Làm Nhục Ca Ca
Chương 11
""Thật tốt quá! Lão công, thật tốt quá.""
Ngoài cửa phòng Diễn Hạo đen như mực, giọng nói Dung Điềm Điềm truyền ra rõ ràng.
Không sai, trong khi Dĩnh nhi mà nàng cố vấn đang ở bên trong thì nhân vật đầu não đã sớm chờ ở ngoài cửa phòng Diễn Hạo, nói dễ nghe là muốn nghiên cứu tình hình phát triển của hai người, nói khó nghe chính là nghe trộm.
Không chỉ như thế, cái nhân vật đầu não đó còn đem đương gia lão Đại chân chính mang đến.
""Cái gì thật tốt quá?"" Sắc mặt Cận Tử Thần không có chút nào gọi là tốt.
""Rốt cuộc dĩnh nhi cũng đạt được nguyện vọng của mình, chàng không vui sao?"" Nụ cười nở rộ trên mặt Dung Điềm Điềm biến mất. ""Uy, uy, uy, không phải là chàng có tình cảm luyến ái với con gái mình chứ?""
""Trí tưởng tưởng của nàng thật là phong phú, cái gì mà tình cảm luyến ái?"" Cận Tử Thần buồn cười búng lỗ mũi của nàng. ""Ta yêu Dĩnh nhi không sai nhưng mà không có gì khác biệt so với việc nàng yêu Dĩnh nhi đâu.""
""Vậy sao chàng không vui? Thân thể Dĩnh nhi thuộc về lão đại, như vậy lão đại nhà chúng ta không thể chối bỏ nữa."" Dung Điềm Điềm rất vui vẻ.
""Chỉ sợ chuyện này không có đơn giản như vậy."" Khuôn mặt anh tuấn của Cận Tử Thần trầm xuống. ""Tính tình của đứa nhỏ Diễn Hạo này ta hiểu được, ta sợ hắn..........ai.............""
""Sợ hắn bội tình bạc nghĩa với Dĩnh nhi? Điều này không thể nào, vậy rốt cuộc là chàng sợ cái gì?"" Dung Điềm Điềm buồn bực nhìn hắn.
Loại ý nghĩ phức tạp của nam nhân lạnh như băng giống bọn họ, chỉ có bọn họ hiểu lẫn nhau, cá tính thẳng thắn sáng sủa như nàng rất khó hiểu được.
Cận Tử Thần thở dài: ""Đứa nhỏ Diễn Hạo này cực kỳ yêu thích Dĩnh nhi, trong lòng ta và nàng đều rõ ràng, ta sợ chính là hắn cảm giác như mình không xứng với Dĩnh nhi.""
Dung Điềm Điềm kinh ngạc: ""A? Có sao? Ta cho là chẳng qua đầu óc hắn cứng ngắc, cho rằng hai bọn họ là huynh muội thì không thể gả cưới cho nhau.""
""Nếu chỉ đơn giản như vậy, thì giải quyết tốt rồi, nhưng đứa nhỏ Diễn Hạo này dễ dàng che giấu tâm sự, giống như ta, chỉ sợ vấn đề không đơn giản như vậy."" Cận Tử Thần nói ra nỗi sầu lo trong lòng mình.
Dung Điềm Điềm vẫn không giải thích được: ""Sao hắn nghĩ mình không xứng với Dĩnh nhi? Rõ ràng là hắn rất tốt, ta thấy ngoại trừ nam nhân như hắn, không một ai có thể xứng với Dĩnh nhi nhà chúng ta.""
""Nàng nha, tuy nàng thông minh nhưng hết lần này đến lần khác đều không xác định được ý nghĩ của nam nhân."" Cận Tử Thần mỉm cười nhìn nàng.
""Ta chỉ muốn nắm chắc suy nghĩ của chàng là tốt rồi, biết của hắn làm gì? Hắn thì để cho Dĩnh nhi đi mà nắm bắt."" Tuy bên ngoài Dung Điềm Điềm mở miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đang rất gấp. ""Rốt cuộc là như thế nào, chàng nói như thế, nhưng thật lra cũng chỉ một mình chàng biết, không nói cho ta.""
""Có một số việc, chỉ chúng ta nói cũng không có ích gì."" Cận Tử Thần thở dài một cái. ""Sợ rằng đứa nhỏ Diễn Hạo này vẫn cảm thấy thân thế của mình hèn mọn, là con nuôi của chúng ta, không xứng với nữ nhi chân chính cảu chúng ta.""
