Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 56 : Đau

Editor: Mortlach Không khí trong phòng quyền anh như muốn bùng cháy, mọi người đều trở nên hưng phấn vì sự trở lại của Tạ Tùy. Lần trước mạo hiểm thử nghiệm đánh hạng nặng, khiến Tạ Tùy rút lui không tham gia đã khiến cho quản lý rất phiền não. Không ngờ sau mấy tháng, đột nhiên Tạ Tùy lại quay lại. Hơn nữa so với thời kỳ dũng mãnh nhất trước đây thì bây giờ cậu càng thêm lợi hại, thắng liên tục 10 trận, là cái máy kiếm bội tiền của quản lý. Tạ Tùy cũng kiếm được không ít tiền thưởng, toàn bộ đều để trong thẻ ngân hàng do Tịch Bạch bảo quản. Cậu biết đối với Tịch Bạch số tiền này không đáng nhắc tới. Nếu như cô trở thành người giống như Tịch Tĩnh thì có cả núi vàng còn cần gì chút tiền lẻ này. Nhưng mà trải qua chuyện trong đêm đó, Tạ Tùy bắt đầu lo sợ. Không biết bao nhiêu lần cậu tỉnh dậy trong cơn ác mộng, lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu mơ thấy Tịch Bạch bị người khác đâm kim tiêm có máu bị nhiễm HIV, cậu còn mơ thấy cô mất mạng… Cậu không thể ngồi đợi chết. Số tiền kiếm được bằng mạng sống cũng xem như là lợi thế của cậu. Cậu sẽ đứng phía sau cô, nếu như gặp phải tình huống khó khăn, cậu sẽ dùng số tiền đó cùng cô bỏ đi. Cô từng nói cô bằng lòng đi cùng cậu… Tạ Tùy miệt mài lên kế hoạch cho một tương lai đầy hứa hẹn của hai người. Trong phòng VIP lắp đặt gương hai chiều nhìn thẳng ra sàn thi đấu quyền anh, Lệ Sâm mặc một áo sơ mi trắng đơn giản nhìn chằm chằm vào khu vực ngồi nghỉ ở sàn quyền anh. Người con trai mặc áo thun đen đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cậu mới đánh xong một trận, trên cánh tay nổi các bắp thịt, vẫn còn rất sung mãn. Cậu đang tìm gì đó trong cặp sách. Lệ Sâm nghĩ cậu đang tìm điện thoại, không ngờ rằng, cậu lại lấy ra một cuốn từ đơn tiếng Anh. Trong thời gian nghỉ chờ trận đấu tiếp theo, cậu lại nghiêm túc bắt đầu ngồi học từ đơn. Quản lý thấy ông chủ luôn nhìn chằm chằm vào Tạ Tùy, ông giải thích: “Thằng nhóc này năm nay học lớp 12, muốn thi vào một trường đại học danh tiếng, thật là hiếm có, vì vậy tôi sắp xếp cho cậu ấy mấy trận luôn, đỡ cho cậu ấy chạy đi chạy lại, lãng phí thời gian.” Lệ Sâm thấy khi Tạ Tùy học bài vô ý tìm thấy sợi dây Bạch Ngọc Quan Âm đeo trên cổ, rồi thi thoảng vuốt ve nó… Thực sự chói mắt, Lệ Sâm như có một sự kích động rất muốn bẻ gãy cổ cậu. “Người tiếp theo đấu cậu ta là ai?” Lệ Sâm mặt lạnh nhạt hỏi. “Chu Khải, cũng là tuyển thủ trụ cột của chúng ta, rất được hoan nghênh. Trận đối đầu giữa cậu ta với Tạ Tùy rất đáng mong chờ.” Quản lý hưng phấn nói: “Giám đốc Lệ, có muốn đặt cược không?” Lệ Sâm cười lạnh: “Được, tôi đặt cược 20 vạn, Chu Khải thắng.” “Hay là đặt cược Tạ Tùy đi, khả năng thắng của cậu ấy cao hơn.” Quản lý có ý tốt nhắc nhở: “Thằng nhóc Tạ Tùy này, con mẹ nó giống như ông trời giúp đỡ, sức bật quá mạnh mẽ.” Lệ Sâm liếc nhìn quản lý, ông lập tức im lặng, quay người đi ra khỏi phòng VIP, nhỏ giọng nói: “Dạ, ông chủ vui là được.” “Đợi đã.” Lệ Sâm đột nhiên gọi lại: “Thuốc lần trước dùng còn không, lấy đưa cho Chu Khải.” Quản lý kinh ngạc quay đầu: “Giám đốc Lệ, lần trước cảnh sát đến kiểm tra, đã bắt giam mấy tuyển thủ rồi. Những kẻ thua tiền chuyện gì cũng có thể làm được, nếu để bọn họ biết tuyển thủ trước khi thi đấu mà dùng thuốc, nhất định sẽ làm ầm ĩ lên. Chúng ta