Tiêu Giác đối với lời của Tạ Ca cũng chẳng phản ứng gì ghê gớm lắm, mấy ngày này chăm sóc Bạch Tuyết khiến cho anh học cách nhẫn nhịn rất nhuần nhuyễn, hỏi mượn Tạ Ca ít sách vở rồi đi thẳng đến thư viện. Kết quả vừa ngồi xuống thư viện còn chưa ấm chỗ đã thấy Tô Hành Ngạo hấp tấp vọt vào, nhìn thấy Tiêu Giác thì bắt lấy tay anh quát: "Nửa tháng nay cậu chạy đi đâu?! Có gì bất mãn thì cậu cứ nói, cậu có biết tôi lo lắng lắm không!?" Mọi người trong thư viện trong phút chốc đều ngẩng đầu lên trố mắt nhìn hai người, có người còn tỏ vẻ bất mãn. Tiêu Giác cau mày, vừa định mở miệng nói, quản lý đã chạy đến nói: "Bạn học, nơi này cấm ồn ào." Tô Hành Ngạo vẫn phẫn nộ nhìn Tiêu Giác như cũ, như thể đã quyết định rằng hôm nay quyết sẽ không bỏ qua cho anh nếu anh không chịu giải thích. Tiêu Giác quay đầu, nói với quản lý rằng: "Em xin lỗi, tụi em ra ngoài ngay đây." Tiêu Giác ra ngoài, Tô Hành Ngạo tự nhiên cũng đi theo, chỉ là ai cũng nhìn ra lúc này Tô Hành Ngạo đang rất tức giận. Dọc theo đường đi cả Tiêu Giác và Tô Hành Ngạo đều không nói lời gì, cho đến khi Tiêu Giác tìm được một nơi vắng người, Tô Hành Ngạo mới vội vàng mở miệng hỏi: "Rốt cuộc thì cậu đi đâu suốt nửa tháng thế? Cậu...Có phải cậu thật sự nghĩ quẩn không?" Trong lòng Tiêu Giác hơi hơi chấn động, anh vốn định làm một chuyện gì đó có thể kích thích Tô Hành Ngạo, sau đó khiến cho Tô Hành Ngạo nhận thức được tầm quan trọng của mình, nhưng do chuyện của Bạch Tuyết nên mới bị trì hoãn, cơ mà xem tình hình lúc này, Tiêu Giác cảm thấy tương kế tựu kế cũng không tệ lắm. Lạnh lùng nhìn Tô Hành Ngạo, ngữ khí anh không hề có gợn sóng: "Không phải anh nói chỉ làm bạn bè thôi sao? Giao tình giữa hai ta cũng không sâu, không có việc gì thì nói ra làm gì, tôi còn bận chuyện." Trong mắt Tô Hành Ngạo, đây là lần đầu tiên Tiêu Giác đối xử với hắn lạnh lùng đến vậy, hoàn toàn khác với cái vẻ dịu dàng trước đây. Thấy Tiêu Giác muốn đi, Tô Hành Ngạo khẩn cấp ôm chặt lấy Tiêu Giác, cơ thể Tiêu Giác lập tức cứng lại, khóe miệng vô ý cong lên. Qua nửa tháng này thật ra Tô Hành Ngạo đã sớm suy nghĩ cẩn thận, hắn để ý Tiêu Giác, hắn thích người này đối xử đặc biệt với hắn, cười với hắn, lúc cậu ta nhìn mình, trong mắt cậu ta như thể chỉ có một mình mình. Tô Hành Ngạo cảm thấy bản thân cũng thích người này, lần đầu tiên ôm Tiêu Giác, Tô Hành Ngạo cảm thấy rất tốt. Trên người Tiêu Giác có một loại khí tức có thể giúp người ta bình tĩnh, dần dần Tô Hành Ngạo cũng bình tĩnh lại, đặt Tiêu Giác trong lòng mình, Tô Hành Ngạo cười nói: "Tiêu Giác, anh nhận sai, chúng ta ở cùng một chỗ đi." Cơ thể Tiêu