Làm Sủng Phi Như Thế Nào
Chương 96
A Uyển kinh ngạc, thực sự không nghĩ đến nữ tử ngã dưới đất lại là Nhu tiểu nghi, nhíu nhíu mày, đang muốn đến đó xem sao thì Lâm chiêu nghi đã hoàn hồn, việc này xảy ra ở cửa Diễn Khánh cung, nếu như Hoàng thượng và Hoàng hậu hỏi tội, mình cũng không thoát khỏi liên quan, huống hồ hôm nay lại là ngày lành của con trai mình, lại có người đến làm chuyện xấu, Lâm chiêu nghi rất tức giận, bước nhanh qua khỏi A Uyển.
“Tránh ra.” Lâm chiêu nghi rẽ nhóm phi tần đi vào, thấy Nhu tiểu nghi ngã trên mặt đất đang ôm bụng không dậy nổi, dưới thân váy hồng nhạt có vết máu, mà cánh tay, cổ, trên mặt cũng bị cào nhiều đường.
“Người đâu, mau đưa Nhu tiểu nghi vào trong điện, mau truyền thái y đến.” Lâm chiêu nghi phân phó đâu vào đó, sau đó lại bảo đại cung nữ vội vàng bẩm báo chuyện này cho Hoàng hậu.
Nhu tiểu nghi được đưa đi, mấy phi tần phân vị thấp bên cạnh nhìn thấy vết máu, xì xào bàn tán, “Có khi nào Nhu tiểu nghi té nên sẩy thai không…”
“Xem ra có lẽ là vậy rồi.”
Thấy các nàng càng nói càng lợi hại, Lâm chiêu nghi sắc mặt bất ngờ, “Thái y còn chưa kết luận, các ngươi bàn tán cái gì! Mới vừa rồi khi Nhu tiểu nghi gặp chuyện sao lại không thấy các ngươi phản ứng nhanh như vậy, huyên thuyên nhiều chuyện thì lại rất nhanh nhỉ!”
Nói như vậy liền làm cho bọn Phương quý nhân đỏ mặt một phen.
A Uyển bên cạnh cũng không lên tiếng, thầm nghĩ mấy vị này có muốn xì xào bàn tán mà cũng không biết điều chỉnh âm lượng, rõ ràng họa đều từ mồm mà ra không phải sao? Lâm chiêu nghi tức giận răng dạy như vậy kỳ thực trong lòng cũng lo lắng, nếu Nhu tiểu nghi gặp chuyện ở cung của mình dẫn đến đẻ non, mà hôm nay lại là sinh nhật đại hoàng tử, hai chuyện này cùng xảy ra không tránh được bị người khác nói ra nói vào.
Mà nhìn mấy vết cào trên mặt Nhu tiểu nghi, mặt dù không đẻ non, thì cũng không tránh khỏi trên mặt có sẹo, sao những chuyện thế này lại xảy ra vào hôm nay chứ! Nhưng lại còn xảy ra ở trước cửa cung! Chỉ một điểm này, Lâm chiêu nghi căm tức bịt miệng Tả tiệp dư, hận không thể bầm thây vạn đoạn nàng ta.
Người dù sao cũng là bị vậy trước cửa cung, mọi người cứ đứng ở đây cũng không được, A Uyển nhắc nhở Lâm chiêu nghi, “Chúng ta vào trong chờ Hoàng hậu nương nương đến thôi, việc này Hoàng hậu nương nương tất nhiên sẽ đòi lại công bằng cho Nhu tiểu nghi, các muội muội cũng khoan hãy đi, đợi Hoàng hậu nương nương đến, còn cần các muội muội kể lại tình huống lúc nãy rõ ràng với Hoàng hậu nương nương.”
A Uyển nói câu này, còn liếc nhìn mấy người Phương quý nhân một cái.
Lâm chiêu nghi nghe xong lời này của A Uyển, bình tĩnh lại, gật đầu với A Uyển, “Muội muội nói đúng.” Sau đó Lâm chiêu nghi ra lệnh cho cung nhân đưa Tả tiệp dư đi.
Hoàng hâu đi được không xa thì nghe được cung nhân Diễn Khánh cung bẩm báo, vội vàng ngồi kiệu trở lại Diễn Khánh cung.
Ngồi trên chủ vị, Hoàng hậu nghiêm mặt, “Này, đã xảy ra chuyện gì?” không đợi mọi người thỉnh an, đã lớn tiếng hỏi, mấy tháng nay trong cung rất loạn, sự việc cứ nối tiếp nhau mà đến, nếu mình không xử lý cho tốt, làm sao còn có uy tín để quản lý hậu cung?
