Khu vườn ánh sáng Tuy rằng Đỗ Dật Văn chưa từng yêu đường nhưng anh không ngốc, nhìn vẻ mặt và động tác ngại ngùng của Lộc Duy, anh mơ hồ hiểu được ý của cậu. Khóe miệng nhếch lên cười nhẹ. Anh gọi Lộc Duy: "Duy Duy." Giọng nói của anh rất hay, như dàn hợp xướng đàn cello, trầm thấp và lạnh lẽo. Tâm trạng Lộc Duy không quá tập trung sau khi thua trận, mặc dù lời nói của mấy người kia cắt ngang nhưng trong lòng cậu vẫn thấy quá ngột ngạt. Khi nghe được giọng nói của Đỗ Dật Văn, mây mù trong lòng bỗng chốc bị xua tan. Cậu cúi đầu nhìn bàn tay trống trơn của mình. Trong lúc ngồi chờ người dẫn chường trình trên sân khấu thông báo kết thúc, cậu nhỏ giọng chào hỏi Đỗ Dật Văn: "Chồng ơi..." Đỗ Dật Văn nhìn cậu, đôi mắt màu xanh phản chiếu bóng dáng của Lộc Duy: "Hử." Anh chưa nói gì, nhưng Lộc Duy có cảm giác như nghe được ngàn lời nói, cảm xúc chán nản sau khi thua trận bắt đầu giảm bớt. Cậu ngẩng đầu nhìn Đỗ Dật Văn, giọng nói mang theo ủy khuất mà bản thân không hề biết: "Em thua rồi." Cậu nói xong, còn tưởng Đỗ Dật Văn sẽ an ủi minhg. Nhưng đợi mãi không thấy đối phương nói chuyện. Lộc Duy bỗng thấy tức giận. Cậu trừng mắt với Đỗ Dật Văn, tức giận quay đầu nhìn về phía sân khấu. Hai phút sau, thời gian tra tấn cuối cùng cũng kết thúc. Lộc Duy đứng dậy đi về, đột nhiên tay bị người kéo lại. Ngay sau đó, Đỗ Dật Văn kéo Lộc Duy đi lên trước nói với Hàn Tranh: "Tôi đưa em ấy về trước." Hàn Tranh đẩy mắt kính, híp mắt nhìn Lộc Duy, gật đầu. Mạnh Khư đứng bên cạnh cười xấu xa, nhìn Đỗ Dật Văn: "Đi đi, đi đi." Tần Duyệt không nói gì nhìn Lộc Duy nhưng Lộ Phi xua tay với Đỗ Dật Văn. Lộc Duy nhớ lúc nãy mình than khổ mà đối phương không tiếp lời, mặt lạnh không nói gì. Nhưng có người quen trước mặt, cậu không thể mất mặt được, đành để đối phường tùy ý kéo mình đi ra ngoài cửa nhà thi đấu. Bây giờ là tám giờ tối. Trời vừa vào đầu thu, trời đã hoàn toàn tối đen. Lộc Duy theo chân anh ra cửa nhà thi đấu, đến chỗ không có ánh đèn, Đỗ Dật Văn bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cậu. Trung tâm nhà thi đấu chưa kết thúc, ngoài hai người họ cũng không còn ai khác, Lộc Duy yên lặng đối diện với Đỗ Dật Văn, nhiệt độ trên mặt cũng từ từ tăng lên. Nhưng cậu không quyên chuyện mình vẫn đang tức giận. Đứng yên làm vẻ mặt "Tôi đang tức giận." Đỗ Dật Văn yên lặng không nói, ánh mắt nặng nề nhìn cậu. Lộc Duy không chịu được anh mắt của anh, hơi cúi đầu xuống, nhưng một cánh tay duỗi ra nâng mặt cậu lên. Lòng bàn tay của anh mềm mại, ấm áp, mang theo hơi hơi ấm truyền thẳng từ mặt xuống toàn thân, cơ thể hơi run. Lý trí bảo cậu phải đẩy tay Đỗ Dật Văn ra, nhưng sâu trong tim lại mong muốn tiếp xúc gần sát với hơi ấm của đối phương. Cơ thể bắt đầu lười nhác, tinh thần mệt mỏi đã không chống đỡ được nữa, cậu muốn ngủ một lát trong bàn tay của đối phương. Cậu còn chưa kịp cảm nhận hơi ấm từ đối phương, bỗng Đỗ Dật Văn cúi người xuống. Đôi mắt màu xanh yên lạng nhìn cậu, trong bóng đêm vừa dịu dàng vừa sâu lắng như một viên ngọc ẩn sâu dưới biển sâu. Lộc Duy thấy hai người quá thân mật, đối diện với mắt của đối phương, miễn cưỡng đẩy đối phương ra. Cho đến khi hai người cảm nhận được hơi thở của đối phuong, Đỗ Dật Văn mới dừng lại. Anh dịu dàng nói, trả lời cậu nói lúc nãy của Lộc Duy. "Duy