Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 40 : Người trong lòng

Dọc theo công viên là một con sông, được giăng đèn kết hoa, người buôn bán bày bán vật phẩm trang sức và BBQ ở chỗ này, hình thành một con đường chợ đêm, rất nhiều người trẻ tuổi đều thích tới nơi này ăn khuya. Có người thả hoa đăng cầu phúc trên sông, hoa đăng đi theo dòng nước nhẹ nhàng phiêu du, chiếc đèn lồng xinh đẹp nhỏ bằng chiếc chén gần như chiếu cả đường sông, con sông đi vòng vòng qua công viên, từ xa nhìn lại, ánh đèn lập loè, giống như đặt mình trong mộng cảnh. Ân Hạ Hạ kéo Tịch Bạch đến bờ sông chung vui, cô ta cò kè mặc cả với bà già bán hoa, dùng mười lăm đồng mua hai chiếc, là chiếc đèn hoa sen bằng vải mỏng. “Tết Nguyên tiêu hay còn gọi là Nguyên tiết, nói đúng ra, lại là lễ Tình nhân ở Trung Quốc chúng ta.” Ân Hạ Hạ cầm đồng Mác Đức, quay đầu lại nói với Tịch Bạch: “Nếu viết tên người mình thích vào hoa đăng, hoa đăng sẽ theo con sông trôi vào tay của người đó đấy.” Tịch Bạch cười nói: “Tớ cảm thấy, xác suất 99% là tên của người trong lòng của cậu sẽ phiêu dật theo dòng nước đi vào cống thoát nước.” Ân Hạ Hạ dùng sức đánh cô một cái: “Cậu có thể đừng gây mất hứng vậy không, không lãng mạn gì cả.” Tịch Bạch gác đầu lên vai cô nàng, tò mò nhìn về chiếc đèn hoa sen trong tay: “Cậu viết tên ai vậy?” Ân Hạ Hạ hào phóng đưa cho cô xem: “À, là chồng tớ.” Cô nàng viết tên của một nam minh tinh mới đóng phim. “Tuy rằng 99% sẽ rơi vào cống thoát nước.” Tịch Bạch ngồi xổm xuống, nhìn đèn hoa sen trôi nổi trong dòng sông, dịu dàng nói: “Không phải còn có xác suất 1% sẽ tới tay người trong lòng sao?” “Thôi bỏ đi, tớ không tin 1% này.” Tịch Bạch thả đèn hoa sen của mình vào trong nước, mặt mày mềm mại: “Tớ tin.” 1%, 1 phần ngàn, hàng tỉ phần dù có một cô cũng sẽ tin, bởi vì cô chính là dựa vào xác suất thấp xa vời của các ngôi sao trong ngân hà mà trọng sinh. Cô tin tưởng trên thế giới này có kì tích. “Ơ, Tiểu Bạch, cậu viết tên ai vậy?” Tịch Bạch đưa cho cô nàng xem, cô chỉ viết bốn chữ, bình bình an an. “Cậu cũng lạc hậu quá đi.” “Bình an không tốt sao?” “Cũng không phải vậy, nhưng ít nhất cậu cũng viết thêm tên đi, ví dụ như Tạ Tuỳ gì đó.” Ân Hạ Hạ rất tuỳ ý mà đề cập đến Tạ Tuỳ, trái tim nhỏ của Tịch Bạch không hiểu sao hơi nhức nhối. “Làm gì phải nói đến cậu ta?” “Cậu ta chính là đối tượng thầm mến của nữ sinh toàn trường, không có nữ sinh nào có thể nói chuyện với cậu ta quá ba câu mà không đỏ mặt.” Ân Hạ Hạ nhìn Tịch Bạch, cười gian trá: “Cậu ta rất thích trêu chọc cậu nha, cực kì giống thứ tình yêu chết tiệt hay gặp.” Tịch Bạch xoa