Biên tập: Tiểu Vô Lại Mục đích thứ nhất của đại hội tu giả là để các môn phái giao lưu đạo thuật, thứ hai vì chọn người tiến vào Thiên Di bí cảnh. Thiên Di bí cảnh nghe kể chính là bí cảnh truyền thừa của Tiên giả, mỗi lần mở ra chỉ 500 người được đi vào. Mấy vạn năm trước lúc chưa có đại hội tu giả, mỗi khi bí cảnh mở ra tiên tu lại liên tục phân tranh, gió tanh mưa máu, số lượng tiên tu sụt giảm rất lớn, ma tu bèn thừa cơ xông vào. Bởi vậy đại chiến tu giả bùng nổ, nhất thời khi ấy Sơ Linh giới trăm họ lầm than, tiếng kêu khóc than dậy trời đất. Sau này trải qua nhiều lần hòa giải rốt cục cũng ổn định lại, chẳng qua chúng tông môn đều tổn thương nguyên khí nặng nề, cuối cùng nhất trí mỗi trăm năm trước khi Thiên Di bí cảnh mở ra sẽ tổ chức một lần đại hội tu giả. Từ khi đại hội tu giả bắt đầu thi đấu, quảng trường trên đảo Bất Từ đông nghịt người, mỗi bên đài đều gắn một lá cờ màu xanh tung bay trong gió, bên trên ghi số hiệu thi đấu từng người, các tu giả vây quanh khoảng trống xem trận so tài, nét mặt đều là mong chờ xen lẫn hưng phấn. Các tu giả dự thi nườm nượp kéo đến, đã sớm phân loại xong đài đấu, chắp tay hành lễ với đối thủ. Hiện tại đã là ngày thứ hai vòng đấu đầu tiên, thời tiết ở Chấp Phù tông rất đẹp, trời quang sáng sủa, gió mát không mây. Thẩm Trì vừa dừng lại kiếm thế, bỗng nghe thấy giọng nói Thẩm Vô Hoặc vang lên ngoài cửa: “Tiểu Trì, còn nửa canh giờ nữa thi đấu sẽ bắt đầu.” Mở cửa ra thấy Thẩm Vô Hoặc đang đứng ở ngoài, Thẩm Trì mỉm cười với y, đưa tay đeo mặt nạ: “Đại ca, đi thôi.” Vân Nhiêu đã sớm đến sân thi đấu đang đứng trong hàng ngũ đệ tử Thừa Kiếm tông, vừa ứng phó các đệ tử chúc mừng vừa thi thoảng quay đầu nhìn về phía đám người bên ngoài. “Bái kiến nhị sư huynh.” “Chào nhị sư huynh.” Vân Vụ cầm trong tay một cây sáo ngọc thanh sắc đi tới, mỉm cười khoát tay áo với những đệ tử chào hỏi y, con mắt nhìn về hướng ánh mắt Vân Nhiêu đang nhìn đám đông bên ngoài, lại chẳng thấy vật gì, không khỏi tiến đến gần nàng hỏi: “Sư muội, ngươi đang nhìn gì vậy?” Vân Nhiêu trông thấy Vân Vụ, bèn lườm một cái nói: “Hôm nay ngươi không thi đấu, qua đây làm chi?” “Sư muội lạnh nhạt như vậy thật là tổn thương lòng sư huynh.” Vân Vụ nghe vậy đưa tay lên ôm ngực, vẻ mặt ấm ức: “Ấy mà sư huynh còn đặc biệt đến đây cổ vũ trợ uy cho sư muội đấy.” Vân Nhiêu lạnh lùng liếc nhìn y, nói: “Ngươi nên sớm trở về chuẩn bị cho lần thi đấu của mình đi, bằng không bị thua quá thê thảm sẽ mất mặt lắm.” Không đợi Vân Vụ biện giải, giọng nói Vân Dục đã vang lên phía sau đoàn người: “Tiểu sư muội, nhị sư đệ lại chọc ngươi tức giận?” Vân Dục vẫn một thân thanh y như trước, khuôn mặt tươi cười gật đầu với các đệ tử, đi vào trong đám người. Trông thấy Vân Dục, Vân Vụ giật mình sửng sốt một lát, lập