Làm Sủng Phi Như Thế Nào
Chương 120
Xử lý sự vụ lục cung không phải là chuyện dễ dàng, mà lại cùng nhau giải quyết thì sẽ có bất đồng rất lớn, nếu chỉ là xử lý cung vị thì cũng thôi đi, nhưng trong cung cử hành các loại yến hội và ngày lễ, tế tự các loại, mới là rườm rà, mặc dù là đã từng tham gia nhiều lần trước đó, nhưng vấn đề là phải căn cứ vào tình hình hiện tại để có điều chỉnh thích hợp nhất, mà còn phải sắp xếp cho các thành biên hoàng thất trong cung yến, những chuyện thế này thật sự làm cho người không có kinh nghiệm như A Uyển đau đầu.
Mà Hoàng thượng nhìn thấy dáng vẻ khổ sở đó của A Uyển cũng không có ý tứ đưa tay viện trợ, A Uyển cũng không thấy giận, trong lòng cũng biết không thể chuyện gì cũng dựa vào Hoàng thượng, đành tự mình tìm ghi chép của những lần trước, chuyện lớn thì thỉnh giáo thái hậu nương nương, chuyện nhỏ thì tìm một vài quản sự lớn tuổi trong cung để hỏi, tuy rằng cách này có hơi mất thời gian, nhưng cũng vì vậy, A Uyển mới có thể tìm hiểu kỹ hơn và hiểu rõ hơn cách xử lý những chuyện trong cung.
Tiếp tục như thế, cũng chỉ là trước lạ sau quen, trước đây lúc chọn lễ vật cũng tránh không được có chút sai sót, nhưng A Uyển đã có thể học một biết mười, tiếp thu giáo huấn, cũng dần tốt hơn, hiện nay xử lý chuyện lớn nhỏ trong lục cung cũng có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Chỉ là mấy ngày trước A Uyển nhận được ý chỉ của Hoàng thượng, năm mới sắp đén, mệnh phụ trong triều đình muốn tiến cung, hiện tại hậu cung vô chủ, cho nên các mệnh phụ đó đành phải thỉnh an thái hậu, mà thái hậu khi trời vào đông thân thể sẽ không tốt, cho nên Hoàng thượng hạ chỉ muốn A Uyển gặp những người này.
Hoàng thượng ra ý chỉ đó người ngoài nhìn vào đều hiểu, chính là bước đệm để A Uyển leo lên hậu vị, cho nên biết là không hợp quy cũ, nhưng các mệnh phụ cũng không phải không biết đạo lý, chỉ là vài kẻ tự xưng là danh môn phu nhân trong lòng vẫn ít nhiều khinh thường Quý phi nương nương, dù sao các nàng cũng nhìn ra, vị Quý phi nương nương này ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp cùng với hạ sinh long phượng thai thì thực sự không có gì đáng để ca tụng cả.
Đối với việc A Uyển rất có khả năng leo lên hậu vị, trong lòng các nàng cũng không vui, dù sao không ít người cũng có con gái vừa tuổi, vẫn đang chờ đợt tuyển tú đầu xuân này sẽ đưa vào hậu cung.
Ngày mùng một, A Uyển đã chuẩn bị xong từ sớm, một thân cung trang Quý phi đẹp đẽ quý giá từ đầu đến chân không cần phải nói, A Uyển càng như miếng ngọc phỉ thúy xanh biếc, đích thị là tràn đầy khí thái dáng vẻ của một Quý phi.
Hành trình ngày hôm nay của A Uyển ngoại trừ gặp mặt các mệnh phụ, buổi tối còn cùng Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần trong cung, hôm nay không được nhìn đến Tâm Tâm Niệm Niệm, may mà lúc Hoàng thượng muốn được thoải mái ôn tập với A Uyển đã nghĩ ra được biện pháp ứng phó, lấy đồ vật A Uyển hay dùng đắp cho cục cưng, có mùi vị quen thuộc của mẫu thân, cục cưng cứ an tâm mà ngủ.
