Cái chương này sao khó hỉu wá, chịu khó nga mọi ngừi. À trong truyện từ đầu đến giờ (cả về sau lun) có nhìu từ rất bựa hêm phải của ta nga, ta thề á>< ———————————————- Trở lại trong phòng, ta nói với Du Nhi “Ta muốn yên tĩnh một mình” rồi đem một đám thường xuyên theo đuôi hết thảy nhốt ở ngoài cửa. Xác định mọi người đã đi hết, ta xuất ra túi Càn Khôn thiếp thân.”Lập tức tuân lệnh “, chú ngữ của cha ta thật là chỉ có thể dùng một chữ để hình dung: tục! Quyết định rồi, đem đổi thành —— “Chi ma mở rộng cửa!” Cái này mới êm tai! Hi! (alpha: không hổ là phụ tử, đều là tục nhân! Quần chúng: không phải giống tác giả sao? Điều không phải hứng thú ác liệt của ngươi à? alpha: nhìn không thấy, nghe không được, nỗ lực trốn trong hầm...) Ta lấy ipod cùng bánh kẹo, đông tây đem ra hết. Nói đến cái túi Càn Khôn này, trông thế thôi chứ là pháp bảo của cha ta đấy, chẳng khác nào túi tiền vạn năng. Có thể mang theo rất nhiều thứ, nhưng chỉ có chút xíu, hơn nữa chỉ nghe lời chủ nhân, người bên ngoài tuyệt đối sẽ không phát hiện, mà nếu phát hiện thì cũng không biết dùng. Nếu không phải vì ta “lưu vong” đến đây, yêm nương sao lại bỏ những thứ tín vật đính ước mà nàng yêu thích. Ha ha, lời to rồi! (chém gió) Lạc đề rồi, trở lại chủ đề chính. Bởi vì lời nói lúc chiều của mỹ nhân, ta mở ipod ra, nghe lời nhắn của thầy u cho ta. (QT là “cây táo”, ta đoán là cái máy này của hãng apple nên vẫn để là ipod nha) “Tiểu bảo bối, ” từ trong loa truyền đến thanh âm nhu hòa mà trầm trọng cảu cha, trên màn hình còn hé ra gương mặt tuấn tú tao nhã mà tang thương, “Ngươi vẫn khỏe chứ? Có chút việc ta không thể nói thẳng với ngươi, sợ nương ngươi thương tâm, nàng tuy rằng kiên cường, nhưng dù sao cũng là tố mẫu thân. Kỳ thực ta làm sao nguyện ý cốt nhục chia lìa ni? Nhưng tất cả đều là ý trời đã định trước. Ngươi, ngươi hãy coi lên trời như là khảo nghiệm đối với ngươi nhé!” Thanh âm bị kiềm hãm, dường như nghẹn lại, mà lúc này một giọt thanh lệ vừa lúc cũng rơi lên màn hình. “Hảo không rõ, màn hình đều nhìn không thấy gì hết!” Càng ngày càng nhiều lệ nhảy ra khỏi viền mắt, hoàn toàn không chịu sự khống chế của ta. “Ngươi lại khóc đi? Hài tử của ta. Đừng khóc, khóc sẽ bị nương ngươi chỉnh đó. Ngươi cũng biết nàng tối không thích nhìn thấy người khóc sướt mướt mà.” Cái gì ma! Cha dường như dự kiến ta nhất định sẽ khóc! Ta căm giận lau vài cái, rồi dùng tay áo cọ cọ màn hình, nhưng nhìn thấy vành mắt hồng hồng của cha ta, đang nỗ lực hướng ta biểu hiện ra dáng dấp thản nhiên. “Ngươi đã tới một thời không có người có từ trường tương đồng với ngươi, các ngươi thậm chí có dung mạo lẫn bát tự tương đồng. Ta đã gieo quẻ, thủ hộ tinh (sao chiếu mệnh) của hắn từ lâu đã rơi xuống, bản thân hắn cũng mất. Mà lúc ngươi đi, vị trí thủ hộ tinh gặp phải tân nhất viên đại thế, sở dĩ ngươi có thể thế thân thân phận của hắn mà sống sót, cũng khả dĩ án ý nguyện chính ngươi một lần nữa đã tới. Chỉ cần ngươi hạnh phúc là tốt rồi.” Ta đi tới trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn phía bầu trời, quả nhiên tại phương vị duy nhất ta chỉ biết từ nhỏ, một ngôi sao như đối ta nháy mắt. “Ngươi phải kiên cường, không nên tùy hứng, hảo hảo chiếu cố mình. Nếu như “song long” xuất hiện, đừng chống cự, bọn họ sẽ bảo hộ ngươi, tựa như ta và nương ngươi vậy. Bọn họ xuất hiện thì, thủ hộ tinh cũng sẽ sáng hơn, ngươi cũng có thể thấy rõ. Ta kém ăn nói những … lời này, còn lại chỉ biết nhắn  ngươi coi chừng nguy hiểm, đừng có nóng vội. Được rồi, cứ như vậy, nhớ kỹ quan trọng nhất là phải hạnh phúc!” Cha kết thúc bằng gương mặt tươi cười mà theo ý ta là hảo khổ hảo sáp. Trong lúc ta đang còn đờ người ra, một trận thanh âm chói tai truyền đến. “Tiểu tử thối, ngươi nhất định lại khóc nhè, đúng không!” Nương tùy tiện xuất hiện trên màn hình.”Nam nhi hữu lệ không nhẹ đàm, ngươi đừng trương bộ dạng uất ức đó ra nữa, nói ra khiến cho ta mất mặt, biết không?” “Xích!” Ta phì cười. Nhà của ta cho tới bây giờ phụ mẫu đều là khiến người bên ngoài điên đảo, bất quá cũng tốt, chí ít ta thích, rất ấm áp. “Ta không dài dòng, chỉ nói ba điều. Chú ý thân thể khỏe mạnh, ăn được ngủ được, đừng để cho người khác khi dễ ngươi. Nói chung, ngươi vui vẻ là tốt rồi.” Ngắn gọn sáng tỏ nói xong, nương bỏ chạy ra khỏi màn hình. Nàng phải đi khóc a, cha nhất định sẽ an ủi nàng. Nghĩ, ta ngẩng đầu, lơ đãng trung nhưng phát hiện thủ hộ tinh sáng hơn, lẽ nào... (QT là từ “bàng”= phình ra, nhưng mà ta thấy sao thì sáng hơn mới hay nên sửa nại)