Cuộc sống ở Sơ gia thực yên bình...... Chậc...... Đó là điều không thể. Chỉ cần có mấy người họ hàng ở Sơ gia, cái nhà này tuyệt đối không có khả năng yên bình. Chuyện xảy ra bên dưới, cũng là bình thường, mời xem: "Mấy người rảnh lắm phải không!" Đại tiểu thư hoa lệ lệ bùng nổ. "Chuyện của tôi, không cần các người quản!" Mục Thu vừa mới từ bên ngoài trở về, thấy Sơ Đông đã về, nhưng lại đang nổi bão trong phòng khách. Mà giờ phút này, trong phòng khách cũng đều là những người thân thích của Sơ gia. "Cái đứa nhỏ này, sao không chịu nghe lời khuyên của người lớn gì hết? Chuyện của con chúng ta mặc kệ, thì còn ai tới quản nữa? Để cái người mẹ kế vô trách nhiệm của con quản hay sao? Hay là muốn kẻ người ngoài kia quản?" Một người đàn ông trung niên ngồi ở giữa nghiêm khắc nói với Sơ Đông. "Mục Thu mới không phải là người ngoài!" "Cô ta không phải người ngoài thì ai mới là người ngoài?! Cô ta không phải người ngoài thì là cái gì?! Rõ ràng cô ta không hề có chút quan hệ gì với nhà chúng ta cả!" Nghe đối phương nói như vậy, Sơ Đông dường như lập tức hét lên: "Cô ấy là......" Nhưng nàng lại không thể hét tiếp nữa, là cái gì? Mục Thu là cái gì chứ? Là cái gì của nàng? Đột nhiên nàng không biết nên đặt Mục Thu ở vị trí nào cả. Nhưng nàng lại không muốn thừa nhận, không muốn thừa nhận giữa các nàng, thật sự không hề có quan hệ gì. Mục Thu không phải vợ của ba, tất nhiên sẽ không là mẹ kế của mình. Bằng hữu? Là bằng hữu sao? Ngay tại một cái chớp mắt này, nàng đột nhiên phát hiện, quan hệ giữa hai người mỏng manh đến nỗi không thể chịu được sự truy hỏi của người ta. Ngay cả quyền nuôi nàng cũng là ở trên tay Mục Yên, không phải Mục Thu. Nếu có một ngày Mục Thu muốn vứt bỏ nàng, muốn bỏ đi, nàng nên làm cái gì bây giờ? "Cô ta là cái gì của con? Nếu hôm nay con có thể nói rõ ràng, sau này ta sẽ không quản chuyện của con nữa!" "......" Nàng nói không nên lời, tuy rằng rất rất muốn phản bác cho đúng lý hợp tình, nhưng nàng lại không nói được. Nàng đột nhiên cảm thấy không cam lòng, ngay lúc này, nàng thật mong, người gả cho ba, là Mục Thu, thế thì tốt rồi. - -- Mục Thu vừa mới vào, còn chưa hiểu rõ ngọn nguồn sự việc trước mắt. Tuy rằng quan hệ giữa Sơ Đông và đám người thân thích căng thẳng không phải chuyện ngày một ngày hai, cô cũng quen rồi. Nhưng bây giờ là thể loại tình huống gì đây? Xé rách mặt? Nhưng trước đó giữa bọn họ cũng chỉ là chiến tranh lạnh mà thôi, khi nào thì tình huống đã ra nông nỗi này thế? Cô quay sang hỏi cô giúp việc đứng bên cạnh: "Tiểu Chuy, sao lại thế này?" Cô giúp việc nhỏ giọng nói với Mục Thu: "Bọn họ nói bởi vì Mục tiểu thư đã bỏ đi, cho nên muốn phu nhân cô cũng phải mau nhóng dọn đi. Tiểu thư không đồng ý, nên đã cãi thành như vậy." "Hửm?" Mục