Đánh một giấc đến gần 5 giờ chiều, tiếng chuông báo thức rốt cuộc cũng lôi Vy ra khỏi giấc ngủ. Cô lê thân mình mệt mỏi ra khỏi chăn, rửa mặt bằng nước mát lạnh cho thật tỉnh táo. Ngồi vào bàn trang điểm thoa ít kem dưỡng , sắc mặt tươi tắn lên, đúng 5 giờ thì Linh đến giúp cô trang điểm, cô tự chọn cho mình một chiếc đầm đơn giản màu đen huyền bí dài đến gối. Mái tóc dài gợn sống ngang eo, bước đi chuyên nghiệp như một cô người mẫu. 7 giờ tối cô vừa vặn đứng trong thăng máy toà trụ sở của “FLY”, hít thở thật sâu cầu trời cho vị chủ tịch “đáng yêu” kia hôm nay không ra mặt “khảo sát” cô. Đến khi cửa phòng họp mở ra thì cô biết được có lẽ trong thang máy “sóng yếu” nên lời cầu nguyện của cô đã không được nghe thấy, trong phòng có hơn 20 người nam có nữ có Châu Á có, Châu Âu có ai ai cũng mang vẻ ngoài rất chỉnh chu, bắt mắt riêng người ngồi ở vị trí chính diện phía trên thì đơn giản hơn cả đơn giản, ngay cả đồng hồ anh ta cũng không thèm đeo, dễ hiểu vì với gương mặt đó thì cho dù quần áo anh ta đang mặc có rách bươm đi chăng nữa thì anh ta cũng là người nổi bật nhất vì khí chất hơn người từ bên trong toát ra mạnh mẽ. “Xin chào!” Cô dùng tiếng Anh lịch sự nói “Àh! Ivy (tên tiếng Anh của cô) đến rồi sao? Rất đúng giờ, mau vào ngồi đi!” Một anh chàng với một bên lỗ tai xỏ hơn 5 chiếc khuyên vui vẻ đáp lại cũng bằng tiếng Anh, dẫn cô ngồi vào chiếc ghế cạnh “người đàn ông đơn giản” kia. “Cảm ơn” Cô cười khách sáo, Quách Duy cũng ngồi xuống cạnh cô, Ái Linh thì ngồi đằng sau hai người. “Tôi là Kay, trưởng bộ phận tuyên truyền khu vực phía Tây!” Anh chàng “khuyên tai” nhanh nhẹn nói sau đó giới thiệu cho cô biết về mọi người trong phòng, họ đều có một cái tên tiếng Anh cho mình thuận tiện cho ngoại giao. Cuối cùng anh ta dừng ánh mắt trước “người đàn ông đơn giản” đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế đầy uy quyền kia. “Anh ấy là chủ tịch của chúng tôi - Trịnh Vũ Minh - Mike Trịnh!” Cô gật đầu nở nụ cười công nghiệp với vị chủ tịch kia. Anh ta nở nụ cười kì quái với cô. Vy thừa biết ý đồ của anh ta nên khẽ liếc một cái thật bén. Mọi người làm quen với nhau xong không để phí thời gian liền thảo luận sôi nổi về kế hoạch chụp ảnh cùng ý tưởng đi kèm, không hề gò bó, tất cả đều rất thoải mái như đang nói về vấn đề “tối nay ăn gì?“. Anh một câu, tôi một câu ý kiến lần được đưa ra rất nhiều, việc của cô rất nhẹ nhàng là cho họ biết thời gian thuận lợi có thể tiến hành nhưng điều đó đã được Quách Duy lo liệu nên cô thật sự chỉ ngồi nghe và thưởng thức trà nóng, như bản thân là kẻ ngoài cuộc, đặc biệt hơn khi không chỉ mình cô mà vị chủ tịch nào đó cũng rất ung dung, mắt nhìn mọi người nhưng không biết anh ta có đang nghe hay không thôi. Suốt buổi họp anh ta nói ít hơn cả cô, vỏn vẹn ba lần “được” và kết thúc với câu “Quyết định như vậy! Cuộc họp kết thúc tại đây“. Thở phào nhẹ nhõm cô chào mọi người rồi xoay người ra đi, đến thang máy thì “anh chàng khuyên tai” Kay bắt kịp cô. “Vy, chủ tịch muốn gặp chị một lát!” Tiếng mẹ đẻ anh ta nói êm tai thật nha, cô thầm cảm thán. “Gặp tôi?” “Vâng!” Kay nhìn quét qua Quách Duy cùng Ái Linh như ngầm cho họ biết rằng chỉ có Vy được đi thôi. Cô nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ đêm rồi miễn cưỡng gật đầu đi theo Kay đến một căn phòng nằm ở cuối hành lang rất bí ẩn. Bên trong trang trí tinh tế, nội thất mang hai màu chủ đạo trắng đen