""Không thể nào? Sao đầu óc hắn có thể ngốc đến như vậy?"" Dung Điềm Điềm kinh ngạc trợ đôi mắt đẹp.
""Nếu không tại sao so với chúng ta, bất cứ thời điểm nào hắn cũng để ý đến kết quả có tốt hay không của Dĩnh nhi? So với bất cứ kẻ nào ở đây, từ nhỏ hắn đã đem chuyện của Dĩnh nhi trở thành chuyện quan trọng nhất của mình, hơn nữa hắn cho rằng mình không xứng, nếu không hẳn là ngay từ đầu hắn nên kiên quyết quyết định muốn kết hôn với Dĩnh nhi, chứ không phải là chỉ lo lắng chi Dĩnh nhi, không phải sao?Cận Tử Thần phân tích đạo lý khá rõ ràng.
""Cho nên, ý của chàng là, thật ra thì hắn vẫn luôn muốn Dĩnh nhi, nhưng mà không dám?"" Dung Điềm Điềm lúc này mới chợt hiểu ra.
Ai, tướng công nàng nói nam nhân lạnh như băng thật sự là lạnh như băng, còn lá một nhân vật hung ác! Sao tới bây giờ nàng cũng chưa nghĩ sâu xa như thế chứ?""
""Đúng vậy."" Cận Tử Thần khẽ gật đầu một cái.
""Ai da, vậy sao trước đây chàng không nói cho ta biết? Chàng hại ta biết rõ Diễn Hạo yêu Dĩnh nhi mà không nói, ngoài mặt chỉ ép Diễn Hạo, nhưng không có tháo gỡ thút thắt trong đầu Diễn Hạo, bây giờ phải làm sao đây?""
Dung Điềm Điềm cảm thấy càng muốn tốt hơn càng hỏng bét.
""Làm sao bây giờ?Đi ra ngoài xử lý đi."" Cận Tử Thần kéo nàng ra bên ngoài nơi có ánh sáng.
""Đi ra ngoài xử lý?"" Dung Điềm Điềm dừng bước. ""Có ý gì?""
""Mặc dù chuyện này không phải là hoàn toàn tốt, nhưng không hẳn là chuyện xáu."" Cận Tím Thần cười nhạt, ""Cũng vì có mấy người các nàng đảm nhiệm việc làm bừa, phá vỡ cục diện bế tắc, cho nên chuyện này mới có cơ hội cahn6 chính để giải quyết, không phải sao?""
""Lại nữa rồi."" Dung Điềm Điềm trừng hắn một cái, tức giận nói.
Sợ nhất chính là đợi lát nữa, thằng bé Diễn Hạo kia quỳ xuống nhận tội, nàng mới thực sự có thể thấy tính chính xác của chuyện này.
***************************************************
Nhìn vẻ mặt Cận Dĩnh điềm tĩnh, thỏa mãn nằm ngủ say bên cạnh hắn, khóe miệng Diễn Hạo nhếch lên, tạo thành một nụ cười vui vẻ.
Nàng, là của hắn.
Muội muội quý giá nhất của hắn, rốt cuộc trở thành nữ nhân của hắn.
Nữ nhân của hắn?
Vui vẻ chợt biến mất, Diễn Hạo trợn to mắt, kinh ngạc nhìn hai tay của mình.
Hắn cứ như vậy mà có được nàng?
Tại sao hắn lại có thề lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?
Dĩnh nhi còn nhỏ, cái gì nàng cũng không hiểu, còn hắn, hắn thì sao?
Khong sai, đích thực là Dĩnh nhi là người mà trong lòng hắn rất quan trọng nhưng chưa bao giờ hắn dám có suy nghĩ đó, đây là giấc mộng hắn không muốn mất, quả thật hôm nay hắn đã chân chính có được nó.
Hắn đòi hỏi nàng.
Nhưng, còn nàng?
Hắn đã để danh tiết của nàng ở đâu? Hắn có từng vì nàng mà suy nghĩ khong7?
Cảm giác của nàng đối với hắn, chẳng qua là một loại không muốn xa rời, mà hắn lợi dụng điều này có được nàng.
""Dĩnh nhi, Diễn Hạo! Dĩnh nhi..........""
