Thế là bước đầu tiên của kế hoạch đã xong, bước thứ 2 sẽ được bắt đầu ngay sau khi cô ổn định được cuộc sống hiện tại. Nói thì nghe đơn giản lắm chứ thật ra cô đang có cả đống việc để mà làm đây này.
Bước vào căn nhà mà ba sắp xếp, cô thầm than đùa, ở 1 mình mà nhà cũng lớn như này á, trêu ngươi nhau à?. Căn nhà này quả thật rất lớn khi chỉ có 2 người là cô và ông Trương đến ở, chắc cô phải thuê người giúp việc để đỡ cho ông Trương thôi. Xem nào, mảnh đất này phải đến mấy trăm mét vuông chứ chả chơi, căn nhà nằm ở giữa, xung quanh là sân và vườn cây, có 1 bộ bàn ghế nhỏ cùng với chiếc xích đu dựng dưới tán cây to trong sân, chỉ riêng phần này thôi đã chiếm hết nửa mảnh đất rồi. Nửa mảnh đất còn lại đương nhiên là dành cho căn nhà, mà căn nhà này cũng thật tiện nghi đi, có đầy đủ mọi thiết bị tiên tiến nhất hiện giờ, mà từng phòng từng phòng cũng thật là lớn, ngay cả cái nhà tắm ở đây cũng bằng cái phòng ngủ của cô kiếp trước. Nghĩ đến giờ mới thấy kiếp trước cô 1 mình kiếm sống thật khó khăn, ba mẹ cô mất trong 1 vụ tai nạn khi cô 2 tuổi nên cô chẳng có ấn tượng gì mấy đối với 2 người họ nhưng cô cũng rất biết ơn họ vì đã sinh ra cô. Nhưng mới 2 tuổi thì làm sao mà tự lực cánh sinh được nên ông nội đã nhận nuôi cô, cô rất biết ơn người ông này nhưng năm cô 13 tuổi, ông đã bị bệnh mà chết để lại cho cô căn nhà và 1 số tiền đủ để cô sống trong 3 năm. Từ đó cô không đi học nữa mà ở nhà tự kiếm tiền.
Trở lại hiện tại, cô chọn căn phòng trên gác làm phòng ngủ, ông Trương thì muốn ở dưới lầu để tiện làm việc, còn những căn phòng khác thì để trống, lúc nào đó cô sẽ thuê người đến làm việc. Sắp xếp mọi thứ xong xuôi thì cũng tới giờ ăn trưa, cô vào phòng bếp ngồi vào phòng ăn, nhìn bóng lưng của ông Trương cô chợt nhớ đến ông nội ngày trước cũng luôn như vậy, bất giác cô nở 1 nụ cười dịu dàng, 1 nụ cười hiếm thấy kể từ lúc cô xuyên đến đây. Ông Trương dọn cơm ra, cô nói với ông:
"Ông à, từ bây giờ cháu nhờ ông đóng vai làm ông nội nhé để cháu đỡ bị lộ là tiểu thư tập đoàn Sora nên đừng gọi cháu là cô chủ nữa, gọi Minh Lam được rồi, ok nha ông?"
Ông hơi bất ngờ về yêu cầu của cô nhưng nghĩ lại cô nói đúng nên ông cũng gật đầu chấp nhận, rồi chợt nhớ ra gì đó cô nói tiếp:
"Đúng rồi, mấy ngày nữa đợi mọi chuyện lắng xuống cháu muốn đi mua 1 vài thứ ông đi cùng cháu được không?"
"Vâng, thưa cô chủ."
"Kìa, cháu vừa nói ông đừng gọi cháu là cô chủ xong."
"À, ông quên."
Thế rồi 2 người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, mà cô phải ông nhận 1 điều ông nấu ăn rất ngon, cô cứ gắp lia lịa mà vẫn thèm. Vài hôm sau, ông Trương lấy 1 chiếc ô tô trong gara ra rồi đưa cô đến khu mua sắm lớn gần đó.
