Cho tiểu Thục Lộc lui ra ngoài, Lục Hằng quay người trở lại nơi bế quan. Là yêu vương sống hơn vạn năm, cũng không để ý đến vật ngoại thân, chỗ bế quan của hắn chính là sơn động trên đỉnh núi. Bên trong có một chiếc giường hàn ngọc, ở bên ngoài liếc mắt một cái đã thấy được linh tuyền, bên cạnh là bàn và bốn chiếc ghế đều bằng đá.
Lục Hằng ngồi xuống bàn, tiện tay chạm vào, hạc giấy liền biến thành một con Hắc Vũ hạc, mỏ nhọn, biết nói tiếng người: “Ôi~ Tranh, cứu mạng, ta bị một yêu tộc không biết tên đánh lén nên bị trọng thương, hóa thành nguyên hình. May mắn có đệ tử của phái Thanh Tuyền cứu ta, mà bọn họ không có cách nào chữa trị cho yêu tộc, hiện tại chỉ có thể dùng trận địa trị liệu của môn phái tạm thời ổn định thương thế của ta. Mau tới mang ta trở về lãnh đại yêu tộc đi, người khác ta không thể tin tưởng được, ta chỉ muốn ngươi đến thôi.”
Nói xong, hạc giấy lại bắt đầu nhắc lại một lần nữa. Âm thanh của Bạch Lê lanh lảnh dịu dàng, nói tới nói lui giống như minh châu rơi trên ngọc bàn. Tốc độ còn rất nhanh, âm cuối giống như đang làm nũng,Lục Hằng nghe được chỉ cảm thấy huyệt thái dương ân ẩn đau. Cậu có chút chịu không nổi bèn đưa tay ra, hạc giấy trên không trung lập tức bốc cháy, rất nhanh đã biến thành một đống tro tàn.
Thực sự là phiền phức, Lục Hằng day day mi tâm. Trước mắt là một cái hố sâu khổng lồ thế mà bản thân lại nhất định phải quả quyết nhảy xuống, loại cảm giác này khiến Lục Hằng có chút không thoải mái. Nhưng những gì cậu có thể làm bây giờ cũng chỉ là để cho mình khi nhảy xuống không bị thương quá nặng mà thôi.
Lục Hằng quyết định đi lấy đạo cụ mấu chốt, đó chính là thánh khí yêu tộc. Từ xưa đến nay thánh khí đều thuộc về yêu vương, chỉ là sau khi Tranh trở thành yêu vương thì thánh khí này vẫn được cất giữ bên trong cấm địa. Bởi vì làm một yêu vương có thực lực cường đại nhất từ trước tới giờ nên Tranh cũng quá để ý loại vật ngoại thân này cho lắm. Điều cậu chú trọng từ trước đến giờ đều là tu luyện thân thể của chính mình, khi chiến đấu phần lớn đều trực tiếp lựa chọn sử dụng cơ thể mạnh mẽ của yêu tộc, pháp khí duy nhất chính là một cây roi được làm từ đống da rắn sau khi lột được tích góp trong nhiều năm.
Cấm địa của yêu tộc nằm trong núi Chiêu Dao, kỳ thực đây là một mảnh đất chôn xương, hài cốt của những đại yêu đã chết đều được cất tại nơi này. Khi đã tu luyện thành đại yêu yêu tộc, toàn thân đều trở thành vật báu, cho dù là một tấm vảy, một cái lông chim nếu lưu lạc đến nhân tộc, đều sẽ gây nên một phen tranh đấu tinh phong huyết vũ. Bởi vậy, mảnh đất chôn xương này từ trước đến giờ đều là do yêu vương có thực lực mạnh mẽ nhất bảo vệ, cũng chỉ có yêu vương mới có thể an toàn tiến vào mà không bị cấm chế ở trong đó công kích.
Vốn dĩ trong thế giới nguyên bản, Tranh đã đưa cho Bạch Lê pháp y để khoác lên người rồi để nàng tiến vào bên trong lấy được thánh khí. Bộ pháp y kia chính là dùng da rắn đã lột xuống luyện chế mà thành, mang trên mình khí tức của Tranh, hơn nữa Tranh còn đưa cho nàng dấu ấn yêu vương để bảo toàn tính mạng, lúc này mới để cho Bạch Lê yếu ớt thuận lợi ra vào cấm địa.