Giác run run, Tô Hành Ngạo tự động cho rằng đây là do Tiêu Giác kích động, thật ra là Tiêu Giác khó chịu. Hơi đẩy Tô Hành Ngạo ra, Tiêu Giác lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sự lạnh lùng trước đó trên mặt anh hoàn toàn biến mất, anh cúi đầu nói: "Đừng đùa, chuyện này tuyệt đối không buồn cười, tôi biết anh chỉ sợ tôi gặp chuyện không may, lo lắng cho tôi mà thôi, hơn nữa anh đã nói qua rồi, chúng ta chỉ là bạn." Tô Hành Ngạo nghe thấy lời Tiêu Giác nói thì cũng có chút bất đắc dĩ, hắn cảm thấy những chuyện mình làm trước đây đã làm tổn thương Tiêu Giác, bằng không Tiêu Giác sẽ không biến mất nửa tháng, đồng thời hắn cũng có chút sợ hãi sau nửa tháng này Tiêu Giác thật sự buông chuyện này xuống. "Tiêu Giác, em nghe anh nói đã, hiện tại anh thích em. Em biết rõ trước kia anh chưa từng thật lòng thích một ai cả, cho nên anh cũng không quá hiểu rõ cái gọi là thích. Lúc biết chuyện em thích anh, anh cũng hoài nghi có phải em có ý định không tốt hay không, nhưng theo thời gian, anh đã biết em không phải loại người như vậy. Mà do em không phải người như thế nên anh càng thêm trốn tránh chuyện muốn đến với em, bởi vì anh không rõ phần tình cảm này của anh sẽ kéo dài được trong bao lâu, anh không định sau này lại làm em khổ sở. Bất quá em mất tích tận nửa tháng, anh tìm em khắp nơi, xót ruột muốn chết. Lúc anh nhìn thấy em, anh đột nhiên nghĩ thông suốt, anh muốn ở cùng một chỗ với em, dẫu tương lai có xảy ra chuyện gì, nếu ngay cả thử mà anh cũng không dám thì anh nhất định sẽ hối hận! Cho nên, Tiêu Giác, em có thể cho anh một cơ hội không?" Tiêu Giác bị cái lời trôi chảy của Tô Hành Ngạo làm cho khiếp sợ, bất quá giờ cũng không còn cách nào, chỉ có thể tiến thêm một bước, Tiêu Giác chủ động ôm lấy Tô Hành Ngạo, ngữ khí kiên định nói: "Được, tôi tin anh!" Tiêu Giác đáp ứng xong, không khí trái lại có chút quỷ dị, hiện tại bọn họ đã xem như là người yêu ha. Thấy Tiêu Giác ngượng ngùng cúi đầu xuống, lòng Tô Hành Ngạo lập tức thoải mái, hắn thậm chí còn cảm thấy nên như vậy từ sớm mới phải, bỏ qua thời gian dài như vậy làm hắn thiếu chút nữa mất đi Tiêu Giác. "Được rồi, hiện tại anh là bạn trai của em, ngày mai chúng ta hẹn hò đi." Nói xong Tô Hành Ngạo cũng có hơi ngại ngùng. Dù sao hắn hiện tại cũng không phải Tô Hành Ngạo của mười mấy năm sau, suy cho cùng Tô Hành Ngạo của lúc này vẫn tương đối ngây thơ. Tiêu Giác vẫn ra vẻ cậu nhỏ ngại ngùng lắm, nhỏ giọng ah một câu. Đưa Tiêu Giác về ký túc xá, dọc đường trở về Tô Hành Ngạo hãy cứ cười ha ha, hóa ra đây chính là cảm giác yêu đương a, rất sướng đó. "Tiêu Giác, ngày mai chớ quên đấy, đến lúc đó anh tới đón em." Tiêu Giác gật gật đầu nghe Tô Hành Ngạo dặn: "Sẽ không quên, mai tôi chờ anh." Tiêu Giác đứng ở cửa ký túc xá, ánh mắt tôi tối nhìn Tô Hành Ngạo rời đi. Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng nói: "Này, Tiêu Giác cậu vừa nói vậy với Tô Hành Ngạo là có ý gì hả? Cậu muốn ra ngoài cùng anh ra à?" Tiêu Giác không đáp lại, mà cầm một tờ phiếu trong túi quần ra đưa cho Tạ Ca: "Trả lại cậu." Nếu Hàn Thành đã nói không cần tiền của anh thì số tiền anh mượn Tạ Ca đã có thể trả đủ rồi. Tạ Ca ngây ra, không biết có nên nhận hay không, trong lúc nhất thời mặt mũi đỏ ửng lên nhìn Tiêu Giác, "Tạ Ca, cầm lấy đi! Đừng nghĩ đến những chuyện loạn thất bát tao nữa, tớ nghĩ cậu hiểu lời nói của tớ là có ý gì." Nhìn Tiêu Giác cúi đầu xuống, Tạ Ca cũng chậm rãi cúi thấp đầu: "Tớ...tớ...." "Ai." Tiêu Giác nhìn cá dạng này của Tạ Ca thì chẳng muốn nói gì hơn nữa, nhét tiền vào trong tay Tạ Ca rồi bỏ đi. Ngày kế, Tô Hành Ngạo đến đón Tiêu Giác đúng hẹn, nhìn Tô Hành Ngạo ra vẻ ông đây đang đi hẹn hò nớ thế mà lại khiến một người đã sống hai kiếp người như Tiêu Giác thấy cũng hơi ngượng. Ai bảo kiếp trước anh chưa từng yêu đương một lần chứ nói gì đến đi hẹn hò chứ, anh sống với Cẩn Du là vậy, Cẩn Du chăm sóc áo cơm cho anh, anh phụ trách nuôi Cẩn Du trong nhà, không hề oanh oanh liệt liệt. "Khụ, nghĩ cái gì thế?" Tô Hành Ngạo lái xe, hơi ngượng ngùng hỏi. Tiêu Giác phục hồi tinh thần rồi dựa lưng vào ghế dựa nhắm mắt lại, trong giọng nói để lộ sự mỏi mệt: "Không sao đâu, tôi chỉ đang nghĩ xem anh muốn dẫn tôi đi đâu, thấy có hơi kỳ." Tiêu Giác lại nhớ lại cái đêm mình điên loạn trong cơn mưa ấy. Thật ra Tiêu Giác đã từng nghĩ đến chuyện bỏ qua báo thù, không tiếp cận Tô Hành Ngạo nữa. Nhưng anh làm không được, như thể hận thù đã dung nhập vào linh hồn anh, thậm chí anh còn có cảm giác, anh có thể sống lại có khi là bởi sự không cam lòng khôn cùng của anh lúc đó. Anh có một dự cảm, một khi anh buông tay, chuyện này sẽ trở thành ràng buộc cả đời anh. Tô Hành Ngạo do khẩn trương nên cũng chẳng cảm nhận được sự mỏi mệt trong giọng Tiêu Giác, dùng ngữ khí như thể dâng hiến bảo bối nói: "Đến đó em sẽ biết, chỗ đó mới tối hôm trước anh phát hiện ra, anh vẫn muốn đi nhưng không có ai đi cùng anh cả." Nói đến đoạn sau, ngữ khí của Tô Hành Ngạo dần dần hạ thấp xuống. Cả một đường không nói chuyện, đến nơi, Tiêu Giác đứng ở cửa mà cả người cứng đờ, nơi Tô Hành Ngạo dẫn anh đi chính là Khu vui chơi lớn nhất của thành phố B! Lui tới đây toàn là trẻ con, đương nhiên còn có cả phụ huynh của chúng nó nữa, hiện