Lâm chiêu nghi thân là người đứng đầu Diễn Khánh cung, tất nhiên là do nàng trả lời, “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, sau khi sinh nhật đại hoàng tử kết thúc, tần thiếp tiễn tân khách trong điện thì bên ngoài xảy ra chuyện này, quá trình xảy ra như thế nào tần thiếp không biết, để Phương quý nhân tiếp lời với nương nương vậy.”
Phương quý nhân bị gọi tên, lập tức thận trọng kể lại mọi chuyện với Hoàng hậu nương nương, thì ra là mấy phi tần các nàng ở gần nhau, sau khi tham gia sinh nhật đại hoàng tử xong thì hẹn nhau cùng hồi cung, không nghĩ đến vừa bước ra cửa cung, Tả tiệp dư chạy đến, điên cuồng cào cấu Nhu tiểu nghi, Nhu tiểu nghi không tránh được, mà sức lực cũng không bằng Tả tiệp dư, nên bị Tả tiệp dư xô ngã, cào thêm một trận, một lúc lâu sau Tả tiệp dư mới bị cung nhân chế ngự, ngăn chặn hành vi điên cuồng của nàng lại, sau đó thì lại thấy hạ thân Nhu tiểu nghi có máu.
Hoàng hậu nghe xong mày càng cau chặt hơn, cũng không nhìn tới Phương quý nhân đang quỳ, quay sang hỏi Lâm chiêu nghi, “Nhu tiểu nghi đang ở đâu?”
“Tần thiếp đã cho cung nhân đưa vào trong điện rồi, hiện tại thái y đang khám và chữa bệnh, sẽ có kết quả nhanh thôi.” Hoàng hậu nghe vậy thần sắc mới tốt lên một chút, chí ít vẫn còn có người được việc, nghĩ đến có thể Nhu tiểu nghi đẻ non, Hoàng hậu lại day day thái dương, không sai, nàng rất thích nhìn các phi tần tranh đấu với nhau để chính mình ngồi yên ‘ngư ông đắc lợi’, nhưng không phải mỗi lần hồi báo đều gây cho nàng một đống việc như vậy để giải quyết!
Xoa xoa thái dương, nếu chuyện này không giải quyết ổn thỏa, lại loạn xuống dưới thì không cần đến lúc mẫu tộc thất thế mà Hoàng hậu là nàng cũng sẽ tự thoái vị thôi.
Chỉ chốc lát sau thái y đã đến bẩm báo, Nhu tiểu nghi không có đẻ non, chỉ là trùng hợp đến kì kinh nguyệt mà thôi, nhưng mà những vết cào trên mặt và tay rất sâu, nhất định sẽ để lại sẹo. Mặc dù trong cung có tuyết phu tiêu vết cao nhưng vẫn sẽ còn sẹo, dung mạo không thể khôi phục như trước được.
Biết được Nhu tiểu nghi không có đẻ non, Lâm chiêu nghi cùng Hoàng hậu đều thở dài một hơi, A Uyển lại mở miệng, “Hoàng hậu nương nương, tần thiếp cho rằng việc này không đơn giản như vậy, Tả tiệp dư bệnh điên đã bị nhốt lại trong cung, còn có cung nhân trông giữ trước cửa, sao hôm nay lại dễ dàng tránh được cung nhân mà đến Diễn Khánh cung? Hoàng hậu nương nương, nếu Tả tiệp dư đến sớm một chút, chuyện hôm nay sẽ không đơn giản như vậy nữa.”
A Uyển ngôn tẫn vu thử*, “Không có đơn giản như vậy” trong lời nói hậu quả thế nào thì mặc cho các phi tần ở đây tự do phát huy trí tưởng tượng đi.
*ngôn tẫn vu thử: lời nên nói đã nói, không còn gì để nói
Hoàng hậu nhìn thoáng qua không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên A Uyển lên tiếng, từ đầu đến cuối Uyển chiêu nghi đều không nói lời nào, nhưng vừa mở miệng đã nói vào trọng tâm, mà A Uyển nói rất đúng, nếu Tả tiệp dư đến sớm một chút, chuyện đã xảy ra sẽ không thể vãn hồi được, truyền ra ngoài mặt mũi của hoàng gia sẽ mất sạch, tội danh quản lý hậu cung không tốt cũng sẽ không tránh được.
