Biên tập: Tiểu Vô Lại
Kình Vân Lâu cách khu đấu giá không xa, thời gian đến lúc hội đấu giá mở màn còn nửa canh giờ, như vậy là đủ rồi.
Vân Nhiêu với Cảnh Nguyên đi đầu, Thẩm Vô Hoặc cùng Thẩm Trì bước đi thong thả phía sau, trên đường rất người đang bàn tán xôn xao về hội đấu giá, hơn nữa bốn người cố ý thu lại hơi thở, cũng chẳng có mấy người chú ý tới bọn họ.
Mỗi lần Vân Nhiêu đi được một quãng lại không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn hai người kia.
Rõ ràng thân thể hai người không có bất kỳ tiếp xúc gì, tiểu sư thúc mắt nhìn thẳng, vẻ mặt Vô Hoặc sư thúc vẫn thờ ơ như mọi lần, nhưng chung quy lại khiến người ta cảm thấy bầu không khí giữa hai người hài hòa quá mức, làm người khác không dám xen vào.
Nghĩ đến màn vừa chứng kiến trong khách sạn ban nãy, Vân Nhiêu đâu phải chưa hiểu, thầm thở dài trong lòng, tiểu sư thúc thế mà đã bị Vô Hoặc sư thúc công lược nhanh như vậy. Ánh mắt đè nén tình yêu của Thẩm Vô Hoặc nhìn Thẩm Trì lúc trước đã trở nên đường đường chính chính, ánh mắt hận không thể mỗi giờ mỗi phút đều dính lên người Thẩm Trì, dám chắc là tiểu sư thúc nhìn thấy nhưng không tỏ thái độ, hiển nhiên đã ngầm chấp nhận.
Lại đi qua một khúc rẽ, Vân Nhiêu không nhịn được nhìn thoáng qua, đúng lúc trông thấy Thẩm Vô Hoặc quay sang nói gì đó với Thẩm Trì, Thẩm Trì mỉm cười với y. Dường như nhận ra ánh mắt của nàng, Thẩm Vô Hoặc liếc qua, ánh mắt không lạnh như băng giống mọi lần mà dịu dàng hơn rất nhiều, Vân Nhiêu kinh sợ quay đầu, lặng lẽ nhét quả hạch Cảnh Nguyên đưa cho vào trong miệng, cắn một miếng, vị ngọt ~ răng có hơi đau một chút.
Thấy sắc mặt Vân Nhiêu hơi kỳ lạ, Cảnh Nguyên quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
Vân Nhiêu nuốt quả hạch xuống: “Không sao, quả này thật ngọt.”
Cảnh Nguyên nhìn túi quả hạch trong tay một lát, bóc vỏ ăn một quả, rõ ràng là mặn mà.
Thẩm Vô Hoặc túm lấy con mèo nhỏ đang vùng vẫy trong lòng Thẩm Trì, thả nó lên vai mình, đè xuống không cho phép nó cử động nữa, lại thấy Thẩm Trì đang nhìn Vân Nhiêu chằm chằm: “Nàng ta có gì không ổn sao?”
“Không sao, chắc là ta nhìn lầm.” Vừa nãy trong nháy mắt, Thẩm Trì phát hiện trên người Vân Nhiêu giống như có một hơi thở quen thuộc lóe lên rồi biến mất, nhưng hiện tại đương nhiên không phải thời điểm để truy cứu.
Hội đấu giá gần bắt đầu, lúc này cửa lầu Vạn Bảo Lâu cũng không đông người lắm, trông thấy mấy người tới đây, tiểu nhị giữ cửa tươi cười đón tiếp, ánh mắt gã dừng trên khuôn mặt Thẩm Trì đầu tiên, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần: “Mời các vị lấy ra yêu thỉnh lệnh.”
Thẩm Trì Cảnh Nguyên mỗi người đưa ra một tấm lệnh bài, tiểu nhị kiểm tra xong bèn trả lại: “Mời các vị theo ta vào trong.”
Có lẽ vì lý do ba năm mới mở hội đấu giá một lần, diện tích Vạn Bảo Lâu thành Trú Hạ chừng trên trăm mẫu, tọa lạc ở nam thành, phân chia làm hai lầu, lầu trước năm tầng, vô số pháp trận, muôn vàn trân bảo, nghe đồn cho dù là Độ kiếp đại năng tự tiện xông vào cũng đi không có về. Lầu sau ba tầng, chuyên dùng làm phòng đấu giá.
