Biên tập: Tiểu Vô Lại Gà trống gáy vang, thôn trấn nhỏ ngủ say sau một đêm chậm rãi tỉnh lại, lão chó vàng đã nuôi vài chục năm ở phía đông trấn chậm chạp đi vào trong sân, nó thực sự đã quá già, ngay cả cánh cửa cao một thước cũng không leo qua nổi, chỉ đành nằm mệt mỏi ở cửa, con mắt đục ngầu híp lại chờ tiễn chủ nhân đi chợ. Thời gian của lão chó vàng không còn nhiều, chủ nhẫn vỗ về đầu nó: “Nhị Hoàng trông nhà cho tốt, trở về ta cho người thịt xương.” Khói bếp lượn lờ bốc lên từ mỗi gian nhà, kéo thành một dải ruy băng thật dài ở sườn núi sau trấn, giống như báo hiệu ngọn núi chuẩn bị đón cơn mưa. Trên con phố hoang sơ phía tây trấn có mấy đứa trẻ đang đánh đuổi một thằng nhóc ăn mày, vẻ mặt chúng nó hồn nhiên, miệng cười vui đùa, thấy hắn rúc ở trong góc liền cầm một viên đá ném vào thân thể hắn. Chỉ sau chốc lát, đằng xa bỗng truyền đến tiếng phụ nữ gọi về ăn cơm, mấy đứa trẻ liền vội vã ném hết đá trên tay vào người nhóc ăn mày rồi ồn ào chạy mất. “Nhóc ăn mày, kẻ xấu xí, vừa không cha, vừa không mẹ, chạy còn không nhanh bằng Nhị Hoàng. Ha ha ha…” Bọn nhỏ chạy đi xa, nhóc ăn mày vẫn ngồi rất lâu tại chỗ, bả vai run lên khẽ thấp giọng nức nở, nghe kỹ còn có thể thấy được lời nói rất nhỏ xen trong tiếng khóc thút thít của hắn: “Ta không gọi là nhóc ăn mày, ta cũng có tên…” Lát sau, rốt cục hắn cũng buông cánh tay đang bảo vệ đầu, cúi đầu vịn tường chậm rãi đứng lên. Trán của hắn bị cục đá làm bị trầy, máu chảy còn chưa ngừng, do hắn vừa mới khóc nên nước mắt cùng máu xen lẫn với nhau, khuôn mặt bị hắn lau lấm lem thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ. Nhóc ăn mày khập khễnh trở lại ngôi miếu đổ nát ngoài trấn, mang theo cơ thể đầy thương tích đi ngủ. Đợi đến khi hắn tỉnh lại trời đã tối, trong ngôi miếu đổ nát không có một bóng người, hắn cảm thấy vừa lạnh vừa đói, giãy dụa rất lâu mới dậy được, chân bị thương càng đau hơn. Trấn nhỏ không có một ánh đèn, bọn họ đều ngủ cả rồi, nhóc ăn mày tính toán, phía bắc trấn có nhà mở quán trọ, mỗi ngày đều có không ít đồ ăn khách khứa chưa ăn xong bỏ thừa, nếu vận khí tốt bây giờ chạy tới còn có thể chực được một bữa cơm no. Nhưng vừa mới chống đỡ đi đến đầu phía tây trấn, nhóc ăn mày đã sợ ngây người. Mùi máu tươi gay mũi, có ánh trăng chiếu rọi, hắn trông thấy rất nhiều người nằm ven đường, tư thế của bọn họ đều duy trì bộ dạng lúc chạy trốn, sau đó bị chặt thành hai nửa. Mọi người, đều đã thành người chết. Nhóc ăn mày đứng sững sờ tại chỗ hồi lâu mới bị cái bụng quặn đau thức tỉnh, hắn nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận dè dặt né tránh thi thể trên mặt đất, dời bước chân đi đến nhà trọ ở phía bắc. Hắn ăn no một trận như ý, không có ai đánh chửi, cũng không có ai cười nhạo. Cẩn thận lấy được hai cái bánh bao, hắn ra khỏi trấn nhỏ đầy