Editor: Lin Nết trên mặt đất có lỗ hổng, Bách Khê tuyệt đối sẽ xấu hổ vô cùng chui vào đó. Bản thân cô là sinh viên chưa ra cửa đại học, độ dày của da mặt vẫn cần được tu luyện. Cho nên lúc chứng kiến Đỗ Khang vì mình đến trễ mà ăn mì ăn liền, Bách Khê vô cùng xấu hổ không đất dung thân. Cô cảm thấy, nếu cô muốn nhận tiền của Đỗ Khang, thì nên chăng sóc cho Đỗ Khang thật tốt, ngày đầu tiên đi làm lại để Đỗ Khang ăn loại mì ăn liền không có dinh dương là chuyện gì. “Bên trong nó, mì ăn liền không có chất dinh dưỡng, để tôi hầm cho anh một ít sườn.” Bách Khê cảm thấy mình rất có đạo đức nghề nghiệp, trên người cô nhất định đang tỏa ánh sáng dịu dàng của một cô y tá Đáng tiếc, Đỗ Khang lại tao nhã rát khăn giấy ra lau miệng, ánh mắt cao ngạo lạnh lùng. “Tôi hiểu, ăn gì bổ đó, người cười nhạo tôi gẫy chân không chỉ có mình cô, không cần che giấu.” Bách Khê bị những lời này làm cho tức giận, bản lĩnh xuyên tạc của người đàn ông này quả là đệ nhất, ý tốt của mình lại biến thành lòng lang dạ thú, không trách được mọi người lại cười nhạo anh ta, đáng đời! Không đợi trung tâm thần kinh trong lúc tức giận của Bách Khê phản ứng kịp, Đỗ Khang lại nói. “Cho nên cô nên đi mua một ít não heo để bồi bổ.” Bách Khê: “…” Những lời này tuyệt đối là đang cười nhạo cô không có đầu óc! Đối với việc Bách Khê tức giận không nghe, Đỗ Khang khởi động xe lăn, trở lại phòng ngủ của mình. Lúc này Bách Khê mới chậm rãi thở phào, từ từ kéo hành lý của mình vào trong phòng. Sáng sớm, lúc đến nhận việc, toàn bộ lực chú ý của Bách Khê bị Đỗ Khang hấp dẫn, cho nên không kịp quan sát phòng ốc, hiện tại Đỗ Khang không có ở đây, cuối cùng Bách Khê cũng có cơ hội quan sát chỗ ở trong bốn tháng sắp tới của mình. Cả căn phòng khoảng mười mấy mét vuông, cho dù không tính là khu nhà cấp cao, nhưng dành cho hai người thì khá thoải mái. Phong cách của căn phòng cũng thiết kế giống như phòng cách phòng ngủ của Đỗ Khang, hai màu trắng đen lạnh lẽo, như mang theo hơi thở cấm dục. Bách Khê đẩy cánh cửa của căn phòng chuẩn bị trước cho mình ra, sắc màu ấm áp của căn phòng khiến người khác ngoài dự đoán yêu thích. Cô buông hành lý trong tay, cẩn thận qua sát căn phòng ngủ rộng rãi này, càng xem càng cảm thấy hợp với thẩm mĩ của mình. “Oa, trong chăn có đồ?” Vừa nhìn lên giường lớn thấy gồ lên một cái núi nho nhỏ, Bách Khê tò mò vén chăn lên, vèo một cái, một con mèo béo xông tới, hơn nữa lại còn không giống với con mèo ban sáng! Bách Khê nhìn một mảng ướt nhẹp trên giường… Còn mèo béo này, có bản lĩnh thì đừng có chạy! Đái xong lập tức bỏ chạy có phải quá không tử tế rồi không! Còn nữa, Bách Khê muốn hỏi một vấn đề, trong căn hộ này rốt cuộc nuôi bao nhiêu con mèo vậy! Không ngại lao khổ, cô tháo toàn bộ ra giường trên chiếc giường hình chữ nhật xuống, sau đó bỏ vào trong máy giặt giặt sạch, Bách Khê cảm thấy cực kì may mắn mình không vì muốn bớt việc mà không chuẩn bị ra giường dự phòng. Mặc dù nói bộ ra giường này cũ và xấu hơn một chút, nhưng dù sao cũng tốt hơn nằm trên nước tiểu của mèo. Cho đến sau này Bách Khê mới phát hiện, thật ra mèo rất ngoan, trong tình huống như vậy mèo nhất định không đi đại tiện, nhưng ở tình huống khác, thì không thể nói chắc rồi. Bách Khê sắp xếp xong căn phòng của mình, mệt đến mức eo cũng không thẳng lên được, vừa định nằm lên giường nghỉ ngơi, lập tức nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến. Nơi phát ra âm thanh là phòng cách vách, cũng chính là Đỗ Khang, cho nên Bách Khê không