Duy, trong lòng anh, em giỏi là người giỏi nhất." Lộc Duy không cần sờ cũng biết mặt mình đỏ như nào, hô hấp hơi ngừng lại suýt nữa quên thở, chân tay hơi luống cuống. Cậu quay đầu đi, lui ra sau cách Đỗ Dật Văn hai bước, nhỏ giọng nói, "Khụ khụ, chồng ơi...anh..." Cậu ấp a ấp úng một lúc lâu, không tìm được từ ngữ phù hơp, cuối cùng chỉ trả lời một câu ngắn ngủn: "Cảm ơn." Lộc Duy vừa nói xong, đột nhiên nghe thấy Đỗ Dật Văn nói những lời Lộc Duy cảm thấy xấu hổ. Đỗ Dật Văn: "Em không thích anh chạm vào người sao...Hôm trước em muốn say bắt anh ôm cho bằng được mà." "Đừng nói nữa!" Lộc Duy cảm giác mình như ngồi trong nước sôi, cảm thấy quá nóng, nghiến răng nói: "Hôm đó em say rượu mà thôi!" Lộc Duy tưởng đối phương sẽ nói thêm gì đó, nhưng Đỗ Dật Văn dường như đồng ý với lý do của cậu, yên lặng không nói. Anh không nói, Lộc Duy lại càng luống cuống, trong lòng như có một con hươu không ngừng chạy loạn, tâm trang trở nên căng thẳng. Cậu muốn nói gì đấy, khi mở miệng ra lại bị nghẹn không biết phải nói gì. Ngay lúc này, Đỗ Dật Văn đột nhiên cúi đầu nhìn cậu, vẻ mặt anh thờ ơ, nhưng trong mắt như có tia sáng: "Anh đưa em đến một nơi." Đỗ Dật Văn nói xong liền dẫn Lộc Duy lên xe của mình. Đơi đến khi hai người xuống xe, Lộc Duy ngạc nhiên phát hiện họ đã đến khu vườn ánh sáng mởi mở ở thành phố Z. Đây là nơi thích hợp để chụp ảnh, nổi tiếng với những ánh đèn hiệu ứng đầy màu sắc đặc biệt và cả những bông hoa hôngf rất đẹp. Lộc Duy thấy nhiều bạn bè đến đây chụp ảnh trên QQ nhưng đây là lần đầu tiên cậu đến. Cổng sắt ở lối vào phủ đầy hoa hồng đỏ tưởi trống rất giống phong cách Gothic ở châu Âu thời trung cổ. Đỗ Dật Văn nắm tay cậu đi vào cổng. Lúc này, trời hơi lạnh, người đến chơi bắt đầu quay về, chỉ có hai người bọn họ ngược hướng đi vào bên trong. Như hai chiếc lá trôi ngươc dòng, Lộc Duy nhìn tay mình đang được nắm bới Đỗ Dật Văn, trong lòng cảm thấy yên bình. Dường như cậu có đi ngược với mọi người xung quanh chỉ cần có đối phương sẽ đưa cậu về đúng hướng. Những bông hoa hồng ở xung quanh tỏa hương thơm ngào ngạt, Lộc Duy được đắm mình trong hương hoa, cảm giác như đang trôi giữa đám mây mềm mại, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn. Đỗ Dật Văn dẫn cậu đến hành lang cầu vồng sâu bên trong khu vườn ánh sáng, những chùm đèn neon đầy màu sắc đột nhiện xuất hiện dưới chân Lộc Duy, ánh sáng chạy về phía xa từ chân của Lộc Duy, chiếu thành màu sắc cầu vòng trong không khí vào tận sâu bên trong. Đỗ Dật Văn bỏ tay Lộc Duy ra, nhưng anh vẫn luôn đi theo sau chân cậu. Bầu trời và biển hoa dần dần thay thế bằng màu sắc cầu vồng, Lộc Duy bình tĩnh nhìn người trước mặt, khi đến cuối của hành lang, trước mặt như có chùm pháo hoa lộng lẫy. Xung quanh chiếc đèn lồng bằng hoa hồng đường kính ba mét là những chùm tia sáng được sử dụng để tạo hiệu ứng bốn chiều, giống như pháo nổ tung trên bầu trời vậy, nó nổ bung trên đỉnh đầy hai người, hóa thành nhưng đốm sáng vỡ vụn như những vì sao. Lộc Duy ngạc nhiên, cả năm cậu không đi đâu quá xa, đã lâu chưa thấy cảnh đẹp như này. Ánh sáng vụn vỡ rợi xuống, lại như lưu luyến nhiệt độ dần dần lụi tàn. Lộc Duy ngẩng đầu nhìn Đỗ Dật Văn, đối diện với ánh mắt của đối phương đang nhìn mình. Đỗ Dật Văn đối mặt với cậu, lưng quay về