giờ hai người bọn họ vào thế nào được. Quay đầu lại, anh thấy Tô Hành Ngạo dùng cái vẻ chờ mong nhìn anh, Tiêu Giác bất đắc dĩ hỏi: "Sao lại tới đây?" Tô Hành Ngạo có vẻ rất hưng phấn nói: "Mới trước đây anh vẫn nghĩ muốn đến đây nhưng cha mẹ anh đều không dẫn đi được, nơi này chính là nỗi tiếc nuối của anh từ trước đến nay. Em sẽ không chê cười anh chứ? Em sẽ chơi cùng anh đúng không?" Tiêu Giác nghe mà đau cả đầu, nhưng vẫn đáp: "Được! Đi thôi, chúng ta nhìn xem ở đây có cái gì chơi?" Ngoài dự đoán của Tiêu Giác, cho dù hai bọn họ là hai người trưởng thành nhưng đi vào trong đó cũng chẳng gây nên phản ứng gì lớn cho người khác, thậm chí có người còn xem bọn họ là anh em. Tâm tình Tiêu Giác bất tri bất giác cũng tốt lên, Tô Hành Ngạo thì cứ việc cớ chơi chưa hết nên Tiêu Giác chơi với Tô Hành Ngạo cả một ngày, cõi lòng của Tiêu Giác lâu rồi chưa từng thả lỏng đến vậy. Lúc về cả Tô Hành Ngạo và Tiêu Giác đều không nói gì, Tiêu Giác không bảo Tô Hành Ngạo đưa anh về ký túc xá mà kêu hắn đưa anh về phòng thuê. Tiêu Giác thích im lặng, hoàn cảnh nơi này phù hợp với yêu cầu của anh nên tạm thời Tiêu Giác không định chuyển nhà. Đây là lần đầu tiên Tô Hành Ngạo nhìn thấy phòng Tiêu Giác, có hơi nhỏ, ở cũng chẳng tốt, Tô Hành Ngạo thấy có hơi đau lòng. Thấy Tô Hành Ngạo đứng ở cửa không đi, Tiêu Giác nghi hoặc hỏi: "Anh không đi à? Chẳng lẽ anh định vào ngồi chơi chút sao?" Tô Hành Ngạo lập tức gật đầu, Tiêu Giác lúc này đúng thật là có hơi hoài nghi chỉ số thông minh của hắn, ý của người ta rõ như vậy mà anh không hiểu sao? Nhưng Tô Hành Ngạo đã gật đầu, Tiêu Giác cũng chẳng thể không biết xấu hổ mở miệng đuổi khách nên chỉ có thể bất đắc dĩ mở cửa cho Tô Hành Ngạo vào. Tô Hành Ngạo có chút câu nệ ngồi trên sô pha, nhìn Tiêu Giác cũng không biết nói cái gì. Vẫn là Tiêu Giác thở dài một hơi, đứng lên nói: "Điên với anh cả ngày rồi, giờ chắc anh cũng đói bụng, tôi đi làm ít đồ ăn. Nhưng anh cũng đừng hy vọng xa vời là tôi có thể làm ra món gì mỹ vị đấy, tôi không thường nấu ăn, anh đợi một hồi rồi hãng xuống ăn." Nhìn Tiêu Giác đi vào phòng bếp nho nhỏ, Tô Hành Ngạo cảm thấy lòng mình chậm rãi phình to lên, đúng rồi, đây chính là điểm khuyết thiếu mà hắn vẫn luôn tìm kiếm. Đợi Tiêu Giác mang một bát mì đặt trước mặt hắn, bên trên còn có cả trứng trần nước sôi, Tô Hành Ngạo quả thực được chiều quá đâm hoảng. Tiêu Giác thấy Tô Hành Ngạo ăn tống ăn táng thì nghi hoặc nghĩ:  Có ngon đến mức đấy không? Tài bếp núc của mình tiến bộ đến cảnh giới cao vậy rồi à? Tiêu Giác thấy kì nên ăn thử một miếng, đoạn lầm bầm rằng: "Hương vị vẫn thế mà?"