Cảm xúc Sau khi Lộc Duy tắt livestream, mọi người bắt đầu ăn cơm, vừa ăn cơm vừa nói về vấn đề ván vừa rồi vừa nói về Solo. Hàn Tranh dùng điều khiển, bật video Solo sử dụng Lý Tin trên màn hình: "Lần đầu tiên gặp cậu ta nhưng thao tác tay rất tốt." Mạnh Khưu đang lùa cơm vào miệng, nghe thấy vậy thì giơ tay nói: "Đúng thế! Mỗi lần em muốn đánh hắn đều bị hắn hóa thần đánh cho không thở nổi, mỗi lần đều có thể dùng tốc biến né chiêu rất nhanh, ý thức của hắn rất nhạy." Tần Duyệt gật đầu đồng ý. Lộ Phi vẫn im lặng không nói. Bởi vì ván vừa rồi hắn không chạm mặt với Solo. Lộc Duy gật đầu, ván lúc nãy cậu bị đội Hàn Tranh nhắm vào quá nhiều, nên không theo dõi được thao tác của Solo nên không cho nhận xét gì cả. Nhưng Hàn Tranh đột nhiên nói thêm một câu: "Hắn là fan lớn kênh livestream của em à?" Lộc Duy lắc đầu: "Trước đây em chưa từng gặp hắn, hôm nay là lần đầu tiên." Hàn Tranh nghe Lộc Duy nói, cau mày, đang suy nghĩ gì đó nên không nói nữa. Tần Duyệt thấy biểu hiện của Hàn Tranh không đúng, uống một ngụm nước có ga trên bàn, quay sang nhìn hắn: "Có phải cậu phát hiện gì không?" Hàn Tranh dựa vào ghế, tay phải chống cằm, nhìn lối chơi của Solo trên màn hình, "Chỉ là thấy khá quen, không biết gặp ở đâu rồi." Nhưng Hàn Tranh lại lắc đầu: "Có thể là do tôi nghĩ nhiều rồi." Mọi người lại bắt đầu huấn luyện cả một buổi chiều, sau khi kết thúc, khi Lộc Duy mới vừa đi ra khỏi quán net, điện thoại trong túi bỗng rung lên. Cậu lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện đó là Lộc Đạo Viễn gọi. Lộc Duy: "Alo! Ba ạ!" Âm thanh bên Lộc Đạo Viễn hơi ồn, giống như đang ở trên đường: "Đi về hướng Nam, ba đang ở ngã tư." Lộc Duy ngạc nhiên, sau đó mới hiểu ra là Lộc Đạo Viễn Đang chỉ đường cho cậu, nhanh chóng đi theo đường Lộc Đạo Viễn chỉ, quả nhiên thấy Lộc Đạo Viễn đang dừng xe ở ngã tư phía Nam. Ông hạ kính cửa xe xuống, vẫy tay với cậu. Lộc Duy chạy qua đó, bởi vì đi quá nhanh suýt nữa vấp ngã. Đợi cậu lên xe, thắt dây an toàn mới có thời gian nói chuyện: "Ba, sao hôm nay ba lại đến đón con?" Lộc Đào Viễn mỉm cười, xoa đầu cậu: "Ba mang con đi bệnh viện nha con trai yêu quý!" Nụ cười trên mặt Lộc Duy bỗng cứng đờ, "Bây giờ sao?" "Đúng thế" Lộc Đạo Viễn khởi động oto, cài đặt lộ trình trên bản đồ ôt, bắt đầu đi về hướng bệnh viện. Ông cảm nhận thấy giọng điệu của Lộc Duy không đúng, mở miệng nói lớn: "Đừng lo lắng, không sao cả." Lộc Duy cúi đầu chơi điện thoại, một lúc sau mới lên tiếng. Lộc Đạo Viễn vẫn đang an ủi cậu: "Bây giờ con có thể đi lại tốt hơn trước rất nhiều, đến bệnh viện chỉ là để kiểm tra lại và lấy thuốc bổ cho con thôi, đừng lo lắng Duy Duy." Lộc Duy ấn mở khóa màn hình sau đó lại tắt điện thoại, lặp lại hai lần cậu mới gật đầu: "Vâng." Bệnh viện tỉnh là bệnh viện tốt nhất thành phố, cũng là bệnh viện tốt nhất của tỉnh. Năm ngoài Lộc Duy bị tai nạn được đưa đến đây để điều trị. Lộc Đạo Viễn dẫn cậu đi theo tuyến đường quen thuộc, Lộc Duy nhắm