thể không miễn cưỡng dựng dậy tinh thân, cũng gỗ ba tiếng đáp lại. “Tới đây quét dọn vệ sinh.” Tiếng Đỗ Khang xuyên qua tấm gỗ ngăn cách. Không sa, phòng ngủ của hai người chỉ ngăn cách bằng một tấm gỗ mỏng ba lớp, Bách Khê không hoài nghi chút nào nếu mình ngủ có ngáy thì đối phương cũng có thể nghe. Bách Khê nghĩ, ngày đầu tiên đi làm đã làm biếng thì thật không đúng, cho nên cô mệt mỏi cầm dụng cụ vệ sinh sang quét dọn phòng cách vách. Lúc cô gõ cửa phòng, Đỗ Khang đang nửa nằm trên giường đọc sách. Trên sống mũi cao tinh xảo của Đỗ Khang là một gọng kính vàng, khiến cho ngoài vẻ lạnh lùng, anh còn có chút thành thục. Trông tầm tay Đỗ Khang là hai con mèo béo, một con mèo vàng Trung Quốc, một con mèo Garfield vẻ mặt ngốc nghếch, dĩ nhiên, toàn bộ đều không phải con mèo đầu sỏ. Nói cách khác, nơi này có ít nhất ba con mèo, hơn nữa con nào cũng bị nuôi mập. Lúc Bách Khê quét dọn vệ sinh, tầm mắt của Đỗ Khang vẫn không rời khỏi quyển sách của mình, chỉ có con mèo Garfield vẫn ngơ ngác nhìn Bách Khê, cái đầu nhỏ đong đưa theo động tác của Bách Khê, trông vô cùng ngốc nghếch. Nếu không phải có Đỗ Khang ở đây, Bách Khê nghĩ chắc nội tâm mình sẽ khó nhịn mà chạy lại ôm con mèo đó rồi. “Nhìn đủ chưa?” Bách Khê trả lời theo bản năng. “Chưa…” Đỗ Khang đặt quyển sách trên tay xuống, khóe miệng mang theo nụ cười. “Hiện tại cô có thể nhìn đủ rồi.” Bách Khê rất muốn ngẩng đầu lên trời hét to: Khốn khiếp, khuôn mặt đẹp trai thì ngon à! Có biết nụ cười như vậy rất dễ khiến người ta phạm tội không! Hơn nữa, quan trọng nhất là, cô nhìn không phải là anh ta được không! Không thể không nói, gương mặt này của Đỗ Khang là kiệt tác của thượng đế, nhưng Bách Khê vẫn nhịn những điều gầm thét trong lòng, mỉm cười nói. “Cảm thấy không bao giờ nhìn đủ, sao anh có thể đáng yêu như thế!” Vẻ mặt bình tĩnh ung dung của Đỗ Khang đột nhiên hơi méo xệch đi. Đáng yêu? Đây là từ dùng để hình dung đàn ông sao? “Tôi có thể ôm anh sao tiểu đáng yêu?” Đỗ Khang trơ mắt nhìn Bách Khê ôm lấy con mèo Garfield, vẫn đem những từ chuẩn bị nói nuốt trở về. “Meo meo~” Con mèo Garfield đó nhìn qua có vẻ rất thích Bách Khê, Bách Khê ôm nó một cái, nó lập tức kêu meo meo chui vào trong ngực Bách Khê, bộ lông mềm mại khiến Bách Khê hạnh phúc muốn rơi nước mắt. “Nó tên là Tiểu Bạch.” Bách Khê sửng sốt một giây, mới ý thức được Đỗ Khang đang nói chuyện với mình, hơn nữa cũng không phải lời nói độc đại gì. Cô nhìn bộ lòng màu trắng của con mèo Garfield, chỉ vào con mèo đang vùi trong tay Đỗ Khang nói. “Chẳng lẽ nó gọi là Tiểu Hoàng?” Đỗ Khang nghiêm túc gật đầu một cái. Lúc này một con mèo đi vào, bộ lông màu đen, ánh mắt khí phách, nhìn một cái nó chính là tên đầu sỏ gây nên chuyện vừa rồi. Bách Khê nói: “Con này gọi là Tiểu Hắc.” Cô đã hiểu, mèo nhà Đỗ Khang đều lấy màu lông để đặt tên, Đỗ Khang dùng những cái này để phân biệt! Không ngờ Đỗ Khang lại lắc đầu, khinh bỉ nhìn Bách Khê một cái nói. “Đây là Đạp Tuyết!” Vì vậy đây là điều bí ẩn khó hiểu trong truyền thuyết – Tiểu Hoa có hai người anh trai, một người tên là Đại Mao, một người tên Nhị Mao, xin hỏi người thứ ba tên là gì? Bách Khê im lặng, không thể làm gì khác hơn là đạt Tiểu Bạch xuống quét dọn vệ sinh. Trước quét sau lau, Bách Khê mệt đến đau lưng, cuối cùng cũng quét dọn hết toàn bộ căn phòng. Lúc này, cô quên mất tâm trạng tốt đẹp khi nhìn thấy căn hộ rộng rãi, chỉ hận căn phòng này không thể nhỏ một chút, như vậy cô có thể làm xong nhanh hơn một chút. Thật vất vả