Editor: Hạ Vũ (Lệ Huyết Cung) Sau đó, Lâm Viễn Nhạc tới chỗ Nghiêm Uyên bảo, bình thường công việc của Hàn Phi kia, tuy nói là huấn luyện chiến đấu gì đó, nhưng Lâm Viễn Nhạc không cảm thấy đám người kia còn có gì cần hắn dạy nữa, vì vậy hắn cùng mọi người đi, thu, phí bảo kê. Hàn Phi đối với việc này vô cùng hài lòng, cực kỳ hài lòng, bởi vì nhà ăn rốt cuộc cũng có đủ đồ để ăn. Một đại hán “Nhạc Nhạc, cậu thực sự ở cùng với tổng giám đốc của chúng ta à?” Lâm Viễn Nhạc “À…….. Ừ.” Một đại hán “Há há, tôi đã nói cậu nhất định có thể đối phó với tổng giám đốc mà!” Không gạt anh, thật ra là tôi mới bị đối phó. Lâm Viễn Nhạc còn có một chuyện luôn luôn rất lo lắng, Chính là Nghiêm lão gia tử trong truyền thuyết. Lâm Viễn Nhạc ít nhiều biết được một số chuyện về lão gia tử, sau đó cả người đều không tốt lắm, dù sao người ta cũng là kiểu hắc nhất đại, hắc tặc chân chính. “Nhạc Nhạc, ngày mai cùng tôi về nhà gặp mặt lão gia tử đi.” !!!!!! Lâm Viễn Nhạc do dự “Tôi….. Lão gia tử liệu có đánh chết tôi hay không?” Dù sao cũng bắt cóc cháu trai người ta, nếu là ông nội của tôi thì nhất định sẽ đánh chết anh. Nghiêm Uyên nhéo nhéo mặt người ta, đáp “Không sao, gia gia tôi cũng không tàn nhẫn đến vậy, em gặp rồi sẽ biết.” Cuối cùng Lâm Viễn Nhạc vẫn phải run rẩy đi theo Nghiêm Uyên. Hai người lái xe tới một tiểu viện thanh nhàn yên tĩnh vùng ngoại ô. Lâm Viễn Nhạc không ngờ hắc nhất đại gọi gió hô mưa khi trước lại có thể ở nơi này, có điều vẫn không thả lỏng được chút nào. Lúc bị dắt vào cửa tay đều rất lạnh, Khiến cho Nghiêm Uyên dở khóc dở cười “Ai không biết còn tưởng rằng là tôi ép buộc em đến đấy.” Lâm Viễn Nhạc căng thẳng không trả lời rồi, khuôn phép ngồi trên ghế chờ đợi. Nghiêm lão gia tử ăn mặc một thân Đường trang (trang phục kiểu dáng thời nhà Đường) bước đến, tuy rằng tuổi đã ngoài tám mươi nhưng thân thể thoạt nhìn vẫn tương đối khỏe mạnh. “Đến sớm quá.” Lão gia tử quan sát hai người một phen. Lâm Viễn Nhạc vội vàng vấn an “Gia gia mạnh khỏe!” Nghiêm Uyên buồn cười “Cháu đưa Nhạc Nhạc tới thăm ông một chút.” Lão gia tử lại đánh giá Lâm Viễn Nhạc một hồi, vỗ vỗ vai hắn “Cũng không tệ lắm, tuy rằng nhìn có chút ngờ nghệch.” Nghiêm Uyên bật cười, nhẹ gật đầu. Lâm Viễn Nhạc quá căng thẳng nên căn bản không kịp phản ứng “À, à, phải.” Lão gia tử nhíu mày Lão gia tử nhíu mày, nhìn sang Nghiêm Uyên “Ngốc như thế, thảo nào tiểu tử nhà cháu có thể giành được.” Lúc này Lâm Viễn Nhạc mới phát hiện lời mình vừa nói, thoáng cái đỏ bừng mặt, ấp úng nhìn sang Nghiêm Uyên, sau đó liền bị nhéo má. Hai người phụng bồi lão gia tử ăn cơm tối Lúc đó Lâm Viễn Nhạc mới biết hóa ra Nghiêm Uyên còn có hai ông chú, song hình như cũng không ở trong nước. Lâm Viễn Nhạc mới thở phào một hơi, xem ra Nghiêm Uyên không phải dòng duy nhất, nếu không thì làm vậy cũng tội lớn rồi (ý bạn Nhạc tội lớn này là để dòng họ Nghiêm tuyệt tự ấy mà). “Chuyện của tiểu bối ta cũng mặc kệ, hai người thích nhau là được rồi.” Nghiêm lão gia tử vân đạm phong thanh nói. Lâm Viễn Nhạc nghe vậy kích động không thể che giấu, mở miệng gọi một tiếng gia gia, trực tiếp kêu bối rối với Nghiêm lão gia tử. Nghiêm Uyên ở bên cạnh cũng mặc kệ, như vậy rất tốt. Đúng vậy, hết thảy đều rất tốt. ——•.° TOÀN VĂN HOÀN °.•——