Đêm 30 hôm qua tuyết vẫn còn rơi nhiều, cho đến trước khi A Uyển ra ngoài cũng không ngừng, cho nên A Uyển phân phó cung nhân liên tục giữ lửa trong lò sưởi, không thể để cho tiểu chủ tử bị lạnh, dù sao hôm nay A Uyển cũng đặc biệt để Bạch Lộ ở lại trong cung, chắc là sẽ không có chuyện gì.
Những người tiếp xúc với A Uyển hôm nay đều là những mệnh phụ rất có thân phận, đều là những lão nhân dày dặn kinh nghiệm, trong lòng nghĩ gì cũng không biểu lộ ra mặt, cũng có những người còn có ý đồ riêng, mang theo nữ nhi vào cung, tìm mọi cách nịnh nọt A Uyển.
Bất quá nhìn thấy vị Quý phi này tuy là tuổi còn trẻ, nhưng toàn thân phục trang lại có thể nói là quý khí bức người, hiện tại Uyển quý phi đã là người làm mẹ rồi, trên mặt cũng không còn vẻ non nót, dung mạo lại càng xinh đẹp rạng rỡ, nhắc đến dung mạo xinh đẹp như vậy nhưng ăn mặc trang phục kiểu này cũng có vẻ hơi lỗ mãng.
Nhưng vị Uyển quý phi này lại không phải như vậy, ngôn hành cử chỉ vừa đúng, một cái nhăn mày hay một tiếng cười cũng mang theo quý khí, dáng vẻ đoan trang nhưng lại không lấn át sự xinh đẹp, không ngờ lại xuất chúng như vậy, các mệnh phụ thấy vậy thì không còn ý nghĩ cố tình sinh sự khinh thường nữa, nhất cử nhất động của vị Uyển quý phi trước mặt này, đều làm cho người khác cảm thấy Quý phi chính là bộ dáng như thế.
Cung yến buổi chiều kết thúc thì cũng đã đến tận giờ hợi, A Uyển đã thấy nhớ hai cục cưng, nỗi nhớ cứ thế mà dâng trào, mà Hoàng thượng ngồi bên cạnh bị một A Uyển toàn thân trang phục xinh đẹp như vậy làm mất hồn, trong lúc cung yến diễn ra, không ít người nhìn thấy Hoàng thượng không thể rời mắt khỏi vị Uyển quý phi này.
Không nhìn thấy nhớ nhung của A Uyển, Hoàng thượng kéo tay A Uyển chậm rãi dạo trên đường, thầy trò Lý Đắc Nhàn cùng mấy cung nhân cũng đi sau một đoạn xa, không đến gần quấy rầy hai vị chủ tử.
Tuyết vừa ngừng rơi, cung nhân có nhanh nhẹn đến mấy thì cũng không thể so với tốc độ của tuyết rơi, lúc này trên đường vẫn còn đọng lại tuyết chưa kịp quét, A Uyển cùng Hoàng thượng chậm rãi bước từng bước, dấu chân in thành hàng dài trên mặt tuyết.
Hôm nay A Uyển mặc cung trang của Quý phi, trên cổ quấn khăn choàng lông hỏa hồ ly mà lần trước Hoàng thượng săn được, phối hợp như vậy càng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp mà không mất đi sự đoan trang, một chút ý nghĩ quái dị hiện lên, Hoàng thượng không nghĩ đến A Uyển lại có chuyển biến lớn như vậy.