xoa đầu Ân Hạ Hạ: “Con bé nhà cậu, tuổi còn nhỏ, sao đầu óc toàn là cái gì tình cái gì yêu thế, có thể có thứ khác hay không?” “Chứa cái khác, cái gì bây giờ?” “Vương Hậu Hùng, cuốn sách ngày 3 tháng 5 mô phỏng*?” *Vương Hậu Hùng: 1 thầy giáo nổi tiếng với nhiều thành tích xuất sắc, xuất bản sách trong đó có quyển ngày 3 tháng 5 dùng để mô phỏng kì thi đại học, nói chung là liên quan đến thi đại học. “Tịch Bạch, cậu có độc à!” Tịch Bạch cười cười, không nói gì nữa. Trong đầu cô giờ hiện lên hình ảnh một thiếu niên đứng trên nền tuyết chờ cô. Tuyết trắng bay tán loạn đầy trời, trong lòng cô lại là một mảnh ấp áp. Tịch Bạch viết thêm một câu nữa trên thuyền giấy nhỏ, nghiêm túc viết hai chữ “Tạ Tuỳ”. Kiếp trước, Tạ Tuỳ cứu cô, đối với cô thật sự rất tốt rất tốt. Tịch Bạch thấy cậu luôn chỉ một mình, quái gở lại lạnh lùng, cho nên quyết định cả quãng đời còn lại sẽ làm bạn với cậu. Đây không chỉ xuất phát từ báo đáp, mà cũng vì cô sinh thương tiếc với cậu. Người đàn ông này về sau không thể cưới vợ, càng không thể có con, Tịch Bạch muốn ở bên cạnh cậu, cho dù không làm gì, ngồi bên cạnh cậu là đủ rồi. Kiếp trước sau khi cô biểu đạt tâm ý này của mình, hơn nữa đồng ý bên nhau giống người yêu, Tạ Tuỳ mới bắt đầu tiến triển thêm một bước làm hành động thân mật với cô. Mà Tịch Bạch cũng tiếp nhận cậu thân mật. Tạ Tùy thích cô, Tịch Bạch biết. Từ khi cậu khắc chế nhẫn nhịn, Tịch Bạch có thể cảm nhận được cậu mê muội cơ thể của cô. Tịch Bạch lại xem nhẹ tình cảm của Tạ Tuỳ. Sau khi cô chết, linh hồn vẫn chưa lập tức rời đi, mà phiêu đãng một thời gian trong nhân gian, chứng kiến tất cả hành động điên cuồng sau đó của Tạ Tuỳ, từ cặp mắt đong đầy nước của cậu nhưng không khóc, cảm nhận tình yêu cực hạn làm cậu hít thở không thông. Cậu không phải là thích cô, cậu yêu cô sâu nặng. ... Mấy ngày nay tâm tình của Tạ Tuỳ không tốt lắm, mấy đứa bạn thừa dịp tết Nguyên tiêu, nài ép lôi kéo cậu ra ngoài, đi dạo chợ đêm, giải sầu. Dưới mái vòm hình cầu, Tưởng Trọng Ninh và Tùng Dụ Chu mua mấy cái đèn hoa sen, cầm đồng Mác Đức, xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra mấy chữ “tiền tài cuồn cuộn”, “đại cát đại lợi”. Tạ Tuỳ ngồi trên cầu thang gần bờ sông, khuỷu tay chống đầu gối, khinh thường nhìn hai người, đánh giá-- “Tục.” Tưởng Trọng Ninh đưa bút cho Tạ Tuỳ: “Anh Tuỳ không tầm thường, tới viết một cái đi.” Tạ Tuỳ nhận bút, thuận tay đứng dậy, nghiêm túc viết một chữ “Bạch”. Tưởng Trọng Ninh “ai da ai da” nở nụ cười: “Anh Tuỳ, nơi này không có chỗ cho tâm tư thiếu nam nha.” Tạ Tuỳ đạp cậu ta một cái, lập tức đứng dậy, cẩn