dãy thi thể. Sau đó, hắn trông thấy tiên nhân. Người ấy giống như thần nhân đứng dưới ánh trăng, đôi mắt tĩnh mịch, lại một thân áo trắng siêu phàm thoát tục, giống y như tiên nhân hắn thường nghe được trong truyện cổ tích. “Tiên nhân.” Hai tay hắn run rẩy, nơm nớp lo sợ giơ hai cái bánh bao lên, trong mắt ngập tràn chờ mong: “Ngươi có thể dẫn ta đi không?” Thẩm Trì đứng xem thời gian dài thoáng giật mình, không khỏi bật cười, từ lúc hắn tiến nhập tầng mười tháp truyền thừa đã bị giam cầm trong cơ thể đứa bé này. Thực ra phát sinh như vậy là sai lệch so với cốt truyện mà hệ thống đã đưa cho. Trong cốt truyện, rõ ràng phải là tiên hồn viễn cổ có thể xem được kiếp trước, chẳng qua Thẩm Vô Hoặc bỏ qua truy tìm kiếp trước, tiên hồn liền biến mất, không nghĩ đến phiên hắn lại trực tiếp ném bị vào trong thân thể chẳng biết từ kiếp nào. Không sai, dựa vào phán đoán của Thẩm Trì, nhóc ăn mày này chính là bản thân hắn, tuy dáng vẻ không giống nhưng hồn phách không thể lừa gạt hắn được. Mà lúc này người đang đứng trước mặt hắn đúng là Thẩm Vô Hoặc, hắn không ngờ, ngoại trừ đời trước, hắn với Thẩm Vô Hoặc vẫn còn gút mắt khác. Thẩm Vô Hoặc này khác với hình ảnh trong ấn tượng của hắn, tuy nét mặt Thẩm Vô Hoặc này lạnh lẽo nhưng không che giấu nổi sự mềm mại nơi đáy mắt, thậm chí lúc nhìn đến hai cái bánh bao trong tay nhóc ăn mày, trong mắt còn hiện lên vẻ thương tiếc. Từ lúc bắt đầu lên tầng chín tháp truyền thừa, Thẩm Trì lại mất đi liên hệ với hệ thống lần nữa. Khi ở tầng chín, hắn chú ý đến Xích Linh châu vốn đã mờ đi mấy phần lại bắt đầu sáng lên, chẳng qua hiện tại hắn đều có thể cảm ứng được mọi thứ của đứa bé này. Thẩm Vô Hoặc không mang nhóc ăn mày theo, y dùng cây đuốc thiêu cháy trấn nhỏ, sau đó đưa nhóc ăn mày đến trấn bên cạnh, cho một gia đình rất nhiều tiền rồi để nhóc ăn mày ở lại đó. Ngày đầu tiên sau khi Thẩm Vô Hoặc rời đi, nhóc ăn mày rửa sạch khuôn mặt, Thẩm Trì nhìn hắn soi gương, gương mặt chẳng có điểm nào giống hắn hiện tại. Ngày thứ hai, nhóc ăn mày lén lút chuồn khỏi cửa, đuổi theo hướng đông hôm qua tiên nhân rời đi. Ba năm, rốt cục nhóc ăn mày cũng đến được Thừa Kiếm tông. Hắn trải qua trăm ngàn đắng cay, dựa vào nghị lực phi thường leo lên thiên giai, thế nhưng sau đó hắn lại biết được người mình muốn bái sư đã phi thăng năm trước. Nguyện vọng tan vỡ, thất bại nặng nề không cam lòng truyền đến từ cỗ thân thể này khiến Thẩm Trì nhất thời trở tay không kịp, tâm tình quá mức mãnh liệt như vậy, cảm tưởng của nhóc ăn mày khiến hắn suýt chút chút nữa không giữ được tỉnh táo. Nhóc ăn mày gia nhập Thừa Kiếm tông, hắn không bái bất kỳ người nào làm thầy, chỉ chuyên tâm tu hành mỗi đêm, hắn muốn trở thành tiên. Thẩm Trì có thể hiểu được ý nghĩ của hắn, đó là người đầu tiên đem lại sự ấm áp, là người đầu tiên