tức cau mày nói: “Không phải hôm qua ngươi đã đấu rồi sao? Hôm nay còn đến làm gì?” “Sáng sớm nay ta phát hiện sáo ngọc ta để trên thạch đài trong viện không thấy đâu nữa, mới đi tìm một vòng.” Vân Dục vừa nói vừa nhìn vào sáo ngọc thanh sắc trong tay Vân Vụ. Mọi người nghe thấy Vân Dục nói, không khỏi xôn xao dời mắt về phía Vân Vụ. Vân Vụ nhất thời cả kinh, vô thức giấu đi sáo ngọc đang cầm trong tay, mặt ửng đỏ, vừa muốn phản bác lại nghe Vân Dục nói tiếp: “Có lẽ hôm nay do ta đã để sai chỗ chăng, nhị sư đệ, có thể theo sư huynh trở về tìm một lượt được chứ?” “Cũng không phải ta lấy, tại sao ta phải cùng ngươi đi tìm?” “Tất nhiên ta cũng biết không phải do ngươi cầm, nhưng làm sư huynh đệ, hai ta cùng vào một môn, là đồng môn cũng vài chục năm ngươi coi như giúp sư huynh lần này được không?” Vân Dục nói có tình có lý, Vân Vụ tất nhiên không thể cự tuyệt, chỉ đành lưu luyến không rời cáo biệt Vân Nhiêu, theo Vân Dục rời đi. Trông thấy Vân Vụ đi rồi, cuối cùng Vân Nhiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, may có đại sư huynh, bằng không cuộc thi đấu này của nàng cũng không thể yên ổn mà đấu xong. Sau đó nàng vừa ngẩng đầu liền trông thấy hai người Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc đã đến phía ngoài đoàn người, trong lòng vui vẻ, vội vã đẩy đám tu giả xung quanh vội vàng chạy đến nghênh đón: “Vân Nhiêu bái kiến tiểu sư thúc, bái kiến Vô Hoặc sư thúc.” Chúng đệ tử Thừa Kiếm tông cũng sững sờ, liền vội vàng hành lễ nói: “Đệ tử bái kiến tiểu sư thúc, bái kiến Vô Hoặc sư thúc.” Thẩm Trì đưa mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc vô biểu tình bên cạnh, quay sang gật đầu với mọi người đáp lời: “Không cần đa lễ.” Sắc mặt Vân Nhiêu mừng rỡ đứng ở trước mặt Thẩm Trì, gương mặt diễm lệ vô song càng thêm rực rỡ mấy phần, khiến cho vô số các tu giả ngoại tông vốn đang chăm chú nhìn nàng càng thêm trố mắt, không khỏi đưa ánh mắt dò xét về phía Thẩm Trì đứng đối diện mỹ nhân, thấy đó là một thiếu niên đeo mặt nạ tinh tế, thần sắc không khỏi thay đổi ý vị, mà chiếc mặt nạ vốn không có quan hệ gì với bọn họ cũng bỗng trở nên nhức mắt hơn. Một tu giả cao to mặc đồng phục đệ tử nội môn Chấp Phù tông kéo tay áo tu giả bên cạnh, thô lỗ hỏi: “Vị đạo hữu này, bọn họ là ai thế?” Người bị kéo bực mình nhìn y một cái, lập tức phát hiện ra là người Chấp Phù tông, vẻ mặt khá hơn một chút, chắp tay trả lời: “Bái kiến đạo hữu, ngươi đã hỏi đúng người rồi, vị thiếu nữ hồng y kia chính là Vân Nhiêu tiên tử đệ tử thân truyền Thừa Kiếm tông, nghe lời đồn là mỹ nhân hạng nhất trong bảng xếp hạng mỹ nhân tu giới, mà hai vị đứng đối diện kia ta không rõ lắm, có điều chắc cũng là đệ tử Thừa Kiếm tông.” “Oh! Đa tạ đạo hữu giải thích nghi vấn.” Người nọ đáp lời, lại lia