thận bỏ đèn hoa đăng vào sông, nhìn bông sen nhỏ lắc lư trôi theo dòng nước. Lúc này, phía sau có một giọng nữ thanh thuý vang lên: “Tạ Tuỳ!” Nghe giọng nói đó trái tim Tạ Tuỳ bừng tỉnh rồi đột nhiên nhói lên, cậu quay đầu lại, nhìn thấy lại là khuôn mặt rõ ràng của Phương Duyệt Bạch. Ánh sáng dưới đáy mắt Tạ Tuỳ trong nháy mắt bị dập tắt. Tiếng nói của Phương Duyệt Bạch, thật là giống cô. Không chỉ tiếng nói, vẻ ngoài cũng giống, nhưng khí chất giữa mày lại hoàn toàn khác biệt. Đôi mắt của Tịch Bạch trong sáng hơn Phương Duyệt Bạch nhiều. Tạ Tuỳ thu hồi ánh nhìn, không để ý tới cô ta. Tùng Dụ Chu và Tưởng Trọng Ninh nhìn thấy Phương Duyệt Bạch cùng một vài cô gái khác, liền nhiệt tình chào hỏi với các cô, Phương Duyệt Bạch cũng tự nhiên đi đến bên cạnh Tạ Tuỳ. “A, cậu cũng đang thả đèn sao?” “Đúng vậy.” Tưởng Trọng Ninh nói: “Nghe nói có thể ước nguyện, liền đến xem thử.” “Lãng mạn cái gì, anh Tuỳ mới là thánh chân tình, còn viết tên người trong lòng trên hoa đăng.” Phương Duyệt Bạch nao nao, nhìn về phía thiếu niên mặt không biểu cảm ngồi trên cầu thang. Cậu có người trong lòng sao? Mấy cô gái đứng cùng Phương Duyệt Bạch nhiều chuyện hỏi: “Anh Tuỳ viết tên ai vậy, có thể tiết lộ không?” Tưởng Trọng Ninh thấy Tạ Tuỳ bình tĩnh, nói: “Còn có thể là ai, còn không phải là…” Cậu ta còn chưa dứt lời, Tùng Dụ Chu đột nhiên đạp cậu ta một cái: “Anh Tuỳ cũng chỉ tuỳ tiện viết một chữ “bạch”, cậu biết ai không?” “Còn có thể là ai?” “Vậy cậu nói xem, tên có chữ “bạch”, còn có thể là ai?” Tưởng Trọng Ninh nhìn nhìn mặt Phương Duyên Bạch, hơi há mồm, hình như đột nhiên tiêu hoá, lập tức nói: “Tên có chữ “bạch”, rất nhiều, đoán không được đoán không được, ha ha ha.” Bạn thân trộm kéo ống tay Phương Duyệt Bạch, nháy mắt với cô ta, Phương Duyệt Bạch ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác, gương mặt nổi lên một đám mây đỏ ửng. Cô bạn thân đó hỏi Tùng Dụ Chu: “Đêm nay các cậu đi chơi thế nào?” “Đi dạo chợ đêm, ăn chút đồ ăn khuya sẽ đi về.” “Sớm đã về, còn tưởng các cậu muốn đi hát uống rượu đấy.” “Không đi, ngày mai còn khai giảng, ngủ sớm dậy sớm.” Cô ta nở nụ cười: “Không phải các cậu thường xuyên đến trễ sao, sợ khai giảng cái gì?” Lời nói đùa của cô ta làm tâm tình Tạ Tuỳ bỗng nhiên bực bội, cứ như là trong cảm nhận của bọn nữ sinh, bọn họ nên là cái loại người đến trễ, hút thuốc, đánh nhau… Cô ấy cũng nghĩ như thế sao? Tạ Tuỳ ném viên đá trong tay xuống, nói với Tùng Dụ Chu: “Buổi tối hẹn đến chỗ đánh quyền anh đi.” “Không nên đâu, ngày mai khai giảng rồi, cậu xác định là muốn đi đánh quyền anh?” “Nói các cậu hẹn thì