Tu vi của tiểu nhị chỉ tầm Luyện khí tầng tám, thái độ rất đúng mực, khuôn mặt tươi cười rất dễ tạo thiện cảm, vừa dẫn đường vừa giới thiệu sơ lược cho mấy người về đồ bán lần này, nhấn mạnh nhắc tới Phá cảnh đan là linh bảo hiếm thấy, miệng lưỡi gã quả nhiên không tồi, dụ được Vân Nhiêu phải mê mẩn dù ban đầu chỉ muốn tới đây hóng hớt, ngay cả Cảnh Nguyên cũng hứng thú hơn mấy phần.
Bề ngoài Thẩm Trì lắng nghe tiểu nhị nói, nhưng trên thực tế lại đang hứng thú quan sát trận pháp trên đường đi, từ lầu trước tới lầu sau, chỉ riêng dọc đường đã có mấy trăm pháp trận, trong đó không thiếu xích trận, nếu không có người dẫn đường, muốn xông vào e rằng không dễ dàng.
Tiểu nhị đưa mấy người đến cửa lầu trước liền dừng lại: “Mời các vị vào, sau khi vào trong hãy đưa ra yêu thỉnh lệnh, sẽ có người đưa các ngươi vào bàn, ta xin cáo từ trước.”
Lúc này trong phòng đấu giá huyên náo tiếng người, đa số mọi người đều tập trung chú ý trên phần mở màn đấu giá, nhưng sự xuất hiện của bọn họ vẫn khiến cho không ít ánh mắt đổ dồn qua, Thẩm Vô Hoặc bước lên phía trước ngăn lại đa số ánh mắt đang nhìn Thẩm Trì. Mặc dù dung mạo Vân Nhiêu xinh đẹp lạ thường nhưng biết bao người vẫn cứ đổ dồn về phía Thẩm Trì, vậy nên những ánh mắt cố ý nhìn hắn chằm chằm lại có vẻ vô cùng nổi bật.
Lướt qua tầng một, ánh mắt Thẩm Trì đảo qua sương phòng* ở giữa tầng hai, có trận pháp ngăn cách nên không thấy rõ bên trong là ai, ánh mắt kẻ đó mang theo bốn phần nóng bóng bốn phần khát khao, còn lại hai phần là ác ý không hề che giấu.
Thu lại tầm mắt, bốn người Thẩm Trì dưới sự hướng dẫn của hai gã tiểu nhị đi lên tầng hai.
Vạn Bảo Lâu chỉ nhận yêu thỉnh lệnh, cũng không quản nó ở đâu ra, vì vậy lúc phát hiện ra vị trí của Khúc Lăng Việt ở tầng một, Dương Tử Nguyên mới biết mình đã trách lầm hắn, chẳng qua do ngại nên cuối cùng vẫn không tiến lên nói xin lỗi, cũng bởi sự hiểu lầm này, hai người đều chán ghét gặp nhau, không tiếp tục thái độ hữu nghị nữa.
Đệ tử Chấp Phù tông ngồi cạnh thấy Dương Tử Nguyên cứ nhìn chằm chằm về phía cầu thang: “Dương huynh, ngươi đang nhìn gì thế?”
Thấy mấy người đã biến mất trong tầm mắt, Dương Tử Nguyên mới thu lại ánh mắt: “Không có gì, chẳng qua ta chỉ cảm thấy mấy người kia có hơi quen mắt.” Dừng một lát, gã đột nhiên vỗ đầu: “Ta nhớ ra rồi, tên tu giả cao ráo kia chẳng phải là đệ tử Thừa Kiếm tông đã mất tích trong Thiên Di bí cảnh 30 năm trước sao? Còn thanh niên bên cạnh kia cũng vậy, nắm đó ta còn… Khụ khụ, dường như Vô Vọng trưởng lão vẫn đang tìm bọn họ, đợi hội đấu giá kết thúc chúng ta sẽ trở về bẩm báo ngay.”
Nghe hết đoạn đối thoại của hai người kia, Thẩm Trì liếc nhìn Thẩm Vô Hoặc, nhếch miệng cười nhạo: “Đã nhiều năm như vậy lão vẫn không quên tìm ngươi, sao đại ca không đi nhận thân?”
Thẩm Vô Hoặc chẳng ảo não chút nào, đưa tay kéo lấy tay Thẩm Trì, nắm hơi chặt: “Ta có Tiểu Trì là được rồi.” (Càng ngày càng sờ nắm tự nhiên =))))
Liếc mắt qua bàn tay hai người đang đan vào nhau, chân mày Thẩm Trì hơi giật, nhưng không giãy ra.
Vân Nhiêu lẳng lặng ở đằng sau nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, quay sang Cảnh Nguyên giơ tay muốn lấy thêm một quả hạch mặn, kết quả bị một bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt, giãy cũng không ra, ngoảnh sang đã thấy y chỉ vào hai người Thẩm Trì phía trước, sau đó nở một nụ cười tà mị nàng thích nhất.
