Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 45 : cơm mềm

Trong phòng y tế, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của bác sĩ và Tịch Bạch, Tạ Tuỳ cởi áo, để bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện cơ thể cho cậu. Tịch Bạch cũng không tránh đi chỗ khác, cô đứng bên cạnh giường bệnh, quan sát nửa người trên của cậu. Bắp thịt trên người cậu dồi dào, bình thường mặc quần áo có lẽ không nhìn rõ, nhưng vừa cởi quần áo ra lại có thể cảm giác được rõ rệt sức mạnh của từng thớ cơ, cơ bụng 6 múi rất đẹp, tuyến nhân ngư uốn lượn xuống dưới góc quần, cực kì gợi cảm. Thậm chí ngay cả y tá trẻ tuổi đứng bên cạnh cũng không nhịn được sợ hãi than, học sinh cấp 3 mà có thể luyện ra được dáng người như thế này, thật sự là hiếm thấy. Vết thương ứ máu trên người Tạ Tuỳ nghiêm trọng hơn nhiều so với mặt, bụng có, phía sau cũng có, trước ngực có một chỗ đọng máu cũng đã chuyển sang màu tím. Nhìn những vết thương thấy mà giật mình này, Tịch Bạch có thể suy ra tình huống chiến đấu lúc ấy kịch liệt bao nhiêu. Cô nghiêng mắt nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn nhiều thêm, quá khó chịu. Nhân viên y tế cẩn thận kiểm tra thương thế trên người Tạ Tuỳ, dặn dò: “Đều là vết thương ngoài da, mỗi ngày thoa thuốc cho tan máu bầm.” Tịch Bạch thực sự không yên lòng, hỏi: “Bác sĩ, cậu ấy đánh nhau với người ta bị thương, xác định là không sao sao? Nội tạng có bị tổn thương hay không, có cần tiến hành kiểm tra sức khỏe chi tiết không?” “Là bị thương ngoài da, nếu như nội tạng có vấn đề, bây giờ cậu ta đã không đứng lên nổi.” Bác sĩ nhìn Tịch Bạch, nói với Tạ Tuỳ: “Sau này đừng ra ngoài đánh nhau với người ta nữa, em xem, làm bạn gái lo lắng nhiều đấy.” Tạ Tuỳ nghe được ba chữ “bạn gái”, khoé miệng chứa ý cười kín đáo. Tâm tình Tịch Bạch hỏng bét cực độ, cho dù nghe bác sĩ nói Tạ Tuỳ không có sao, nhưng nhìn từng mảng máu đọng lớn trên người cậu, vẫn cảm thấy đặc biệt khó chịu. Lúc rời đi bác sĩ dặn dò Tạ Tuỳ, thuốc thoa ngoài da mỗi ngày đều phải dùng, không thể quên. Tạ Tuỳ tất nhiên không dám chậm trễ, trên người coi như xong, khoé môi cậu có một chỗ đọng máu cần phải làm tan nhanh chóng, không thì thật sự không có cách nào cùng Tiểu Bạch tham gia yến hội. Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng y tế lạnh như băng, chỉ còn thừa lại hai người Tịch Bạch và Tạ Tuỳ. Tạ Tuỳ không yên tâm, thật sự không dám nhìn vào mắt cô, cậu tự lấy áo khoác và áo ngoài của mình, chuẩn bị mặc vào, Tịch Bạch chợt kéo lấy quần áo của cậu: “Cậu chờ một chút.” Giọng nói của cô rầu rĩ, mang theo giọng mũi rất dày. Tạ Tuỳ trơ mắt nhìn cô gái ngồi xuống bên giường bệnh, đối mặt với cậu, cô thu lại ánh mắt, nhìn