hẹn đi, có tiền còn lười đến à?” “Được được được.” Tùng Dụ Chu lấy di động, gọi điện cho chỗ đánh quyền anh dưới lòng đất, hẹn đến. Mấy nam sinh dọn dẹp một chút chuẩn bị rời đi, Phương Duyệt Bạch rối rắm rất lâu, vẫn nói to với Tạ Tuỳ: “Cậu... cậu phải cẩn thận một chút nhé, đừng để bị thương.” Tiếng nói nhu hoà quen thuộc, làm trong lòng Tạ Tuỳ nổi lên gợn sóng, tay cậu không nhịn được nắm chặt. Sau khi Tạ Tuỳ rời đi cùng mấy nam sinh, Phương Duyệt Bạch nhìn thấy chỗ cậu mới ngồi, hình như có một món đồ màu trắng rớt xuống. Cô ta đi qua, nhặt món đồ đó lên, phát hiện là một con chó trắng nhỏ, chó trắng hung hăng nhe răng trừng mắt, tựa như bộ dạng thường ngày cậu giận dữ. Phương Duyệt Bạch nhớ mơ hồ, hình như móc chìa khoá của Tạ Tuỳ có treo một con chó trắng nhỏ như thế này. Cô ta liền cẩn thận bỏ món đồ vào túi của mình. ** Chỗ thay quần áo tối tăm ở mật thất quyền anh, mấy người đàn ông vai trần trò chuyện thô tục, thấy Tạ Tuỳ tiến vào, bọn họ liền nâng tay tiếp đón cậu. “Tiểu Tuỳ, mười lăm tháng giêng còn không nghỉ ngơi à, liều mạng thế?” Tạ Tuỳ nhàn nhạt nói: “Người nghèo không có ngày nghỉ.” “Uống, chính là chân lí này.” Tạ Tuỳ cởi áo khoác, lấy chìa khoá mở tủ cá nhân của mình, thình lình phát hiện ra móc chìa khoá chó trắng của mình không thấy đâu nữa! Cái móc còn đó, nhưng đoạn dây ở giữa lại bị đứt. Đầu óc Tạ Tuỳ trong nháy mắt như trắng xoá, cậu mất vài giây để phản ứng, bỗng nhiên mắt trở nên đỏ, tơ máu giăng đầy. Hai người đàn ông cường tráng bên cạnh thấy tình hình của cậu không đúng, quan tâm hỏi: “Tiểu Tuỳ, cậu làm sao vậy, có việc gì sao?” Tạ Tuỳ thậm chí không kịp lấy áo khoác, chạy như điên ra khỏi chỗ đánh quyền anh. Lúc Tạ Tuỳ vòng vèo một hồi đến công viên, chợ đêm đã không còn mở, chung quanh yên tĩnh không người, ánh trăng sáng lạnh nhô lên cao, chiếu lên bóng hình cô độc của cậu. Cậu cầm điện thoại, mở chế độ đèn pin, đi dọc theo đường sông tìm, lại không tìm được. Tạ Tuỳ lại một lần nữa tìm toàn bộ con đường, cả khe hở lỗ nẻ nào cũng tìm, vẫn như cũ không thấy móc chìa khoá chó nhỏ. Cậu đứng dưới tàng cây, há mồm thở mạnh, đột nhiên đánh một phát lên thân cây, xương ngón tay đau đến nỗi sắp vỡ vụn. Lúc này, di động cậu vang lên, là Tùng Dụ Chu gọi, “Anh Tuỳ, sắp mở màn rồi, anh ở đâu?” “Công viên.” “Sao cậu lại đi ngược trở về?” “Mất đồ, đến tìm.” “Anh mất cái gì?” Tùng Dụ Chu nghe tiếng nói của Tạ Tuỳ bị khàn, nhận thấy tình huống không đúng lắm, quan tâm hỏi: “Có muốn bọn em đến tìm cùng anh không?” Tạ Tuỳ dựa vào thân cây ngồi xuống, lòng bàn tay chai sạn dụi khoé mắt: “Không cần.” “Vậy... vậy