# Bác sĩ nhìn hai người đàn ông đang đứng trước mặt mình chẳng khác gì mới vừa bước ra từ hiện trường án mạng, nghe họ khẳng định rằng đây chỉ đơn giản là thú vui tình ái của họ. Vị bác sĩ ca tối London kia hồ nghi nhìn hai người một cái, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Tôi biết tôi không có tư cách nói, nhưng, tốt xấu cũng một vừa hai phải thôi.” Anh quốc tuy rằng không phải quốc gia tiết tháo rớt sạch sàng sanh như Đan Mạch (1), dân phong cũng rất thoát, đối với người có sở thích SM không kỳ thị, vị bác sĩ này cũng từng gặp vài ca bệnh giống vậy. Thế nhưng chơi đến mất nửa cái mạng thì chưa từng thấy, đây là lần đầu tiên. Thương thế Hannibal còn đỡ, uống thuốc chích vài mũi, tĩnh dưỡng một chút là ổn. Thế nhưng Hill thì tương đối thê thảm, chụp X-quang xong mới phát hiện ra một thanh xương sườn xuất hiện vết rạn, tuy rằng chưa gãy thế nhưng cũng rất nguy hiểm. “Chúng tôi đề nghị phẫu thuật.” Bác sĩ nói. Hill cười khổ nói với Hannibal: “Anh nói xem, tôi phải giải thích với Crawford thế nào về việc tôi phải vào viện phẫu thuật đây chứ? Anh ra tay nặng quá đó.” Hannibal không để ý tới hắn, y vốn định giết Hill, ra tay sao không nặng được chứ? # Hill nằm một mình trong bệnh viện tĩnh dưỡng chờ phẫu thuật, sau đó vẻ mặt đau khổ dự định viết đơn xin nghỉ phép cho Crawford, lý do đương nhiên không thể nói vì lăn lộn trên giường quá kịch liệt mà bị ép vào bệnh viện phẫu thuật được. Hắn đương nhiên phải viết khác đi, hơn nữa còn cường điệu nói từ khi mình vào FBI cho đến nay đã hơn năm năm chưa từng nghỉ phép ngày nào, mà còn phải tăng ca! Hắn mặc kệ Crawford thấy đơn xong sẽ có phản ứng gì, trực tiếp gửi bưu điện thẳng tới chỗ ông. Hannibal đã đi sớm, y chỉ bị ngoại thương, nên không cần nằm viện, mà chính y cũng có thể tự băng bó vết thương cho mình được. Huống hồ y còn có hội giao lưu tâm lý học cần phải đi, chẳng qua nhờ phúc Hill, y chỉ có thể mặc áo cổ cao, khuy áo sơmi gài đến nút trên cùng, mặc áo ba-đờ-xuy còn phải quấn khăn quàng cổ dày để che vết tích trên cổ. Hơn nữa động tác của y cũng có chút chậm chạp, vết thương trên mặt rõ ràng vô cùng, điều này làm cho mấy học giả tâm lý học quen y nhìn y nhiều hơn bình thường, chẳng qua ai cũng thông minh không hỏi ra miệng. Gloria có phần lo lắng Hannibal, chẳng qua đã bị Hannibal lấy cái cớ nào đó lừa qua, cuộc sống trong lúc nhất thời khôi phục bình thản. Thế nhưng dù cho Hill hay cả Hannibal đều nghĩ nước Anh chính là khắc tinh của họ. Gloria mất tích, chính xác hơn, cô đã chết. Không phải Hannibal ra tay, khi về gian phòng của mình trong khách sạn, thấy nó bị người khác đụng vào, rồi xem xét đầu mối để lại, Hannibal cũng biết Gloria dữ nhiều lành ít. Trên địa giới Anh quốc, y bất tiện làm việc, huống chi y chỉ là bác sĩ tâm lý học đến dự hội nghị ở London. Y cũng không muốn đi báo cảnh sát, như vậy sẽ phải tiếp xúc cảnh sát London, y không muốn cảnh sát chú