vết thương lớn trước ngực cậu, “Đau không?” “Đau cái gì mà đau, hoàn toàn không có cảm giác.” Tạ Tùy là liều muốn giữ mặt mũi , ngày đó bị đánh đến nỗi con mẹ cậu cũng sắp phi thăng, nhưng cậu nhất quyết sẽ không thừa nhận. Tịch Bạch mở lọ thuốc, nói với Tạ Tuỳ: “Thoa trên mặt trước, cậu cúi thấp một chút.” Tạ Tuỳ nhìn ngón tay trơn nhẵn dính thuốc mỡ trắng của cô, hiểu ra là cô muốn bôi thuốc cho mình, có chút được yêu thương mà đâm sợ. Tịch Bạch thấy có vẻ người này bị choáng váng đầu rồi, cô đơn giản thò tay ấn đầu của cậu xuống, sau đó cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc mỡ vào vị trí khoé môi cậu. Tạ Tuỳ cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại của cô gái nhỏ cứ xoa xoa một vòng quanh miệng vết thương ngay khoé môi cậu, thuốc mỡ có mùi bạc hà, mùi thơm thanh mát, làm hô hấp của cậu dễ dàng hơn không ít. Động tác của cô mềm nhẹ, sợ chạm vào làm đau cậu, rất cẩn thận, mắt hạnh đen như mực tập trung nhìn vào miệng vết thương ở khoé môi cậu. Tạ Tuỳ ngắm nhìn đôi môi hồng phấn của cô gái nhỏ, kìm lòng không được mà ghé lại gần. Đã bị hôn trộm hai lần, Tịch Bạch nhạy bén như nai con, nhìn thấy ánh mắt cậu không đúng, lập tức phản ứng lại, nghiêng đầu tránh cậu, “Tạ Tuỳ!” Tạ Tuỳ giống như không thể khống chế, đè gáy cô, ôm sát cô vào người mình, Tịch Bạch chống tay trên ngực cậu, ngăn cản mình bị cưỡng hôn. “Cậu còn như vậy nữa, tôi mặc kệ cậu đấy!” Cậu nhóc này đến lúc này mới như là lấy lại tinh thần, lập tức buông lỏng cô ra, chớp chớp hàng mi dài, nói: “Hồi nãy tôi chỉ nghĩ đưa mặt sát lại để nhìn cậu, không có ý gì khác, đừng nghĩ nhiều.” “…” Quỷ mới tin cậu! Tạ Tuỳ nhìn cô gái nhỏ xấu hổ đến nỗi đỏ ửng hai má, tâm tình trở nên có chút sung sướng. Tịch Bạch dùng sức vỗ vỗ chỗ ứ máu trên ngực cậu, đau đến nỗi làm cậu “ư” một tiếng: “Cậu độc ác quá đấy.” “Cậu không ngoan gì cả.” Cô tức giận nói: “Quay qua, bôi lưng trước.” Tạ Tuỳ ngoan ngoãn quay lưng qua, cô phết thuốc mỡ ra lòng bàn tay, dùng lực ở lòng bàn tay, nhẹ nhàng bôi lên tảng máu đọng lớn trên lưng cậu. Những chỗ đọng máu này vẫn có cảm giác, cơ thể Tạ tuỳ theo bản năng giật giật, nhưng cậu không nói gì. Tịch Bạch cảm nhận được sự đau đớn của cậu, dừng lại một chút, sau đó kề sát vào cậu, một bên bôi loạn thuốc mỡ, một bên thay cậu thổi thổi. Tạ Tuỳ cảm nhận được gió trên chỗ xương bả vai của mình, thanh mát lại thoải mái. “Tiểu Bạch đột nhiên đối xử tốt với tôi như vậy, có chút không thích ứng được.” Cô gái nhỏ không trả lời cậu, chỉ dịu dàng thoa thuốc mỡ cho cậu, Tạ Tuỳ cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Bộ âu phục kia, thật sự rất đẹp, tôi có nhìn thấy nó treo trong tủ kính rồi.” “Tôi sẽ không mãi