đã nói không thể dùng cái kia… tốt nhất đừng dùng.” “Nói ông làm thì làm đi.” Lệ Sâm mặt không cảm xúc: “Nói với Chu Khải, nếu thắng thì 20 vạn sẽ là của anh ta.” Trong lòng quản lý lo lắng: “Giám đốc Lệ, như vậy đối với Tạ Tùy không công bằng.” Lệ Sâm cười lạnh: “Công bằng không phải thứ để loại người như cậu ta cần, nói với Chu Khải có thể đánh chết cậu ta.” ** Trước trận đấu 20 phút, Chu Khải gọi Tạ Tùy vào phòng thay đồ, lén lút nói: “Anh Tùy, lát nữa lên đài thi đấu, anh nhường em được không?” Tạ Tùy thay áo thun, mặc một áo ba lỗ màu đen, lạnh nhạt cự tuyệt: “Không được.” Chu Khải vội vàng cản cậu lại: “Là như vậy, có một ông chủ cược 20 vạn em thắng. Nếu em thắng sẽ được 20 vạn đó. Số tiền này kiếm được còn nhiều hơn khi phải đánh 20 trận. Tạ Tùy giúp đỡ đi, cùng lắm sẽ đưa cho anh 5 vạn được không?” “Cho cậu 20 vạn?” Tạ Tùy nhíu mày: “Người coi tiền như rác sao lại nhìn trúng cậu?” “Haiz, anh Tùy, giúp đỡ đi, trận này em không thể không thắng.” “Ông đây không đánh quyền giả.” Chu Khải nóng nảy vội vàng đuổi theo, cản cửa cậu: “Tạ Tùy, em với anh chia đôi, được không?” Tạ Tùy chậm rãi nói: “Việc dàn xếp trận đấu này, dù cho tôi 100 vạn, tôi cũng chỉ nói 2 chữ -- không làm.” Những người khán giả ở đây đều là những người yêu thích quyền anh cuồng nhiệt cũng là những con nghiện cá cược. Bởi vì mối quan hệ mật thiết với lợi ích nên một khi bị phát hiện ra đánh quyền giả cũng coi như là từ giã sự nghiệp, cả đời đừng mong nghĩ đến việc kiếm tiền bằng nghề này nữa. Đương nhiên Tạ Tùy không đồng ý với yêu cầu của Chu Khải. Chu Khải lại không biết uống thuốc và đánh quyền giả cũng như nhau, nếu như bị phát hiện thì hậu quả thực sự nghiêm trọng. Nhưng mà 20 vạn tiền thưởng rất hấp dẫn, lại tựa như trái táo độc treo lơ lửng trước mặt. 20 vạn bằng với số tiền anh ta liều mạng đánh nhiều trận mới kiếm được. Nếu như cậu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt … Trước khi lên trận đấu bắt đầu, Tùng Dụ Chu đi một vòng quanh sàn thi đấu sau đó ngồi bên cạnh Tạ Tùy, nói khẽ với cậu: “Bộ dạng này của Chu Khải xem ra rất hung hãn.” Tạ Tùy ngẩng đầu, phát hiện mặt anh ta đỏ không tự nhiên, ánh mắt có tia máu, khác hẳn với bộ dạng lúc nãy ở trong phòng thay đồ. Cậu chỉ nghĩ Chu Khải vì 20 vạn mà quá hưng phấn, nên không nghĩ quá nhiều. Sau khi lên sàn thi đấu, Tạ Tùy mới dần dần ý thức được tình huống không ổn, sức mạnh mỗi lần ra quyền của Chu Khải hoàn toàn khác so với trình độ trước kia của anh ta. Tốc độ tiêu hao thể lực của anh ta rất nhanh cùng với những nắm đấm cứng rắn tựa như mưa dày đặc rơi lên người Tạ Tùy. Hiệp 1 đánh Tạ Tùy quỳ rạp trên sàn không thể dậy nổi. Toàn bộ xung quanh nhanh chóng bùng nổ. Người khác ở xa không thể cảm nhận được nhưng khi đọ sức, Tạ Tùy có thể nhận thấy tình trạng của Chu Khải không bình thường, anh ta tựa như dã thú, cơ hồ như muốn lấy mạng cậu. Một quyền cuối cùng đưa ra không thể khống chế lại được, nếu như Tạ Tùy không tránh thoát kịp, gan của cậu sẽ bị đánh nát. Anh ta không thể khống chế được sức lực của bản thân chỉ có một nguyên nhân… chơi thuốc. Chu Khải đi đến bên người Tạ Tùy, bắt cậu lại rồi nặng nề vứt xuống, Tạ Tùy thuận thế ôm chân anh ta phản kích. Ánh mắt Chu Khải đã có tia máu bây giờ càng đỏ hơn, nhìn qua giống như người Xayda, trực tiếp để Tạ Tùy nằm trên đầu anh ta rồi hung hăng ném xuống