mới quét sạch sẽ, nghỉ ngơi được một lát, tiếng gõ sát vách lại làm Bách Khê tỉnh dậy. “Nấu cơm.” Bách Khê cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, quả nhiên đã năm giờ rồi. Chịu mệt nhọc, lại bò dậy từ trên giường, Bách Khê không chỉ một lần muốn phủi mông chạy lấy người, nhưng toàn thân chỉ còn lại bảy đồng, cô có thể đi đâu đây? Huống hồ trong bản hợp đồng có viết, bất kể bê nào vì lí do gì hủy bỏ hợp đồng, đều phải trả đối phương 1 vạn đồng tiền giải ước. Bách Khê chỉ có thể nhịn. Cô mở tủ lạnh ra, bên trong thức ăn trái lại vô cùng phong phú, không cần phải ra ngoài mua đồ, cái này coi như cho cô một đại ân. Lần này Bách Khê đã có kinh nghiệm, hỏi Đỗ Khang trước. “Ăn cơm sao?” Đã lâu rồi cô không nấu cơm, rất muốn làm, hôm nay có thể được như ý nguyện. Đỗ Khang không tin nhìn Bách Khê một cái nói. “Tôi chỉ có thể ăn cơm đã nấu chín.” “Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi sẽ bưng cơm chưa nấu chín ra cho anh ăn sao?” Bách Khê vừa lấy gạo vừa nói. “Vậy cũng không nhất định, dù sao nếu tôi chọc được cô thì sẽ có một vạn tệ giải ước.” Bách Khê xoay người giằng co với ánh mắt của Đỗ Khang, vài giây sau,lại bại hoàn toàn! “Tôi thề tôi tuyệt đối không có ý định đưa anh một vạn tệ tiền giải ước, yên tâm đi!” Con người luôn phải có chút mạnh mẽ, Bách Khê tức giận. Mà ở nơi Bách Khê không nhìn thấy được, khóe môi Đỗ Khang giương lên, gợi lên một nụ cười thần bí. Rất dễ nhận ra, phản ứng này của Bách Khê, đúng như mong muốn trong lòng anh. “Đây là chuyện không gì tốt hơn, tôi cũng không muốn thường xuyên thay thế bảo mẫu, nếu như cô có thể kiên trì, tôi cũng sẽ dùng danh nghĩa của tôi phát tiền thưởng cho cô.” Vừa nhắc tới vấn đề tiền thưởng, hai mắt Bách Khê sáng lên nhìn Đỗ Khang, như trong mắt cô, Đỗ Khang là hóa thân của đồng nhân dân tệ. “Tôi có thể hỏi một chút về số tiền thưởng không?” “Không thể.” Cắt~ Bách Khê âm thầm thở dài, bắt đầu toàn lực chuẩn bị bữa tối. Từ nhỏ, cô đã giúp cô mình nấu cơm, một ít món ăn gia đình đương nhiên không thành vấn đề, cũng chỉ mất nửa giờ, ba món ăn một món canh đã được bưng lên bàn, mà cơm trong nồi cơm điện cũng tỏa ra mùi thơm ngát. Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Bách Khê không khỏi nhớ đến một câu nói: Thức ăn ngon không thể dành cho người không xứng. Thịt bò xào tỏi, khoai tây nầm bò, đậu hũ Ma Bà, cộng thêm canh rong biển trứng, hai người trưởng thành ăn, tuyệt đối đủ. Vậy mà khi Đỗ Khang nhìn một bàn thức ăn cũng chau mày. “Tài nghệ của cô quá kém.” Bách Khê bất đắc dĩ. “Vâng, dạ dày anh tôn quý chỉ thích hợp với mì ăn liền.” Đỗ Khang nhíu mày. “Rất tốt, học được cách mỉa mai.” “Cảm ơn anh đã khen.” Bách Khê nháy mắt, trong vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu, khiến người khác căn bản không thể nhẫn tâm trách mắng cô. Nhưng rất dễ nhận thấy, Đỗ Khang không thuộc về loài người. Sau khi cơm nước xong, Bách Khê bắt đầu dọn dẹp bát đũa, lại nghe thấy tiếng leng keng, có người nhấn chuông cửa. Sau khi dùng hộp điều khiển mở cửa, một người công nhân vệ sinh võ trang đầy đủ đi vào, sau đó bắt đầu thông thạo dọn cả nhà vệ sinh. Bách Khê chạy như điên đến trước mặt Đỗ Khang, không cách nào tỉnh táo nói: “Có người làm thêm giờ sao anh không nói sớm cho tôi biết!” “Nói cho cô biết cô còn có thể quét dọn vệ sinh sao?” “Nói nhảm, dĩ nhiên là không!” Tầm mắt Đỗ Khang lại quay về màn hình máy tính, thản nhiên nói: “Vậy thì đúng rồi.” Bách Khê: Người đàn ông này thật đáng ăn đòn!