Lâm Gia Thiếu Nữ

Chương 18 : Gặp nhị công tử Trình Tri Quân

Lâm Cảnh Nhàn chỉ mỉm cười hỏi lại: "Trình nhị công tử có điểm nào không tốt sao?" Thái Liên cũng không dám nói gì thêm. Dù sao chuyện này cũng là chuyện của chủ tử nhà mình, nàng chẳng qua cũng chỉ là một đứa nha hoàn mà thôi. Thái Liên lo lắng trùng trùng nhìn thoáng qua LâmCảnh Nhàn, trong lòng thở dài một tiếng, đại tiểu thư là một người tốt, tại sao lại phải cứ nhất quyết gả cho Trình nhị công tử đang mất bệnh sắp chết kia chứ? "Tiểu thư, người không muốn đi gặp Trình nhị công tử sao?" Thái Liên lại hỏi thêm. Lâm Cảnh Nhàn lắc lắc đầu, cách cư xử không lễ phép thì chỉ có một mình Lâm Cảnh Nguyệt mới có thể làm được, nàng sẽ không thể để cho người khác biết, là nàng có tâm tư tính toán lên người của Trình Tri Quân đâu. Nếu dựa theo tính cách của Lâm Cảnh Nguyệt thì... Cho dù nàng ta không thích Trình tri Quân đi nữa, thì cũng sẽ đem tội danh nào đó gắn lên người vị em rể này, còn về bản thân cô ta thì, khẳng định là sẽ ngụy trang thành người bị hại cho xem. Và kết quả cuối cùng chính là Lâm Cảnh Nguyệt thì được lợi hờ mà còn ra vẻ thông minh! Cho dù nàng có muốn gả cho Trình Tri Quân, thì cũng sẽ không trực tiếp ra mặt. Mục đích của nàng là muốn cho Trình Tri Hiểu và LâmCảnh Nguyệt có một kết cục ở phía sau cơ. "Không cần đi, chờ đến buổi tiệc đêm nay, hiển nhiên sẽ gặp thôi." Cảnh Nhàn mỉm cười nói. Ngọ thiện cũng chỉ đơn giản dùng qua vài món rồi tan, nhưng tiệc đêm mới chính là quyết định định ra hôn kỳ. Vào lúc ấy, Lâm Cảnh Nguyệt nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp để Trình Tri Hiểu cưới cô ta. Uhm, mà dựa theo tính cách của Lâm Cảnh Nguyệt thì... Suy nghĩ của Lâm Cảnh Nhàn chuyển nhanh một cái. Đã vậy thì, nàng sẽ giúp cho Lâm Cảnh Nguyệt một tay. Vì để tăng thêm tinh thần và sức lực làm những chuyện này, LâmCảnh Nhàn liền đi an giấc một lát. Tất nhiên, nàng đã lặng lẽ phân phó Thái Liên chú ý động tĩnh của Trần di nương và Lâm Cảnh Nguyệt rồi. Ngày vừa tối mờ, Lâm Cảnh Nhàn đã tỉnh dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi. Thái Liên chờ ở cửa, liền nói: "Tiểu thư, Ngọc Liễu, người bên cạnh của Trần di nương đã ra phủ một lần, lén lén lút lút trở về, trên tay còn cầm theo vật gì đó nữa. "Hửm? Ngọc Liễu sao?" Lâm Cảnh Nhàn nhíu mày, Ngọc Liễu chính là đại nô tỳ của Trần di nương, chuyện này rõ ràng là chuyện lớn rồi, cho nên bà ta mới liền bảo Ngọc Liễu ra ngoài! Lâm Cảnh Nhàn lại hỏi: "Có thể hỏi được Ngọc Liễu đi đến nơi nào không?" "Dường như là đi đến một dược đường*( tiệm thuốc) nhỏ." Thái Liên đáp Lâm Cảnh Nhàn liền suy ngẫm một lát, tại thời điểm mấu chốt Ngọc Liễu liền đi ra ngoài, hơn nữa lại đi đến một dược đường nhò, trong này chắc chắn có chuyện mờ ám rồi! Nếu Ngọc Liễu muốn đi xem bệnh, cũng không cần đi đến một cái dược đường nhỏ bé kia. Lâm Cảnh Nhàn lại nhớ đến. Ở kiếp trước, bản thân nàng không cẩn thận đã làm rơi chén canh bằng ngọc trắng kia. Trong lòng liền dấy lên suy tính. Kiếp trước, trong buổi tiệc đêm đó, bởi vì nàng thẹn thùng, tay chân liền luống cuống, không cẩn trọng mà đánh ngã chén canh bằng ngọc trắng kia. Khi đó, thái độ của Trần di nương cũng rất khác thường, đã quở trách nàng một trận. Nên biết là, ở trước mặt người khác và cho đến bây giờ, Trần di nương cũng chưa từng mắng chửi nàng dù chỉ là một lời nói nặng nề, cũng chưa từng có. Nếu không phải hôm nay nàng gặp phải loại chuyện giống như thế thì Lâm Cảnh Nhàn cũng còn chưa xem loại chuyện này là có mờ ám gì. Hiện giờ suy nghĩ lại, trong chén canh bằng sứ kia, chắc chắn là có điều mờ ám! Trong lòng nàng rất nhanh đã có dự tính, xem ra Lâm Cảnh Nguyệt đã có biện pháp đối phó với nàng rồi! "Tiểu thư, Trần di nương bảo người sang đây gọi