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa liên tục.
Cận Diễn Hạo nhíu mày.
Giọng nói này........Giọng nói này là của............của mẹ?
Hắn rón rén xuống giường, đồng thời lấy chăn đáp kín người cho Cận Dĩnh, sau đó đứng dậy, chạy thật nhanh ra ngoài mở cửa.
""Diễn Hạo, Dĩnh nhi đâu?"" Dung Điềm Điềm quan tâm hỏi, trong lòng kêu to thật là may mắn. Thật may là lão đại diễn Hạo này không có trình diễn một màn xin lỗi, nếu không nàng lại đau đầu.
""Dĩnh nhi đang ngủ ở trong phòng."" Diễn Hạo nhẹ nhàng đóng cửa phòng. ""Cha, mẹ, chúng ta ra ngoài nói, chớ quấy rầy giấc ngủ của Dĩnh nhi.""
""Sao Dĩnh nhi lại ngủ rồi? Không phải là nó khóc rất thảm thiết sao?""Dung Điềm Điềm làm bộ như nàng không nghe được gì. ""Ca ca như ngươi thật lợi hại, chỉ hai ba lần liền dỗ nó ngủ được, nó sẽ không có chuyệ gì chứ?""
""Nàng...........Dĩnh nhi nàng................""Sắc mặt Diễn Hạo trở nên cực kỳ khó coi.
""Dĩnh nhi nó thế nào?"" Trong lòng Dung Điềm Điềm kêu không ổn. Nhìn bộ dạng này không chừng lát nữa sẽ quỳ xuống trước mặt nàng, làm sao bây giờ?
""Cha, mẹ con xin lỗi."" Quả nhiên bịch một tiếng, Diễn Hạo đã quỳ gối trước mặt Cận Tử Thần cùng Dung Điềm Điềm.
""Xin lỗi cái gì? Sao thế?""
Nguy rồi, thật đúng là bị nàng đoán trúng!
So với con kiến bị rơi vào chảo nóng, Dung Điềm Điềm còn gấp hơn, vội vàng nâng Diễn Hạo đứng lên.
""Xảy ra chuyện gì khiến cho ngươi quỳ xuống trước mặt chúng ta?""
""Ta không nên.................không nên làm thế với Dĩnh nhi...............""Diễn Hạo vừa nghĩ đến một màn triền miên lúc nãy, liền đau lòng cùng hối hận cực kỳ.
""Là làm sao?"" Dung Điềm Diềm giả vờ cái gì cũng không biết, nhìn Diễn Hạo.
""Ta..............Dĩnh nhi............ta.............""Diễn Hạo hận mình tới cực điểm.
Dung Điềm Điềm làm ra vẻ không sao cả: ""Đòi hỏi thì sẽ muốn, muốn không phải là rất tốt sao? Mặt của ngươi sao lại giống như khóc thương vậy, giống như làm lỗ vốn toàn bộ tài sản của Vô Danh sơn trang vậy.""
""Mẹ, người không hiểu, việc này là không nên, ta không thể, căn bản là ta không thể làm thế với Dĩnh nhi..........""Diễn Hạo nhìn hai bàn tay run rẩy của mình, không thể nói thêm được gì nữa.
""Tại sao không thể? Các ngươi không phải là máu mủ ruột thịt, ngươi yêu nàng thì sẽ yêu cầu ở nàng, có quan hệ gì đâu? Huống chi Dĩnh nhi yêu ngươi như vậy."" Dung Điềm Điềm thật sự muốn cầm Lang Nha bổng gõ cho nam nhân trước mặt này tỉnh ra.
""Đó không phải là giống nhau, Dĩnh nhi đối với ta chỉ là không muốn xa rời, không phải là yêu."" Mà hắn lại dám lợi dụng sự lệ thuộc của Dĩnh nhi vào hắn để...............
""Ngươi không phải là Dĩnh nhi, làm sao ngươi biết tình cảm của nó với ngươi là gì? Ta thấy tình cảm của nó đối với ngươi chính là yêu!"" Dung Điềm Điềm bắt dầu chịu không nổi đầu băng như hắn.
""Cho dù nàng đối với ta là yêu, ta cũng không thể cùng nàng có gì được!"" Diễn Hạo như nổi điên lên, trong lòng tràn đầy hối hận.
Tại sao hắn lại có thể, tại sao lại có thể..............