đất. Tạ Tùy hoa mày chóng mặt, cả người như đang bay. Tuy nhiên, Tạ Tùy không phải người dễ chọc, kinh nghiệm thực chiến phong phú giúp cậu trốn khỏi đòn công kích trí mạng của Chu Khải. Những cú đấm của cậu đánh lên người Chu Khải, đối với anh ta mà nói cảm giác đau đớn không là gì cả. Tạ Tùy gặp nhiều khó khăn khi đánh nhau với một người điên không biết đau là gì. Tùng Dụ Chu bên ngoài như điên lên, hô to: “Mẹ kiếp! Mày chơi thuốc có phải không?” Lời vừa nói ra, tất cả những người đặt cược Tạ Tùy thắng trong sàn ngay lập tức như lên cơn điên. Mấy người kích động xông lên sàn đấu kéo cổ áo Chu Khải: “Mẹ kiếp, mày chơi thuốc phải không?” “Lừa đảo!” “Đmm, hoàn tiền.” … Tạ Tùy đầu óc choáng váng được đỡ ra ngoài đường biên bảo hộ sàn thi đấu, rối ren hoa mắt, muốn cử động cũng không cử động được. Tùng Dụ Chu bị đám người kích động ngăn cản cách sàn đấu hơn 10 mét, không thể đến gần cậu, chỉ có thể hô to: “Tránh ra, tránh ra, Tạ Tùy anh sao rồi?” Tạ Tùy bị thương không quá nghiêm trọng, chỉ là vừa mới phải chiến đấu khiến cậu không còn chút sức lực nào cả, cậu kiệt sức dần dần ngã xuống đất. Cảm giác những tiếng ồn ào xung quanh dần dần biến mất, màng nhĩ như bị ai đó đục khoét sau đó không thể phát ra bất cứ cộng hưởng nào nữa. Thế giới xung quanh trở nên đặc biệt im lặng. Lúc này, cậu mơ hồ nhận ra có người đứng trước mặt cậu rất lâu nhưng cậu không còn sức để ngẩng đầu lên nhìn. Đôi bàn tay lạnh lẽo đặt trên cổ cậu, nhẹ nhàng ấn vào… cố gắng kìm chế nhưng một giây sau lại như muốn bẻ gãy cổ cậu. Tạ Tùy cảm nhận được mối nguy hiểm, cố gắng gượng dậy. Nhưng dường như mặt đất đang hung hăng kéo cậu lại, cậu chỉ có thể nỗ lực nâng mí mắt. Trong mô hồ, cậu nhìn thấy đôi giày da đen được lau chùi sáng loáng. Người đó lần theo cổ cậu giật dây tơ hồng xuống, miếng Bạch Ngọc Quan Âm lắc lư lắc lư trước mặt cậu. Quan Âm phật diện từ bi nhìn chăm chú cậu nằm trên mặt đất… Tạ Tùy dùng hết sức lực bản thân muốn bắt lấy nhưng lại chỉ bắt được một mảnh trống rỗng, cậu nắm chặt tay, dùng lực thét lên: “Trả cho tôi.” Người đàn ông đứng lên, ánh mắt khinh miệt nhìn Tạ Tùy đang nằm dưới đất. Anh ta đạp lên, dùng lực như muốn nghiền nát tay cậu. ** Khi Tạ Tùy tỉnh lại thì đã là trưa ngày hôm sau. Vì bệnh viện không có đủ phòng bệnh nên cậu phải nằm trên giường ngoài hành lang, tay trái đang truyền dịch. Tạ Tùy mở mắt ra, theo bản năng sờ lên ngực, trước ngực trống rỗng. Cậu bật dậy, rút ống truyền dịch, ngả nghiêng lảo đảo muốn rời đi. Tưởng Trọng Ninh đang ngồi trên ghế nhỏ chơi trò chơi, thấy Tạ Tùy vừa tỉnh dậy đã muốn chạy trốn, cậu vội vã giữ chặt: “Anh Tùy, anh chạy đi đâu? Đây là bệnh viện.” “Ngọc của tôi…” giọng nói khàn khàn: “Có người cướp ngọc của tôi.” Tưởng Trọng Ninh kéo không được Tạ Tùy, đúng lúc Tùng Dụ Chu mang thuốc đến liền vội vàng chạy tới cùng đỡ cậu lại trên giường. “Lần này may mắn tránh được cái bộ phận quan trọng, không cần lo lắng quá, chỉ là quá kiệt sức. Nhưng mà anh cũng đừng khinh thường, em đi gọi bác sĩ đến truyền dịch lại.” Thật ra không phải may mắn mà do Tạ Tùy né tránh rất kỹ xảo. Những chỗ Chu Khải ra tay đều là những chỗ cơ bắp rắn chắc sẽ không bị tổn thương bộ phận bên trong. Tạ Tùy nắm lấy áo Tùng Dụ Chu: “Có kẻ thừa dịp lúc hỗn loạn đã giật miếng ngọc của tôi.” “Ngọc gì?” Tưởng Trọng Ninh giải thích: “Chính là miếng ngọc