nghèo, cậu tin tôi, tôi có thể xứng đôi với cậu.” Tạ Tuỳ cảm nhận thấy động tác của cô gái phía sau bỗng dừng lại, cậu nghiêng đầu nhìn cô. Cô cúi đầu, cắn chặt môi dưới, dưới mái tóc, cô nhắm chặt mắt, nước mặt rịn ra từ khoé mắt, dính lên lông mi tinh tế của cô, hiện ra ánh nước. Bả vai nhỏ nhắn của cô run rẩy, cật lực đè nén, không khóc ra tiếng. Tâm Tạ Tuỳ “ầm” một cái nổ tung, bể thành từng mảnh nhỏ. Tay Tịch Bạch còn dừng bên cạnh xương bả vai cứng rắn của câu, hít một hơi thật sâu, tiếng khóc nức nở tràn ra ngoài, làm cô bị sặc, ho khan hai tiếng, sau đó quay mặt đi chỗ khác. Tạ Tuỳ nhịn không được, cậu trở mình ngồi xổm trước mặt cô, cầm chặt tay cô, kích động nói: “Tôi không nói bậy nữa, cậu đừng khóc!” Tịch Bạch dừng sức giằng khỏi tay cậu, nhưng Tạ Tuỳ lại nắm thật chặt tay cô, không buông ra. “Tiểu Bạch, tôi sẽ không bao giờ nói lời như thế này nữa, được không?” Cậu cho rằng Tịch Bạch bị lời của mình làm khóc, thực ra cũng không phải, Tịch Bạch đã nhịn thật lâu, chỉ là trong nháy mắt đó cô chợt bùng nổ mà thôi. Sống lại trở về, cô chưa từng thật lòng rớt một giọt nước mắt, bởi vì nước mắt không có ích gì, đó là vũ khí của kẻ yếu. Tịch Bạch muốn làm kẻ mạnh, kẻ mạnh chắc chắn không rơi nước mắt. Nhưng khi cô nhìn thấy từng mảng máu bầm trên người Tạ Tuỳ, tất cả đau thương và oan ức của kiếp trước kiếp này, một phát xộc lên não, cô cuối cùng cũng không chịu nổi. Tạ Tuỳ không biết suy nghĩ trong lòng Tịch Bạch, cứ cho là mình nói bậy làm cô khóc, tay cậu loạn xạ dùng ống tay áo giúp cô lau nước mắt trên mặt, đau lòng đến mức mày cũng nhăn thành ngọn núi nhỏ. Tịch Bạch khóc một chút nữa, liền thu lại cảm xúc, cô kéo cậu ngồi bên cạnh, tiếp tục dùng thuốc mỡ thoa vào vết thương cho cậu, một lời cũng chưa nói. Tạ Tuỳ rũ mi nhìn cô gái nhỏ. Mắt cô đỏ hoe, lông mi dính nước mắt hơi dinh dính, hơi thở rõ ràng nặng hơn nhiều. Tạ Tuỳ rút khăn tay từ trong túi ra, đưa tới trước mặt cô, săn sóc hỏi: “Cậu muốn xì nước mũi không?” Tịch Bạch gạt tay làm rớt khăn giấy trên tay cậu xuống, vốn muốn làm căng, kết quả vẫn không nhịn được cười. Cậu là đồ quỷ gì đây! Tạ Tuỳ thấy cô nở nụ cười, tâm tình cuối cùng cũng thoải mái một chút, cậu nắm tay Tịch Bạch, đặt lên vị trí ngực của mình. “Tiểu Bạch, có phải cậu thương tiếc tôi không?” Tịch Bạch không nói gì, tay cô chậm rãi di động, vỗ về lồng ngực toàn máu đọng của cậu, cách một lớp da căng chặt mà nóng rực, cô có thể cảm nhận được trái tim trong lồng ngực kia đang đập. “Sau này cậu đừng đi đánh quyền anh nữa.” Những lời này của Tịch Bạch nói rất nghiêm túc, nghiến răng, lặp lại từng chữ: “Không - được - đi.” Tạ Tuỳ không thể không buông tiếng thở dài: “Anh Tuỳ cậu còn phải kiếm