Vân Nhiêu lại bưng cái mũi có hơi ngứa, dường như nói chuyện yêu đương với Xà Vương cũng không tồi nhỉ?
Nhắc tới cũng khéo, sương phòng của đám người Thẩm Trì vừa vặn ngay bên cạnh ánh mắt ban nãy, tầm mắt Thẩm Trì dừng lại một lát trên cánh cửa đóng chặt, đúng lúc này nó liền mở ra.
Bên trong xuất hiện một nữ tu vô cùng yêu mị, khí tức tương đương với Kim đan hậu kỳ, chẳng qua trên người lại tản ra hơi thở của ma tu, ánh mắt nàng do dự đảo qua một vòng trên người bọn họ, cuối cùng dừng lại ở Thẩm Trì. Nàng ta mặc áo lụa đen, vóc dáng nóng bỏng thoắt ẩn thoắt hiện, thấy Thẩm Trì nhìn sang bèn tùy ý khoe nửa bộ ngực bự ra ngoài, khóe miệng khiêu gợi, giọng nói giống như đảo đầu lưỡi qua mấy vòng, rất quyễn rũ: “Vị công tử này, phòng của ta có lễ, đại nhân chúng ta mời ngài ở lại trò chuyện sau khi hội đấu giá kết thúc.”
Dứt lời nàng vươn ngón tay trắng nõn, dường như muốn đặt lên cằm Thẩm Trì, nửa đường lại bị một tay ngăn lại.
“Ai nha.” Chỉ thấy rắc một tiếng, vị nữ ma tu kia duyên dáng hét lên, thu hồi tay phải bị bẻ gãy, liếc sang Thẩm Vô Hoặc sẵng giọng: “Vị công tử này thật nhẫn tâm, bẻ gãy cả tay ta, thật không biết thương hoa tiếc ngọc.” Lại quay sang nhìn Thẩm Trì, dùng cái tay nguyên vẹn kia đưa ra thư mời, dường như còn muốn chạm vào ngón tay Thẩm Trì, giữa chừng liếc nhìn Thẩm Vô Hoặc, cấp tốc thu tay về trước khi y ra tay, ánh mắt nàng nhìn Thẩm Trì si mê không hề che giấu, liếm đôi môi đỏ thẫm: “Lần đầu tiên ta trông thấy công tử tuấn tú như vậy, công tử xem ta thế nào? Nếu có thể cùng công tử một đêm vui vẻ, đời này ta cũng chẳng tiếc.”
Thẩm Trì nhìn về phía nữ ma tu kia, bỗng nhiên cười nói: “Được.”
Dường như không ngờ Thẩm Trì lại trả lời như vậy, nữ ma tu kia kinh ngạc nhìn hắn, sau đó sắc mặt ửng đỏ, giống như xấu hổ còn quở trách: “Công tử chỉ biết cười nhạo ta, ta đã chuyển lời xong, cáo từ trước.”
Nữ ma tu kia xoay người trở về phòng, trước lúc đóng cửa còn nháy mắt với Thẩm Trì, Thẩm Trì mỉm cười, mặt nàng nhất thời đỏ đến tận cổ.
Vân Nhiêu tuyệt đối không ngờ tiểu sư thúc cư nhiên biết trêu ghẹo như thế, mới chỉ mỉm cười mà em gái ma tu đã quỳ xuống dưới mỹ mạo của hắn, mà ngực của cô nàng ma tu cũng thực bự nha, thì ra tiểu sư thúc kiểu này sao? Nàng cúi đầu nhìn lại mình, không khỏi dẩu miệng, gương mặt thân thể này quả thực không chê vào đâu được, nhưng dáng người thực sự chỉ tạm hài lòng.
Sau đó rốt cục Vân Nhiêu cũng chú ý tới Thẩm Vô Hoặc, nhất thời sợ run cả người, tiểu sư thúc ngươi đừng cười nữa, nếu không Vô Hoặc sư thúc sẽ bùng nổ.
Tất nhiên Thẩm Trì cảm thấy hơi lạnh từ trên người Thẩm Vô Hoặc truyền đến, hắn liếc nhìn y, giơ tay lên ngoắc ngoắc ngón út của Thẩm Vô Hoặc, sau đó bị đối phương dùng sức nắm lại, dắt vào sương phòng.