anh Tùy luôn đeo trên cổ, xem như báu vật, một giây cũng không nỡ tháo miếng Quan Âm Bồ Tát đó xuống.” “Mẹ kiếp, nhìn chất lượng của miếng ngọc đó xem ra rất có giá trị.” Tưởng Trọng Ninh nói: “Giá trị hay không giá trị không cần biết. Nhưng đây là “tín vật định tình” mà Tiểu Bạch tặng cho anh ấy, anh Tùy coi nó như mạng sống, không dám làm mất miếng ngọc đó.” Tạ Tùy đỡ ngực ho khan dữ dội, kéo đau các bộ phận bên trong cơ thể, lưng đau đến khom người. Tùng Dụ Chu vội vàng vỗ lưng cậu cho thoải mái: “Đừng sốt ruột, buổi chiều chúng ta sẽ đến phòng quyền anh xem camera giám sát, ai lấy thì sẽ biết liền thôi.” Tưởng Trọng Ninh cũng khuyên nhủ: “Hôm nay may là thứ bảy, anh Tùy, thừa dịp cuối tuần anh ở lại đây nghỉ ngơi, thứ hai rồi xuất viện. Nếu như Tiểu Bạch mà biết chuyện này thì thật sự không gánh nỗi. Sáng sớm hôm nay cậu ấy gọi điện thoại đến nhưng em không dám nghe máy.” Tạ Tùy nghe vậy cũng bình tĩnh hơn, cầm lấy điện thoại bên gối. Cũng may chỉ có một cuộc gọi điện thoại, cô gửi thêm một tin nhắn - - “Heo lười, mau dậy thôi!” Hơi thở Tạ Tùy dồn dập rồi dần đều đều trở lại, hồi âm tin nhắn của cô. Lúc lơ đãng tay bị đâm đau vì y tá đang ghim kim truyền dịch lại cho cậu. “Tiểu Bạch, tôi dậy rồi.” “Buổi chiều có đi thư viện thành phố không?” Bình thường cậu sẽ không từ chối được lời mời của Tịch Bạch nhưng lần này cậu không thể không từ chối - - “Buổi chiều tôi có việc bận.” “Ồ, bận việc gì?” Tùng Dụ Chu và Tưởng Trọng Ninh mỗi người một bên, nhìn vào màn hình, giả vờ nói: “Đã nói là đi chơi bóng rổ với chúng tôi, cho dù Tiểu Bạch hẹn cậu thì chúng tôi cũng phải kéo cậu đi chơi bóng.” Đầu ngón tay Tạ Tùy để lên màn hình điện thoại, cậu không biết phải trả lời thế nào. Đã nói dối thì sẽ tiếp tục nói dối lần nữa giống như phải liên tục nói dối, mãi không ngừng được. Việc Tạ Tùy không muốn làm nhất chính là nói dối cô, giống như đang lừa dối tình cảm. Suy nghĩ một lát, Tạ Tùy liền hung dữ với cô: “Cậu quản ông đây làm cái gì?” ** Tùng Dụ Chu và Tưởng Trọng Ninh nhìn thấy Tạ Tùy nói câu này, cả người ngẩn ra. Mẹ nó anh Tùy thực sự… dữ. Tạ Tùy ném điện thoại lên giường, buồn bực lấy tay ôm đầu. Chết tiệt, đau lòng quá. Sau khi nghe câu đó, Tiểu Bạch không nói lại gì nữa, xem ra là cô giận rồi. Tạ Tùy không gọi điện thoại cho cô, cô lại thông minh, chỉ cần nói chuyện vài câu thôi cô nhất định đã đoán ra được. Thôi kệ, đợi qua hai ngày nữa sẽ nghỉ cách bồi thường cho cô. “Có gương không?” “Yên tâm, trên mặt không quá thảm.” Tùng Dụ Chu mở camera trước của điện thoại ra: “Nhưng mà trên người thì không dám nhìn, bầm tím khắp người” Tạ Tùy nhìn khuôn mặt bị thương cũng không đến nỗi nào, xem như cũng yên tâm một chút. Vết thương trên người không quan trọng, Tiểu Bạch cũng không bắt cậu cởi áo. Đợi đến khi cô ấy muốn cậu cởi áo thì những vết thương này đã khỏi từ lâu rồi. “Anh đừng quá đau lòng, cố gắng nghỉ ngơi.” “Biết rồi.” …… Buổi chiều, Tùng Dụ Chu và Tưởng Trọng Ninh đến phòng quyền anh hỏi quản lý muốn xem camera giám sát. Tuy nhiên bọn họ cũng dự đoán được câu trả lời của quản lý là không, ông ta nói rằng ông ta không có quyền hạn cho xem camera giám sát trong phòng quyền anh. Tạ Tùy bỏ điện thoại xuống, đứng dậy lấy áo khoác mặc vào, lảo đảo chạy ra khỏi bệnh viện. Y tá thấy cậu lại nhổ ống truyền dịch, vội vã nói: “Ơ, bệnh nhân kia, cậu làm sao