mắt lại, mở cửa sổ xe hít một hơi thật sau. Cậu không phải là không muốn kiểm tra lại chân mà cậu không thích bệnh viện. Bởi mỗi lần nhìn thấy màu trắng của bệnh viện, cậu lại nhớ đến quá khứ không đẹp. Gió đầu thu mang theo hơi lạnh tràn vào phổi, Lộc Duy lạnh đến nỗi run lên. Đợi đến khi hai người đến bệnh viện, có rất nhiều người đang xếp hàng. Bệnh viện tỉnh đông người hơn so với các bệnh viện khác, tuy Lộc Đạo Viễn đã hẹn trước với bác sĩ rồi nhưng hai người vẫn muốn chờ các bệnh nhân đang xếp trước ở ngoài phòng khám xong rồi mới vào. Ở đây tường đều sơn màu trắng, đập vào mắt Lộc Duy khiến cậu không mở mắt ra được. Cậu đi theo Lộc Đạo Viễn vào phòng chờ chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, làm cậu ngồi cũng không yên ổn. Việc ghét bệnh viện khiến cậu buông nôn, nhưng sợ ba mình sẽ lo lắng nên Lộc Duy cố gắng nhắm chặt mắt, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh. Tuy rằng bệnh viễn khá yên tĩnh nhưng các phòng bên cạnh vang lên tiếng nói chuyện ồm ồm của đàn ông, tiếng phụ nữ khóc, các ông cụ già vừa thở vừa nói...dồn dập đập vào tai của cậu. Tay Lộc Duy cầm điện thoại không khỏi run lên, bởi vì tay run quá mạnh tránh để Lộc Đạo Viễn nhìn thấy, cậu cố gắng khoanh chặt tay lại. Nhưng đúng lúc này, Lộc Duy thấy hình như điện thoại rung, cậu mở lên xem. Là tin nhắn QQ của Đỗ Dật Văn. Đỗ Dật Văn là tổng tài ngọt ngào: "Em đang làm gì thế?" Lộc Duy nghĩ đến nơi mà mình đang ngồi liền choáng váng đầu óc: "Bệnh viện ạ." Đỗ Dật Văn đang nhắn tin với Lộc Duy, nhìn thấy tin nhắn cậu trả lời, trong lòng bỗng lo lắng: "Làm sao thế, em bị thương à?" Lộc Duy nhanh chóng trả lời: "Không không, ba em mang em đi kiểm tra chân." Đỗ Dật Văn nhớ hôm trước cậu có nói chân của mình đã tốt hơn rất nhiều, lo lắng trong lòng vừa mới giảm bớt, nhưng lại bắt đầu lo lắng thay Lộc Duy: "Em đang ở bệnh viện nào, anh đến tìm em." Nói xong, không cho Lộc Duy từ chối liền lái xe đi đường, Lộc Duy không biết phải làm sao, đành phải gửi địa chỉ bệnh viện cho anh, bảo anh đi đường phải cẩn hận. Lúc Đỗ Dật Văn đến nói, chỉ có một mình Lộc Duy ngồi chờ, Lộc Đọa Viễn đang tiếp điện thoại của công ty, hợp đồng bỗng có vấn đề muốn ông kiểm tra lại. Công ty của họ Lộc rất nhiều, Phi Miêu chỉ là một phần rất nhỏ. Bình thường Lộc Hoài quản lý Phi Miêu đã rất bận rồi, Lộc Đạo Viễn so với anh còn bận hơn. Vì thế Lộc Duy bảo Lộc Đạo Viễn nhanh về công ty. Chỗ ngồi bên cạnh cậu đang còn trống. Lộc Duy vỗ ghế dựa bên cạnh mình, bảo Đỗ Dật Văn ngồi xuống. Đợi Đỗ Dật Văn ngồi xuống, Lộc Duy mới thấy trên trán đối phương có tầng mồ hôi mỏng. "Chồng, chồng ơi." Lộc Duy cảm thấy hơi khó tin, cũng rất vui vẻ. Lúc nãy miệng cậu bảo Lộc Đạo Viễn quay về đi làm nhưng khi người thân trong nhà đi rồi, trong lòng vẫn có sự mất mát. Hơn nữa đây là kiểm tra chẩn đoán, có người đi cùng cậu mới có tự tin hơn. Đỗ Dật Văn gật đầu với cậu, "Ừm." Đôi mắt màu xạnh đậm, trầm tĩnh không gơn