Vừa nghe nhắc tới Nam Đế, Hoàng Dung lập tức nói: Read more... -“Phải rồi, sao ta có thể quên Thiên Trúc Thần Tăng được cơ chứ, ông ấy cả đời nghiên cứu y thuật, chắc chắn sẽ có cách giải được độc này!” Nghe nói độc của Tiểu Long Nữ có hy vọng, Dương Quá đi đến trước mặt Hoàng Dung, quỳ xuống, nói: -“Quách bá mẫu, con cầu xin người, người hãy cứu Long Nhi, người muốn con làm gì cũng được.” – Thiên Trúc Thần Tăng có lẽ có thể cứu Long Nhi, thế nhưng Dương Quá biết mình và ông ấy không có giao tình gì, sẽ không thể nhờ ông ta được, chỉ có thể cầu xin Quách Bá Mẫu. -“Quá Nhi.” – Tiểu Long Nữ thấy Dương Quá quỳ xuống, liền đau xót. Hoàng Dung nhanh chóng đỡ Dương Quá đứng lên: -“Con nói gì vậy, con nhiều lần đã giúp chúng ta, huống chi các con đã thành thân, nay chúng ta đã là người một nhà, ta nhất định sẽ giúp con. Bây giờ ta sẽ cho Điêu Nhi truyền tin cho Tĩnh ca ca, để huynh ấy đi tìm Thiên Trúc Thần Tăng, còn chúng ta, sẽ chuẩn bị hành lí, khởi hành đi Tương Dương.” Tuy Hoàng Dung đã nói vậy, nhưng Dương Quá cũng dập đầu với nàng ta một cái: -“Con tạ ơn người, Quách Bá Mẫu.” Sau đó đứng lên, dìu Tiểu Long Nữ ngồi xuống bên giường hàn ngọc, mình thì thu xếp những đồ vật cần thiết,chuẩn bị rời Cổ Mộ, theo chân bọn Hoàng Dung đi Tương Dương. Lần này có Dương Quá dẫn đường, mọi người nhanh chóng tìm được hồ nước lúc nãy, men theo đó mà đi ra Cổ Mộ. Lần này do Tiểu Long Nữ được uống Cửu Hoa Ngọc Lộ hoàn, nên không yếu như trước, tự mình thuận lợi bơi ra. Cho đến khi người cuối cùng là Quách Phù được Gia Luật Tề đỡ lên khỏi mặt nước, đợi hồi lâu mà vẫn không thấy Hoàng Dược Sư và Phùng Hành đi ra, Hoàng Dung lo lắng hỏi: -“Cha và nương đâu?” Quách Phù đang dùng nội công hong khô quần áo ở bên kia, nghe vậy kì quái hỏi: -“Chẳng phải bọn họ đã đi ra trước rồi hay sao?” Nghe Quách Phù nói vậy, Hoàng Dung lập tức biết Hoàng Dược Sư đã dẫn Phùng Hành đi trước rồi, nói cũng phải, bây giờ Tương Nhi đã tìm được rồi, những việc còn lại cũng không có phần hai người nữa, với tính cách của Hoàng Dược Sư, chắc chắn là đã đi trước. Nghĩ vậy, Hoàng Dung không chờ nữa, giục mọi người mau chóng lên đường. *-* Trong một chiếc xe ngựa được trang hoàng chu đáo. Bên dưới đươc lót bằng một lớp da dê thật dày, ở giữa kê một chiếc bàn nhỏ, bên trên bày điểm tâm và một bình trà Long Tĩnh thượng hạng đang bốc khói lượn lờ, khiến cho dù bên ngoài đang thổi gió lạnh, nhưng bên trong lại ấm áp phi thường. Phùng Hành nằm gối đầu lên chân Hoàng Dược Sư, tay cầm quyển tiểu thuyết mang tên “Chuyện không ai biết của Dương Quý Phi” được hắn mua cho nàng sáng nay – thật ra là nàng nằng nặc đòi mua, chứ Hoàng Dược Sư vừa thấy cái tựa đề là mặt nhăn mày nhíu rồi, chỉ là không thể cưỡng lại một khóc, hai nháo, ba thắt cổ của Phùng Hành, nên đành thỏa hiệp. Vừa nhâm nhi vừa bốc miếng bánh hoa mai lên ăn, sau đó lại cầm ly trà hớp một ngụm, cảm thấy mĩ mãn híp mắt lại. Hoàng Dược Sư một tay cầm sách, một tay vuốt ve tóc của Phùng Hành, thấy nàng đã uống xong tách trà, thì am hiểu lòng người mà rót đầy lại cho nàng. Quách Tương đã tìm được rồi, Hoàng Dược Sư thực hiện lời nói lúc trước, dẫn nàng đi du ngoạn. Hắn nhanh chóng mua một chiếc xe ngựa, lại mướn thêm một tên đánh xe, còn mình thì suốt ngày ở bên trong, âu yếmcùng nàng. Nhưng mà nhìn tên đánh xe có vẻ cũng không phải là hạng thường, thấy hắn bước đi trầm ổn, không phát ra tiếng động, nàng đã biết, tên này cũng không phải hạng đơn giản. Đến bây giờ nàng mới biết, Hoàng Dược Sư có nhiều sản nghiệp như vậy, trà quán, quán rượu, thư điếm, thương hộ,..hầu như cái gì cũng có. Nhưng may mà không có thanh lâu, sòng bạc cái gì. Chỉ nghĩ đến Hoàng Dược Sư làm tú bà, cả người không kềm chế được mà sởn gai ốc. Mà nghĩ cũng đúng, nếu như chỉ đứng ở Đào Hoa đảo, thì lấy gì mà chi, thế cho nên, nàng bây giờ là phu nhân nhà giàu đấy.