tiền chứ.” Tịch Bạch thu lại ánh mắt, mím chặt môi, con ngươi tối như mực ngắm nhìn tảng máu bầm lớn trên ngực cậu: “Tạ Tuỳ, tôi nuôi cậu.” Tạ Tuỳ bị ba chữ “Tôi nuôi cậu” của cô làm cho buồn cười, cậu cúi đầu cười rất lâu, làm vết thương trên người có chút đau, nhưng cậu vẫn không nhịn được. Con nhóc nghịch ngợm này… đừng đùa chứ. Nhưng khi cậu nhìn thấy thần thái nghiêm túc toát ra từ đầu mày đuôi mắt của thiếu nữ, không có một chút ý đùa giỡn, ý cười ở khoé miệng đột nhiên cứng đờ. Thật lâu sau, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đù.” Đây là mẹ nó nói thật à! “Tịch Bạch, cậu có biết bây giờ cậu đang nói gì hay không?” Đây là lần đầu tiên cậu gọi cả tên họ của cô. “Tôi nuôi cậu.” Tạ Tuỳ nhếch miệng cười: “Cậu ốc còn không mang nổi mình ốc, lấy cái gì để nuôi tôi?” Tịch Bạch nghiêm túc nói: “Cậu chỉ cần để ý việc học tập là được, có thể thi đậu một đại học tốt cũng không sao, tôi… tôi sẽ cố gắng, tôi sẽ trở thành người thừa kế của tập đoàn Tịch thị!” Lời này vừa nói ra, không chỉ Tạ Tuỳ, ngay cả Tịch Bạch cũng tự làm mình ngạc nhiên. Cô chưa từng nghĩ tới muốn tranh giành cái gì với anh chị em trong nhà, tranh đấu gay gắt của bọn họ không có một chút liên quan đến cô, ước nguyện ban đầu của cô luôn là dựa vào bản lĩnh của bản thân mà độc lập, thoát khỏi cái gia đình hút máu của mình. Trở thành người thừa kế của tập đoàn Tịch thị, chính là một con đường hoàn toàn khác, là một cuộc sống hoàn toàn khác biệt. Tịch Bạch không biết sao lại nói ra những lời này, mầm mống ẩn náu trong lòng vào giờ phút này liền phá đất nảy mầm, cô vì dã tâm của bản thân mà cảm thấy khó có thể tin được. Trở thành người thừa kế, cô có thể thay đổi vận mệnh của mình, thay đổi vận mệnh của Tạ Tuỳ, cô có thể để cho hai người trải qua cuộc sống tốt hơn. Nhưng lời này nói dễ hơn làm, tập đoàn Tịch thị có nhiều nhánh chi thứ như núi, người nổi bật trong đám anh chị em trong nhà càng không phải ít, con đường này nhất định là… Liếm máu trên lưỡi dao. Tạ Tuỳ mẹ nó đã choáng váng. Tịch Bạch ngượng ngùng quay người lại, vò áo khoác của cậu thành một cục ném lên người cậu: “Cậu mặc quần áo trước đi.” Tạ Tuỳ cầm quần áo, phản ứng kinh ngạc qua đi, sau đó nhìn về phía Tịch Bạch, hơi vui sướng lại không thể tin được nói: “Mẹ nó cậu không phải là muốn gả cho tôi chứ?” Tịch Bạch không nhìn vẻ mặt của cậu, xoay lưng lại nói: “Cậu mới mấy tuổi đầu mà muốn cưới vợ.” Tạ Tuỳ nhanh chóng mặc quần áo của mình vào, lại lôi kéo tay áo cô: “Tôi không muốn cưới vợ, nhưng tôi muốn cưới cậu.” “Ôi trời.” Tịch Bạch đỏ mắt hất tay cậu ra: “Cậu đứa nhóc này, trong đầu đều là cái gì vậy, nghĩ chút chuyện đứng đắn không được sao?” Ý cười ở khoé miệng Tạ Tuỳ dần