Thu nhíu mày, nhìn Sơ Đông trong phòng khách, lẩm bẩm nói: "Như vậy à......" Xem ra Sơ Đông cũng đã không thể giữ mình ở lại đây rồi, nếu muốn tiếp tục ở lại chỗ này, chắc là phải dùng nhiều biện pháp hơn. Cô nghĩ như vậy, trên mặt cũng không lộ ra chút biểu tình gì, đi tới bên cạnh Sơ Đông, mỉm cười vỗ vỗ vai nàng, hỏi: "Làm sao thế? Nổi nóng thành như vậy, tôi vừa về đã nghe thấy." Cô còn nhớ rõ, trước kia mình luôn nhịn không được mà biểu hiện hết tâm tư lên trên mặt, luôn để người ta dễ dàng nhìn thấu. Trước kia hỉ nộ gì cô cũng bày ra, cho nên mẹ già nói cô luôn thành thật, rất dễ bị thiệt. Nhưng giờ cô mới phát hiện, thì ra mình cũng có thể giở chiêu bất động thanh sắc, dối trá đến như vậy. Con người ấy à, quả nhiên luôn thay đổi, muốn giữ dáng vẻ ban đầu, chuyện như vậy, quả nhiên chỉ là hy vọng xa vời. Chẳng lẽ trưởng thành, thật sự chính là quá trình biến đổi từ ngây thơ thành giả dối sao? Sơ Đông vừa thấy Mục Thu trở về, liền thốt lên: "Chị không biết vừa rồi bọn họ muốn chị......" Nàng lại một lần nữa dừng lại, lần này nàng dừng lại không phải bởi vì không biết nên nói như thế nào, mà là bởi vì nàng sợ hãi. Nếu nói với Mục Thu chuyện này thì sẽ thế nào? Nếu Mục Thu biết mọi người nơi này không chào đón cô ấy thì sẽ thế nào? Cô ấy sẽ bỏ đi sao? Cô ấy sẽ đi, nhất định sẽ đi, cô ấy sẽ bỏ đi, và không bao giờ trở lại. Như thế thì thật sự sẽ chỉ còn một mình nàng ở đây mà thôi. Chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ thành như vậy, Sơ Đông liền sợ hãi, nàng trở nên rụt rè sợ hãi, nàng trở nên lo được lo mất. Mục Thu đã hứa, nói rằng cô sẽ không đi, nói cô sẽ luôn ở bên mình. Nhưng lời hứa này đối với Sơ Đông mà nói, thật mong manh, nàng không có căn cứ gì cả. Nếu Mục Thu muốn đi, nàng có tư cách gì giữ lại? Ngay cả người cha không bao giờ có khả năng rời bỏ mình nhất, cũng đã bỏ rơi mình, ai có thể cam đoan Mục Thu sẽ không đi? "Muốn tôi làm sao?" Người đối diện nhướn mày, trên mặt mang vẻ như cái gì cũng biết, lại tựa như cái gì cũng không biết, chỉ là nụ cười tò mò đơn thuần. Nụ cười đó làm Sơ Đông không dám nhìn thẳng vào cô, nàng nghiêng mặt đi, máy móc nói: "Cái gì cũng không có!" Nàng nói như vậy, sau đó hung hăng liếc mấy người họ hàng ngồi xung quanh, như là đang uy hiếp, uy hiếp bọn họ cái gì cũng không được nói. Nhưng cái liếc mắt uy hiếp đó dường như không hề có chút uy lực trong mắt bọn họ. Bọn họ hoàn toàn có thể nhìn như không thấy. Nhưng bọn họ lại thật sự trầm mặc, thật sự cái gì cũng không nói nữa. Không biết là vì bọn họ còn có suy tính gì khác, hay là vì bọn họ đang vô cùng hưởng thụ trò mèo vờn chuột này. Nhìn Sơ Đông khó khăn vùng vẫy, có lẽ bọn họ thật rất vui vẻ? Mục Thu lại cười cười, nói: "Vậy đang êm đẹp em