưng nước trong hàn đàm vẫn gợn sóng lăn tăn, trong động quanh quẩn tiếng nước va vào vách đá.
Một đêm kiều diễm.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
40 chương
41 chương
873 chương