tràn ra, cậu kéo Tịch Bạch đến bên cạnh, hai người ngồi song song nhau, cậu biết Tịch Bạch da mặt mỏng, vì thế không hề nói gì nữa. Gió nhẹ thổi tấm màn mỏng bay lất phất, ánh sáng theo khe hở chui vào khắp nơi, quanh người như được lồng thêm bởi một tầng ấm áp nhu hoà. Trong phòng y tế tĩnh lặng, tim hai người đều đập nhanh đến nỗi khó có thể tin được, trong không khí có một chút gì đó mập mờ được khuếch tán. Rất lâu sau, Tạ Tuỳ đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cậu quay đầu nhìn về phía Tịch Bạch, không thể tin được nói: “Tôi cmn có phải đã trở thành thằng ăn cơm mềm*?” Tịch Bạch hung hăng trừng mặt nhìn cậu một cái, đứng dậy rời đi. Ăn hay không thì kệ cậu. *Cơm mềm: ngôn ngữ mạng, ý là ăn bám vợ/chồng. ** Ở bên cạnh cửa sổ phòng học hướng ra hành lang, Tưởng Trọng Ninh thấp thỏm ló đầu, nhìn Tạ Tuỳ đang đi lại ngày càng gần. Cậu khoác áo khoác trên vai, khẩu trang cũng lười đeo, rũ mắt, khoé môi ứ máu nhếch lên một nụ cười quỷ dị, không biết đang cười nghĩ đến cái gì. Tưởng Trọng Ninh thấp thỏm gọi: “Anh Tuỳ, không có việc gì nhỉ?” Tạ Tuỳ liếc cậu ta một cái, không thèm để ý, cao quý lạnh lùng trở về lớp, theo thường lệ lấy quyển sách tiếng Anh ra. Nhìn mấy từ đơn, khoé môi cậu lại cong lên-- Trong quần con nhóc này, lông mao còn chưa mọc dài, lại muốn nuôi cậu sao. Tùng Dụ Chu gục xuống bàn, nhìn Tạ Tuỳ đang ngồi ở đó mỉm cười quỷ dị, khoé miệng giật giật, làm cái gì vậy… “Đúng rồi, có khả năng trong thời gian này tao sẽ không đến phòng quyền anh nữa.” Hai cậu nam sinh kinh ngạc nhìn cậu. "Cái gì? Không đi?" "Thật hay giả?" Tạ Tuỳ lật sách từ vựng tiếng Anh, thuận miệng nói: “Tiểu Bạch không cho phép tao đi, lại nói, sắp tới thi giữa kì, tao phải ôn tập.” Hai người nhìn Tạ Tuỳ, thấy cậu mẹ nó như thấy quỷ. Tưởng Trọng Ninh sững sờ hỏi: “Không phải chứ, anh Tuỳ, anh đùa thật à, vì thứ bậc của kì thi này, không đi đánh boxing?” Tùng Dụ Chu nói: “Con heo này, trọng điểm của người ta là câu trước có được chưa?” Tưởng Trọng Ninh nhớ lại câu trước là: “Tịch Bạch không cho tao đi.” Nhìn vẻ mặt ngọt ngào như thèm đòn của Tạ Tuỳ, hai nam sinh này có lẽ là đã ý thức ra được cái gì đó. “Hai người vậy mà đã ổn rồi?” “Ừ.” Tưởng Trọng Ninh vuốt đùi hô lớn: “Được đấy, chơi cái trò khổ nhục kế này, 666*.” *666: ngôn ngữ mạng, nghĩa là thật lợi hại. Tùng Dụ Chu sáng tỏ nói: “Vẫn là trong lòng Tiểu Bạch có Tuỳ ca, không thì cậu thử dùng khổ nhục kế xem, xem xem người ta có thèm phản ứng lại cậu không?” Tâm tình Tạ Tuỳ tương đối sung sướng, tuỳ hai tên này chọc cười cho cậu vui, cũng không tức giận, nhìn về phía dãy núi xanh ngắt chạy dài liên miên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm-- “Đúng