Ông đỗ lại trước cửa khu mua sắm rồi nói với cô đợi 1 lát để ông cất xe, vì hôm nay là ngày nghỉ nên khá đông khách, ông phải mất 1 lúc để tìm chỗ đỗ, khi ông quay lại, cô chạy đến bên ông nắm tay rồi cả 2 cùng đi vào. Cô muốn đi mua quần áo mới vì quần áo ở đầu thế hệ 10x này thực sự là cô chẳng thể yêu thích nổi, trông nó quá luộm thuộm và rất giống bụi đời, đặc biệt là đầu tóc. Điều này cô muốn làm từ lâu rồi nhưng giờ mới có cơ hội, cô đi khắp từ gian này đến gian khác nhưng cũng chỉ có 2-3 bộ là vừa ý cô, rồi cô đi đến gian hàng giày dép, vì cô không thích đi dép quai hậu nên cô mua giày, may mà thời kì này đã có giày converse và giày lười nếu không chắc cô sẽ chỉ ở nhà và không đi đâu. Mua được chiếc giày như ý, cô lại quay qua mua phụ kiện như mũ, balo, đồng hồ đeo tay với vài thứ khác. Khi tất cả đã xong, cô cũng muốn mua cho ông Trương thứ gì đó nên hỏi ông:
"Ông à, ông có muốn mua thứ gì không, để cháu mua tặng ông."
Ông hơi bất ngờ về câu hỏi của cô vì chủ nhân sao lại mua quà tặng cho người hầu chứ, hơn nữa lại là 1 đứa trẻ 8 tuổi nên ông thấy hơi buồn cười. Ông từ chối:
"Không cần đâu, ông muốn gì thì có thể tự mua được mà, cháu không cần phải mua tặng ông đâu."
"Ông từ chối là vì khinh cháu nên không cần đồ cháu mua tặng sao?"- Cô giả vờ rưng rưng nước mắt lấy lòng.
"Ấy, không phải đâu, chỉ là ông thực sự không có gì muốn mua thôi nen chuyện này đừng nói nữa được không, nếu muốn cái gì thì ông sẽ nói với cháu ngay mà, được chứ?"- Ông thấy nước mắt cô như trực trào ra nên dỗ dành.
"Vậy không phải là do ông ghét cháu chứ?"- Cô vẫn giả nai.
"Không phải đâu, không phải đâu, sao ông lại ghét cháu được chứ? Hay thế này đi, chúng ta cùng đi ăn gì đó nhé?"- Ông nhẹ nhàng xoa đầu.
"Ưm, vậy cũng được, chúng ta đi thôi, thế mà cháu không nghĩ ra sớm, làm mất công diễn nãy giờ."- Mặt cô lập tức tươi tỉnh trở lại, nước mắt nước mũi bay không còn dấu vết, lật mặt rất nhanh.
Nghe cô nói làm ông suýt ngã ngửa Diễn? Vậy từ nãy giờ là giả sao?... Chưa kịp nghĩ xong thì ông đã bị cô kéo đi đến quầy đồ ăn rồi. Cô gọi phục vụ ra gọi món:
"Chị xinh gái này, cho em 1 kem socola, 1 kem vani, 1 cốc trà sữa vị socola và mang từng cốc ra 1 thôi nhé chị. Ông à, ông muốn ăn gì?"- Cô gọi xong rồi quay sang hỏi ông.
"À, làm ơn cho tôi cốc cà phê đen, cảm ơn."
Cô phục vụ quay vào trong rồi lúc sau mang cho cô cốc kem socola và cốc cà phê cho ông Trương. Ngay khi kem vừa đặt xuống, cô lập tức chén ăn luôn, ông Trương thì điềm tĩnh hơn, ông nhấp từng ngụm 1 lên thưởng thức. Chỉ vài phút sau, ly kem thứ 2 đc mang ra, cô ăn cả 2 loại cùng lúc rồi ôm mặt mãn nguyện khen ngon, ông Trương thấy vẻ mặt này cũng bật cười, xoa đầu cô:
"Ăn từ từ thôi, cẩn thận đau họng."
Cô gật đầu nghe lời, nhưng tốc độ ăn vẫn chẳng thấy giảm gì cả. 1 lúc sau, cô ăn xong hết 2 cốc rồi kêu phục vụ mang nốt cốc trà sữa ra. Khi cô đang thưởng thức cốc trà sữa thơm ngon béo ngậy thì 1 cô bé tầm hơn cô 1-2 tuổi va vào bàn làm đổ thức uống quý giá của cô và cà phê của ông Trương. Chiếc bàn bị xê ra 1 khoảng, cả cô và ông Trương đều đứng dậy để tránh nước bị đổ vào mình. Ông Trương đỡ cô bé dậy rồi nhìn về phía người đẩy cô bé ngã nói:
"Cậu thanh niên, sao tự nhiên lại đẩy cô bé này ngã vậy?"
