Biên tập: Tiểu Vô Lại “Đúng vậy Vô Vọng trưởng lão, đệ tử tận mắt nhìn thấy.” Tên đệ tử kia cúi đầu, bị uy thế của Độ kiếp kỳ ép cho run lẩy bẩy. Vô Vọng trưởng lão hung tợn hít vào một hơi, ngón tay nắn một góc bàn trà nát bấy, sau một hồi lão ta mới bình tĩnh lại, nói: “Ta biết rồi, ngươi đi xuống trước.” “Dạ.” Sau khi đệ tử kia lui xuống, Vô Vọng trưởng lão bỗng chốc giống như bị thoát lực, co gắp ngã xuống ghế. Năm ấy Phá cảnh đan bị Ma tôn chặn cướp, hy vọng cuối cùng của lão đành đặt lên người Thẩm Vô Hoặc. Trước đó không lâu biết Thẩm Vô Hoặc đã xuất quan, ban đầu lão dự định sắp tới sẽ động thủ, phái người đi tìm hiểu tin tức trước, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng đối phương sẽ phi thăng sớm như vậy. Lão nhìn hai tay mình, lẩm bẩm nói: “Xong, mọi thứ đều xong rồi.” Ngay thời khắc lão hay tin từ chỗ Tam trưởng lão, Vô Vọng đã biết Thẩm Vô Hoặc chính là đứa con năm ấy lão cùng một lô đỉnh sinh ra xong liền tùy tiện vứt đi. Sau khi phát hiện y có thiên phú cực cao, lão liền có ý đoạt xá của đối phương nhưng vẫn không tìm được cơ hội, mới kéo dài đến tận bây giờ. Tu vi của lão vốn do cưỡng chế hấp thu linh lực của người khác mà tăng lên, khó khăn lắm mới đến được ngụy Độ kiếp sơ kỳ, thọ nguyên chỉ tăng thêm trăm năm, nếu như không mau chóng đột phá lần nữa, thần suy thể bại mà chết là chuyện sớm muộn. Nhưng làm sao lão cam tâm? Năm ấy khi thọ nguyên của Vô Vọng sắp đến tận cùng, Phá cảnh đan cũng bị cướp đi thì không thể ngồi yên được nữa, lão nhắm ngay mục tiêu vào Tam trưởng lão cũng có phương thức tu vi tương tự như lão. Lão tính toán hấp thu toàn bộ tu vi của Tam trưởng lão không có mấy phòng bị, sau đó ngụy trang thành trạng thái bị kẻ địch tập kích tới chết, song địa vị của Tam trưởng lão quá cao, trong tông môn lại có kẻ hoài nghi, vừa vặn lão tuồn ra chuyện Tam trưởng lão nuôi dưỡng lô đỉnh, vì vậy chuyện này cũng theo đó mà bỏ qua. Mà lão giành được năm mươi năm thời gian tạm nghỉ. Sắp tới lại đến điểm giới hạn thọ nguyên của lão, nếu lão còn chưa tìm được thân thể có thể tá túc, lão sẽ phải chết. Vô Vọng trưởng lão đang muốn đứng dậy thì đột nhiên hoảng sợ phát hiện ra trên mu bàn tay mình chẳng biết lúc nào đã phủ đầy nếp nhăn, lão kinh ngạc lùi lại mấy bước, cái ghế bị lão đụng phải ngã chổng chơ trên mặt đất: “Không, Không được! Ta muốn bất tử! Ta muốn thành tiên!” Lão gào thét, âm thanh của lão cực nhỏ, có vẻ đã vô cùng suy yếu, lão nhận ra được thân thể của mình đang dần dần mất đi sức lực, trong thời gian cực ngắn đã trở nên già nua, tu vi nhanh chóng tiêu tan. Rất nhanh, Vô Vọng trưởng lão đã từ hạc phát đồng nhan dần dần biến thành già nua, dáng vẻ tiều tụy, lão giãy dụa lấy ra một bình thuốc, muốn đổ đan dược bỏ vào trong miệng nhưng tay lại run rẩy dữ dội, vất vả lắm mới mở được nắp bình ra, tay lại run lên, bình thuốc rơi xuống đất, đan dược vung vãi đầy sàn. Mấy ngày sau, đệ tử thân truyền của Vô Vọng trưởng lão tới đây chỉ thấy một thi thể khô héo xấu xí nằm trên mặt đất, tay nắm thành quyền, trong tay còn đang cầm hai viên Tụ linh đan. Nói đến ngày ấy đưa lực phá giới dẫn vào trong trận pháp, hồn phách Vân Nhiêu vừa vặn bị Thẩm Trì đặt vào chính giữa trận, lúc kim quang sáng lên, Thẩm Trì đang muốn rời khỏi pháp trận thì chẳng biết tại sao lực phá giới đột nhiên trở nên cuồng loạn, không