vậy, cô ấy thương tao.” Cô còn muốn nuôi cậu đấy. ** Mấy ngày sau, mỗi ngày Tịch Bạch đều sẽ gọi Tạ Tuỳ vào hoa viên nhỏ trống vắng không người, bôi thuốc vào vết thương cho cậu. Vết thương trên người coi như xong, mấy chỗ xanh tím trên lưng cậu không nhìn thấy, cậu lại sĩ diện như vậy, có lẽ sẽ không để người khác giúp, Tịch Bạch chỉ có thể mỗi ngày theo dõi giúp cậu thoa thuốc. Tùng Dụ Chu nhìn Tạ Tuỳ mỗi tiết cuối cùng của buổi chiều, nửa giờ đầu tiên đã bắt đầu canh chừng đồng hồ treo tường ở phía trước lớp học, đếm từng phút từng giây, chỉ cần chuông tan học vang lên, cậu sẽ là người đầu tiên lao ra khỏi lớp. Tính cách của Tạ Tuỳ rất thô lỗ, muốn để cậu đồng ý điều gì trái ý muốn của cậu thì đúng là khó như lên trời, ví dụ như bôi thuốc; mấy ngày trước đó anh em khuyên can mãi, cậu chết cũng không chịu đi bệnh viện xem thử. Xương cốt cậu cứng rắn, cảm thấy mình có thể tự gánh vác, không có ốm đau hay tra tấn có thể khuất phục được cậu. Nhưng Tịch Bạch chỉ nói một câu, nháy mắt đã bẻ gãy cái xương cứng Tạ Tuỳ. Đúng là tình yêu đáng sợ. ... Tạ Tuỳ chạy một đường như điên đến vườn hoa nhỏ, Tịch Bạch đã ngồi đợi trên ghế, cầm quyển sách thơ cổ nhỏ trong tay. Cô cúi đầu, gò má nhu mì, vài sợi tóc con được vén ở sau tai, lông mi thật dài che đi con ngươi màu nâu sẫm, nhìn qua yên lặng lại ôn nhã. Tạ Tuỳ đi đến bên cạnh cây anh đào đang nở rộ, thuận tay bẻ một cành anh đào còn lá xanh, đi đến bên cạnh Tịch Bạch, đưa cành hoa đến trước mặt cô, lắc lắc. Vài cánh anh đào hồng phấn rơi xuống trên quyển sách thơ của cô. Tịch Bạch ngạc nhiên vui mừng ngẩng đầu, trông thấy khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên đang mỉm cười nhẹ. Tạ Tuỳ lắc lắc cho mấy cánh hoa rơi trên tóc cô. “Ôi, cậu làm cái gì vậy?” “Nhìn rất đẹp.” Tạ Tuỳ thản nhiên làm “chuyện tốt”. Tịch Bạch đẩy tay cậu ra, phủi mấy cánh hoa nhỏ hồng nhạt trên tóc mình xuống, nói: “Bừa bãi bẻ cành bẻ lá sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm.” Trong hơi thở của Tạ Tuỳ vang lên một tiếng cười khẽ, không thèm để ý, “Cậu có tin hay không, trong sổ đen của chủ nhiệm giáo vụ, điểm của ông đây đã sớm trừ hết.” “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói vậy à?” Tịch Bạch giận cậu nói tiếp: “Kiếm không đủ điểm hạnh kiểm, cẩn thận không thể tốt nghiệp nhé?” Tạ Tuỳ nhảy lên khỏi chỗ ngồi, ngồi xổm bên cạnh cô gái nhỏ: “Đều là mẹ nó gạt cậu thôi, cậu còn tin cái này thật.” “Tin chứ.” Con ngươi Tịch Bạch tựa như đều là nước, trong veo cực kỳ: “Làm học sinh tốt, không tốt sao?” “Có cái gì tốt?” Tạ Tuỳ nói: “Cậu thích bị quản?” Tịch Bạch khép quyển thơ lại, cao giọng, âm thanh vang khắp nơi: “Từ nhỏ tôi đã bị quản, nếu như không có người để