"Tự nhiên? Sao lại tự nhiên được chứ? Con bé này đã làm đổ cốc nước ép lên người tôi, ông có biết bộ này đắt như nào không? Hơn 200 tệ* đấy!"- Cậu thanh niên khoảng 16-17 tuổi đáp trả mỉa mai. (*: 200 tệ ở những năm đấy là 1 con số không hề nhỏ)
"Dù là vậy thì anh cũng không thể đẩy cô ấy ngã được, anh là đàn ông con trai mà đẩy 1 cô bé nhỏ như vậy không thấy nhục sao? Hay anh không có dây thần kinh xấu hổ để mà ngại? Chỉ vì 1 bộ quần áo mà anh đẩy người ta như vậy, bộ anh là con gái à mà lo về ngoại hình như thế? Hay anh nghĩ mình giàu, mình có quyền chà đạp người khác? Nếu vậy thì xin lỗi anh nhé, bây giờ không phải thời phong kiến đâu nên mong anh bớt sống ảo đi, trở về hiện thực này này!"- Cô lên tiếng vì hành động quá khích của anh chàng này. Cô còn nhỏ nhưng giọng điệu của cô thì không, rất ra dáng người lớn và hơn nữa nói rất hay.
Cậu ta nghe cô nói xong cũng chỉ nói được 3 chữ Con bé này..., nói gọn lại là đang ở tình huống cạn lời ấy mà. Bị 1 đứa bé 8 tuổi dạy dỗ, cảm giác này phải nhục như nào chứ, nhưng cậu vẫn cố nói tiếp:
"Được, coi như anh đây quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, lần này anh tha cho cô ta, nhưng bộ quần áo này thì sao đây? Bị đổ nước ép vào rồi thì sẽ để lại vết ố, như vậy chẳng phải là đem hết tiền của anh mày đây đi vứt sao?"
"Tiền của anh?"- Cô mỉa mai, bỏ qua chuyện hắn ám chỉ mình là tiểu nhân.
"Không đúng sao? Không tiền của anh mày chẳng lẽ là tiền của cô ta?"- Cậu cố cãi.
"Đương nhiên không phải tiền của cô ấy. Nhưng nhất định cũng không phải tiền của anh mà là của bố mẹ anh!"- Cô chỉnh lại.
"Gì? Tiền của bố mẹ tao thì không phải tiền của tao sao?"
"Anh nói vậy là sai rồi. Tiền là do sự lao động của cá nhân mà có được, vậy cho tôi hỏi là anh có lao động để kiếm tiền không? Nếu không thì xin anh suy nghĩ lại cho kĩ trước khi nói đó là tiền của mình. Còn nữa, bộ quần áo này của anh, dựa vào chất liệu của nó tôi có thể đảm bảo là chỉ cần dùng thuốc tẩy là có thể tẩy sạch được nên anh không cần cảm thấy tiếc tiền đâu, dù sao tiền đó vốn đâu phải của anh. Còn nếu anh không muốn lấy tiền của bố mẹ mình ra để đem đi giặt tiệm thì tôi đây cũng sẵn sàng đưa cho anh coi như đền bù, dẫu sao nó cũng chẳng đáng bao nhiêu 1 lần giặt, mà anh lại làm đổ cốc trà sữa của tôi cùng tách cà phê của ông tôi, làm bị thương 1 cô bé vad gây ảnh hưởng đến những khách hàng khác nên số tiền này coi như trừ vào tiền giặt đồ đi nên bây giờ anh có thể xin lỗi mọi người và ra khỏi đây rồi."- Cô nói xong rồi hành động như mời anh ta ra ngoài.
Cậu ta không nói thêm được lời nào liền tức quá mà bỏ đi. Ở trong quán hiện giờ mọi người đều vỗ tay thán phục cô, cô bé kia thì cũng cảm ơn cô cùng ông Trương lia lịa. Nhưng giờ cũng không còn sớm nên cô trả tiền ăn rồi đi về.
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
1 chương
102 chương
119 chương