""Tại sao lại không thể cùng nó có cái gì?"" Dung Điềm Điềm sắp bị hắn làm cho tức chết. ""Tình yêu nam nữ thì có cái gì không đúng? Huống chi rõ ràng là các ngươi yêu nhau!""
""Nàng không phải là hy vọng xa vời mà ta có thể với đến."" Diễn Hạo cười khổ. ""Nàng chỉ có thể là muội muội, là trách nheim65 nhưng không thể nào là người của ta.""
Hắn vẫn không có cách nào không nhớ tới lần đầu tiên hắn thấy Dĩnh nhi.
Đứng bên cạnh mấy tên con trai hoàn toàn khác nhau.
Là oa nhi béo tròn, là người hắn cam kết muốn cưng chiều, nâng niu trong lòng bàn tay, là người hắn muốn cả đời hạnh phúc.
Hắn là con nuôi của cha mẹ, ngay lúc đó cũng đã tự cam kết với chính mình, cả đời sẽ chịu trách nhiệm với Dĩnh nhi, nhìn nàng hạnh phúc.
Nàng hoàn toàn khác hắn.
Cuộc đời của hắn chỉ sau khi được nghĩa phụ nhận nuôi mới có khác biệt, sau khi gặp nghĩa mẫu mới có vui vẻ, hắn là kẻ bi thảm, sao có thể xứng với nàng?
Nàng tốt đẹp như vậy, được cưng chiều như vậy, khác với sự chán nản, âm u không ánh sáng như hắn.
Còn hắn, có thể là ca ca của nàng, đã rất hạnh phúc.
Sao có thể chạm vào nàng? SAo có thể hy vọng xa vời rằng nàng sẽ là của hắn?
""Trời ạ, ta muốn bất tỉnh."" Dung Điềm Điềm không thèm giữ hình tượng ngã vào lòng Cận Tử Thần: ""Hắn.........hắn thật giống chàng.............Chàng giải thích, chàng giải quyết đi.""
Cận Tử Thần nhướng mày: ""Hạo nhi, ngươi cảm thấy không thể muốn nó, một mặt là vì cảm thấy không xứng với nó, một mặt khác là cảm thấy có lỗi với chúng ta đúng không?""
Cận Diễn Hạo lẳng lặng nhìn Cận Tử Thần, giống như là cam chịu.
""Ngươi luôn không ngừng nói trách nhiệm, báo ân, có nghĩ tới hay không? Phương thức báo đáp chúng ta tốt nhất chính là cưới nó, nuôi nó cả đời?"" Cận Tử Thần thuyết phục cực kỳ phù hợp với thực tế.
""Cha....""Diễn Hạo bị chấn động. ""Ta............""
""Trên thực tế, trong mắt chúng ta, chỉ ngươi là người có tư cách nhất ở chung một chổ với nó, chỉ có ngươi có tư cách chăm sóc nó cả đời, nếu như ngươi thật sự muốn báo ân, sao không đảm trách những ngày ngọt ngào của nó?"" Cận Tử Thần quẳng vấn đề cho hắn.
""Nhưng mà..............ta..............""Thân thể tráng kiện cảu Diễn Hạo lại run rẩy: ""Ta không xứng, ta không xứng với Dĩnh nhi! Cha, ta là con nuôi của người, người cũng biết trước khi gặp người.........""
Trước kia, ta đã từng là ăn mày, đạo tặc............Còn nhỏ tuổi nên cái gì có thể kiếm ăn đều đã làm.............""
""Vậy thì sao?Mỗi người cũng từng có quá khứ mà."" Dung Điềm Điềm đáp lời thay lão công.
""Vấn đề là, Dĩnh nhi không nên cùng người có vết nhơ ở cùng nhau.""Diễn Hạo vẫn kiên trì hết mức với ý nghĩ cảu hắn.
""Ai da mẹ của ta ơi."" Dung Điềm Điềm thật sự sắp điên rồi. ""Ai quản chuyện lúc nhỏ ngươi làm gì chứ, Dĩnh nhi cũng không có hoàn hảo như vậy đâu! Ai da, không đúng, sợ rằng Dĩnh nhi trong lòng ngươi chính là thập toàn thập mỹ, cho nên ngươi mới có thể náo loạn như vậy...........""
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
30 chương
59 chương
27 chương
64 chương
46 chương
87 chương
197 chương