ý đến tôi, có thể sẽ không có thói quen gì.” Cũng đúng lúc, Tạ Tuỳ từ nhỏ đã không ai quản, muốn làm cái gì thì làm cái nấy, muốn sống sao thì sống như vậy, tuỳ tiện phóng túng, lại… Cô độc. “Nếu không ai quản lý cậu, cậu muốn làm gì nhất?” Cậu hỏi Tịch Bạch. “Tôi muốn nhất…” Cô gái nhỏ cúi đầu nhìn cánh hoa anh đào ở ngón tay, suy nghĩ một lát, nói ra: “Tôi muốn cởi hết quần áo, đi dạo ở vịnh ngắm đáy hồ lớn trong veo nhất.” Giống như một chú cá, tự do tự tại, vô câu vô thúc (không bị giam giữ không bị bó buộc). Khoé miệng Tạ Tuỳ nhếch nhếch: “Cậu… tốt xấu gì cũng mặc một bộ đồ bơi chứ.” “…” “Chỉ là ảo tưởng thôi, làm gì mà nghiêm túc vậy!” Tạ Tuỳ nở nụ cười, tựa như suy ngẫm gì đó. “Tạ Tuỳ cậu đang nghĩ cái gì?” "Không nghĩ gì hết." Cậu thề thốt phủ nhận. "Cậu có nghĩ!" Tịch Bạch đập cậu một cái, sẵng giọng: “Cậu có nghĩ!" "Được, được, tôi có nghĩ." Cậu nghĩ cô không mặc quần áo… sẽ là như thế nào? Tịch Bạch đứng dậy muốn đi, Tạ Tùy liền vội vàng kéo cô: "Ầy, bôi thuốc cho tôi đi, cuối tháng sắp đến rồi, máu đọng ở khoé miệng tôi còn chưa tiêu." Cô gái đem thuốc mỡ ném trong tay cậu: "Tự bôi đi." Tạ Tùy vặn mở thuốc mỡ, lấy thuốc như nặn kem đánh răng trên tay, trực tiếp đập lên mặt, Tịch Bạch liền vội vàng kéo cậu: “Ai bảo cậu lấy nhiều thuốc vậy, có phải bị ngốc hay không!” Tạ Tuỳ cười nói: “Vậy cậu giúp tôi đi?” Tịch Bạch căm giận ngồi xuống, lấy một ít thuốc mỡ trên tay cậu, đặt tại vị trí khoé môi cậu, xoa xoa từng vòng. Hô hấp mềm nhẹ của cô ập vào mặt cậu, hoà cùng mùi bạc hà tươi mát của thuốc, làm tim Tạ Tuỳ không thể khống chế được mà đập nhảy lên. Cậu lại muốn… phạm tội rồi. "Tạ Tùy, nếu cậu còn dám làm cái gì với tôi, cậu thử xem?" Cô vò mặt cậu, cố ý hung dữ uy hiếp. "Tôi không làm." Khóe miệng Tạ Tùy cong cong lên: "Nhìn cậu là được, ông tự tưởng tượng." "..." Ngón tay cô đột nhiên dùng lực đè, Tạ Tùy bị đau, "ư" một tiếng, hung hăng nói: "Nhẹ tí! Muốn giết chết người đàn ông của cậu sao?" "Cậu lại nói bậy!" Tịch Bạch trực tiếp véo gương mặt cậu: "Ai đàn ông, nói thêm một lần nữa?" Tạ Tùy bị cô véo đau: "Cậu thật đúng là… Tưởng ông đây thật sự không nỡ đánh cậu?" "Cậu thử xem?" Tạ Tuỳ giữ lại ngón tay thon dài của cô, chỉ cần dùng lực một chút, liền có thể làm cô buông tay ra, nhưng cậu vẫn không làm như vậy, đây là dù cậu có thế nào… cũng luyến tiếc dùng sức với cô gái nhỏ. “Tôi giải thích được chưa, mau buông tay, thật sự đau quá nha!” Tịch Bạch buông lỏng Tạ Tuỳ ra, cậu bực mình xoa xoa mặt: “Trước kia cũng không biết là ai, sợ tôi muốn chết, bây giờ biết ông đây thương cậu rồi.” Tịch Bạch tiếp tục bôi thuốc cho cậu, không phản ứng lại. "Các em đang làm gì?" Một tiếng quở trách từ phía sau lưng vang