mắt vào trong đám đông, có điều y cũng không nhìn về phía Vân Nhiêu bắt mắt nhất, mà chỉ nhìn Thẩm Trì chằm chằm không chớp mắt. Dường như nhận thấy được điều gì, Thẩm Vô Hoặc quay đầu nhìn về phía người nọ, tên tu giả kia vội vã dời ánh mắt. Cùng lúc Thẩm Trì cũng nhìn về hướng đó, bởi do tu giả kia cúi đầu, hắn vẫn chưa trông thấy được ánh mắt của y, chỉ nhìn lướt qua liền dời mắt lên đài thi đấu. Lúc này Vân Nhiêu đã tung người nhảy lên đài, một thân hồng y tung bay phấp phới, trường kiếm bạc trong tay lấp lánh, tóc đen da trắng, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, nghiêng mắt nhìn địch thủ, chỉ thấy tên tán tu có phần vạm vỡ đứng đối diện với nàng hai mắt tỏa sáng, hiện lên một chút dâm tà. Vân Nhiêu thấy vậy liền giận dữ, trường kiếm trong tay vung lên, tấn công kẻ nọ liên tiếp lui về phía sau mấy bước, mặc dù người xem bị ngăn cách bởi trận pháp kết giới nhưng cũng có thể nhận thấy được tình thế nghiêm trọng bên trong sân đấu. Chẳng qua tráng hán kia cũng không ngồi chờ chết, chỉ nghe thấy y gầm một tiếng, cầm đại đao vung lên tấn công về phía Vân Nhiêu, lưỡi đao kia to gấp chừng hai lần kiếm của Vân Nhiêu, cộng thêm tiếng thét rung trời của y, thanh thế quả thật dọa người. Vân Nhiêu cũng không vừa, cười lạnh một tiếng nghiêng người tránh né đại đao, nhấc chân đá một cước vào lưng tên kia, kẻ nọ tránh không kịp, thân thể cao lớn bay ra khỏi kết giới đài đấu vang lên một tiếng bịch thật lớn, rơi xuống khoảng đất trống trước mặt những người đang đứng xem, lực đạo quá lớn khiến mặt đất xuất hiện một cái hố nông. Không còn nghi ngờ gì, Vân Nhiêu thắng tuyệt đối. Sau khi lấy được kết quả, Vân Nhiêu nhìn về phía Thẩm Trì, thấy chỗ họ mới đứng đã không một bóng người, nụ cười không khỏi ủ rũ, một lát sau mới lại khôi phục sáng lạn xuống đài nơi chúng đệ tử vây quanh. Hai người Thẩm Trì từ lúc Vân Nhiêu đạp tên kia xuống đài đã rời đi, hai người vẫn chưa vội trở lại tiểu viện mà dưới sự hướng dẫn của Thẩm Trì chậm rãi đi vòng quanh đảo Bất Từ. Hòn đảo này mặc dù Chấp Phù tông đặc biệt khai phá để phục vụ cho đại hội tu giả nhưng vẫn duy trì lối kiến trúc nhất quán của Chấp Phù tông. Đình nghỉ chân lầu gác bố trí đan xen những cây cầu nhỏ, hoa sen nở rộ trong nước, chỉ sót lại một vài đóa hoa chớm nở điểm trên mặt hồ đẹp không tả xiết, xa xa sóng nước dập dờn, hạc tiên mỏ ngậm cá phóng qua mặt nước. <img alt="" src="https://static./chapter-image/lam-nhan-vat-phan-dien-cung-phai-noi-tieng-khap-tu-chan-gioi/d3901953ly1fe1bqdt4vfj20gi0n9dhj.jpg" data-pagespeed-url-hash=3772078664 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Thẩm Trì chỉ ngắm nhìn chốc lát, dường như bỗng nhiên hứng thú cất bước đi đến một gian tiểu đình cách đó không xa, vừa đi vừa nói: “Đại ca, thời