được rồi, anh tìm thử trước, nếu tìm không thấy, ngày mai bọn em đến giúp anh.” "Ừ.” Ngắt điện thoại, Tạ Tuỳ suy sụp đứng lên, lúc đi đến đường mòn của vườn hoa, bước đi của cậu đã trông rỗng. Nơi nào đó của trái tim như bị khoét một lỗ to, gió thổi xuyên qua. Có mấy người dọn vệ sinh mặc đồ màu cam đang quét dọn chợ đêm. “Cậu nhóc, mất đồ sao?” Ông chú dọn vệ sinh nhiệt tình hỏi: “Bị mất cái gì?” “Một cái móc khoá hình con chó, màu trắng, chú có thấy không?” Ông chú dọn vệ sinh mờ mịt lắc đầu, khuyên nhủ: “Chỉ là một cái móc chìa khoá thì đáng mấy đồng, mất thì mất, đừng tìm, mau trở về còn hơn.” Tạ Tuỳ quay đầu lại, đón lấy gió đêm lạnh lẽo, lấy thuốc lá bật lửa ra, ngón tay kẹp thuốc không nhịn được run rẩy. ** Sau khi khai giảng, không khí trong lớp có sự căng thẳng mà trước giờ chưa từng có. Đây đã là học kì cuối cùng trong cấp 3 rồi. Sau khi học kì mới bắt đầu, trong khối lan truyền tin đồn bậy bạ không đáng tin, nói Tạ Tuỳ thích Phương Duyệt Bạch, lúc thả hoa đăng vào tết Nguyên tiêu còn viết tên cô ta vân vân, còn nói đồ chơi trên người cậu cũng cho cô ta. Đương nhiên, Tịch Bạch cũng biết đám người lan truyền tin đồ rất nhàm chán, chuyện gì cho dù không đáng tin tới đâu cũng có thể nói được như chính mắt bọn họ nhìn thấy. Tuy rằng Tịch Bạch không để lời đồn đại đó ở trong lòng, nhưng không có nghĩa người khác không có. Buổi chiều thứ sáu, Phương Duyệt Bạch đi ra khỏi khu dạy học độc lập của cấp 3, lúc đi ngang qua vườn hoa nhỏ hoang vắng liền bị mấy nữ sinh chặn lại. Cầm đầu chính là An Khả Nhu. Từ sau khi Tịch Phi Phi bị chính fans của mình chửi rủa, An Khả Nhu cuối cùng cũng đi ra khỏi khói mù chị ta mang đến, một lần nữa khôi phục thần thái trong quá khứ, thậm chí so với quá khứ còn thêm kiêu ngạo ương ngạnh, thường xuyên đối nghịch với Tịch Phi Phi, làm khó chị ta. Dù sao Tịch Phi Phi đã đánh mất thân phận người nổi tiếng trên internet, hiện tại, chị ta cái gì cũng không có, An Khả Nhu thường xuyên ở trên mạng bôi đen Tịch Phi Phi, làm Tịch Phi Phi hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng cái này cũng không trách được ai, đều là do một tay Tịch Phi Phi tự làm ra. Hiện tại, mũi nhọn của An Khả Nhu lại chuyển hướng đến Phương Duyệt Bạch. Mấy cô gái vây quanh đi lên, đoạt lấy cặp sách của Phương Duyệt Bạch. Phương Duyệt Bạch nắm chặt quai cặp của mình, vội vàng hỏi: “Mấy người làm gì vậy?” An Khả Nhu chậm rãi đi đến trước mặt cô ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt của cô ta: “Nghe nói, Tạ Tuỳ thích cậu?” Nghe vậy, Phương Duyệt Bạch liền đỏ mặt: “Chuyện này không liên quan