Làm Lại Cuộc Đời Cho Thêm Viên Mãn

Chương 9 : Lần hai tiến hóa (2)

Hoắc Lôi Thần không do dự mà đi vào lỗ đen. Anh chỉ nhìn thấy một con đường tăm tối. Ở dưới là bùn đất nhão nhoét, khi đi, tay anh cứ đụng phải những chiếc lá, có vẻ là bên trong rất nhiều cây. Thêm vào đó, ẩm ướt, bên trong còn có mùi mốc. Xem ra cái lỗ đen này không hề đơn giản. Anh sẽ khám phá thứ này rồi về báo cáo cho cấp trên.  Hoắc Lôi Thần nhíu mày, anh lại tiến sâu vào hang động. Thì đến một cái sảnh. Kì lạ là, từ khi đi vào đến giờ, anh không hề gặp Liêu mà cũng không hề gặp một con tang thi nào hết. Anh đi một lúc, không biết là đã đi đến đâu, ánh sáng chói lòa nơi cuối con đường dài và hẹp dần hiện.  Đến nơi, đây là một đại sảnh. Ở giữa, trên cái bục là một quyển sách cổ, bên cạnh là mực và bút, Xung quanh là rất nhiều xấp giấy. Hoắc Lôi Thần đang hoang mang không biết làm thế nào, thì bông dưng một ông già phe phẩy chiếc quạt đi ra với vẻ mặt ngạo mạn. Ông ta vừa thấy anh, nụ cười khinh bỉ trên mặt tắt ngúm. Đôi mắt tràn đầy ngạc nhiên. Một giây tiếp theo, ông ta chạy đến đối diện anh quỳ xuống.  "Chủ thượng giá lâm đến nơi này, thật là vinh hạnh của tôi."  Chủ thượng!? Cài gì cơ! Người đàn ông mặc đồ cổ trang này là như thế nào!? Anh vội vàng cúi xuống nâng ông già lên.  "Ông có sao không? Tôi sẽ đưa ông ra ngoài ngay!" Thân là quân nhân, gặp người hoạn nạn phải giúp ngay! Tuy rằng ông già này có chút kỳ lạ...  Đột nhiên, ông ta dán một tờ giấy lên đầu anh. Đầu đau nhức như búa bổ, từng dòng ký ức lạ lẫm như ùa vào. Anh ôm đầu, gục xuống thở hổn hển. Chợt sắc mặt anh thay đổi, đôi mắt trở nên lạnh lùng, cao ngạo. Không còn vẻ vì nước vì dân hồi trước. Trong đôi mắt chỉ còn vẻ lạnh nhạt cùng bất cần. Anh đứng thẳng người, kiêu ngạo tràn đầy, đáy mắt xẹt qua một tia khinh bỉ.  "Gói ghém hết chỗ này vào không gian giới chỉ đi. Sau đó ông vào đó luôn rồi tôi làm phép cho hang động này biến mất."  "Vâng, Chủ thượng." --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------- Hứa Triệu An đang lái xe bình thường, cô đột nhiên dừng xe lại. Tiêu Dực không may mắn đập đầu vào cửa kinh. Cậu ai oán, xoa xoa đầu lên tiếng.  "Có chuyện gì vậy chị An?"  Hứa Triệu An đáp. "Có chuột biến dị."  Chuột biến dị!? Không phải là zombie sao? Bây giờ cả động vật cũng biến thành tang thi!? Tiêu Dực một trận hoang mang, vậy chẳng phải nhân loại diệt vong rồi hay sao? "Đừng lo. Chúng ta sẽ không sao." Cô buồn bực, loại chuột biến dị đoàn cấp C này, nếu mà là hồi xưa cô đã trực tiếp bẻ cong không gian tạo ra lỗ đen mà hút hết nó vào rồi. Nhưng hiện tại đẳng cấp chưa đủ, có muốn tiêu diệt chuột biến dị đoàn cũng phải có rất nhiều súng và đạn dược a~ Tuy trông chúng nhỏ bé vậy thôi, thế nhưng rất đông. Một chuột biến dị đoàn cấp C hoàn toàn có thể giết chết một dị năng giả cấp 2. Còn nếu gặp chuột biến dị đoàn cấp S hoàn toàn có thể bao vây cả một căn cứ Hứa Triệu An dừng xe khiến cho những người phía sau cũng phải dừng lại. Bọn họ ồn ào càm ràm, bấm còi inh ỏi. Hứa Triệu An dựa vào sóng âm trông không gian mà truyền lời đến từng người.  "Không muốn chết thì dừng lại. Ai muốn tiến lên cứ việc. Tôi sẽ rẽ vào hẻm."  Mọi người đều tiến lên, căn bản họ không nghe lời của Hứa Triệu An. Thôi vậy, cô đã có ý tốt nhắc nhở mà họ không nghe thì thôi. Ngu thì chết, kể cả họ có cầu cứu, cô cúng sẽ không giúp đỡ. Hứa Triệu An trầm ngâm theo dõi đàn chuột, chỉ nghe thấy, phía trước một mảnh hoảng loạn.  Hình như quân đội đã  sử dụng đạn dược gần hết, cho nên chuột biến dị đoàn này họ không thể tiêu diệt hết được. Tiêu Dực cũng nghe ra nhiều tiếng la hét, cậu quay đầu nhìn Hứa Triệu An im lặng, hoang mang nói.  "Chị An, có phải bọn họ đều chết rồi không? Sao ta không ra cứu bọn họ?"  Cô đanh mặt lại, nói. "Chúng ta có liên quan gì đến họ sao?" Tiêu Dực nhíu mày, nói như ông cụ non. "Vậy chúng ta đi riêng, không đi với quân đội nữa sao?"  Lúc đầu cô tính là đi theo quân đội cho an toàn, thế nhưng dị năng của cô cũng Tiêu Dực đều có đột phá, có thể dễ dàng giết chết tang thi cấp 1. Nếu như có gặp tang thi đoàn, trực tiếp nổ bom là xong. Hứa Triệu An rồ ga, ừ một tiếng từ trong cổ họng. Cô đi xuyên qua hẻm, tránh lối đi của đàn chuột, an toàn tiếp tục tiến lên. Từ chỗ chuột biến dị đi đến trạm xăng cũng khá xa, lại còn gặp chút trở ngại trên đường đi. Trạm xăng, chẳng những không bỏ hoang, mà còn là chốt an toàn. Bên trong là rất nhiều người dân, canh gác không phải là quân nhân mà chỉ là những tên lưu manh. Cô nhớ hôm qua quân nhân đã đi gọi người dân, có lẽ hôm nay họ tập trung ở đây. Vậy tại sao họ không cử một người trong đội quản lý chỗ này? Có thể có người nào mà đội trưởng ở đây quan tâm không? Hứa Triệu An cũng không rảnh để ý đến vụ này, cô lái xe đỗ cạnh một tòa nhà, lợi dung góc khuất mà không ai có thể nhìn thấy rồi cô lại thu nó vào không gian. Thời đại này trộm cắp rất nhiều, lại không có pháp luật, tốt nhất vẫn là nên cần thận một chút.  Cô cũng Tiêu Dực đi đến gần trạm xăng, tách biệt một thế giới với mọi người mà lôi mì tôm cùng bếp nến ra (Loại bếp cho nến vô để tạo thành lửa, chỉ cần cho nến vô rồi châm lửa là được, khi hết lửa lại cho thêm nến). Cô đun sôi nước, đổ nước sôi vào mì cốc. Chờ 3 phút, rồi cùng Tiêu Dực xì xụp hút mì. Thực sự thì ở ngoài này không thể lấy mấy đồ ngon ra chiêu đãi Tiêu Dực được, ở đây có quá nhiều người. Hứa Triệu An thở dài, biết vậy ăn trong xe rồi ra ngoài, cô thực sự bị tổn thương bởi trí thông minh của mình rồi.