Kỳ thực trong lòng Hoàng thượng cũng rất mâu thuẫn, tuy là trong lòng đã nhận định A Uyển phải là người cùng mình đi đến cuối cùng, nhưng khi Hoàng thượng hạ quyết tâm nhất định phải để A Uyển ngồi lên ghế hậu vị, mà Hoàng hậu lại không phải là vị trí mà hiện giờ A Uyển có thể ngồi ổn, nàng còn thiếu kinh nghiệm, mình để cho A Uyển xử lý toàn bộ hậu cung, hy vọng có thể để A Uyển rèn luyện mà mạnh mẽ hơn, có thể thành thục ổn trọng, gánh vác nổi bốn chữ “Mẫu nghi thiên hạ”, Hoàng thượng lớn hơn A Uyển mười tuổi, không phải không có khả năng che chở cho A Uyển, chỉ là nếu như có gì ngoài ý muốn xảy ra, A Uyển không có mình che chắn thì phải làm sao?
Biện pháp tốt nhất vẫn là phải để cho A Uyển trưởng thành, có thể nhìn thấy mấy tháng qua A Uyển đã gầy đi, Hoàng thượng đau lòng bắt đầu hoài nghi chính mình, những điều này đối với A Uyển có phải là tốt nhất chưa?
Hoàng thượng trầm tư, A Uyển lại nói chuyện cùng Hoàng thượng, “Hôm nay thần thiệp thật khẩn trương, có nhiều mệnh phụ nói chuyện với thiếp như vậy, thế nhưng thần thiếp vừa mới gặp mặt, đâu phân biệt được ai nói, may mà không có sự cố.”
A Uyển tuy đã được tôi luyện mấy tháng trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng gặp chuyện không có kinh nghiệm như vậy, trong lòng vẫn lo lắng, trước khi xuyên không, A Uyển cũng không lớn tuổi lắm, tính tình bại hoại vẫn không đổi vì được gia gia cưng chìu trong lòng bàn tay, chuyện nhân tình vốn dĩ không hiểu rõ, đến lúc chuyển kiếp, thân thể lại yếu đuối, muốn ra ngoài đi dạo cũng khó, tuy là Ôn phu nhân vẫn dạy dỗ những điều đó, nhưng kinh nghiệm thực chiến của A Uyển cũng thật ít ỏi.
Lúc đó chỉ có hai người trên đường, nhưng vì có A Uyển huyên thuyên nói chuyện, cũng không vắng vẻ lắm, Hoàng thượng nghe vậy, quay đầu nhìn A Uyển, “Mới vừa rồi trẫm thấy biểu hiện của nàng trấn định tự nhiên, tiếp kiến mệnh phụ cũng không có sai lầm gì.”
Đây cũng là do Hoàng thượng đặc biệt an bày, những mệnh phụ này mắt cao hơn đầu luôn nghĩ đến đây thì phải gặp Hoàng hậu hoặc thái hậu, không ngờ lại là một Quý phi nương nương, nói vậy e ngại A Uyển được sủng ái, không ít mệnh phụ xoi mói thành tinh chỉ là không thể hiện ra mặt, nhưng không tránh được ánh mắt sẽ luôn đánh giá A Uyển, đối mặt với các nàng, A Uyển cũng không chút sợ hãi nào, làm cho Hoàng thượng hết sức hài lòng.
Nghe Hoàng thượng có ý khen ngợi, A Uyển ngẩng đầu cười với Hoàng thượng, “Đây đều là nhờ Kim má má.”
Hôm nay A Uyển ăn mặc tỉ mỉ sang trọng quý giá như vậy, cũng là ý của Kim má má, tuy là sau khi vào cung A Uyển đã lột xác rất nhiều, nhưng trước đó, A Uyển chỉ là con gái của một quan ngũ phẩm, so với cái cô nương ngà quý tộc, quý khí vẫn còn kém rất xa.
