Hứa Triệu An đưa Tiêu Dực về nhà, cả hai cùng ngồi trong phòng của cô, ăn đồ ăn qua ngày. “Chị An, chúng ta chỉ ở đây lánh nạn thôi ạ?” “Đương nhiên là không. Quân đội sắp đến, chúng ta sẽ đi căn cứ thủ đô.” “Căn cứ?” “Nơi lánh nạn.” Hai người cứ người nói một câu, ta nói một câu. Bỗng dưng có chút cảm giác hài hòa. “Cậu thay bộ đồ quân đội này vào đi, quân đội có lẽ sắp đến rồi.” Tiêu Dực nhìn bộ đồ rằn ri một lúc, bất đắc dĩ cầm lên đi thay. Nuôi vài ngày, được ăn uống đầy đủ, khuôn mặt của Tiêu Dực bắt đầu có sắc hơn, không còn gầy gò và tái xanh. Hứa Triệu An cũng kéo rèm, thay bộ quân phục một cách nhanh chóng. Tiện thể đeo thêm dây đạn, dtaws súng vào sau lưng, thắt lưng. Phần chân cô còn dắt thêm 2 con dao sắc bén. Đeo mặt nạ, đội mũ lưỡi trai đen như mực. Bây giờ, trông cô không khác gì một nữ quân mạnh mẽ. Hứa Triệu An ngồi xuống, chờ Tiêu Dực ra. Không biết tên nhóc này làm gì trong đó mà rất lâu, cô đã xong xuôi mọi thứ mà cậu còn chưa ra. Đúng lúc đó, Tiêu Dực đi ra, mái tóc dài đến vai vẫn chưa được cắt ngắn, buộc lên gọn gàng. Da trắng như sữa, nhìn rất mềm mịn, thêm vào đó là đôi mắt to tròn lúng liếng. Quả thực giống con gái! Hứa Triệu An không nhịn được nhìn vài lần, đáng yêu quá, thực muốn nhéo má. Nghĩ là làm, Hứa Triệu An liền đưa tay lên mặt Tiêu Dực, nhéo một phát. Bỗng cô nghe thấy tiếng xe tăng đang chạy trầm ổn về đây cộng với tiếng súng bên ngoài. Sắc mặt của cô trở nên nghiêm túc, quay sang Tiêu Dực đang ôm một bên má, nói. “Đến rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị thôi.” Hứa Triệu An vừa nói, liền lôi ra hai chiếc ba lô, cho lương khô vào trong, khẩu súng cùng hộp đạn, dược liệu. Đây chẳng qua chỉ là ngụy trang một chút, hiện chưa biết tình hình các dị năng giả ra sao, cô cũng không thể liều mạng. Hứa Triệu An đem một túi đưa cho Tiêu Dực, bảo cậu đeo lên, rồi đưa cho cậu thêm hai con dao khác để cậu dắt vào chân. Thêm chiếc mũ giống cô và găng tay. Dặn dò Tiêu Dực một chút, Hứa Triệu An đem Tiêu Dực xuống tầng 1. Lôi chiếc xe việt dã đã tân trang ra. Hummer có vẻ hơi khoa trương... Thôi thì Việt dã nhỉ? Chờ một lúc, Tiêu Dực bắt đầu có chút bồn chồn không yên. Hứa Triệu An nhíu mày nhìn cậu, Tiêu Dực lập tức ngồi thẳng người. “5 phút.” “Dạ?” “5 phút nữa quân đội đến. Đó là lúc chúng ta đi ra ngoài.” “Vâng.” Tiêu Dực tỏ vẻ đã hiểu. Tiếng xe tăng ầm ầm cùng tiếng súng. Tinh thần lực của Hứa Triệu An có thể nhìn thấy số lượng zombie trong thành phố đang giảm đi. Cô lái xe ra ngoài, đỗ ở một góc khuất. Quân đội dừng xe lại, một người trẻ tuổi thò đầu ra, để chiếc loa phóng thanh ở gần miệng. Cất giọng khàn khàn. “ Hôm nay chúng tôi đến để đưa tất cả mọi người đến căn cứ lớn nhất, đã xây xong. Căn cứ phía Bắc! Tôi cho mọi người một tiếng đồng hồ để tập trung tại khu