Cho dù những hậu quả nêu trên không có xảy ra, nhưng nghĩ đến việc này, sắc mặt của Hoàng hậu đã trầm xuống, việc này không cần biết thế nào cũng phải điều tra rõ, Tả tiệp dư gây chuyện như vậy sẽ truyền đến tai thái hậu và Hoàng thượng, nên Hoàng hậu phải điều tra cho tốt, nhất định phải tìm cho ra kẻ độc ác đứng sau màn này, nhưng tra tới tra lui, những người có liên quan đến Tả tiệp dư không chết thì cũng bị thương, đại cung nữ bên cạnh Tả tiệp dư đã gặp chuyện, đến lúc phát hiện thì đã mất máu quá nhiều mà chết trong cung, Tả tiệp dư thừa dịp thái giám trông coi thay ca, dùng ghế đánh ngất thái giám rồi chạy đến, mà Tả tiệp dư bây giờ đã hoàn toàn điên rồi, hồ ngôn loạn ngữ trong miệng nói ra không rõ ràng cũng khoogn thể hỏi được gì, quả nhiên là chết không đối chứng mà.
Cuối cùng, cũng chỉ có thể cách chức Tả tiệp dư làm thứ dân, ban thưởng một chén cưu tửu để nàng đi, mấy vị phi tần phân vị thấp đều bị phạt bổng lộc cảnh cáo, Nhu tiểu nghi thì vô duyên vô cớ bị liên luyện, Hoàng hậu thương tiếc, hạ chỉ tấn vị cho nàng làm Nhu dung hoa, thế nhưng có lợi ích gì chứ? Dù sao thì mặt cũng đã bị hủy, Nhu tiểu nghi muốn hầu hạ Hoàng thượng nữa cũng không thể, xem ra chỉ có thể ở lại trong cung cả đời.
Khôn Ninh cung.
Hoàng hậu thần sắc không tin được ngồi trên tú tháp, đại cung nữ Nguyệt Đường quỳ trên đệm đấm chân cho Hoàng hậu, còn Liên Nguyệt đứng một bên, chờ Hoàng hậu phân phó.
“Chổ Tả tiệp dư xảy ra chuyện gì?”
Tả tiệp dư bị giam trong cung cũng không có điên, điểm này Hoàng hậu biết rõ, nhưng Hoàng hậu muôn biến nàng ta thành một con cờ tốt để dùng, nên mỗi ngày đề bỏ thuốc làm cho thần trí mơ hồ vào trà và đồ ăn của Tả tiệp dư, vốn dĩ muốn chờ đến lúc Tả tiệp dư thật sư điên sẽ dùng đến, không nghĩ đến hôm nay lại xảy ra chuyện này làm Hoàng hậu không ngờ đến.
Liên Nguyệt cuối đầu, “Nương nương, có lẽ là Đào không khống chế được liều lượng thuốc, đã cho quá liều.”
Đào là cung nữ mà Hoàng hậu an bài bên người Tả tiệp dư, nhưng giờ đã không còn nữa, nàng cũng là cung nữ bị Tả tiệp dư đánh chết trong cung.
Con cờ Tả tiệp dư này vốn muốn dùng để đối phó Uyển chiêu nghi, từ lúc thần trí Tả tiệp dư mơ hồ, Đào đã phụng mệnh ở bên cạnh Tả tiệp dư mỗi ngày nhắc đến A Uyển, vốn dĩ Tả tiệp dư không hận A Uyển, nhưng trải qua thời gian dài bị tẩy não như vậy, ngày sau khi Tả tiệp dư gây sự dù không thể giết chêt A Uyển thì cũng có thể bị người điên dọa cho sợ hãi một phen.
Chỉ là Hoàng hậu vạn lần không ngờ rằng, Tả tiệp dư lúc đó chạy đến Diễn Khánh cung của Lâm chiêu nghi, Hoàng hậu tất nhiên không biết ân oán giữ Tả tiệp dư và Lâm chiêu nghi, chỉ nghĩ là cung điện của hai người cách nhau không xa, Tả tiệp dư chỉ trùng hợp đi ngang mà thôi.
Mà dọc theo đường đi cung nữ thái giám đụng phải Tả tiệp dư đều bị đánh, ai dám ngăn cản nàng? Về phần Nhu tiểu nghi, chính là hoàn toàn ngoài ý muôn, Tả tiệp dư bị tẩy não trong thời gian dài như vậy, trong lòng đã hận Uyển chiêu nghi thấu xương, mà Nhu tiểu nghi lại thích học theo điệu bộ của A Uyển, Tả tiệp dư đầu óc không tỉnh táo nên nhìn nhầm, tai bay vạ gió thế này cũng chỉ có thể nói là tự làm tự chịu thôi, bằng không vì sao Tả tiệp dư lại không động thủ với người khác mà lại nhắm vào nàng?