kịp ngẫm nghĩ nữa, liền cứ thế bị cuốn vào trong dòng chảy thời không. May mắn Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc đã tu thành tiên thể, những dòng thời không hỗn loạn này vẫn chưa nảy sinh uy hiếp với bọn họ. Cuối cùng hai người rơi xuống một thế giới vô cùng lạ lẫm. Thế giới này không có chút linh khí nào, cũng chẳng có mảy may khí tức của tu giả, thiên đạo sử dụng một loại phương thức vận chuyển khác, dường như phát hiện ra sự hiện diện của bọn họ, thiên đạo nơi này hơi rung chuyển, nếu không phải hai người kịp thời che giấu khí tức, e rằng không đến giây lát sẽ kéo đến thiên kiếp lần thứ hai. Chẳng qua cho dù là vậy, phỏng chừng hai người cũng không dừng lại được bao lâu. Thẩm Trì hơi tò mò quan sát thế giới mới này một lát, người ở đây mặc quần áo kỳ lạ, kiến trúc cao hơn nhiều so với Sơ Linh giới, trong không khí tràn đầy bụi bặm, còn cả một cỗ mùi vị quái dị, đường phố rất rộng, trên đó có vô số chiếc hộp bốn bánh trật tự chạy qua lại, bên trong có người, chắc hẳn chính là phương tiện giao thông của thế giới này. Trên tòa cao ốc cách đó không xa có một màn ảnh lớn đang phát hình ảnh người di chuyển, trong đó là một nữ nhân đang thông báo về một vụ án giết người liên hoàn bằng súng. Thu lại tầm mắt, Thẩm Trì phát hiện lúc này đã có không ít người vây quanh bên cạnh bọn họ, đa số là các cô gái trẻ ăn mặc kỳ lạ ngắm nhìn hai người, các cô vô tình cố ý trông thấy bàn tay đan vào nhau của hắn và Thẩm Vô Hoặc, biểu cảm đều hưng phấn thấp giọng thảo luận, Thẩm Trì không hiểu nổi những từ ngữ phát ra từ miệng bọn họ, cái gì mà dưa chuột, công thụ, cosplay… Vẻ mặt Thẩm Vô Hoặc lạnh như băng nhìn một đám rất đông con gái đang thèm thuồng ngắm Thẩm Trì: “Xin nhường một chút.” Đám người vốn đang định tiến đến gần dường như lập tức bị đông cứng, xôn xao rùng mình một cái, nhường ra cho hai người một con đường. Mà vừa đúng lúc này, trong một con hẻm cách đó không xa có một người hô to: “Cứu mạng với, tên sát nhân cuồng ma giết người rồi!” Kẻ truy sát phía sau dường như không hề muốn truy đuổi ra ngoài con hẻm, gã gấp gáp giơ súng trong tay lên. “Phịch!” Người đàn ông trung niên đang chạy trốn vừa vặn ngã trên mặt đất tránh được phát súng, phương hướng viên đạn phóng về phía Thẩm Trì. Trong mắt Thẩm Vô Hoặc lóe lên ánh sáng lạnh, bàn tay ngăn trước mặt Thẩm Trì, khiến vật nhỏ mang theo sát khí này bắn trở lại đường cũ. Tất cả đều phát sinh với tốc độ ánh sáng, mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã thấy trong con hẻm vang lên một tiếng kêu đau đớn, sau đó là tiếng ngã phịch xuống đất. “Hả, chuyện gì xảy ra? Ban nãy dường tôi nghe thấy tiếng súng.” “Mau đến xem! Người trúng đạn là người nổ súng!” “A a a! Người chết rồi!” Hai người nhân lúc hỗn loạn rời khỏi đám đông, dùng pháp thuật ẩn thân trên người, Thẩm Trì nhìn Thẩm Vô Hoặc: “Đại ca, tại sao trận pháp lại không khống chế được?” Thẩm Vô Hoặc đáp: “Lúc trận pháp khởi động đã có người xông vào.” Thẩm Trì xách lên con mèo trắng nhỏ đột nhiên xuất hiện dưới chân hắn đang bày ra vẻ mặt đáng thương: “Là nó?” Chấp Ảnh nhe răng trợn mắt với Thẩm Vô Hoặc, thì ra là do cái gã này nên ngay cả chuyện lớn như phi thăng mà chủ nhân cũng không gọi nó! “Không phải nó, bản thân Cùng Kỳ thể chất đặc thù, sẽ không ảnh hưởng đến vận hành pháp trận.” Thẩm Vô Hoặc cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn con mèo nhỏ: “Là do người khác.” Thẩm Trì trầm ngâm gật đầu: “Ngươi có thể tra ra được Vân Điêu sư điệt đang ở đâu không?” Thẩm Vô Hoặc lắc đầu: “Nơi này là thế giới căn nguyên của Vân Nhiêu sư điệt, hồn phách của nàng đang dung nhập vào trong cơ thể, muốn điều tra cụ thể chi bằng đợi khi nàng hoàn toàn dung hợp.” Sau đó y nhíu mày: “Nhưng ta cũng chưa tra được kẻ xâm nhập đang ở nơi nào.” “Chúng ta men theo hồn phách Vân Nhiêu sư điệt là được, khoảng cách của nàng cách chúng ta không xa.” Thẩm Trì lại nhìn một vòng xung quanh: “Chúng ta đi xem một chút.” Vân Nhiêu cảm giác mình đã có một giấc mộng rất dài, nàng mơ thấy mình trở thành một nhân vật cùng tên trong một cuốn sách, dung mạo của nàng rất đẹp, có một tiểu sư thúc là đệ nhất mỹ nhân, còn có một hệ thống, hệ thống rất phiền nhiễu, cưỡng ép yêu cầu nàng đi công lược tiểu sư thúc, song sau đó lại bị áp chế. Ở trong mơ, nàng biết được rất nhiều người tốt, trải qua rất nhiều chuyện. Nàng yêu một người. Cuối cùng, nàng đã giết y, trên tay nàng dính đẫm máu của y, nàng nhìn thấy vẻ không thể tin nổi trong mắt người kia, lại cười hung hăng xoay kiếm một cái, xoắn nát trái tim của người nọ. Không phải, đó không phải là nàng! Bỗng nhiên Vân Nhiêu mở mắt ra ngồi dậy, nàng ngơ ngác nhìn tay mình, sạch sẽ, không có máu cũng không có kiếm, hơn nữa mới hoàn hồn lại, nàng nhìn ngắm xung quanh đột nhiên phát hiện là một mảnh trắng xóa, trong mũi toàn là mùi thuốc sát trùng. Nàng ở bệnh viện? Đúng rồi, nàng gặp phải tai nạn xe cộ, không ở bệnh viện thì ở đâu. Ôm lấy trái tim tựa hồ vẫn còn nảy lên đau nhói, Vân Nhiêu cười gượng một tiếng, giấc mộng này quá mức chân thực. Lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên gầy gò mang theo một hộp giữ nhiệt đi đến. Trông thấy Vân Nhiêu đang ngồi trên giường, bước chân bà dừng lại, chiếc hộp giữ nhiệt vốn đang nằm trên tay người phụ nữ bỗng chốc rơi bộp xuống đất, hai tay bà che miệng, nước mắt tuôn trào. Vân Nhiêu há hốc miệng, hắng giọng kêu lên một tiếng: “Mẹ…” Lời còn chưa dứt đã bị người mẹ xúc động ôm vào trong ngực, giọng nói bà nghẹn ngào: “Tiểu Nhiêu, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, sau này mẹ sẽ không bắt con đi hẹn hò nữa, con muốn thế nào thì thế đó, miễn sống tốt là được.” Sau khi nghe mẹ kể lại ngắt quãng, cuối cùng Vân Nhiêu đã hiểu hết, năm ấy khi xảy ra tai nạn giao thông nàng đã bị gãy ba cái xương sườn, trong đó một cây suýt nữa đâm vào tim, trong đầu tụ máu, lại liên tục bị sốc, tim dừng đập hơn mười giây, suýt nữa không vượt qua được trên bàn mổ. Thế nhưng sau khi cứu chữa về được, bác sĩ lại tuyên bố não chết, trở thành người thực vật. Ba năm này, toàn thể nhà họ Vân cũng chỉ có mẹ Vân vẫn không hề từ bỏ nàng. Để bác sĩ kiểm tra cho Vân Nhiêu, sau khi đạt được kết quả chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe, mẹ Vân lau nước mắt, lại ôm con gái mình: “Tiểu Nhiêu, con nghỉ ngơi đi, mẹ trở về nấu cháo cho con.” Tiễn mẹ Vân rời đi, bên trong phòng bệnh một lần nữa chỉ còn lại Vân Nhiêu, vẻ mặt nàng trống rỗng, dường như hơi mê mang, sau một hồi mới nâng cánh tay lên, đưa tay giơ trước mặt mình, ngón tay trắng nõn nhỏ dài tái nhợt không có chút huyết sắc, lòng bàn tay có một nốt ruồi son nho nhỏ, không nghi ngờ gì, đây chính là tay của nàng. Nàng lại