Sau khi vào cung tuy là được Hoàng thượng nuông chiều, nhưng nữ nhi nhà quý tộc cùng với quý khí ung dung đoan trang của Hoàng hậu không giống như vậy, mà từ lúc A Uyển vào cung đến nay, qua lại lại nhiều người, nếu có chút thân phận thì cũng chỉ là chủ mẫu của Tương đại tướng quân phủ Tương phu nhân mà thôi, nhất thời muốn chống chọi vớ những mệnh phụ đó sẽ khoogn có kình nghiệm, mà tuổi A Uyển cũng còn nhỏ, thân phận không có, tuổi lại còn trẻ, chỉ có thể dựa vào thân phận Quý phi thì không thể đối chọi với các mệnh phụ.
Cho nên Kim má má đã triển khai một lớp đặc huấn cho A Uyển, muốn vừa xuất hiện thì đã có thể chấn nhiếp (kinh sợ) mọi người, sẽ đóng gói từ trong ra ngoài thật tốt. Từ tư thế ngồi cho đến bộ dạng tươi cười rồi lời nói cử chỉ, mỗi một động tác dù rất nhỏ cũng được Kim má má yêu cầu nghiêm khắc, tuyệt đối không lơ là, trước khi vào cung A Uyển cũng đã được huấn luyện lễ nghi, nhưng mà so với yêu cầu của Kim má má, thì chính là gặp phải sư phụ, A Uyển cũng chỉ có thể nói một câu, Kim má má khoogn hổ là lão nhân ở bên cạnh thái hậu nương nương mà, cũng không uổng công mình da mặt dày đi cầu thái hậu nương nương cho mượn Kim má má.
Không thể không thừa nhận, lúc được Kim má má chỉ giáo, tuy A Uyển còn chưa thật sự có thể làm từ trong ra ngoài đều chấn nhiếp, nhưng có thể khống chế thần thái, ngôn hành cử chỉ cũng đã tăng mạnh, chí ít một ánh mắt lạnh lùng cũng có thể dọa người sợ hãi.
Hoàng thượng nghe vậy cười nói, “Nàng học rất tốt.”
A Uyển cũng cười, “Thần thiếp chỉ là giỏi bắt chước thôi, muốn học thì còn rất nhiều thứ.” A Uyển cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao từ cổ chí kiêm người ta đều chú ý đến vấn đề môn đăng hộ đối, vì sao những hào môn lại muốn tìm nữ tử gia cảnh tương xứng để làm vợ.
Trải qua chuyện lúc nãy, A Uyển có thể cảm nhận được dụng tâm của Hoàng thượng, A Uyển cảm thấy hiện tại mình giống như là nữ nhi của một hộ gia đình nhỏ bước vào đại gia tộc, chỉ có thể làm được chuyện bếp núc, nhân tình thế thái đều không biết, còn rất nhiều điều cần học, mà Hoàng thượng làm thế là đang muốn rèn luyện cho mình, là muốn mình không phải chỉ dựa vào sủng ái của Hoàng thượng mà đứng, phải dựa vào chính bản thân của mình để có đủ thực lực ngồi vững trên hậu vị thôi?
“Thần thiếp cố gắng như vậy, Hoàng thượng có thưởng gì không?” nói A Uyển lại nổi hứng đùa dai với Hoàng thượng.
Tề Diễn Chi nhìn khuôn mặt không nhiễm chút bụi bặm nào của A Uyển, vẻ mặt xinh đẹp vòi vĩnh phần thưởng, ý cười nơi đáy mắt càng sâu hơn, vật nhỏ dù có trưởng thành, ở trước mặt hắn vẫn là một tiểu cô nương được nuông chiều trước đây.
Hoàng thượng vẫn mâu thuẫn, lại quên mất A Uyển cũng đã có tâm ý giống mình, cũng là vì có thể đứng bên cạnh nắm tay cùng đồng hành với mình mà nỗ lực, nhìn A Uyển bây giờ đang dần lột xác trưởng thành, Hoàng thượng nghĩ, theo như A Uyển bây giờ, không bao lâu nữa sẽ có thể chân chính dùng thân phận thê tử để đứng cạnh mình rồi.