nổi nóng cài gì? Bài tập làm xong chưa?" "Tôi......" Mặt Sơ Đông đỏ lên, cắn răng, dáng vẻ muốn nổi cơn mà không thể. Nghẹn một hồi, mới gắt gỏng với Mục Thu nói: "Tôi lên lầu làm bài tập!" Cường điệu dậm bước ầm ầm, lên lầu, hung hăng đóng cửa. Mục Thu có chút bất đắc dĩ. Tình tình của Đại tiểu thư này khi nào mới sửa được đây? Chẳng qua, nếu tính tình Đại tiểu thư này thật sự bỏ, sẽ không còn là Đại tiểu thư đâu nhỉ? Bản thân mình chắc sẽ không quen nổi luôn ấy chứ. . Truyện Tiên Hiệp Cô xoay người cười cười với đám người thân thích, sau đó không coi ai ra gì bắt đầu việc riêng. Sau khi làm xong, mới pha cho mình một tách trà, im lặng ngồi trên bệ cửa sổ, dáng vẻ ngơ ngác. Chọc mấy người ngồi ở kia trợn trắng mắt. Đợi thật lâu cũng không thấy Mục Thu làm gì nữa, mấy người đó mới chịu không nổi nữa mà bỏ đi hết, mỗi người tự đi làm chuyện của mình. Sơ gia lớn như vậy, nếu không muốn chạm mặt, thì luôn có thể không chạm mặt. Mục Thu vẫn cầm tách trà, ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn người làm vườn cầm bình tưới nước, ngơ ngác, dáng vẻ không có đầu óc. Bên cạnh là cô giúp việc tên Tiểu Chuy đứng cùng cô. "Hôm nay, có chuyện gì sao?" Cô hỏi, cũng không quay đầu lại, tay vẫn cầm tách trà, ánh mắt vẫn nhìn bên ngoài, vẻ mặt vẫn ngây ngốc như vậy. "Hồi chiều chú hai của tiểu thư hình như ra ngoài gặp ai đó." Cô giúp việc khẽ trả lời. Trên cơ bản, trong tất cả những người ở đây, Mục Thu thích nhất chính là cô giúp việc trẻ tuổi này. Tuy rằng bề ngoài cô này nhìn có vẻ không lanh lợi lắm, nhưng chính vì thế, Mục Thu mới thích cổ. Không chỉ có là vì lúc trước khi mình Sơ gia, cổ là người đầu tiên mình tiếp xúc, hơn nữa còn có vẻ rất có hảo cảm với mình, mà còn vì cô ấy rất biết thu liễm, hiểu được chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Ngoài ra, tiếp xúc lâu dần, Mục Thu phát hiện, khả năng quan sát của cô gái nhỏ này rất tốt, đối với chuyện của người xung quanh rất để tâm. Là một đối tượng đáng giá để bồi dưỡng. "Khi nào thì đi ra ngoài? Chỉ có một mình anh ta thôi sao? Đi bao lâu?" "Dạ, chỉ có một mình anh ta ra ngoài, có lẽ là lúc hơn 1 giờ, đi khoảng 1 tiếng." Cô giúp việc thoáng nhớ lại, trả lời rõ ràng. "Hử? Cô nói xem...... Anh ta đi ra ngoài, sẽ làm gì?" Mục Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngơ ngác hỏi lại. "Tiểu Chuy không biết......" Mục Thu ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, nhìn đến khi sắc trời bên ngoài chập tối, đến khi đầu bếp bên phòng bếp đến hỏi có muốn dùng cơm hay không, mới đột ngột quay đầu, còn nghiêm túc hỏi cô giúp việc đứng bên cạnh: "Đúng rồi Tiểu Chuy, tôi còn chưa biết tên đậy đủ của cô đâu, gọi là gì?" Cô giúp việc có vẻ chưa theo kịp tiết tấu. Giật mình lại mới