phố F. Để tiết kiệm thời gian, chúng ta sẽ bắt đầu đi ngay sau 1 tiếng nữa! Xin chú ý! Có thể quân đội sẽ không quay lại đây nữa, mong mọi người suy nghĩ thật kĩ. Xin nhắc lại...” Chiếc xe tăng tiếp tục tiến lên, như muốn thông báo cho cả thành phố biết. Lúc này, Hứa Triệu An đã sơm quay đầu hướng khu phố F đi đến. 1 tiếng sau, khi chiếc xe tăng quay trở lại, mọi người đã tập trung đông đúc ở nơi tập trung. Có một số người còn đang khóc, có vẻ như là trên đường đi gặp zombie, người thân đã chết. Hứa Triệu An lạnh lùng quét qua một lượt. Trong đây có bao nhiều phần là thật lòng, bao nhiêu phần là giả dối? Sống qua một đời người, cô đương nhiên là có thể nhìn mặt mà đoán được nói thật hay nói dối. Cộng thêm dị năng hệ tinh thần có thể đọc được suy nghĩ. Chỉ là, cấp độ của cô còn chưa đủ để làm việc đó. Nhiệt độ trong xe bỗng hạ xuống thấp hơn, Tiêu Dực ngồi bên cạnh có chút run rẩy. “Mọi người hãy tự chuẩn bị xe, chúng tôi không có đủ xe cho mọi người.” Nói rồi, người lính trẻ chỉ vào 2 chiếc xe buýt. “Ai không có xe hãy lên những chiếc này hoặc lên nhờ xe của người khác.” Mọi người nhanh chóng chen chân vào, ào vào hai chiếc xe buýt. Trong khi đó, có người lại đang đi tìm những chiếc xe đậu bên lề đường. Hứa Triệu An không để tâm lắm, lặng lẽ lãi xe tiến về phía sau chiếc xe buýt. Chiếc xe quân đội dẫn đầu, hai chiếc xe buýt, và vài chiếc xe con khác. Để an toàn, Hứa Triệu An đi ngay đắng sau chiếc xe buýt thứ 2. Tốt nhất là không nên đi cuối hoặc đầu. Đoạn đường đi ra khỏi thành phố mất gần 1 tiếng, khi quân đội cúng mọi người di cư đi đến thành phố T bên cạnh. Đột nhiên dừng lại. “Tôi thấy rằng, hôm nay có cố đi cũng không qua được thành phố này, thôi thì chúng ta tạm tìm một ngôi nhà mà ngủ tạm. Nhớ chọn những nơi có ít tang thi. Chúng tôi sẽ đi 1 vòng thành phố này để tập hợp lại những người dân còn sống. Tiện thể tìm thêm vài chiếc xe còn sử dụng được. Ngày mai, điểm đến của chúng ta là trạm xăng.” Hứa Triệu An cũng cảm thấy không có gì là không phải, trong thành phố này cũng có người sống, quân đội đương nhiên không bỏ qua. Hứa Triệu An liền lái chiếc xe Việt dã đi tìm nhà. Cô chọn một căn nhà 3 tầng, trông có vẻ không có người sống mà đi vào. Như cô nghĩ, trong này chỉ có tang thi. Hứa Triệu An liền bắn súng giết hết. Cô đi thẳng lên tầng 3. Ngoại trừ phòng có vết máu và hôi thì không có gì cả. Phải, không có gì cả. Cô liền vứt hết chăn mền ra hành lang, lấy của mình ra. Rồi bảo Tiêu Dực dung khăn lau vết máu. Còn mình thì xịt thuốc khử mùi khắp căn phòng. Hứa Triệu An yên lặng đem lương khô ra, chát ghét ăn hết, Tiêu Dực ở bên cạnh cũng bắt chước tương tự. Nhà này có 3 tầng, khả năng cao là sẽ có người cũng tìm ở đây. Để tránh phiền phức, Hứa Triệu An liền đem cửa tầng 3 khóa lại, tránh ai làm phiền.