lên, Tịch Bạch rùng mình, cô nghe rõ ràng đây là giọng nói của thầy Lương chủ nhiệm lớp của cô. Tịch Bạch sợ tới mức thuốc mỡ trong tay rơi xuống đất, vội vàng đứng lên. "Thầy Lương." Thầy Lương đi theo đường bộ vừa tới, bên cạnh ông còn có Trần Triết Dương, Trần Triết Dương đang cầm sổ lớp trong tay, có lẽ là có chuyện muốn hỏi thầy Lương. Nhìn thấy là hai người Tịch Bạch và Tạ Tuỳ, mắt gã lộ ra một tia phức tạp. Thầy Lương nhìn thấy học sinh lớp mình đang ngồi cùng một chỗ với cái loại côn đồ như Tạ Tuỳ, tức giận đến nỗi mặt xanh lại, tức giận nói: “Các em đang yêu sớm sao?” Nghe được hai chữ “yêu sớm”, Tịch Bạch run run một chút, hai chữ này đối với học sinh cấp 3 mà nói, lực sát thương rất to lớn, gần như có thể nói là một sự tồn tại cấm kỵ. Tịch Bạch nhớ tới trước kia có một đôi yêu sớm bị phát hiện làm toàn trường đều biết, một người ở lại trường, một người chuyển đi, hậu quả quả thật không tốt. Tịch Bạch không biết trả lời thế nào, chỉ cắn chặt môi, một câu cũng không nói. Tạ Tuỳ thong thả đứng lên, lấy gói thuốc lá trong túi ra ném lên người cô, giọng nói lạnh lùng nói: “Cậu là cái gì học sinh ba tốt, quản trời quản đất còn muốn quản ông đây không được hút thuốc lá? Đi đi, kiếm điểm hạnh kiểm đúng không, lấy đi, đừng đến làm phiền ông đây.” Tịch Bạch nao nao, giật mình hiểu ra, Tạ Tuỳ là muốn diễn trò với cô, phản ứng nhanh nhẹn bậc này, không ai có được. “Nhìn cái gì vậy, đánh cậu bây giờ?” Tịch Bạch nhặt thuốc lá trên đất lên, rối rắm nhìn cậu, ánh mắt hung hăng của cậu rõ ràng là Bạch Bạch, mau phối hợp diễn trò này cho xong đi. Nhưng Tịch Bạch không lên tiếng. Tạ Tuỳ hi sinh bản thân, bảo toàn thanh danh của cô. Cô khó mà thuận theo thời thế, làm cậu bị giam trong cảnh ngộ khó khăn. Gặp phải lúc con bé này không chịu phối hợp, Tạ Tuỳ giơ chân, nhẹ nhàng đạp lên mông Tịch Bạch một cái, không dùng sức, chỉ là làm động tác giả. Sắc mặt Tịch Bạch bỗng nhiên chuyển đỏ, mở to hai mắt nhìn về phía Tạ Tuỳ. “Cậu cút ra xa một chút, nghe không, đừng đến làm phiền ông đây.” Thầy Lương thấy tình hình đó, lập tức nổi giận, chạy tới kéo Tịch Bạch ra phía sau mình: “Tạ Tuỳ, bắt nạt bạn học nữ, em thật quá đáng! Cùng thầy đến chỗ phòng giáo vụ ngay!” Tạ Tuỳ không chút để ý nhún nhún vai, bày ra tư thái heo chết không sợ nước sôi: “Đi thôi.” Thầy Lương nói với Trần Triết Dương: “Em đưa Tịch Bạch đi trước, hôm nay thầy nhất định phải dạy dỗ người này một chút!” Trần Triết Dương gật gật đầu, đi tới lôi kéo Tịch Bạch rời đi. "Không phải, thầy Lương, Tạ Tùy cậu ấy không có. . ." Tịch Bạch vùng vằng quay đầu nhìn về phía Tạ Tùy, ánh mắt Tạ Tùy rất sâu rất sâu, cậu làm động tác tay ý chỉ im lặng hướng đến cô. “Câm miệng cho ông."