Hoàng hậu suy nghĩ vẫn có chút tiếc nuối, Tả tiệp dư này sức chiến đấu thật là mạnh, uổng phí một con cờ như thế đúng là đáng tiếc, nếu hôm nay Tả tiệp dư đụng phải Uyển chiêu nghi thì… Aizzz đáng tiếc a/
“Đưa tiễn người nhà của Đào đi, đừng lưu lại nhược điểm.” Nhàn nhạt phân phó một câu, Hoàng hậu nhìn móng tay sơn đỏ, trong lòng lại thấy đáng tiếc.
Mấy buổi thỉnh an sau đó thì A Uyển luôn cảm thấy Hoàng hậu thường quan sát mình bằng ánh mắt có chút tiếc hận là thế nào đây? Trong lòng lại phòng bị Hoàng hậu gấp đôi.
Tất nhiên A Uyển không biết, chính mình lúc trước vì yêu thích đại hoàng tử mà ở lại trong điện lâu một chút, lại là cơ duyên xảo hợp tránh được một kiếp.
***
Hoàng thượng phát hiện gần đây thái độ của A Uyển đối với mình lúc lạnh lúc nóng, mà lúc lạnh lúc nóng này lại còn rất có quy luật, nếu mình đến chỗ phi tần khác, vật nhỏ nhất định giận dỗi không muốn nhìn mặt mình, nếu mình không đến chỗ phi tần khác, vật nhỏ sẽ vui vẻ với mình, đối với mình cũng không phải giống như khúc gỗ hay là lạnh mặt.
Ban đêm , sau khi giằng co một trận, Hoàng thượng ôm A Uyển, “Nàng lại nháo cái gì vậy?”
“Người ta đâu có cáu kỉnh đâu? Chỉ là đang ghen mà thôi.” A Uyển thừa nhận thật thoải mái, cũng không thể phủ nhận, ngày ấy ở Diễn Khánh cung thấy Nhu tiểu nghi hư hư thực thực sảy thai thì trong lòng A Uyển rất khó chịu một câu cũng không muốn nói, Nhu tiểu nghi cùng mình vốn không hợp nhau, lại kệch cỡm như vậy bắt chước mình ở mọi nơi, như vậy mà Hoàng thượng còn sủng hạnh nàng ta, để cho nàng ta có thai làm cho A Uyển không thể chấp nhận được.
Sau đó nghe thấy Nhu tiểu nghi không có thai thì trong lòng A Uyển lại nhẹ nhõm rất nhiều, mà Hoàng thượng đã nói với mình không thích Nhu tiểu nghi bắt chước bừa như vậy, sau đó lại không hề chạm vào nàng ta, nên Nhu tiểu nghi tuyệt đối không thể có thai.
Chỉ là nghĩ đến mình vẫn chưa hoàn toàn đánh bại Hoàng thượng, nữ nhân hậu cung thỉnh thoảng vẫn truyền đến tin tức có thai, phi tần có thai sẽ cùng Hoàng thượng lên giường, mặc dù là trong đầu A Uyển đã cố gắng thích ứng với chuyện này, nhưng nghe đến phi tần có thai hoàng tự, A Uyển vẫn cực kỳ không thoải mái.
“Nàng nha, thế nào lại thích ầm ĩ như vậy?” Hoàng thượng không biết tâm tư nữ nhân, chỉ nghĩ là A Uyển đang cáu kỉnh mà thôi.
Không nghĩ đến người trong lòng lại thẳng thắng nói, “Bởi vì ta yêu thích Hoàng thượng a, yêu thích đến nỗi muốn độc chiếm Hoàng thượng, không muốn nữ nhân khác đến gần chút nào, thế nhưng lại có phi tần khác sinh con cho Hoàng thượng, Hoàng thượng gặp các nàng tuy rằng trong lòng ta không vui nhưng không thể nói bởi vì Hoàng thượng có trách nhiệm với các nàng, thể nhưng nữ nhân khác ta một chút cũng không muốn nhẫn, nghĩ đến các nàng cùng Hoàng thượng trên giường, sẽ sinh con cho Hoàng thượng ta lại không vui, nói bụng dạ ta hẹp hòi cũng tốt, ghen tị cũng được, nếu Hoàng thượng cũng thích ta như ta thích người, vì sao còn muốn ở cùng nữ nhân khác chứ?”
Truyện khác cùng thể loại
520 chương
92 chương
93 chương
149 chương
12 chương
170 chương