Phần thưởng A Uyển đòi mãi đến ngày mười lăm tháng giêng mới nhận được, mà trước khi nhận quà còn phải tự mình tham gia vào quá trình làm, A Uyển đã duy trì tư thế ngồi ngay ngắn trên tú tháp gần một canh giờ, mà hai bánh bao nhỏ ở tú tháp đã ngủ say từ lâu, A Uyển thừa dịp người đối diện đang cuối đầu xoay cái cổ đã cứng đờ.
Vừa mới hành động, đã có âm thanh truyền đến, “Đừng nhúc nhích!” thì ra người đang ngồi đối diện tú tháp bài án vẽ tranh, múa bút vẩy mực chính là Hoàng thượng.
A Uyển nghe lời ngồi nghiêm chỉnh, vội khôi phục tư thế ban đầu, chỉ là làm vậy thực khó khăn, A Uyển quyết định lên tiếng kháng nghị, chỉ là lúc A Uyển nói bộ mặt vẫn biểu tình như trước, môi không nhúc nhích, thanh âm ngậm trong miệng truyền ra, “Hoàng thượng rốt cuộc đã vẽ xong chưa, cả người thần thiếp mỏi nhừ rồi.”
“Cục cưng nhỏ như vậy cũng kiên trì được, không oán giận câu nào, lẽ nào nàng không bằng cục cưng sao?”
Hoàng thượng nói lời này làm cho A Uyển rất muốn bỏ qua lễ nghi giáo dưỡng mà trợn trừng mắt, cục cưng còn chưa biết nói, nếu có thể oán trách, A Uyển phải thỉnh đại sư đến làm phép trừ tà mất, hơn nữa tiếp tục chuyện này, nếu nàng cũng có thể nằm ở tú tháp ngủ, tùy tiện để cho Hoàng thượng vẽ, nàng cũng sẽ có thể kiên trì đó? Đừng nói là hai canh giờ, hai ngày cũng được!
Nói A Uyển cũng không quan tâm Hoàng thượng, len lén bắt đầu hoạt động chân tay, duỗi thẳng tay chân, A Uyển liền đứng dậy đến chỗ Hoàng thượng, trên bàn bày các loại màu và bút vẽ, mà làm cho A Uyển nhìn không chớp mắt chính là bức tranh ở giữa bàn.
Bên trên vẽ hai cục cưng đang ngủ say, mà chính mình đang an vị bên giường nhìn bọn nhóc, Hoàng thượng vẽ bức họa này rất chậm, mỗi nét bút đều rất thận trọng, vẽ mình và cục cưng đều rất giống, mà lúc này Hoàng thượng đang vẽ người, A Uyển tưởng rằng Hoàng thượng muốn vẽ mình nhưng bây giờ nhìn lại, đây không phải là tranh gia đình sao?
Hoàng thượng tất nhiên cảm nhận được A Uyển đang nhìn mình, sau khi vẽ xong, mới nói, “Thích không? Sau này sinh nhật nàng, hàng năm chúng ta đều vẽ một bức họa như vậy nhé?”
A Uyển ngấn lệ gật đầu, ngoài miệng lại sẵng giọng, “Không cần, nếu như sau này già đi, Hoàng thượng nhìn thấy vẻ mặt đầy nếp nhăn của ta, sẽ không muốn vẽ tranh nữa.”
“Nếu như mặt nàng có nếp nhăn, đến lúc đó mắt trẫm chắc cũng đã mờ rồi không nhìn rõ nữa, cho nên trong lòng trẫm nàng vẫn đẹp như vậy, đến lúc đó trẫm lại từ từ vẽ tranh nàng, còn có thể vẽ nàng xinh đẹp.”
A Uyển ngẹo đầu nhìn Hoàng thượng, tuy là cười nhưng nước mắt lại rơi, “Nào có ai nói nếp nhăn là đẹp chứ!”
Truyện khác cùng thể loại
520 chương
92 chương
93 chương
149 chương
12 chương
170 chương