Lục Hằng lắc đầu, quả đúng là câu chuyện Bác nông dân và con rắn (*). Carlo trong thế giới trước cũng là kiểu người nhiệt tình + ngu dốt = phá hoại như thế này.
(* Bác nông dân và con rắn là một câu chuyện ngụ ngôn của La Fontaine. Có ý nghĩa là đừng bao giờ thương hại những kẻ vô ơn)
【Này, đứa con số mệnh nào cũng vi diệu vầy sao? 】 Lục Hằng không nhịn được mà hỏi tiểu trợ lý.
【Đứa con số mệnh có vận khí ngút trời, rất dễ ảnh hưởng đến người bên cạnh, đụng phải cường giả có số mệnh không tồi tương tự, chắc chắn sẽ có một bên phải chịu tổn thương. Gặp nhiều cậu sẽ biết.】
【Rõ ràng phía trước đã đào sẵn một cái hố thật lớn, tôi còn phải thể hiện là mình đang làm việc nghĩa không thể chùn chân mà nhảy xuống, thật muốn thắp cho bản thân một ngọn nến, bất quá nghĩ đến người ủy thác, tôi đột nhiên lại sinh ra một loại cảm giác sứ mệnh】Lục Hằng âm thầm siết chặt nắm tay.
【Cố gắng lên người anh em thiện lành, tôi là vì tiền đồ được thăng cấp nên mới buộc định vào người cậu, xin cậu nhất định phải tiếp tục giữ vững lòng nhiệt huyết của mình đó.】Tiểu trợ lý dừng lại một chút【Đương nhiên là không đi phá CP thì càng tốt hơn. Lần trước nhận được kết quả như vậy, tâm lý của tôi hiện tại hoàn toàn lộn tùng phèo hết cả lên rồi đây.】
【Yên tâm, lần này tôi nhất định không quấy nhiễu chuyện gì có liên quan đến tuyến tình cảm, cũng không bao giờ tin tưởng cái gì gọi là tuyến tình cảm của đứa con số mệnh sẽ không bao giờ thay đổi nữa… 】 Nhiệm vụ đầu tiên đã hỏng bét, khiến cho Lục Hằng – người trước giờ đều đặt ra tiêu chuẩn cao cho bản thân cảm thấy cực kì không vui.
Vừa đi vừa trò chuyện với tiểu trợ lý, chẳng mấy chốc cấm địa yêu tộc đã ở trước mắt. Lục Hằng nhẹ nhàng vung ống tay áo rộng lớn lên, cửa đá dày nặng chậm rãi mở ra hai phía. Tuân theo truyền thống trước sau như một của yêu tộc, đập vào mắt là sơn động vô cùng hùng vĩ. Cạnh cửa là một con chim đại bàng to lớn, lông chim màu đen còn thâm trầm hơn cả bóng đen, trên đỉnh đầu lại có lớp lông lộng lẫy giống như hoàng kim, cái mỏ đen nhánh hiện ra ánh sáng băng lãnh, nhìn kỹ còn có thể thấy một tia sáng đỏ rực rỡ đang lưu chuyển. Nếu như không phải hai mắt nó không hề chuyển động và cơ thể không có nhịp thở thì ai nhìn thấy cũng sẽ cho rằng đây là một đại yêu còn sống.
Bên trong hang núi toàn bộ đều là hài cốt của đại yêu có khí thế kinh người như thế này, Lục Hằng cũng là đại yêu nên không bị áp lực quá lớn, thậm chí mơ hồ có một loại cảm giác thân thiết, có lẽ bởi vì có tồn tại các đại yêu tu hành chính đạo cảm ngộ được quy luật của trời đất.
Thánh khí yêu tộc được cất giữ ở nơi sâu nhất trong tế đàn, Lục Hằng chích ra một giọt máu tươi, giọt máu ẩn chứa sức mạnh to lớn và thuần khiết rất nhanh đã được thần khí thừa nhận. Thánh khí liền hóa thành một đạo ánh sáng, như chim non lạc mẹ mà bay vào lòng bàn tay của Lục Hằng.