phía ánh đèn phía sau, thân hình cao lớn taoh thành bóng kéo dài, khiến không khí có phần lạnh hơn. Chỉ có đôi mắt màu xanh nhìn cậu với ngọn lửa rực nóng. Không khí như dần trở nên ấm áp hơn. Lộc Duy cảm thấy mình nên nói gì đó: "Em...rất thích." Mặc dù cậu nói xong nhưng Đỗ Dật Văn cũng không trả lời. Lộc Duy suy nghĩ, lại nói thêm một câu: "Thật tốt, cảm ơn chồng yêu đã đưa em đến đây, tâm trạng của em tốt hơn nhiều rồi." Nhưng mà nói xong đối phương cũng không nói gì. Lộc Duy thấy tài ăn nói của mình lúc livestream biến mất, yết hầu hơi động, không biết phải nói gì nữa, vội vàng cúi đầu. Cậu thấp hơn một cái đầu so với Đỗ Dật Văn, khi cúi đầu nhìn mặt đất, Đỗ Dật Văn không nhìn thấy vẻ mặt của cậu. Không khí ấm áp giữa hai người bỗng ngưng đọng lại. Đúng lúc này, Đỗ Dật Văn đột nhiên đưa tay nắm lấy tay cậu. Lộc Duy hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng nhưng không biết nói gì. Người đàn ông nắm lấy tay cậu, sau đó kéo cậu ôm vào lòng đặt cậu lên bồn hoa bên cạnh. Một chân tách hai chân cậu ra, nhấc chân chèn vào giữa hai chân Lộc Duy. Tư thế quá xâm lược khiến Lộc Duy không thoải mái, tim đập nhanh làm cả người run lên, cậu muốn vùng vậy chạy thoát. Nhưng Đỗ Dật Văn ôm chặt cậu hơn, dùng lực quá mạnh làm cậu không thể giãy dụa được. Đỗ Dật Văn nhớ lại lời nói hôm Lộc Duy say rượu, nhắm mắt, gác cằm lên vai Lộc Duy, hơi thớ nóng ấm thổi vào tai cậu. "Lộc Duy, Lộc Duy...Em có biết, anh rất thích em không?" Lộc Duy chưa từng tiếp xúc thân mật với ai như này cả, lại bất ngờ nghe lời thổ lộ của đối phương, trong lòng bỗng hoảng hốt, chân tay đều run rẩy. Cậu muốn đẩy bả vai Đỗ Dật Văn ra, lại nghe thấy đối phương thở dài. Âm thanh đó tựa như dao lam, cứa sâu vào tim cậu, khiến cậu choáng váng, nhất thời mềm lòng thay đổi ý định. Vốn định đẩy tay của đối phương ra lại chuyển thành để lên vai. Lộc Duy quy mặt đi, ấp úng nói: "Thật ra, anh ôm em...rất thoải mái." Cậu nói thật. Từ sau khi tai nạn. Lộc Duy cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình luôn lạnh lẽo. Mỗi khi ở một mình, cậu luôn cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhanh, giống như trời mưa ngày xảy ra tai nạn, không có ai bước đên ôm cậu an ủi cả. Lộc Duy nhớ lại quá khứ, cố gắng thoát khỏi quá khứ đau buôn, mọi vật trước mặt như phủ một tầng hơi nước, sống mũi cay cay. Cậu nhíu mũi, không hiểu sao nước mắt lại rơi xuống, sương mù sâu thẳm trong lòng câu cuối cùng đã có Đỗ Dật Văn đến xua đi. Lộc Duy ôm chặt lấy đối phương, không nhìn được bắt đầu khóc lớn: Tại sao anh không đến sớm hơn!" Giọng nói tự nhiên của cậu rất nhỏ, ngay cả khi khóc nức nở cũng mềm mại như trẻ con. Nhưng Đỗ Dật Văn nghe được thì tim đập thình thịch, giống như có người cầm búa đập thằng vào tim anh. Nếu là người ngoài, anh sẽ không biết Lộc Duy đang nói gì, nhưng anh đã biết mọi chuyện xảy ra với cậu, những lời đó làm anh thấy đau lòng. Anh ôm chặt Lộc Duy vào lòng, nhưng lại sợ làm cậu đau. Tay phải ôm eo cậu, tay kia vỗ về tấm lưng gầy gò của đối phương. Mùi sữa tắm hương chanh thoang thoảng trên người của thiếu niên, Đỗ Dật Văn hôn lên trán ướt đẫm mồ hôi của cậu: "Không sao nữa rồi, Duy Duy, có anh ở đây rồi." - -- Huhu, muốn có người yêu quá đi. Điều quan trọng nhắc lại lần nữa ????????..