trả lời: "Phu nhân, tôi tên là Chuy Danh." "Chuy Danh?" Mục Thu nhướn mày, nghiêng đầu nhìn cổ, tiện đà gật đầu nói: "Ừm, tên rất hay." "......" Sao bỗng nhiên lại hỏi tên của cô? Rốt cuộc trong đầu vị phu nhân này đang nghĩ cái gì thế? "Đi thôi. Ăn cơm ăn cơm, tôi cũng đói bụng rồi." Mục Thu buông tách trà xuống, cười xán lạn nói. "Dạ." Lúc ăn cơm chiều không thấy Sơ Đông. Mục Thu hỏi quản gia: "Sao Tiểu thư không xuống ăn cơm? Không thoải mái sao?" Quản gia có chút xấu hổ trả lời: "Tiểu thư nói bài vở nhiều lắm, không muốn ăn." Rõ ràng chuyện bài vở nhiều và chuyện không muốn ăn không hề liên quan nhau. —_—|||| "Hừ! Không cần đi để ý tới con bé nữa! Tính tình tệ như vậy, cho là chúng ta phải chờ nó sao?" Mục Thu còn chưa có mở miệng, một vị trưởng bối ngồi trong đám họ hàng đã lên tiếng. Sau đó không thèm quan tâm nữa mà động dao nĩa luôn. "Như vậy có được không?" Vẫn có tiếng hỏi nhỏ. "Có cái gì không được? Tính tính cô tiểu thư đó luôn như vậy, không phải mỗi người đều đã nhân nhượng nó rồi sao, bây giờ chúng ta ăn cơm." Lại có người mở miệng, cũng bắt đầu ăn theo. Vì thế mấy người còn lại cũng không ai lên tiếng nữa. Mục Thu im lặng cúi đầu ăn cơm, không có phát biểu ý kiến. Cầm dao nĩa trong tay, chầm chậm ăn cơm Tây. Rõ ràng là người Trung Quốc lại muốn học đòi người ta ăn cơm Tây...... Thật sự là không quen mà. Ai! Sớm biết thế cô cũng không thèm ăn. Buổi tối 9 giờ, bụng Sơ Đông cũng đã đói kêu rột rột. Bữa tối không có ăn, bây giờ không còn sức lực, muốn ngủ, nhưng bụng khó chịu ngủ không được...... Sớm biết thế đã giấu một ít đồ ăn vặt trong phòng rồi, sau này nhất định phải giấu mới được! Nàng muốn xuống lầu tìm chút gì để ăn, nhưng lại lo đám quỷ chán ghét vẫn còn bên dưới, như vậy phải đụng mặt bọn họ, thật sự là ngẫm lại liền cảm thấy không thoải mái. Nàng ngồi trên chiếc giường lớn, đang dỗi, chợt nghe tiếng gõ cửa. Cộc cộc cộc...... "Ai đó! Ồn muốn chết!" Nàng khó chịu thét với cánh cửa. "Đại tiểu thư, bụng của em còn chưa đói sao?" Ngoài cửa vang lên tiếng nói quen thuộc, mang theo một chút trêu tức. "Mục Thu!?" Sơ Đông vội vàng giật bắn xuống giường, đi chân trần chạy lạch bạch ra mở cửa. Quả nhiên thấy Mục Thu đứng trước cửa, trong tay cầm một túi to, nhướn đuôi mày cười với nàng. "Đói bụng rồi chứ?" Cô nhìn Sơ Đông, cười nói. "Hừ!" Chu môi. "Tôi vẫn luôn thấy hành động bỏ cơm vì tức giận của em, thực là không sáng suốt." Cô vừa tựa vào cửa, vừa nói: "Sau này phải lý trí một chút, đừng bỏ cơm, bằng không sao mà có sức để nổi giận?" "Tôi chính là không thèm ăn!" Đại tiểu thư tức giận, nhưng khi nhìn thấy thứ Mục Thu cầm trong tay thì cơn giận bỗng nghẹn lại, mở to nhìn cô. "Đây là cái gì?" Nàng hỏi. "Làm ơn đi......" Mục Thu thiếu chút nữa cười