rõ ràng. Cô từ tốn bước đến ngồi đối diện với Vũ Minh. “Em có khoẻ không?” Anh mỉm cười nhã nhặn “Rất khoẻ!... Lâu rồi không gặp” Cô nhìn anh “Không muốn hỏi mục đích anh cho gọi em sao?” “Khiến em kí vô bản hợp đồng 3 năm đó thì mục đích chẳng phải quá rõ rồi sao?” “Vẫn thông minh như vậy” “Cảm ơn đã khen, nhưng thực tế vẫn thua anh đấy sao?” Cô sắc bén trả lời “Em nên về nhà” “Năm năm trước khi bỏ đi em đã nói rõ ràng sẽ không về nữa, anh quên rồi sao?” “Em tự làm theo ý mình lâu như vậy còn chưa đủ sao?” “Em chấp nhận làm việc cho anh là vì không muốn sự nghiệp của mình sụp đổ vô lí, anh đừng nghĩ rằng em không dám chống đối anh” Cô bắt đầu tức giận “Em dám?” “Em đủ khả năng bồi thường hợp đồng, dù anh có khiến em thân bại danh liệt đi nữa em nhất định sẽ làm lại từ đầu” “Đơn giản vậy thôi ư?” “Em... Khoang đã...” Cô như ngộ ra điều gì đó “Đang nhớ ra gì sao?” Minh Vũ cười tươi hơn, anh ta là vậy, dù làm điều tốt hay xấu đều cười đến trong veo không chút tà ý. “Hợp đồng không phải thứ duy nhất em kí ngày hôm đó...” “Còn thứ này nữa” Vũ Minh lấy trong ngăn kéo ra một phong bì lớn đẩy về phía cô. Tay Vy run run chỉ mong rằng không phải thứ cô đang nghĩ đến... Chỉ mở một phong bì cũng mất hơn một phút. Từng cơn gió bám đuôi nhau trèo qua cửa sổ xuyên qua từng tất da thịt của cô lạnh buốt... không ngờ giấy trắng cũng có thể nặng đến nổi gió lớn cũng không cuốn chúng bay đi được... “Không chỉ là chứng nhận đăng kí kết hôn mà ngay cả thoả thuận tiền hôn nhân cũng có chữ kí của em” Vũ Minh ôn tồn nhắc nhở Vy chỉ lặng câm, với thế lực của con người này dù sai người kí đại vào tờ giấy mỏng manh kia cũng có hiệu lực. Cho cô đích thân kí vào xem như đã tôn trọng cô lắm rồi. Bình tĩnh lại cô đọc kĩ từng chữ trên tờ thoả thuận, điều đầu tiên đập vào mắt cô là “Nếu một trong hai bên A hoặc B đơn phương li hôn trước thời hạn 3 năm từ ngày đăng kí sẽ phải bồi thường cho bên còn lại tất cả tài sản bao gồm hiện kim và chứng khoáng” cô cười, Vũ Minh có chút ngạc nhiên với biểu hiện của cô. Vui sao?” Anh thăm dò “Tất nhiên! Có chồng rồi mà... không sợ ế nữa” Cô cười rạng rỡ, cảm thấy không uổng công bao nhiêu năm trên phim trường “...” Nụ cười của cô khiến lời nói soạn sẵn từ nhiều tháng trước của anh trôi ngược vào trong. “Còn gì nữa không? Em đi được chưa?” Cô thu lại nụ cười “Nè... em sẽ không nhảy lầu chứ?” Vũ Minh nghi hoặc nhìn cô “Không đâu...” “Em không muốn hỏi tại sao lại thành ra như vậy sao?” “Trịnh nhị thiếu gia... Tính cách của anh em còn lạ gì nữa chứ. Việc này rõ ràng là chủ ý của Trịnh Trung lão gia... Em không sợ trời sợ đất cũng phải sợ ông ta thôi.” Cô bình thản nhưng ánh mắt đầy căm phẫn “Còn điều kiện...” “Nếu em chịu về nhà làm vợ hiền con ngoan, chăm sóc chồng chu đáo trong vòng ba năm thì thông tin về việc này sẽ được che giấu suốt quãng thời gian hợp đồng còn hiệu lực” Cô trả lời như thể cô mới là người nắm trong tay sự thật “Ông ấy luôn nói rằng em là người hiểu ông ấy nhất, hôm nay anh mới công nhận. Nhưng em không cảm thấy bất công sao?” Vũ Minh nhíu mày “Cảm thấy thì sao? Thay đổi được sao? Mong anh nhắn lại với ông ấy rằng em phục ông lắm rồi... Em sẽ nghe theo ông nhưng khi hợp đồng kết thúc thì đừng hòng em chịu ở yên làm con rối cho ông ta” “Được! Thứ này em có thể mang đi” Vũ Minh đem mọi thứ bỏ lại vào phong bì cẩn thận giao cho cô. Tề Vy thất thểu bước ra khỏi văn phòng anh...