gian gần đây ta có nghiên cứu một chút về kỳ đạo, làm một ván với ta được không?” Thẩm Vô Hoặc dừng bước chân một lát, y không hiểu rõ được dụng ý của Thẩm Trì nhưng cuối cùng vẫn không từ chối đề nghị của đối phương. Trong đình có bàn có ghế, Thẩm Trì lấy ra một bàn cờ từ trong túi càn khôn, sau đó lại đem hai chén đựng quân cờ đặt lên bàn: “Đại ca cầm quân đen hay quân trắng?” Thẩm Vô Hoặc: “Đen.” Thẩm Trì thoáng nhìn y, thuận tay đem quân đen đặt bên phía Thẩm Vô Hoặc, hai người ngồi đối diện nhau. Quân đen đi trước, Thẩm Vô Hoặc hạ xuống một quân cờ xuống bên mình. Xem vị trí, Thẩm Trì không khỏi có chút ngoài ý muốn, có điều cũng không đặt câu hỏi, cân nhắc nhìn ô vuông quanh quân đen hạ xuống một quân trắng. Thẩm Trì mới học thuật đánh cờ vây không lâu, cũng không coi là tinh thông nhưng vẫn nhìn ra nước cờ của Thẩm Vô Hoặc cũng giống như kiếm pháp của y, cực kỳ vững chắc, mỗi lần hiểm cảnh đều có thể hời hợt hóa giải thành vô hình, đích xác là rất khó đối phó. Ngươi tới ta đi ước chừng một canh giờ, hai người vẫn giằng co không ngừng nghỉ, Thẩm Trì lại cầm lên một quân cờ hạ xuống: “Đại ca không cần nhường ta, mặc dù ta không tinh thông đánh cờ nhưng cũng không phải kẻ dễ thua.” Thẩm Vô Hoặc lại nắm một quân cờ, nói với Thẩm Trì: “Ta chưa từng nhường ngươi.” Giọng nói của Thẩm Vô Hoặc không chút dao động nhưng hết sức chăm chú, Thẩm Trì nhìn sang, chạm phải tròng mắt đen nhánh của đối phương, không khỏi giật mình. Vân Nhiêu tìm hai người đã lâu lúc này đang từ đằng xa đi tới, cất giọng trong trẻo: “Tiểu sư thúc, ta có việc tìm ngươi!” Thẩm Trì thoáng cái đứng dậy: “Đại ca, hôm nay trước tiên cứ đến đây, ta đi trước.” Nói xong liền bước ra ngoài đình. Thẩm Vô Hoặc nhìn bóng lưng Thẩm Trì đi về phía Vân Nhiêu, quân đen nắm ở trong tay cuối cùng rơi vào một góc trên bàn cờ. Cục diện trắng đen đang giằng co nhau không ngừng nghỉ đột nhiên biến đổi, quân đen vốn chiếm chút ưu thế chỉ vì một nước cờ này liền rơi vào thế thua, trở thành một ván tử cục không thể nào nghịch chuyển. Ngưng mắt nhìn bàn cờ một lúc lâu, Thẩm Vô Hoặc mới chậm rãi thở dài, cẩn thận đem bàn cờ quân cờ thu vào, đứng dậy trở lại viện tử. Vân Nhiêu liếc nhìn Thẩm Trì sau lưng, dè dặt nói: “Tiểu sư thúc, ta không làm phiền đến các ngươi chứ?!” “Không đâu.” Thẩm Trì gật đầu: “Có chuyện gì tìm ta?” “Vô Hoặc sư thúc muốn đi cùng không?” Vân Nhiêu hỏi dò. Thẩm Trì lắc đầu: “Y không đi.” Nghe thấy Thẩm Trì nói như vậy, Vân Nhiêu dường như thả lỏng một chút: “Tiểu sư thúc, xin đi theo ta mấy bước.” Thẩm Trì cũng không lo lắng Vân Nhiêu làm gì mình, chỉ ra hiệu cho nàng dẫn đường. Hai người dọc theo con đường nhỏ quanh co sau núi Bất Từ đi tới giữa sườn núi, nơi này đúng là có một sơn động nhỏ vuông vức tầm vài thước, Vân