ý. Sau đó, Hannibal vốn đã quăng người nào đó ra sau đầu rốt cuộc nhớ tới Hill, tốt xấu cũng là FBI, làm việc gì cũng tiện hơn mình, cũng không biết một tuần rồi, hắn đã có thể xuống giường được chưa? Lúc Hannibal đi tới bệnh viện vừa vặn gặp được thám trưởng Lestrade, vị thám trưởng tốt bụng này sau khi phá xong án mới nhớ tới phải đi cảm ơn sự giúp đỡ của Hill, hỏi ra thì mới biết Hill đã vào viện nằm. Đối với lời hỏi thăm chân thành của thám trưởng Lestrade, gương mặt Hill càng thêm méo mó, hắn do dự mà nói: “À, chỉ là gặp người quen, tính người đó không tốt cho nên không cẩn thận đụng vào tủ.” Lời nói dối này quả là lời nói dối sứt sẹo nhất trong ba cuộc đời của Hill. Quả nhiên, thám trưởng Lestrade nhíu mày, chẳng qua dường như ý thức được chuyện này là chuyện riêng của người ta, hơn nữa liên quan đến quan hệ cá nhân nên Lestrade lập tức ngừng hỏi. Hannibal tới phòng bệnh sau đó, y đại khái nghe được câu trả lời của Hill, chẳng qua khuôn mặt bình tĩnh của y không thể hiện cảm xúc, chỉ gật đầu chào Lestrade rồi nói với Hill: “Nghe nói mấy ngày trước cậu mới vừa giải phẫu xong, hồi phục tốt chứ?” “Vị này chính là bác sĩ Lecter, bạn của tôi tại Mỹ, vị này chính là thám trưởng Lestrade của Scotland Yard.” Hill giới thiệu. “Anh là bác sĩ?” Thám trưởng Lestrade bắt tay với Hannibal, hỏi. “Tôi là bác sĩ tâm lý.” Hannibal trả lời. “Giao lưu tâm lý học quốc tế, tôi có biết.” Thám trưởng Lestrade nhớ tới chuyên gia tâm lý học tổ chức ở London trong hai tuần, người tham gia hội nghị đều là tinh anh và chuyên gia trong nghề. Chẳng qua, đường nhìn Lestrade nhịn không được lưu ý đến vết thương trên mặt Hannibal mãi, nghĩ đến người bạn mà Hill nói tới, rồi lại nhìn vết thương của hai người, trí tưởng tượng siêu việt của ngài thám trưởng lập tức viết nên một câu chuyện yêu hận tình cừu vô cùng đặc sắc. Thiệt muốn biết chuyện gì xảy ra, khụ, hơn nữa dường như mình đã biết nhiều lắm rồi, dù sao cũng là việc riêng của người ta. Thám trưởng chính trực tự nhủ như vậy, sau đó lại nhìn hai người, nghĩ thầm cái này thật đúng là tình cảm kịch liệt, lẽ nào phải nói không hổ là người Mỹ quá mức cởi mở sao? Hay là người Anh chúng ta tương đối rụt rè. Hai đương sự ở đây đều là cao thủ phân tích tâm lý, nhìn nét mặt của Lestrade cũng đủ hiểu y đang nghĩ gì. Hannibal đương nhiên sẽ không biểu hiện tức giận ra mặt, y bình tĩnh giống như đương sự Lestrade tưởng tượng không phải y, mà Hill cũng chỉ là cười khổ không ra tiếng. “Aaaa, vậy hai người cứ chậm rãi trò chuyện, tôi chỉ tới thăm đặc vụ Noras chút thôi, có gì cần cứ liên lạc với tôi, ít nhiều gì nhờ cậu và Sherlock mà gã giết người đó mới bị bắt.” Thám trưởng sáng suốt rút lui, chẳng qua mới qua vài ngày mà người bị gọi là “tên khốn chết tiệt’ đã biến thành “cậu Holmes” rồi biến thành “Sherlock” vậy? Lestrade rời khỏi phòng bệnh, Hill mới hỏi: “Anh tìm tôi khẳng định là có chuyện, xảy ra chuyện gì vậy?”