ngất. "Cho dù chưa từng nếm món dân dã nhân gian, cũng không đến mức không biết đây là mỳ gói chớ?" "Tôi...... tất nhiên là tôi có biết, nhưng trong nhà không hề có món này mà!" Nàng nhìn Mục Thu, đỏ mặt phản bác. "Tôi có tiền." Mục Thu cũng vô cùng nghiêm túc nhìn nàng, nói. "A?" Chưa kịp hiểu rõ, nàng biết cô có tiền mà. "Có tiền thì có gì đặc biệt hơn người?" Nàng còn có nhiều tiền hơn cô nữa ấy. Mục Thu lại cười ngất. "Đại tiểu thư...... Tôi có tiền, tôi có thể mua nha! Siêu thị ở ngoài bán đủ thứ loại luôn đó, chẳng lẽ ngay cả siêu thị em cũng chưa từng tới?" Phải nói là Đại tiểu thư này khá ngây ngô nhỉ? Nàng ngốc sững thấy rõ luôn, có thể nói Đại tiểu thư này thông minh, nhưng có nhiều lúc ngốc đến nỗi khiến người ta muốn tự sát. "Tôi...... đương nhiên là đã từng đi siêu thị rồi!" Đại tiểu thư thẹn quá thành giận. Mục Thu lập tức lui về phía sau, làm thế che ngực. Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, chỉ cần Đại tiểu thư thẹn quá thành giận, rất dễ tập kích ngực, cho nên lần này cô nhất định phải phòng bị cẩn thận. "Chị đang làm gì đó?" Sơ Đông nghi hoặc. "Tự vệ." Mục Thu nghiêm túc. "......" Vì thế lần đầu tiên Đại tiểu thư trợn trắng mắt. Vì thế Mục Thu liền rối rắm. Rột rột...... Sau đó bụng Đại tiểu thư kêu lên. "Phốc ha ha ha......" Sau đó Mục Thu nở nụ cười. "Chúng ta ăn khuya đi." Cô nói xong, lại lấy từ trong túi ra một cái ấm điện nhỏ. "...... Chị thật nhỏ mọn, ăn khuya lại đi ăn mỳ." "Đừng kén chọn, có ăn là tốt lắm rồi." Mục Thu tìm thấy ổ cắm, lại nhắc một chiếc ghế tới, đặt ấm điện lên đàng hoàng, cắm phích vào ổ, đổ nước vào, đợi khi nước sôi, bắt đầu chế mỳ. Sơ Đông ngồi xổm đối diện Mục Thu, nhìn ấm điện trên ghế rất chăm chú, vô cùng nghiêm túc chờ mỳ. "Đợi khoảng 1 phút là được rồi." Mục Thu nói. "Tôi muốn ăn trứng." Sơ Đông nói. "...... Lần sau đi." Không hài lòng, có ăn là ngon rồi còn đòi hỏi nhiều. "...... Tôi muốn ăn bây giờ." "...... Mỳ sắp xong rồi, bây giờ bỏ vào cũng không kịp nữa." —_—|||| "Tôi nói là muốn ăn trứng gà......" Tính tính Đại tiểu thư này thật là. "Được rồi......" Đứng dậy không vui nói: "Vậy tự em đi lấy, cầm tới tôi luộc cho." "Tôi không muốn đi xuống, tối không muốn nhìn thấy mấy người dưới đó." Sơ Đông trả lời như vậy. "Vậy em yên tâm, bên dưới không còn ai hết." Khóe miệng giật giật, như muốn bùng nổ. "Tôi không muốn." "Vậy em đừng ăn nữa." Không nhịn được không nhịn được... "......" "......" Im lặng. "Tôi cầm tới chị nấu." Nghiêm túc hỏi. "Ừ~~~~~~" Vô lực. "......" Đại tiểu thư mang giày, xuống lầu. Nói như vậy, nãy giờ nàng không có mang giày sao? Mục Thu lại muốn xỉu. - ------ Editor có lời muốn nói: 2/3 hố rồi~ các bạn đã thấy ánh sáng tình cảm le lói giữa 2 nhân vật chính chưa~~~~ =,=