vậy, cậu chạy đi đâu?” Tạ Tùy lao thẳng ra đường gọi xe đi đến phòng quyền anh. Phòng quyền anh nằm bên trong một quán rượu, khán giả đến đây vừa uống rượu vừa xem thi đấu. Cũng giống như nhiều quán rượu khác, ban ngày nơi đây không mở, chỉ có vài nhân viên làm việc. Tạ Tùy rất quen thuộc với nơi này, một đường đi thẳng lên lầu hai đến văn phòng làm việc của quản lý. Trong phòng làm việc, Tùng Dụ Chu và Tưởng Trọng Ninh đang tranh cãi nhau với quản lý - - “Anh Tùy bị đánh, xem camera giám sát thì có làm sao?” “Đúng đó, nếu như khán giả mất đồ thì có thể xem camera giám sát được. Tại sao chúng tôi lại không được xem.” Bởi vì thể lực hiện tại của Tạ Tùy rất yếu, trạng thái tinh thần cũng kém, đi đến trước bàn làm việc, trọng tâm không chắc nên sẩy chân ngã. Tùng Dụ Chu nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu: “Sao cậu đến đây?” Tạ Tùy nắm lấy cổ áo của quản lý, hét lên: “Tôi muốn xem camera giám sát.” Quản lý rất sợ Tạ Tùy, nhỏ tiếng nói: “Cậu… trước tiên thả tôi ra, có gì từ từ rồi nói.” Tùng Dụ Chu cũng khuyên bảo Tạ Tùy: “Cậu đừng kích động, bình tĩnh, bình tĩnh.” Tạ Tùy không thể bình tĩnh được, cậu chỉ muốn biết miếng ngọc của cậu bị ai lấy đi. Nói không chừng bị kẻ sẽ bán đi mất, cậu sắp phát điên rồi. “Là như thế này, tối hôm qua không phải Chu Khải uống thuốc sao, sau đó trên sàn hỗn loạn, gây xôn xao rất lớn. Vì sợ cảnh sát sẽ đến điều tra nên đoạn quay phim đó đã bị xóa đi rồi. Tùy à cậu hiểu mà, nếu việc mà ồn ào lên để cảnh sát biết được sẽ rất phiền phức, vì vậy… mong cậu hiểu cho.” Tưởng Trọng Ninh kéo Tạ Tùy ra: “Thật không có đạo đức, chúng ta đi tìm cách khác.” Tạ Tùy buông tay, quản lý né tránh cậu rồi ngồi lại lên ghế, chỉnh lại cổ áo: “Đúng rồi, các cậu đều là học sinh, là thành phần tri thức, không thể giống với những thành phần trong xã hội khác, đụng tí là dùng nắm đấm.” Bọn họ mặc kệ ông ta, kéo Tạ Tùy ra khỏi phòng quyền anh, đi ra bên ngoài. Tùng Dụ Chu nói: “Như vậy đi, anh Tùy cứ quay lại bệnh viện nghỉ ngơi, bọn em gọi mấy người anh em khác đến, mỗi ngày đứng ở bên này hỏi thăm, trong phòng quyền anh nhiều người như vậy nhất định sẽ có người nhìn thấy.” “Đúng vậy, không thể mất được. Cho dù lật tung cả thành phố Giang cũng phải tìm về.” Tạ Tùy đứng dựa vào tường, không suy nghĩ được gì, trong đầu chỉ toàn hình ảnh ngày đó cô đeo Bạch Ngọc Quan Âm cho cậu và nói - - “Tạ Tùy, cậu phải bình an đó.” Bình an. Mẹ kiếp Tạ Tùy cảm thấy bản thân không phải là người nữa. ** Tám giờ tối trong thư viện thành phố, Tịch Bạch ngáp một cái, đưa tay xoa xoa đôi mắt cay cay. Mệt mỏi vì phải học cả ngày, cô dọn dẹp sách vở trên bàn chuẩn bị ra về. Đúng lúc này, miếng Bạch Ngọc Quan Âm được ai đó đưa đến bên tay cô. Cô tức giận nói: “Không nhận lời xin lỗi, đi đi, đừng làm phiền tôi.” Đối phương vẫn không nói gì, Tịch Bạch ngẩng đầu thì thấy người đang đứng không phải Tạ Tùy mà là… Lệ Sâm. Tịch Bạch ngạc nhiên nói: “Cái này, sao lại ở chỗ anh?” Lệ Sâm bình tĩnh nói: “Anh nhặt được.” “Nhặt được?” Tịch Bạch ngẩn người. “Anh nhìn miếng ngọc này rất quen giống với một miếng trước đây em đeo, em xem có phải bị mất không hay chỉ là tương tự thôi.” Tịch Bạch nhận miếng Bạch Ngọc Quan Âm rồi quan sát kỹ lưỡng. Bạch Ngọc Quan Âm có rất nhiều, nhưng không phải miếng nào cũng có vết đỏ dưới mắt Quan Âm. Đây chính là miếng ngọc cô đã tặng