Lục Hằng cẩn thận ngắm nghía thánh khí, tâm tình có chút phức tạp. Thánh khí yêu tộc danh chấn thiên hạ thế mà lại là một dúm mềm oặt giống hệt cục thạch, cho dù nó có tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ thì cũng không thể thay đổi được việc nó là một cục thạch cả.
Lục Hằng không khỏi nghĩ tới, chắc là Tranh rất chán ghét vẻ ngoài này của nó nên mới luôn đem thánh khí đặt ở cấm địa không cho nhận chủ. Cảm nhận được chủ nhân đang chê bai mình, thánh khí nhẹ nhàng run rẩy vài cái, chậm rãi biến thành một chiếc khuyên tai, sau đó liền tự động làm tổ trên tai Lục Hằng.
Thánh khí Tùy Tâm giống hệt với tên, tùy thời chọn chủ, dựa theo tâm ý của chủ nhân xác định được khả năng của nó. Trong thế giới nguyên bản thánh khí đã nhận Bạch Lê làm chủ, lúc đó Bạch Lê chỉ muốn phá hủy Khóa Yêu Trận cứu Tranh ra ngoài, vậy nên khả năng của thần khí chính là hủy diệt. Tỉ mỉ sửa lại một chút sự phát triển về sau, trong lòng Lục Hằng khẽ động, xác định khả năng của Tùy Tâm.
Đối với năng lực của Tùy Tâm, Lục Hằng rất là thoả mãn, chỉ còn một việc. Lục Hằng hóa ra một chiếc thủy kính lơ lửng giữa không trung.
Quả nhiên.
Người trong thủy kính có dung nhan diễm lệ không gì sánh bằng. Hơn nữa bên tai trái trắng nõn tinh xảo lại luẩn quẩn một chiếc khuyên tai màu hắc kim, đan xen chiếu rọi xuống khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Dãy núi Phù Ngọc là cái địa phương vô cùng thần kì, bên dưới có một linh mạch kích thước không nhỏ, cho nên linh khí nơi đây vô cùng dồi dào. Đối với loại linh mạch có độ lớn như thế này thì đều được một đại môn phái trấn thủ. Nhưng dãy núi Phù Ngọc lại không vậy, bên trong có năm môn phái trung đẳng, từng phái chia đất ra mà trị, đồng thời vì tài nguyên tu luyện tại đây mà không ngừng xung đột. Thực chất từ mấy nghìn năm trước họ là đồng môn, hơn nữa lúc đó có một số môn phái đứng đầu nhân tộc lại không cách nào khảo trứng nguyên nhân chia thành năm môn phái kia của họ.
Phái Thanh Tuyền chính là một trong năm môn phái này, bất quá phái Thanh Tuyền từ trước đến giờ đều tự cho mình là chính phái, một lòng muốn đem bốn môn phái còn lại hợp thành một. Dã tâm này của phái Thanh Tuyền cũng không phải là không có căn cứ. Tại nơi mà phái Thanh Tuyền trấn thủ, mấy nghìn năm trước được truyền thừa Khóa Yêu Trận uy lực cực đại. Nghe đâu thời điểm Khóa Yêu Trận hoàn chỉnh thì có thể thoải mái nhốt cả một đại yêu quái. Cho đến ngày nay, không có trận pháp bảo vệ nào mạnh bằng Khóa Yêu Trận, tuy rằng không còn uy lực đỉnh cao nữa nhưng nếu có thời cơ thì vẫn có thể nhốt một đại yêu quái.
Mà cơ hội này, hiện tại đã tới trước mặt chưởng môn phái Thanh Tuyền – Thanh Không Tử.
“Tiền bối Thanh Không Tử, ta đã truyền tin cho Tranh. Lúc đó, ngài thật sự có cách làm cho hắn nói ra chân tướng trong cái chết của phụ mẫu ta sao?” Thiếu nữ vừa lên tiếng mặc một bộ bạch y, khuôn mặt tròn, đôi mắt cũng tròn xoe, ướt nhẹp như là ấu thú mới sinh, thoạt nhìn có mười phần ngây thơ đáng yêu.
“Yên tâm, chỉ cần chúng ta bao vây được hắn, chỗ này của ta có một cái pháp khí, có thể khiến đương sự nhớ ra một phần sự thật.” Thanh Không Tử cười đến là hiền lành.
