Làm Sao Yêu Em
Chương 21
Hơn một tuần trôi qua mọi chuyện trở nên bình thường hơn cả bình thường. Chính Phong đột nhiên không nói gì nữa, đôi khi như tự nghiền ngẫm bản thân, ban ngày rất hay chui vào tủ quần áo. Trạng thái trầm cảm trước đây như tăng lên. Tề Vy hoảng hốt vài lần, cô rốt cuộc đang ở cùng người hay quỷ?
“Chiều nay Đình Luân sẽ đến kiểm tra vết thương cho anh” Cô mở cửa tủ ngồi xổm xuống vuốt vuốt tóc anh mà nói
“Ùm” Anh ta vẫn chôn mặt vào gối, âm thanh mơ hồ phát ra từ cổ họng
“Anh có sao không vậy?”
“...” Chính Phong lắc đầu
Cô thở dài đứng lên đóng cửa tủ lại để anh một mình trong đó rồi ra khỏi phòng thay đồ
______________
“Ting ting!” Không cần nhìn vào màn hình điện thoại cô cũng biết đó là Edric, anh ta gần đây hình như cũng giống như cô, cực kì rãnh rỗi. Mỗi ngày hai người đều trò chuyện tán gẫu. Dần dần cô thực sự tò mò về Edric.
“Em có bận gì không?” Anh hỏi cô
“Không, chỉ là Edric này em tò mò rốt cuộc bề ngoài của anh trông như thế nào?”
“À! Rất đẹp trai!”
“Xem ra anh rất tự tin”
“Ha ha, yên tâm rồi cũng có ngày em gặp được anh”
“Chắc chắn vậy à?”
“Tất nhiên”
“Mong là vậy”
“Ngữ điệu của em hình như không được vui?” Anh như khẳng định mà hỏi cô
“Cũng có chút chuyện em không hiểu rõ”
“Sao?”
“Đàn ông... Có hay không chu kì hằng tháng?”
Rất lâu sau đối phương không trả lời, cô biết rõ anh ta chưa hồi đáp là vì đang mãi mê... Cười!
“Anh có phải đang cười?”
“Em càng ngày càng hiểu ý anh, thắc mắc của em thật sự rất buồn cười”
“Anh mau trả lời đi”
“Theo anh thì không” Anh nghiêm túc trả lời
“Vậy bình thường tính tình có hay thay đổi không?”
“Đều là người bình thường hiển nhiên sẽ có lúc tâm trạng thay đổi. Có nhiều yếu tố tác động em không biết trước được”
“Vậy đó có phải đa nhân cách không?”
“Cô nương à, chẳng lẽ bình thường em cũng nghĩ mình đa nhân cách sao? Đó là điều tự nhiên” Anh trấn an cô
“Ồ, cảm ơn Edric”
“Không có gì nhưng sao em lại hỏi thế?”
“Chỉ là muốn hỏi vậy thôi (^∇^)”
____________________
Thời tiết hôm nay tươi sáng thấy rõ, nắng ấm áp bao trùm cả dinh thự. Chính Phong an vị trên sô pha, không nói một lời đôi mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không trên tường, tay phải chống cằm lấy vị trí gác tay trên ghế làm điểm tựa, tay trái duỗi thẳng về phía trước cho Đình Luân đo nhịp tim, sự bất lực lan toả khắp người, Chính Phong như người gần rời khỏi thế gian, tĩnh lặng ngồi đó. Đình Luân nhiều lần thăm dò nhưng vẫn chỉ nhận về sự im lặng, anh chán nản lắc đầu với con người trước mặt. Chính Phong trong mắt Trịnh lão là một đứa trẻ bị trầm cảm tâm lí bất thường không hơn không kém nhưng anh và Vũ Quân đều là người trong cuộc nên họ biết rõ Chính Phong chẳng những không bị gì mà tư duy của anh ta rất mạnh, có thể lập ra những con đường mà người khác phải e dè khi nhìn thấy.
“Vũ Quân đâu?” Đến khi Đình Luân kiểm tra sơ bộ vết thương trên đầu xong Chính Phong mới buồn mở miệng hỏi
“Bảo cậu nhàm chán sáng nay đã bay sang Anh...” Đình Luân trút bớt bộ dạng nghiêm túc, thân thiết nói với anh
“...” Biết rõ Đình Luân chưa nói hết ý, anh chỉ lẳng lặng nhìn anh ta
“Ngô Đổng, ông bác đáng kính của cậu hình như đang âm mưu thành lập một bộ phận nhỏ dưới danh nghĩa của Ngô thị ở Anh”
“Có biết được bộ phận đó làm về gì không?”
“Bề ngoài chỉ là kinh doanh đá quý bình thường nhưng nội tình không hề đơn giản như vậy. Ông ta hào phóng đem hơn 10% cổ phần của Ngô thị ra chỉ để kinh doanh đá quý? Vũ Quân vốn đa nghi cậu ta sao có thể ngồi yên” Đình Luân vẫn giữ thái độ ôn nhu của mình như đang đọc một cuốn sách kinh tế hay ho nào đó
“Cậu vừa nói ông ta nắm hơn 10% cổ phần của Ngô thị sao?” Sở dĩ đang trầm ngâm phân tích đôi mắt sâu thẳm của Chính Phong đột nhiên mở to như phát giác ra sự kì lạ
“Chính xác là 10,8%”
“Còn Ngô Tự?”