Tạ Tùy. Tạ Tùy sẽ không để miếng ngọc cô tặng lung tung, trừ khi xảy ra chuyện gì đó. Tịch Bạch trở nên căng thẳng: “Lệ… Lệ Sâm, anh nhặt cái này ở đâu?” “Em đừng căng thẳng. Anh có đầu tư vào một phòng quyền anh ngầm, cái này do nhân viên dọn vệ sinh trong lúc dọn dẹp nhặt được, vừa hay anh đang ở đó. Nhưng mà anh thấy kì lạ, sao em lại đến những nơi đó được, hay là làm mất miếng ngọc quý giá này ở đâu đó.” Tịch Bạch nhớ đến thái độ hung dữ của Tạ Tùy vào sáng hôm nay, nhất định cậu lại đến phòng quyền anh rồi. Trong nháy mắt khuôn mặt cô trở nên ảm đạm. “Cái này… em tặng cho một người bạn, có thể bị cậu ấy làm rớt.” Lệ Sâm lắc lắc đầu, cầm miếng ngọc vuốt ve, nhỏ giọng nói: “Quà em tặng mà có thể dễ dàng làm mất như vậy, chứng minh người đó không thật lòng quan tâm em.” Trong lòng Tịch Bạch bồn chồn, ngẩng đầu nhìn anh. Tịch Bạch chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nâu nhạt của Lệ Sâm lại xuất hiện trạng thái như vậy, anh lại đeo sợi dây bạch ngọc lên cổ Tịch Bạch. Cô gái cúi đầu mỉm cười nhưng dường như có chút đau thương. Nhìn thấy tinh thần sầu não của cô khiến cho đáy lòng Lệ Sâm dâng lên một loại dục vọng chỉ muốn cô là của riêng mình. Cô thực sự duyên dáng, bất cứ người con trai nào khi nhìn thấy cô cũng không nhịn được mà muốn giữ cô bên mình. Lệ Sâm hiểu rõ nguyên nhân tại sao chàng trai kia lại liều mạng kiếm tiền vì cô như vậy. Bây giờ cô như đóa hoa chưa nở hết. Mỗi khi đôi mắt biếc sáng lấp lánh nhìn anh lại khiến cho lòng anh cuộn sóng dâng lên. Thêm chút thời gian nữa thôi thì đóa hoa kia sẽ nở rực rỡ, sợ là không biết có bao nhiêu chàng trai điên cuồng mơ ước cô. Nhìn thấy Tịch Bạch không nói gì, anh chậm rãi nói: “Để miếng ngọc Quan Âm ở những nơi không sạch sẽ thì sẽ trở thành một thứ bẩn thỉu.” Nắm tay Tịch Bạch siết chặt, rất lâu sau cô mở lời: “Không phải.” “Hử?” “Không phải như anh nói.” Tịch Bạch dùng sức cắn môi dưới, nói: “Cảm ơn anh đã mang trả miếng ngọc lại cho em. Tuy nhiên cậu ấy không phải người như anh nói, mà miếng ngọc cũng không phải vì người khác để ở nơi không sạch sẽ hay cực khổ mà cảm thấy nó là thứ bẩn thỉu. Anh nói sai rồi.” Lệ Sâm không ngờ rằng, Tịch Bạch lại tín nhiệm Tạ Tùy như vậy, anh cảm thấy khó mà tin được. Tình yêu thời cấp 3, nói cho đến cùng cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, thậm chí không thể xem đó là tình yêu được. Anh vốn không bận tâm nhưng mà… “Lệ Sâm, cảm ơn anh, em đi trước đây.” Tịch Bạch lạnh nhạt nói hết câu rồi xoay người rời khỏi thư viện. Lệ Sâm nhìn theo bóng dáng của cô, mạch nước ngầm trong đôi mắt thâm thúy đang sôi trào. Đương nhiên Lệ Sâm không biết, Tịch Bạch đã ở bên Tạ Tùy hai kiếp rồi, cô biết Tạ Tùy đối với cô không chỉ vì tình mà còn vì nghĩa nữa … Tịch Bạch hiểu rõ Tạ Tùy hơn bất kỳ ai. Vì vậy cô không bị những lời nói bâng khuâng của người ngoài mà nảy sinh nghi ngờ. Mặc dù như thế nhưng thâm tâm Tịch Bạch cũng rất lo lắng. Cô không gọi điện thoại cho Tạ Tùy mà lấy số điện thoại rồi gọi cho Tưởng Trọng Ninh. Tịch Bạch chưa nói gì mà Tưởng Trọng Ninh đã căng thẳng rồi. “Alo, Tiểu Bạch à, có chuyện gì không?” “Tôi đang ở cùng Tạ Tùy, cậu ấy làm mất đồ nên đang rất lo lắng, muốn hỏi cậu xem có tìm được hay không?” Tịch Bạch biết mấy người bọn họ đều như nhau, nhất định đã thông đồng thỏa thuận rồi. Tâm tư Tùng Dụ Chu rất khó