Mấy người còn lại ở bên ngoài trợn mắt há mồm, nhất là hai tiểu nhị, mặc dù bọn họ không nhìn ra tu vi của Thẩm Vô Hoặc, nhưng ban nãy khí thế như muốn đóng băng người khác phả ra trên người y cũng khiến họ run sợ trong lòng, mà Thẩm Trì chẳng qua mới làm một động tác đã khiến bọn họ từ hố băng trở lại mùa xuân ấm áp. Lẽ nào đây chính là uy lực của mỹ nhân trong truyền thuyết? Song ngẫm kỹ lại, mỹ nhân kia quả thực quá đẹp, đừng nói cầm tay, cho dù hắn mặt không đổi sắc sai bọn họ vào nơi nước sôi lửa bỏng, bọn họ cũng nguyện ý.
Thấy Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc đã vào sương phòng, Vân Nhiêu do dự một lát, cuối cùng cầm yêu thỉnh lệnh kéo Cảnh Nguyên ngồi vào một phòng khác, nàng không muốn làm kẻ phá đám.
Từ sương phòng tầng hai có thể trông thấy toàn cảnh sàn đấu giá, tiếng kẻng mở màn vang lên, sân đấu giá vốn đang ồn ào náo nhiệt bỗng chốc yên tĩnh trở lại, hàng ngàn tu giả đồng loạt nhìn lên sân khấu, một gã tu giả Kim đan trung kỳ mặc áo nâu tay xanh, tóc mai điểm bạc đi lên đài, nét mặt gã tỏ vẻ niềm nở đúng mực, giọng nói như khuếch đại âm thanh truyền ra khắp toàn sàn đấu: “Cảm tạ chư vị năng giả đã đến hội đấu giá của Vạn Bảo Lâu ta. Đồ bán lần này đều ở trong ngọc giản, xin mời chư vị tự mình xem qua, nửa khắc đồng hồ sau sẽ bắt đầu bán đấu giá.”
Theo sau giọng nói của gã, vô số ngọc giản đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, mặc dù bọn họ chấn động nhưng cũng không kinh ngạc về thủ đoạn của Vạn Bảo Lâu, Thẩm Trì đưa tay cầm ngọc giản, lóe lên linh thức, toàn bộ nội dung trong đó liền dễ dàng nhập vào trong não, quả nhiên đều là đồ tốt, chẳng qua hiện tại Thẩm Trì có tháp truyền thừa trên tay, trong đó có vô số linh vật pháp bảo, những thứ trước mắt này cũng chỉ coi như vật bình thường hiếm thấy, mà Thiên thanh huyền thạch hắn muốn nhất cũng sớm bị Thẩm Vô Hoặc đưa đến trước mặt, cuối cùng ánh mắt Thẩm Trì dừng lại trên món đồ đấu giá áp chót.
“Tiểu Trì có vừa ý vật nào không?” Lúc này Thẩm Vô Hoặc đã khôi phục trạng thái bình thường, bày ra bên cạnh Thẩm Trì một ít điểm tâm nước trà.
Thẩm Trì gật đầu, thuận tay để ngọc giản sang một bên: “Áp trục.”
Cái gọi là áp trục, chính là món đồ ở vị trí cuối cùng, vật áp trục lần này là một viên đá màu xám, lớn chừng bằng quả trứng gà, vô cùng bình thường, ngay cả giới thiệu cũng rất hàm hồ, chỉ nghe nói là bảo vật trấn mạch lấy ra được từ trung tâm linh mạch.
“Được.” Thẩm Vô Hoặc lên tiếng, rót đầy chén trà rồi đưa cho Thẩm Trì: “Tờ giấy ban nãy ma tu đưa cho em viết gì?”
Không hề kinh ngạc khi Thẩm Vô Hoặc phát hiện ra động tác mờ ám của nữ ma tu, Thẩm Trì xoay tay đặt tờ giấy kia lên bàn.
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Thẩm Vô Hoặc: Trong lòng Tiểu Trì quả nhiên có ta! Ma tu gì đó đều là cặn bã, chỉ có ta mới là tình yêu đích thực!
Thẩm Trì: Tâm cơ cẩu xéo đi.
— ♥ —
*Sương phòng: từ gốc trong QT là bao sương, tức là phần ghế ngồi đặc biệt có vách che chắn kiểu như ghế VIP ý. Tui chẳng biết để thế nào nên ghi là sương phòng, kiểu như dạng phòng hộp bé.
Phòng đấu giá của Vạn Bảo Lâu chia làm 2 tầng, tầng 1 là ghế thông thường, tầng 2 kiểu như ghế VIP, có pháp trận vách ngăn che chắn, bảo mật thông tin cho khách hàng.
Lệnh bài ban đầu Dương Tử Nguyên có được là ghế VIP ở tầng hai, sau này bị Thẩm tiểu thụ chôm mất nên mới đành ngậm ngùi ngồi ghế lầu 1.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
23 chương
17 chương
82 chương
82 chương