“Em họ của cậu lợi hại hơn năm nay vừa tròn 20 tuổi đã có đến 8,65% cổ phần Ngô thị”
“Vậy ông nội tôi chỉ đang nắm 35,55% cổ phần Ngô thị? Lão Ngô Đổng có đến 19,45% sao có thể? Ông ta chưa bao giờ có hơn 7% cổ phần Ngô thị mà nay con trai lão lại có hơn 8%?” Chính Phong dần bộc lộ cơn giận trong đáy mắt
“Con số này là gần đây, cậu ắt hẳn biết về “Yap”? Trung tâm mua sắm phát triển lớn mạnh như cơn bão mà mạnh nhất chính là thời trang, tập đoàn “FLY” của Vũ Minh cũng góp phần không nhỏ cho sự phát triển đó”
Chính Phong tính trước tính sau cũng khó ngờ rằng tên em họ Ngô Tự của mình từ nhỏ đã thích ăn chơi phung phí đặc biệt tiêu tiền không ít vào việc mua sắm thời trang lại có thể lật ra kế hoạch chu đáo cho Ngô thị, tốt nghiệp trung học không lâu đã cả gan trình bày dự án biến “Yap” thành nơi cho các tín đồ thời trang khát khao được mời đến để khẳng định đẳng cấp. Cậu ta đặt họ vào mình hay đúng hơn là thể hiện nỗi niềm của mình mà tiến hành. Ban đầu Ngô lão gia phản đối dữ dội, ông cho rằng Ngô Tự cố ý muốn biến “Yap” thành nơi để cậu ta cùng đám bạn thoải mái phô trương tiền bạc nhưng dần dà Ngô Đổng vì muốn có lợi ngày đêm ra sức thuyết phục, cải cách vừa được châm ngòi thì qua một tuần lại phát ra một vụ nổ lợi nhuận cực lớn cho Ngô thị. Thêm sự hợp tác với Vũ Minh trong vòng hai năm nơi đây không chỉ thu hút người trong nước, khách nước ngoài cũng khẳng định không thể không đến đây để tận mắt trứng kiến quy mô thời trang tuyệt hảo một lần trong đời. Thành công của “Yap” đối với Ngô thị chỉ là con số nhỏ nhưng vì Ngô Tự còn quá trẻ nên Ngô lão đặc biệt muốn khuyến khích cậu ta giao tặng rất nhiều cổ phần của Ngô thị. Thêm vào đó đứa cháu ông ta mong mỏi là Chính Phong lại bị bệnh mà không thể cai quản Ngô thị giúp ông, Ngô Tự như một cái phao mà người gần chết đuối này là Ngô lão.
“Có thể ước tính được trong vòng ba năm tới hai cha con họ có thể đạt tối đa là bao nhiêu cổ phần không?” Chính Phong gõ gõ ngón tay lên trán
“Âm mưu thâu tóm của Ngô Đổng càng ngày càng bạo dạn... Tôi không giỏi kinh tế như các cậu nhưng ước chừng có thể tăng từ 5-10%” Đình Luân ngẫm nghĩ rồi đưa ra câu trả lời
Lúc sau cả hai rời vào trầm lặng. Phải đợi đến khi Tề Vy bước vào phá tan không khí kì quái. Đình Luân thu dọn đồ đi theo cô ra ngoài.
“Đình Luân anh ấy không sao chứ?” Nét mặt của Đình Luân khiến cô không khỏi lo lắng
“Em yên tâm, vết thương hồi phục cực nhanh”
“Nhưng mấy hôm nay anh ấy kì lạ lắm, không còn dấu hiệu bệnh tình khả quan nữa”
“Chấn động tâm lí nên mới thành ra như vậy. Anh cam đoan cậu ta bây giờ đang rất tốt” Chấn động tâm lí tại sao phải để qua hai ngày mới bất bình thường chứ? Đầu nghĩ vậy nhưng Tề Vy cũng chỉ gật đầu, càng nói càng lộ nhiều chuyện xấu hổ.
“Em có vấn đề gì sao?” Học chuyên khoa tâm lí tất nhiên Đình Luân giỏi nắm bắt động thái người khác, mỗi cái liếc mắt của cô đều nói cho anh biết cô đang gặp vấn đề
“Không có, không có! Cảm ơn anh” Cô xua tay
“Khách sáo, tóm lại chồng của em là hoàn toàn khoẻ mạnh” Anh cười sau đó theo chân người hầu ra khỏi dinh thự
Tề Vy trông theo, thắc mắc trong đầu cô hiện nay là làm thế nào mà Đình Luân biết quan hệ của cô và Chính Phong. Đây được coi là bí mật của Trịnh gia và riêng cô... Nghĩ đến phản ứng của khán giả đặc biệt là người hâm mộ cô không tránh khỏi run rẩy một chút.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
5 chương
18 chương
11 chương