sóng khi nhìn Lộc Duy lại có vài phần dịu dàng. Đỗ Dật Văn mang theo một túi hình chữ nhật, đặt lên tay vịn giữa hai người, kéo khóa mở ra, bên trong là trái cây. Đẩy sang phía Lộc Duy, ý bảo cậu ăn đi. Lộc Duy lấy một hộp suy chua, mở ra uống hai ngụm, hương vị chua chua ngọt ngọt hòa tan bớt sự hoảng loạn trong lòng cậu: "Chồng ơi, anh thật tốt." Đỗ Dật Văn không nói, vẫn một mặt lạnh tanh, quay đầu sang hướng khác, tuy mặt không có gì nhưng Lộc Duy thấy rõ tai anh đỏ lên. Đỗ Dật Văn cao hơn Lộc Duy gần một cái đầu, khi ngồi cạnh nhau bả vai vừa vằn đến đầu Lộc Duy, làm cậu cảm thấy rất an toàn. Hai người cứ ngồi gần nhau như vậy, ai cũng không nói chuyện. Gương mặt của cả hai rất xuất sắc, khi hộ sĩ đi qua hai người đều phải quay đầu lại nhìn, sau đó ghé đầu nói chuyện với nhau. Lộc Duy cúi đầu nhìn điện thoại, cảm thấy thời gian đợi đã khá lâu, đứng dậy đi đến của phòng chẩn đoán nhìn thử vào trong, thấy bên trong còn bốn bệnh nhân nữa. Lại quay về ghế ngồi chờ. Đỗ Dật Văn nhìn hành động của cậu, ánh mắt yên lặng dừng ở đù của cậu, đội chân thiếu niên thẳng tắp, khi đi đường hơi khập khiễng nhưng không ảnh hưởng đến đôi chân đẹp. Đỗ Dật Văn đã nhìn thấy đôi chân trắng nõn của thiếu niên khi Lộc Duy kéo ông quần lên cho anh nhìn. Anh ho nhẹ hai cái, rời tầm mắt, giọng nói càng trầm thấp: "Anh có người bạn ở bệnh viện này, nếu lo lắng có thể đổi bác sĩ." Lộc Duy không phát hiện tầm mắt của Đỗ Dật Văn, xua tay bói, "Bên trong là bác sỹ Lý, là người điều trị chính cho em ngày trước, lâu rồi mới quay lại kiểm tra nên cứ từ từ...mà em cũng không vội." Đỗ Dật Văn gật đầu, không nói nữa. Anh vẫn còn đang mặc một bộ âu phục màu xám nhìn trưởng thành hơn rất nhiều. Lộc Duy bỗng nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn anh, đôi mắt đào hoa phản chiếu hình ảnh Đỗ Dật Văn: "Hôm nay trùng hợp quá đi, em vừa đến bệnh viện vừa lúc nhận được tin nhắn của anh." Lộc Duy nói nữ vậy, Đỗ Dật Văn nhớ đến lý do mình nhắn tin cho Lộc Duy, gương mặt đang bình tĩnh bỗng cứng đờ. Nhưng do biểu cảm không có nhiều nên sắc mặt trở nên khó coi. Lộc Duy cảm thấy không đúng lắm: "Anh...anh làm sao thế?" Đỗ Dật Văn quay sang đối diện với cậu, đôi mắt màu xanh đậm nhìn chằm chằm Lộc Duy, làm cậu thấy bản thân mình như bị nhìn thấu. "Hôm nay em livestream có quen một người, Solo?" Lộc Duy gật đầu, không hiểu hỏi: "Đúng thế, có chuyện gì sao?" Cậu thấy mình lời mình nói đúng mà, sao Đỗ Dật Văn trước mặt lại càng đen mặt thế này: "Em còn chơi game cùng hắn." Lộc Duy bị anh nhìn đến hoảng, sau lưng như có gió lạnh lùa vào, trong lòng khẽ run lên. Cậu nhìn sắc mặt của Đỗ Dật Văn, trong lòng bỗng nhảy ra một suy nghĩ. Ông chủ Đỗ... Không phải là ghen tỵ đấy à? Lộc Duy càng nghĩ càng thấy đúng. Nhưng cậu sợ là không phải, trong lòng thấy hơi hồi hộp, đầu óc bỗng hơi loạn. Lộc Duy cúi đầu nghĩ đông nghĩ tây, hoàn toàn không chú ý Đỗ Dặt Văn vẫn đang ngồi nhìn mình, mặt đã đen hoàn toàn..