trong trí nhớ mỉm cười với hắn, cho nên nhóc ăn mày mới cố chấp muốn đuổi theo như vậy. Thiên phú của nhóc ăn mày cũng không cao, chỉ là kim thủy song linh căn, chẳng qua do hắn chăm chỉ khổ cực tu luyện, rốt cục 1300 năm sau thành tiên. Đến ngày ấy, Thẩm Vô Hoặc đã là Đại La Kim Tiên tiên giới không ai không biết, mà hắn chỉ mới vừa thăng lên tiên giới, trở thành tiểu địa tiên nhỏ bé bị thiên lôi đánh cho mặt đầy bụi đất. Dù sao Thẩm Trì cũng không tưởng tượng ra hai người còn có thể đồng thời xuất hiện, nhưng cố tình, trùng hợp lạ kỳ, hai người lại gặp nhau lần nữa. Thẩm Vô Hoặc đương nhiên không nhận ra nhóc ăn mày năm đó cùng tiểu tiên nhân tướng mạo bình thường trước mặt có gì liên quan, thậm chí còn không thèm liếc nhìn hắn đã muốn rời đi. “Ôi!” Thẩm Trì nghe thấy nhóc ăn mày gọi Thẩm Vô Hoặc lại: “Năm đó ngươi nhận bánh bao của ta nhưng lại quên dẫn ta đi. Còn nữa, tên ta là Du Trì, ý nghĩa là đến chậm đó.” (Kiếp này lấy đạo hiệu Vô Trì, nghĩa là không chậm trễ =))))) Thẩm Trì: “…” Sau đó, vị Đại La Kim Tiên của tiên giới từ trước đến nay luôn thích độc hành lại mọc thêm một cái đuôi nhỏ, mặc dù Thẩm Vô Hoặc không thừa nhận, nhưng Du Trì mở miệng gọi một tiếng sư tôn rất vui vẻ. Du Trì thích nhất việc vẽ chân dung Thẩm Vô Hoặc, hầu như mỗi ngày đều phải vẽ mấy bức, Thẩm Vô Hoặc thích đánh cờ một mình, hắn liền đem giấy và bút mực ngồi bên cạnh vẽ. Cuối cùng, một ngày nào đó hắn cầm một quyển tranh cuộn, lúc đưa cho Thẩm Vô Hoặc mới yếu ớt mở miệng cười: “Sư tôn, chúng ta kết làm đạo lữ đi!” Thẩm Trì vẫn luôn ở trong cơ thể Du Trì kinh ngạc trợn mắt há mồm, hắn làm sao cũng không ngờ ‘chính mình’ dĩ nhiên lại cầu kết đạo với Thẩm Vô Hoặc. Mà càng khiến cho Thẩm Trì bất ngờ, Thẩm Vô Hoặc suy nghĩ sau mấy ngày lại đồng ý. Lúc hai người đang chuẩn bị kết đạo lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có thể nói là tai bay vạ gió, Du Trì bỗng dưng bị một gã Ma quân xông vào tiên giới bắt đi, bị hút khô tiên nguyên bóp nát tiên hồn. Tiêu tan thành mây khói, hồn phi phách diệt. Trong nháy mắt đó Thẩm Trì cho rằng mình cũng chết theo, lơ lửng trên không trung, thậm chí hắn cảm giác thân thể còn hơi co giật, hồn phách bị bóp vỡ đau đớn, cho dù từ trước đến nay hắn có khả năng chịu đau giỏi cũng không muốn trải qua thêm lần nào nữa. Chẳng qua hồn phi phách tán nghĩa là không có khả năng chuyển thế mới đúng, vì sao hắn còn có thể trọng sinh hết lần này đến lần khác? Rất nhanh Thẩm Trì đã biết được, sau khi Du Trì chết, hắn liền bị giam cầm bên người Thẩm Vô Hoặc, mà Thẩm Vô Hoặc… Điên rồi. Thẩm Vô Hoặc chỉ dựa vào năng lực của Đại La Kim Tiên chống lại Ma quân cao hơn y hẳn một cấp, thế mà không hề rơi xuống nửa thế hạ phong, đánh cho Ma quân hoảng sợ trốn xuống hạ giới. Cho dù như vậy, Thẩm Vô Hoặc vẫn không