Trên bãi đất trống, tiểu hồ ly cầm thanh kiếm đã đứng sừng sững ở một bên đợi, ta vẫn còn đang giãy dụa. “Cái kia, ta có thể dùng trúc kiếm được không?” Ta thừa lúc không ai chú ý từ trong túi rút ra trúc kiếm dùng khi luyện tập kiếm đạo. “Ngươi muốn đùa giỡn với ta sao?” Người nào đó đã tức sùi bọt mép rồi. “Không, không, không! Ta chỉ muốn khiêm tốn không được sao?” Ta cười khổ. “Vậy ngươi mau đi mượn một thanh kiếm, đường đường chính chính tỷ thí với ta.” Hắn chỉ chỉ thanh kiếm trên tay một gã sai vặt. “Không cần, ta dùng thứ này thôi!” Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi. Nếu tránh không xong, vậy chỉ có thể đối mặt thôi. Lấy kiếm gì với ta mà nói đều là như nhau hết. Quỷ quái, dùng nhiều thứ như vậy, hẳn là sẽ không có việc gì đâu. Hơn nữa, còn có cao thủ ở đây mà! “Nhược Nhược, Lặc Lặc, còn có Tiểu Kiện, nếu như phát sinh chuyện gì ta không thể khống chế, các ngươi nhất định phải ngăn cản ta.” Trong lòng vẫn là có chút bất an quay sang ba người bọn họ. Hiện tại cần phải thông báo một cái tin tức trước đã. Ta bây giờ sẽ nói cho mọi người một bí mật. Ngươi biết nương của yêm không sợ trời không sợ đất cũng có thời gian khủng hoảng không? Không biết đi! Ta đây sẽ nói cho ngươi, đó chính là khi ta cầm kiếm, ngay cả yêm nương như vậy cường hãn mà cũng rất đau đầu. Ôi, một tảng đá đè nặng trong lòng ta! Ta không nói lời vô ích không được sao? Quay trở lại hiện thực thôi. Trong một khác khi ta cầm lấy thứ quỷ quái kia, một luồng điện lưu từ thân kiếm truyền ra. Ta ức chế không được cỗ sát khí bùng cháy trong lòng, bắt đầu điên cuồng cười rộ lên.”Cáp — cáp — cáp — cáp —!” Không khí bốn phía theo tiếng cười của ta bắt đầu xao động, hoa lá hồng sắc bay lượn khắp bầu trời. Ta rút ra thứ quỷ quái, đưa lưỡi liếm một đường ở trên mặt. Lưỡi bị kiếm sắc bén đâm bị thương, mùi máu tươi từ trong khoang miệng lan tràn. Ta đưa tay âu yếm thứ quỷ quái, ngữ khí mềm nhẹ nói: “Bảo bối, đã lâu không nhìn thấy ánh mặt trời rồi. Ngày hôm nay hảo hảo uy ngươi ăn no.” “Cục cưng (bảo bối) ngươi làm sao vậy?” Nhược Lặc hai người phát hiện thấy hành vi của ta rất cổ quái, có chút lo lắng mà hỏi. “Bớt sàm ngôn đi! Chúng ta bắt đầu!” Ta không thèm để ý đến hai người bọn họ, đem quỷ quái tra lại vào vỏ kiếm, cuồng ngạo nói với tiểu hồ ly. Gió, lặng; hoa lá hồng sắc, cũng đều rơi xuống; giờ khắc này, yên tĩnh hệt như là cái chết. Trong nháy mắt, hắn lao tới, ta vận dụng nhẫn thuật (ninja à) nhẹ nhàng nhảy, nhảy lên một cành cây gần đó, lại dùng cành cây làm điểm tựa nhún nhẹ một cái bay lên phía trên đầu hắn, rút ra quỷ quái chém thẳng vào hắn. “Đi chết đi!” Ta hét lớn! Hắn đứng ở phía dưới, gương mặt vô cùng kinh hãi, cuống quít lui về phía sau, lại dùng kiếm đỡ. Đáng tiếc, trên đời này người có thể tránh được “Thiên tường long thiểm” của ta còn chưa được sinh ra. (tuyệt chiêu của Rurouni Kenshin) Kiếm, đâm thật sâu vào vai hắn; huyết, bắn đầy lên mặt ta. Mắt ta bị một mảnh hồng sắc yêu mị mê hoặc, quỷ quái vẫn còn đang gào thét liên tục, tựa hồ đang nói với ta nó còn chưa thỏa mãn. Ta đâm sâu thêm vào cơ thể hắn rồi mới đem quỷ quái rút ra, huyết đỏ phun ra càng nhiều thêm. “Sát! Sát! Sát!” Mãnh thú trong lòng không ngừng gào rống. Ta cầm quỷ quái lao thẳng vào thân thể đang lung lay sắp đổ kia. Đột nhiên, ba thân ảnh xông vào chiến trường. Thần trí của ta trong nháy mắt có chút thanh tỉnh. “Mau ngăn cản ta!” Ta gian nan giữ chặt quỷ quái hướng bọn họ cầu cứu. Tiếp đó, trong không khí tràn ngập thứ mùi hương cướp đi thần trí của ta. Ta chỉ biết là càng nhiều tiên huyết mới có thể thỏa mãn dã thú đang đói khát trong lòng. Một mảnh đao quang kiếm ảnh, ta giết đến đỏ cả mắt rồi, không còn nhìn được ai là ai mà chém giết. Đã lâu không sảng khoái như vậy! Ta chìm đắm trong cảm giác thoải mái khoan khoái kia, thẳng đến kia cảm thấy được máu tươi ướt đẫm tay, ta mới mở đôi mắt mê man. Là Lặc Lặc! Quỷ quái đã đâm vào bụng Lặc Lặc! Người bị ta đâm là Lặc Lặc! Ta không thể tin được nhìn chằm chằm khung cảnh trước mắt, tê tâm liệt phế đau đớn từ đáy lòng truyền khắp thân thể. “Không ————!!!!” Ta rên rỉ giãy dụa khỏi sự khống chế của mãnh thú, quỳ rạp xuống trước mặt Lặc Lặc. Y run rẩy vươn tay ra, xoa xoa mặt ta: “Bảo bối, không nên tự trách mình. Ta không trách ngươi!” Tiên huyết không ngừng từ trong miệng y tràn ra. “Không được! Không được! Lặc Lặc ngươi không được chết! Ta không cho phép ngươi xảy ra chuyện gì! Nghe thấy không? Ngươi là của ta! Ta không cho phép ngươi chết!” Ta hoảng loạn lấy tay che đi tiên huyết chảy ròng ròng từ vết thương. Lặc Lặc nở một nụ cười dịu dàng với ta, rồi ngã xuống. “Vì sao? Vì sao?” Ta nhìn chằm chằm bàn tay đẫm máu của mình tự hỏi. Vì sao biết rõ ngươi tự khống chế không được, ngươi còn muốn thể hiện! Vì sao mỗi lần đều phải làm tổn thương tới người xung quanh ngươi mới được! Trình Vu Lạc Nghiễn, ngươi căn bản là một tai họa! “Lạc Nghiễn, ngươi không sao chứ?” Mọi người quan tâm hỏi han ta. Ta nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, sau đó đẩy mọi người ra, bất chấp tiếng kêu của mọi người không quay đầu lại mà lao đi…