đến cậu.” “Gương mặt này của cậu, nhìn rất giống cái con kia, làm người ta chán ghét.” Cô nữ sinh bên cạnh hỏi: “Ai vậy?” An Khả Nhu nhướng mày: “Tich Phi Phi.” Môi Phương Duyệt Bạch run rẩy, trong trường học không ai không biết, Tịch Phi Phi chính là đối thủ một mất một còn của An Khả Nhu. Lúc này, có nữ sinh nói: “Tớ lại cảm thấy, cậu ta có vẻ ngoài giống Tịch Bạch.” Tịch Bạch và Tịch Phi Phi là chị em, vốn sẽ còn điểm tương tự, Phương Duyệt Bạch giống Tịch Phi Phi, cũng có thể giống Tịch Bạch, điều này là bình thường. An Khả Nhu lười nói vấn đề rối rắm này, mặc kệ giống ai, đều là người ả ghét. Ả đoạt cặp sách của Phương Duyệt Bạch, mở ra đổ hết sách vở bên trong xuống. Bài thi cùng sách bài tập bay phần phật rồi rơi rụng đầy đất, còn có hai miếng băng vệ sinh cũng bị rớt ra. Khoé mắt Phương Duyệt Bạch đã chảy ra nước mắt, cô ta muốn xông lên đoạt lại cặp sách, lại bị mấy cô gái còn lại kéo, tóc cũng bị rối. An Khả Nhu nhặt sách bài tập cấp 3 nhìn thử, nâng cao giọng điệu: “Cậu nói xem cậu đã cấp 3 rồi, làm cái gì thì cũng chỉ còn có thể ở trong trường mấy ngày, lại đi quyến rũ Tạ Tuỳ, còn có mặt mũi hay không?” Phương Duyệt Bạch cứng cỏi trừng mắt: “Tôi không có quyến rũ anh ấy!” “Thôi nào, cậu đừng cho rằng là tôi không biết, cậu ỷ vào bạn thân của mình có quan hệ tốt với đám anh em của Tạ Tuỳ, thường xuyên không biết xấu hổ đến dính lấy bọn họ đi chơi.” Đây là sự thật, Phương Duyệt Bạch thật sự thường xuyên cùng bạn thân hỏi thăm động tĩnh của bọn Tạ Tuỳ, tết Nguyên tiêu lần trước, cũng là muốn gặp mặt, cố ý đi đến làm một lần “ngẫu nhiên gặp được”. Đúng lúc này, móc chìa khoá rơi ra từ cái túi bên của chiếc cặp, lộ ra một cái móc chìa khoá hình con chó nhỏ màu trắng đang nhe răng trừng mắt. An Khả Nhu nhặt móc chìa khoá, nhìn nhìn con chó, ả nhớ, hình như đây là con chó nhỏ treo trên chiếc chìa khóa của Tạ Tuỳ. An Khả Nhu kéo chiếc móc chìa khoá, sau đó phẫn nộ ném nó lên người Phương Duyệt Bạch: “Đây còn không phải do cậu trộm?” “Tôi không có!” Phương Duyệt Bạch lạnh giọng giải thích: “Tôi không có trộm.” “Không trộm, vậy đồ của Tạ Tuỳ sao lại ở chỗ của cậu?” Tịch Bạch vác đàn cello ra khỏi phòng luyện tập, bước đi trên đường mòn bên cạnh vườn hoa, lúc nghe thấy câu nói đó, bước chân cô dừng lại, đi theo tiếng nói. An Khả Nhu nắm chặt móc khoá con chó, biểu cảm ghen ghét vặn vẹo: “Nói đi! Sao lại có được thứ này?” “Không liên quan đến cậu!” Phương Duyệt Bạch cắn răng, trừng mắt nhìn ả: “Trả lại cho tôi.” “Nếu cậu không nói thật, tôi sẽ giao thứ này cho phòng giáo vụ.” An Khả Nhu cười lạnh: “Nghe nói cậu vẫn luôn