đoán nhưng Tưởng Trọng Ninh thì đơn giản hơn nhiều. Vì vậy mà cô mới gọi cho cậu ta, lơ đãng nói về việc mất miếng ngọc. Quả nhiên, Tưởng Trọng Ninh kinh ngạc hỏi: “Cái, cái gì? Cậu biết rồi? Tạ Tùy còn dặn tụi này không được nói cho cậu biết, rồi chính anh ấy lại là người nói trước. Trời ơi, tôi và Tùng Dụ Chu còn không phải đang bên phòng quyền anh nghe ngóng tin tức hay sao. Tuy nhiên lúc đó rất loạn, lại không có nhiều người nhìn thấy việc này. Tóm lại, cậu bảo anh Tùy đừng lo lắng, cứ an tâm dưỡng thương, nếu có tin tức gì bọn tôi sẽ thông báo ngay cho anh ấy.” “…..” “Alo, alo… Tiểu Bạch, cậu còn nghe không?” Giọng nói Tịch Bạch lạnh lẽo hỏi: “Tạ Tùy đang ở bệnh viện nào?” Tưởng Trọng Ninh ngây ra. ** Phòng bệnh ở bệnh viện đang rất đông, vết thương của Tạ Tùy cũng không nghiêm trọng, sáng ngày mai có thể xuất viện nên bị xếp nằm trên giường ngoài hành lang. Trên hành lang lạnh lẽo có tiếng bệnh nhân đang rên rỉ thở nhẹ cùng với tiếng ngáy đan xen nhau. Trong không khí thì mùi thuốc sát trùng thoang thỏang bay khắp nơi. Tạ Tùy nằm trên giường bệnh, một tay làm gối, một tay còn cầm cuốn từ đơn tiếng Anh, trong lòng đang nghĩ cách làm sao để tìm đồ đã mất. Rất lâu sau cậu cũng không nghĩ ra biện pháp nào đặc biệt cả, cậu quyết định ngày mai đến phòng quyền anh thăm dò, nhất định sẽ có người nhìn thấy ai đã lấy miếng ngọc đi. Đột nhiên điện thoại bên cạnh đổ chuông. Tạ Tùy ấn phím nghe điện thoại, giọng nói oang oang khẩn trương của Tưởng Trọng Ninh: “Khốn kiếp! anh Tùy anh mau chạy đi.” Tạ Tùy nhíu mày, để điện thoại cách xa tay một chút: “Ầm ĩ cái gì?” “Anh Tùy, không phải em cố ý bán đứng anh đâu. Là Tiểu Bạch quá giảo hoạt. Bây giờ cô ấy đang rất tức giận đi đến chỗ anh… Anh mau trốn đi thôi.” Tưởng Trọng Ninh vừa dứt lời, Tạ Tùy liền nhìn thấy ở góc xa kia có một cô gái đeo cặp sách đang hỏi thăm y tá trực đêm, sau đó y tá chỉ về hướng Tạ Tùy đang nằm. Cô gái quay đầu nhìn thấy cậu. Hai má cô đỏ ửng lên giống như mới chạy nhanh tới đây. Nhìn thấy cậu, cô kẽ cắn môi dưới, đôi mắt trong sáng ướt sũng, như đang trách cứ nhưng mà đau lòng cũng nhiều. Trong lòng Tạ Tùy xao động không an tâm nhưng trong nháy mắt nhìn thấy bộ dạng của Tịch Bạch như vậy thì bỗng nhiên bình tĩnh kỳ lạ… Cậu đặt cuốn từ đơn tiếng Anh xuống gối, chỉ mang đôi dép lê, chậm rãi đi về hướng của cô. Nhưng mà khi từ xa nhìn thấy cậu như vậy, cô tức giận xoay người, dùng sức ấn thang máy đi xuống, bỏ đi. Tạ Tùy một lần nữa ngồi xuống giường, cúi đầu, trong lòng có chút chua xót, cũng có chút… tổn thương. Cô tức giận là đúng, cô không nên gặp cậu. Cậu làm mất miếng ngọc mà cô tặng, cả đời này cô tốt nhất đừng quan tâm cậu nữa. Tạ Tùy che ngực nằm xuống. Ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng cố gắng khống chế sự khó chịu rồi bình ổn lại. 20 phút sau, tiếng thang máy “tinh” một tiếng. Tiếng bước chân nhè nhẹ chậm chạp tiến gần về phía cậu sau đó dừng bên cạnh. Tạ Tùy ngẩng đầu nhìn cô gái đứng bên cạnh giường, mím chặt môi, chuyên chú nhìn cậu. “Ăn cơm chưa?” “Chưa ăn.” “Có đói không?’ “Đói.” Yết hầu Tạ Tùy khó chịu, khô khốc. Cậu ngồi dậy, ngoan ngoãn ở yên trên giường, thi thoảng liếc nhìn cô đang vò vò vạt áo. Trong lòng thấp thỏm. Tịch Bạch không nói lời nào, im lặng đặt túi sách lên tủ bên cạnh, lấy ra một hộp cháo gà ác còn nóng hổi và mấy món ăn nhẹ. Nhìn thấy tay phải của Tạ Tùy còn đang truyền dịch, Tịch Bạch liền cầm thìa, lấy một thìa cháo nóng hôi hổi để bên miệng thổi nhè nhẹ. “Há miệng.” Bây giờ Tạ Tùy ăn không vào nhưng cũng cố gắng nuốt xuống. Đôi con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn cô gái trước mặt. “Tiểu Bạch…” “Hiện tại Tiểu Bạch rất tức giận, cậu tốt nhất đừng nói gì cả.” Tịch Bạch dùng thìa đảo đảo chén cháo lên tìm miếng thịt gà, sau khi thổi thì nghiêm mặt đút cho cậu. “No rồi hả?” “Không biết.” Tịch Bạch đút thìa nào, cậu ăn thìa đó. Tịch Bạch đặt chén xuống, giọng buồn bã nói: “Buổi tối không nên ăn quá nhiều, mau ngủ đi.” “Ừm.” “Ngủ đi.” Tạ Tùy giật mình, máy móc nằm xuống, tay còn nắm chặt vạt áo của cô, cảm giác bản thân giống như con rối, hoàn toàn không phản kháng. “Đợi khi cậu khỏi, tôi sẽ tìm cậu tính sổ.” Tịch Bạch cúi người, cẩn thận trải chăn cho cậu. Tay Tạ Tùy nắm chặt góc áo của cô bỗng nhiên dùng lực. Trọng tâm không vững, cô liền ngã vào trong lồng ngực cậu. “A!” Tạ Tùy ôm chặt cô giống như dùng cả tay chân để ôm cô vào lòng. “Tôi sẽ không bao giờ đến phòng quyền anh nữa, sẽ không để bản thân mình bị thương nữa.” Hô hấp của cậu gấp gáp, giọng điệu khẩn thiết: “Tiểu Bạch đừng giận tôi được không?” “Sau này thực sự không đi nữa?” Cô ngước mắt mong chờ. “Tôi cam đoan.” Tịch Bạch tin tưởng Tạ Tùy. Theo lời nói của Tưởng Trọng Ninh miêu tả, Tịch Bạch cũng biết lần này Tạ Tùy thực sự phải chịu khổ rất nhiều. Vốn dĩ cô cũng không quá tức giận mà là cô đau lòng, đau lòng vì cuộc sống khó khăn của cậu, đau lòng vì những vết thương trên da thịt cậu. “Tạ Tùy, tôi nói rồi cậu nhất định phải bình an, nếu không… tất cả chẳng có ý nghĩa gì cả.” Sự trùng sinh của cô không có ý nghĩa, tất cả nỗ lực cũng chẳng còn ý nghĩa gì. “Tạ Tùy, cậu nhất định, nhất định phải nghe lời tôi.” Tạ Tùy nghe những lời này xong, bất động vài giây sau đó giữ chặt cằm ép cô ngẩng đầu, rồi đè lên đôi môi ấm áp. Tịch Bạch mở to hai mắt. Môi cậu vừa mềm mại vừa nóng ấm dán lên môi cô, nhẹ nhàng mút vào, thậm chí đầu lưỡi còn muốn mở hàm răng của cô. Đây là lần đầu tiên hai người hôn sâu như vậy hơn nữa còn trong tư thế rất mập mờ. Tịch Bạch mặt đỏ đến mang tai, đầu cô không lắc trái lắc phải né tránh nhưng người con trai ấy vẫn ôm chặt cô, khiến cô không thể động đậy. Trong hành lang yên tĩnh và tối tăm có tiếng nức nở khe khẽ của cô gái. Tịch Bạch xấu hổ muốn khóc, cậu rõ ràng đã làm sai mà vẫn còn muốn đối xử với cô như vậy… thật sự xấu xa! “Tạ, Tạ Tùy, cậu buông… buông ra…” Cô không thể nói một câu hoàn chỉnh. Cô bị miệng lưỡi nóng bỏng của cậu không cho hô hấp, cảm giác như sắp không thở được. Đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng chậm chạp liếm láp bờ môi cô, rồi lại cắn, vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ, không biết mệt mỏi. Cô dùng tay đẩy rồi đánh lung tung lên người cậu, chỉ nghe Tạ Tùy phát ra một tiếng: “Đau…” Vì thế cô vội vàng rụt tay về, không dám đánh cậu nữa sợ đụng vào vết thương của cậu. Cô chỉ có thể để cậu muốn làm gì thì làm. Không biết qua bao lâu, cảm giác đôi môi Tịch Bạch tê dại, cơ thể bị cậu ôm chặt vào trong ngực, mềm nhũn, có chút run rẩy. Vẻ mặt cô còn đang mơ màng, Tạ Tùy dùng cánh mũi cọ nhẹ nhàng lên má cô - - “Tiểu Bạch, tôi nghe lời cậu.” Cho dù là núi đao biển lửa, nước sôi lửa bỏng, cậu đều cảm thấy như ăn mật.