Nhiêu chỉ vào trong sơn động này nói: “Tiểu sư thúc, cục đá vài ngày trước ta tặng cho ngươi chính là nhặt được ở trong này.” Thẩm Trì đưa mắt nhìn sơn động, động này rất nông, tuy rằng đen kịt nhưng lại không ngăn được tầm mắt tu giả, Thẩm Trì nhìn lên bụi nấm rực rỡ màu sắc trên vách hang, trong lòng hơi động, [Ngươi có thể nhận biết được nơi này không?] [Thưa chủ nhân, bên trong động này có nấm cửu vị linh thực cấp ba, trong cốt truyện nhân vật chính thu được nấm cửu vị, sau khi ra khỏi Thiên Di bí cảnh ăn vào liền một mạch thăng lên Nguyên anh hậu kỳ.] [Ừm.] Thẩm Trì đáp lại nhưng chưa dự định đem vật bên trong hái xuống, nấm cửu vị ở toàn bộ Sơ Linh giới này là linh vật cực kỳ hiếm có, chỗ hiếm có của nó chính là ngoài trăm năm mới đến ngày thành thục, còn chỉ có thể ăn vào trong ngày nó chín hái xuống, còn lại bất kỳ lúc nào hái xuống đều kịch độc, cho dù là Độ kiếp kỳ cũng vô pháp ngăn cản độc tính. “Ngươi tìm ta là vì việc này?” Thẩm Trì chỉ vào sơn động: “Bụi nấm cửu vị này chưa đến lúc trưởng thành, không ăn được.” Gương mặt Vân Nhiêu ửng đỏ, hỏi: “Vậy khi nào mới ăn được?” Thẩm Trì đáp: “Đợi khi toàn thân nó biến thành đại sắc* mới có thể ăn được.” *Màu than, màu bột chàm. “Được, đến lúc đó ta sẽ hái nó xuống tặng cho ngươi.” Vân Nhiêu nghiêm túc gật đầu ghi nhớ, ánh mắt nhìn Thẩm Trì sinh ra sùng bái: “Tiểu sư thúc, ngươi hiểu biết thật nhiều.” Thẩm Trì nhìn nàng một lát, nói: “Đó chỉ là sơ qua của đan thuật, nếu ngươi có hứng thú, tàng thư các trong tông môn có rất nhiều ghi chép linh thảo. Mặt khác, nếu như ngươi hái được vật ấy đương nhiên nó là của ngươi, không cần cho ta.” [Kiến nghị chủ nhân nhận lấy, có lợi cho nâng cao độ phản kích.] Âm thanh hệ thống đúng lúc vang lên. Thẩm Trì chẳng mảy may để ý, tu vi của hắn hiển nhiên không thể dựa vào ngoại vật để đề cao, cho dù có được vật ấy cũng chỉ xem như vô bổ. Có điều Vân Nhiêu hiển nhiên là một người cực kỳ thủ tín, cam đoan trong thời gian tổ chức đại hội tu giả ngoại trừ lúc thi đấu, mỗi ngày đều tới đây chờ, trước ngày đại hội kết thúc sẽ đem cái nấm đại sắc đưa đến trước mặt Thẩm Trì. Hai người lại theo đường cũ xuống núi, lúc khoảng cách Thẩm Trì với tiểu viện còn không xa, Vân Nhiêu đột nhiên vỗ đầu một cái: “Đúng rồi tiểu sư thúc, mấy ngày trước lúc ta tới viện tử tặng cho ngươi viên đá có nhặt được một tờ giấy cạnh cửa, vốn muốn đưa cho ngươi khi ấy nhưng sau đó xảy ra chút việc nên quên mất, hy vọng không làm lỡ đại sự của các ngươi.” — ♥ — Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường Thẩm Vô Hoặc: Ta chưa từng nhường ngươi. Thẩm Trì: Tài đánh cờ của ngươi tinh thông hơn so với ta, nhưng vẫn không thắng ta, không phải nhường ta thì là gì? Thẩm Vô Hoặc: Ở trong tay ngươi ta vốn chính là bên thua cuộc.