cầm lên cái gương nhỏ ở trên tủ đầu giường ban nãy mẹ Vân mới đặt xuống, soi khuôn mặt của mình, thừa xinh đẹp nhưng không đủ diễm lệ, đây chính là khuôn mặt của nàng. Thế nhưng vì sao lại xa lạ như thế? Thật sự chỉ là mơ sao? Vài ngày sau, rốt cục Vân Nhiêu được cho phép có thể rời giường, thừa dịp sau buổi trưa có ánh nắng, nàng ngồi lên xe lăn, được mẹ Vân đẩy xuống lầu dưới trong bệnh viện. Sau khi năn nỉ mẹ đi mua nước trái cây cho mình, Vân Nhiêu vươn người một cái thật mạnh, cảm giác được trông thấy ánh mặt trời thật tốt. “Chào cô, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không nhỉ?” Trong lúc Vân Nhiêu đang hưởng thụ ánh nắng không dễ gì có được, đột nhiên nghe thấy người nói sau lưng mình, đang muốn đáp lại một câu rằng bắt chuyện như vậy quá mức xưa rồi, lại bất chợt trông thấy khuôn mặt người kia, nàng sững sờ, nhất thời lệ rơi đầy mặt. “Đại ca, Cảnh Nguyên đoạt xá sao?” Nhìn nam nhân đang luống cuống dỗ dành Vân Nhiêu khóc không thành tiếng, Thẩm Trì hơi nhíu mày: “Quả thực hồn phách có điểm giống nhau, nhưng lại giống như luân hồi chuyển kiếp hơn. Chẳng lẽ y không rơi cùng thời điểm với chúng ta mà là mấy chục năm trước?” “Có thể, lúc ấy dòng thời không rất hỗn loạn, tu vi của y không cao, thân thể tan biến là điều hết sức bình thường, đầu thai chuyển kiếp ở thế giới này cũng chẳng có gì lạ.” Thẩm Vô Hoặc ôm lấy Thẩm Trì từ phía sau, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn đặt xuống nụ hôn: “Lần này yên tâm rồi.” Thẩm Trì không cần cảm nhận tâm tư cũng có thể nhận ra ghen tuông trong lời nói của đối phương, Thẩm Trì không khỏi mỉm cười, lại đưa mắt nhìn hai người trong viện: “Đi thôi.” Đúng lúc này, Vân Nhiêu vừa mới lau đi nước mắt dường như cảm ứng được gì đó, nhìn thoáng qua hướng hai người mới đứng. “Đang nhìn gì vậy?” Cảnh Nguyên hỏi. “Không có gì.” Ánh mắt Vân Nhiêu lại nhìn về phía vắng vẻ, lắc đầu: “Có thể do tôi cảm giác bị sai.” Vừa xong chỉ mới trong một chớp mắt, nàng thấy được tiểu sư thúc đứng ở đó. Ngày hôm sau, Vân Nhiêu ngồi trong phòng bệnh mở ti vi, đúng lúc trông thấy bản tin đang thông báo ngày hôm qua vùng biển nam ngoài khơi xuất hiện dị tượng sét đánh giữa trời quang. Cảnh Nguyên bước vào xách theo một giỏ hoa quả, thấy Vân Nhiêu xem chăm chú, không khỏi mỉm cười: “Đây chẳng qua chỉ là tin tức bịa đặt, không phải là thật.” “Không đâu, tôi cảm thấy có người đã phi thăng.” Thấy bản tin đã thông báo tin tức tiếp theo, Vân Nhiêu vừa cười vừa nói. *Lô đỉnh: nữ tu bị dùng để thải âm bổ dương, đề cao công lực. __HOÀN_ <img alt="" src="https://static./chapter-image/lam-nhan-vat-phan-dien-cung-phai-noi-tieng-khap-tu-chan-gioi/6c58e1f8gw1ey3sbr4pj2j20kn0ne7bk.jpg" data-pagespeed-url-hash=1538148347 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> — ♥ — Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc, đại viên mãn! Mau nói yêu tui! — ♥ — Tèn tén ten~ Cuối cùng đã hoàn chương cuối cùng của chính văn! Chỉ còn vài phiên ngoại nữa là kết thúc trọn vẹn. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui trong suốt thời gian qua ( *¯ ³¯*)♡ Hiện tại tui chưa kiếm được truyện gì để làm tiếp, có 1 nàng đề cử tui edit tiếp hoặc edit lại 1 số truyện tu chân bị drop mấy năm, các nàng từng đọc truyện nào hay ho mà edit được vài chương drop thì cũng đề cử cho tui với nhé ~~ moa moa ta