“Nhưng mà ngài đã đáp ứng ta rồi, không được làm tổn thương Tranh.” Bạch Lê cắn môi một cái.
“Nếu như hắn không liên quan đến cái chết của phụ mẫu ngươi thì đương nhiên ta sẽ không động đến người vô tội. Còn nếu hắn chính là kẻ đầu sỏ thì thân là bằng hữu của lệnh tôn, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua người đã hãm hại bằng hữu của ta” Thanh Không Tử có tướng mạo ưa nhìn, khi nói chuyện cũng ra vẻ đạo mạo.
“Ta vẫn không cảm thấy Tranh sẽ là kẻ thù giết phụ thân ta. Hắn đối xử với ta rất tốt” Bạch Lê hơi do dự, chỉ là Thanh Không Tử giao cho nàng phong huyết thư kia, cùng với bút tích trong bức thư tay mà phụ thân để lại cho nàng quả thật giống nhau như đúc.
“Tiểu Lê, ngươi cũng không thể nhận giặc làm cha được! Năm đó trên người lệnh tôn mang đầy báu vật, bị người đi đường đuổi giết, cuối cùng không biết báu vật đã bị lạc đi đâu. Ta nhận được huyết thư của lệnh tôn gửi đến, tìm hiểu trên dưới một phen thì lại hay tin tức phụ mẫu ngươi đã bỏ mạng.” Thanh Không Tử dừng một chút “Chắc là yêu vương kia nghĩ có thể biết được vị trí của báu vật từ trên người ngươi”
“Nhưng ta không biết báu vật gì hết…” Trong lòng Bạch Lê lại bắt đầu lung lay, nàng vẫn cảm thấy Tranh đối xử với nàng tốt đến khó hiểu. Là một yêu vương quyền cao chức trọng, thực lực tuyệt đối, sao lại để mắt tới một con thỏ yêu tầm thường như nàng được, điều này vẫn luôn khiến Bạch Lê vô cùng bất an.
“Sự thật thế nào thì chờ hắn đến là sẽ biết. Ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, yên tâm” Thanh Không Tử sờ đầu Bạch Lê.
“Chưởng môn, đại sự không xong rồi!” Ngoài điện vang lên âm thanh của một đệ tử.
“Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?” Thanh Không Tử hỏi, đồng thời ra hiệu cho Bạch Lê trốn vào gian phòng phía sau.
Đệ tử kia rất nhanh đã đi vào bên trong, vội vã hành lễ: “Chưởng môn, có một yêu tộc ở bên ngoài, hắn nói mình tới đón tộc nhân của hắn. Thực lực của yêu tộc vô cùng cao cường, Hộ Sơn trận căn bản không thể ngăn cản được hắn!”
“Yêu tộc kia có tướng mạo thế nào?” Thanh Không Tử đoán rằng yêu vương đã tới.
Trên mặt vị đệ tử lộ ra thần sắc hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần: “Tóc dài, da trắng, hắn liếc mắt nhìn để tự một cái, đệ tử liền cảm thấy hồn phách giống như vừa bị hút ra ngoài. Yêu tộc kia nhất định là đã luyện qua Nhiếp Hồn thuật!”
“Ngươi lui xuống trước đi.” Thanh Không Tử để đệ tử rời khỏi.
Thấy vậy Bạch Lê liền bước ra: “Hẳn là Tranh đã đến.”
“Theo kế hoạch mà làm.” Thanh Không Tử gật đầu với nàng.
Bạch Lê siết chặt bức huyết thư trong lòng bàn tay, nghĩ có thể nhờ động tác này mà tiếp cho mình chút dũng khí.
Không sao, ta chỉ là muốn biết được chân tướng chuyện năm đó. Là một nữ tử, sao có thể chẳng quan tâm đến sự thật về cái chết của phụ mẫu được? Nếu như không phải Tranh, ta sẽ chân thành nói lời xin lỗi với hắn, Tranh hẳn là sẽ không trách ta. Nếu đúng là Tranh làm, thì…
Bạch Lê không dám nghĩ tiếp nữa, nàng chỉ có thể dùng sức lắc đầu, đem những thấp thỏm, bất an trong lòng tạm thời ném ra sau đầu.
Việc đã đến nước này thì đi bước nào lo bước nấy vậy.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
21 chương
122 chương
46 chương
9 chương