buông tha cho gã, truy kích tới tận hạ giới. “Cho dù ngươi đuổi tới thì sao? Tiên giới quy định không thể hủy hoại hạ giới, người vi phạm sẽ bị vấn trảm ở Trảm Tiên Đài.” Đi tới Sơ Linh giới, Ma quân khí thế dâng cao. “Oh.” Thẩm Vô Hoặc đáp, lại tiếp tục giơ kiếm trong tay lên. Ánh mắt Thẩm Trì tập trung vào kiếm của Thẩm Vô Hoặc, hắn biết, đây chính là thanh thần kiếm kiếp trước hắn chưa từng thấy qua. Lúc này sắc mặt Thẩm Vô Hoặc lạnh tanh, nhưng lại giống y như đúc Thẩm Vô Hoặc mà Thẩm Trì biết trước kia, y giơ tay lên, không chút do dự vung kiếm về phía Ma quân. Đất núi rung chuyển, tiếng vang ầm ầm, toàn bộ Sơ Linh giới từ đông đến tây nứt thành hai nửa. “Ngươi dám!” Ma quân chẳng bao giờ nghĩ tới dĩ nhiên sẽ có tiên nhân không tuân thủ tiên quy như vậy, dám cả gan làm loạn. Ma quân tránh tới tránh lui, vừa phản kích vừa nỗ lực chạy trốn, nhưng Thẩm Vô Hoặc nào bỏ qua cho gã, liều mạng muốn lưỡng bại câu thương chém cho gã một kích trí mạng. “Điên rồi, đúng là điên rồi.” Trước khi Ma quân chết, trong miệng lặp đi lặp lại những lời này. Thẩm Trì cũng cảm thấy Thẩm Vô Hoặc điên rồi. Sơ Linh giới gần như bị trận chiến này hủy hoại toàn bộ, ngay cả người phàm cũng không còn lại mấy, Thẩm Vô Hoặc trở lại tiên giới liền gặp phải Trảm Tiên Đài. Nhưng cho dù như thế y cũng chưa từng chạy trốn, vẫn cố thủ ở động phủ y với Du Trì từng sống, không ăn không uống, không nói một lời, kẻ nào tới giết kẻ đó. Tiên giới đã rất lâu chưa từng xuất hiện Tiên Quân, sau khi Thẩm Vô Hoặc thăng lên làm Tiên Quân liền có rất ít người nảy sinh ý định đến đánh y. Thẩm Trì ngồi xếp bằng bên cạnh Thẩm Vô Hoặc, ánh mắt sáng quắc nhìn y chằm chằm, hắn chưa từng thấy dáng vẻ Thẩm Vô Hoặc chật vật như vậy, sắc mặt trắng bệch, viền mắt hõm sâu, hai mắt tràn đầy tơ máu, râu ria xồm xoàm, tóc rối bù xù, trên quần áo dính đầy những cục máu khô. Nói không dao động là giả. Hai người ngồi đối diện nhau giống như hai pho tượng phật, không biết qua bao lâu, Thẩm Vô Hoặc lên tiếng. “Ah, đây không phải như ngươi mong đợi sao?” “Biện pháp gì?” “Có thể, ta có thể làm được.” Con ngươi Thẩm Trì nhất thời thâm sâu hơn, đó là cái gì vậy? Toàn thân y phấn chấn giống như được sống lại một lần nữa, bắt đầu tu hành như Du Trì không quản ngày đêm, thời điểm y chỉ cách Tiên Đế một bước ngắn, y bỗng ngừng tu hành, bắt đầu quay ra luyện khí. Lúc Thẩm Trì trông thấy cái tháp nhỏ ra đời trên tay Thẩm Vô Hoặc, rốt cục minh bạch vì sao Thẩm Vô Hoặc lại hiểu rõ tháp truyền thừa như vậy. Ngay lúc tháp nhỏ thành công xuất thế, Thẩm Vô Hoặc liền thăng lên Tiên Đế, là Tiên Đế đầu tiên ra đời sau gần vạn năm. Tiên giới rúng động, bỗng lâm vào trong hỗn loạn không thể đè nén. — ♥ — Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường Thẩm Vô Hoặc: Ta không điên, ta có gan làm được!