là đại biểu học sinh ưu tú, nếu các thầy cô biết đại biểu học sinh lại đi yêu đương với Tạ Tuỳ, cậu cảm thấy bọn họ sẽ nghĩ thế nào?” Tịch Bạch không nghe nổi nữa, cô lấy di động ra, camera nhắm thẳng vào mặt An Khả Nhu, nhàn nhạt nói: “Chơi trò bạo lực học đường đúng không, cảm thấy mình chưa đủ lửa, Tịch Phi Phi rơi đài, cậu còn muốn kế thừa khói lửa của chị ta?” An Khả Nhu thấy Tịch Bạch đang quay ả, vội vàng chặn lại, giọng the thé: “Tịch Bạch, cậu làm gì vậy! Mau tắt đi!” Tịch Bạch vươn tay: “Đưa đồ cho tôi.” Không biết vì sao, An Khả Nhu đối với Tịch Bạch có ý sợ hãi, khi nhìn thấy cặp mắt đen sâu không thấy đáy của cô, ả liền không hiểu sao mà hoảng loạn, không dám trêu vào cô. “Cho cậu là được chứ gì!” An Khả Nhu ném móc khoá đi, chó nhỏ lăn trên đường vài vòng, lăn đến dưới chân Tịch Bạch. Tịch Bạch nhặt nó lên, cẩn thận lau bùn đất trên người nó, rũ mắt, biểu cảm rất hiền hoà. “Tịch Bạch, cậu chờ đó.” An Khả Nhu hung hăng nói xong, ném cặp sách của Phương Duyệt Bạch xuống, rời đi cùng mấy nữ sinh khác. Phương Duyệt Bạch khóc sướt mướt nhét lại toàn bộ sách vở vào cặp. Tịch Bạch nói: “Nếu cậu muốn đến phòng giáo vụ tố cáo, tôi có thể đưa video cho cậu.” Phương Duyệt Bạch dọn dẹp xong, khóc nức nở nói: “Không được, bọn họ có tiền có thế, trường học cũng sẽ không làm gì bọn họ, nếu như đi tố cáo, nói… nói không chừng bọn họ sẽ nói chuyện của tôi với Tạ Tuỳ ra.” Tịch Bạch nói: “Thân chính nghĩa không sợ bóng tối, cậu và Tạ Tuỳ không yêu sớm, không cần sợ hãi mấy lời đồn thổi đó.” Phương Duyệt Bạch dừng khóc thút thít, cô ta nhìn Tịch Bạch, ánh mắt có chút phức tạp. Mọi người đều nói cô ta và Tạ Tuỳ có dính dáng, dựa vào cái gì mà Tịch Bạch có thể kết luận là bọn họ không yêu sớm. “Cái đó trả cho tôi được không?” Phương Duyệt Bạch chỉ con chó nhỏ trong tay Tịch Bạch: “Đó là của tôi.” Tịch Bạch nắm chặt trong tay, không đưa cho cô ta. Phương Duyệt Bạch hơi mang địch ý hỏi: “Chẳng lẽ cậu cũng muốn hỏi tôi, cái đó là tới thế nào sao?” “Có thể nói cho tôi không?” Tịch Bạch ngước mắt nhìn cô ta. Trong lòng Phương Duyệt Bạch có chút tức giận, nhưng nhìn vào đôi mắt trong vắt tỏ tường của Tịch Bạch, không biết vì sao, cô ta lại cảm thấy có chút chột dạ: “Tôi… tôi không muốn nói cho cậu.” “Cậu ấy tặng cho cậu sao?” “Cậu ấy không thể tặng cho tôi sao?” Phương Duyệt Bạch không dám trả lời thẳng thắn vào vấn đề này, chỉ có thể hỏi lại, làm bản thân yên tâm thoải mái một chút. Tiếng chuông vào học bỗng nhiên vang lên, đánh gãy sự giằng co giữa hai người. Tịch Bạch cất chú chó vào trong túi, xoay người rời khỏi. Phương Duyệt Bạch vội vàng gọi cô: “Cậu làm cái gì vậy, trả đồ cho tôi!” Tịch Bạch nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Đây không phải đồ của cậu.” Cho dù là cậu ấy tặng cho cậu, cũng không phải của cậu. Sau đó trận xung đột của An Khả Nhu và Phương Duyệt Bạch không biết bị ai truyền ra ngoài, càng thêm chứng thực lời đồn tình yêu bí mật giữa Tạ Tuỳ và Phương Duyệt Bạch, nghe nói Tạ Tuỳ đích thực là đưa cái móc khoá của mình cho Phương Duyệt Bạch. Chiều hôm đó, Phương Duyệt Bạch nhận được tin bạn thân lấy từ đám anh em của Tạ Tuỳ, nói Tạ Tuỳ đang ở cổng trường đợi cô ta, cô ta thực sự hưng phấn rất lâu. Sau khi tan học, dọn dẹp cặp sách xong liền vội vàng chạy ra cổng trường, từ xa nhìn thấy đám Tùng Dụ Chu ngồi ở thanh bảo hộ ở đường lớn, cậu thiếu niên ngôi giữa nhìn thẳng về phía núi phương xa, đồng tử đen nhánh lộ ra mấy phần kiêu ngạo không kiềm chế được. Phương Duyệt Bạch dừng bước, sửa sang lại tâm tình kích động của mình, làm chính mình thoạt nhìn hơi rụt rè. “Tạ Tuỳ, anh tìm em có việc gì sao?” Cô ta đỏ mặt hỏi. Tạ Tuỳ lười nói lời vô nghĩa với cô ta, nói thẳng: “Trả đồ cho tôi.” Phương Duyệt Bạch nao nao: “Thứ gì? Em không cầm đồ của anh.” “Phải không?” Tạ Tuỳ đi tới bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng xách lấy chiếc cặp sau lưng cô ta: “Nếu ông đây mà tìm ra được, coi như là cô trộm.” Nhìn khuôn mặt anh tuấn lạnh băng của thiếu niên, hô hấp của Phương Duyệt Bạch nhanh chóng dừng lại, loại người như Tạ Tuỳ, nếu thật sự nghĩ cô ta trộm đồ của cậu, nhất định sẽ không nhẹ nhàng buông tha. Tùng Dụ Chu cũng khuyên nhủ: “Bạn học Phương, nếu cậu thật sự nhặt được con chó trắng nhỏ của anh Tuỳ thì đưa cho cậu ấy đi, đêm Nguyên tiêu đó anh Tuỳ chạy đi tìm suốt một đêm đó.” Nghe câu này, Phương Duyệt Bạch chấn động một chút, chỉ là một món trang trí nhỏ, có gì hiếm lạ, sao lại làm cho cậu coi trọng như vậy. Cô ta nhớ tới lời An Khả Nhu nói cô có vẻ ngoài hơi giống Tịch Bạch, lại nhớ đến biểu cảm dịu dàng ngày ấy của Tịch Bạch, cùng với chữ “Bạch” Tạ Tuỳ viết trên đèn hoa sen ngày ấy. Trong lúc bừng tỉnh, cô ta có vẻ hiểu rõ cái gì đó, mới biết tất cả thì ra là tự mình đa tình. Học sinh chung quanh bị động tĩnh này hấp dẫn nhìn tới, chỉ chỉ trỏ trỏ, thấp giọng nói chuyện. Mặt Phương Duyệt Bạch đỏ bừng, cô ta lắp bắp nói: “Tớ không có trộm, cái móc khoá chó con kia là tớ nhặt được, vốn định trả cho cậu, nhưng ngày hôm qua đã bị người ta cầm đi.” “Ai cầm?” Phương Duyệt Bạch ngượng ngùng mà ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo kia của Tạ Tùy, hít sâu một hơi, nói-- “Là… là Tịch Bạch.”