chúng ta qua bên đó, chúng ta đi thôi." Thái Liên mỉm cười nói. Lâm Cảnh Nhàn gật đầu, thu dọn mọi thứ, rồi đi đến phòng khách. Vào lúc này đã là giữa hè, vừa vặn hoa mẫu đơn ở trong phủ đã nở, trên cây còn có vài cái lồng đèn được treo lơ lững, gió mát ấm áp khẽ thổi qua, làm rung động đèn và hoa.Cảnh vật đêm nay quả nhiên rất đẹp. Lâm Cảnh Nhàn bước tới phòng khách, chợt có chút rụt rè, không phải là sợ Trần di nương bày kế nàng, mà là... Nàng làm sao có thể đem chuyện xảy ra hôm trước mà quên đi được!Chỉ một chốc nữa thôi nàng liền gặp được Trình Tri Quân rồi! Nếu nàng chưa từng gặp qua hắn, thì đã không quan trọng rồi. Nhưng cách đó không lâu, nàng đã gặp hắn ở trên ngọn núi kia, nghĩ đến tình cảnh nàng và hắn đã trải qua, chuyện không hợp lễ nghi ấy, thật khiến nàng có chút quẫn bách. Nàng muốn Trình Tri Quân làm phu quân của mình. Cho nên mới làm như vậy, nàng thật không thể nhìn Trình Tri Quân chết đi? Nếu hắn chết, nàng phải gả cho ai? Có điều, người đã đến, nàng cũng không thể lùi bước. Nàng khẽ cắn môi, Trình Tri quân kia có thể cắn nàng, ăn nàng sao? Nàng làm gì phải sợ một cái gã đang mang bệnh sắp chết kia chứ! Nghĩ nghĩ như thế, Lâm Cảnh Nhàn liền sải bước đi vào bên trong! Vừa xuất hiện, Trần di nương liền mỉm cười nói:" Ai dồ, A Nguyên, đứa trẻ nhỏ này, vào thời điểm quan trọng như thế mà vẫn có thể ngủ trưa được sao?" Giọng nói của Trần di nương tuy oán trách nhưng lại kèm theo sủng ái, khiến người nghe thấy cũng chỉ biết Trần di nương chính là một người mẹ hiền từ phúc hậu. Lâm Cảnh Nhàn mỉm cười nói: "Di nương, ta lại để người phải lo lắng rồi." Trong lúc ứng phó với Trần di nương, nàng cũng đã quan sát người ngồi ở đây, kế bên Trình Tri Hiểu còn có một người. Người đó thân vận thanh y viền trúc văn,  tựa như một cây trúc xanh,  trên người còn mang theo vài phần khôi ngô, anh tuấn. Trên đầu hắn còn mang theo một cây trâm bằng ngọc, hình dáng cành mai, lúc hắn cúi đầu, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn ly trà trước mắt hắn. Sau khi nghe thấy âm thanh của Lâm Cảnh Nhàn vang lên, dường như hắn có chút khó tin, liền ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt mát lạnh rơi ngay trên người của Lâm Cảnh Nhàn. Lâm Cảnh Nhàn cảm thấy có chút chột dạ, lần đó gặp mặt, nàng cũng không để Trình Tri Quân biết được thân phận thật sự của nàng mà. Vào lúc này, Trình Tri Quân chắc sẽ không... Lâm Cảnh Nhàn lắc lắc đầu, nghĩ nghĩ Trình Tri Quân sẽ không nhân cơ hội này mà nói ra những lời nói gây bất lợi cho nàng, vì dù sao đi nữa tổn thất cũng không chỉ mỗi một mình nàng đâu. Nghĩ như thế, Lâm Cảnh Nhàn liền định thần trở lại. Nhìn người con gái xinh đẹp, thanh tú đến động lòng người, thật khiến Trình Tri Quân phải há mồm kinh ngạc, định nói gì đó nhưng lại thôi. Lâm Cảnh Nhàn nhẹ nhàng thi lễ, sau đó nói: "Tiếp kiến Trình nhị công tử." "Cô nương... Không cần khách sáo đến như vậy." Vào lúc này vẻ mặt của Trình Tri Quân đã trở nên lạnh nhạt. Nữ tử này, về sau chính là phu nhân của Trình Tri Hiểu. Nghĩ đến đây, ánh mắt của Trình Tri Quân nhìn Lâm Cảnh Nhàn cũng mang theo vài phần lạnh lẽo. Dường như Lâm Cảnh Nhàn cũng cảm giác được Trình Tri Quân mang ý bất thiện với nàng, nhưng cũng chỉ nghĩ là do nàng không nói thật với hắn,vì thế đã đắc tội với hắn. Nàng nghĩ nghĩ, có lẽ nên tìm thời gian thích hợp giải thích với hắn một lần. Chuyện xảy ra ở trên núi là do nàng quá hoảng sợ, nên nhất thời đành nói dối để ứng phó Trình Tri Quân mà thôi. Hiện giờ xem ra, bản thân nàng sắp có một kết cục thảm hại... trong lòng Lâm Cảnh Nhàn bi ai than lên một tiếng, có chút cảm thấy hối hận rồi. Lúc này Trình Tri Hiểu nhìn Lâm Cảnh Nhãn cười một cái rất là phong nhã. Lâm Cảnh Nhàn ngồi xuống, yên tĩnh an lành không nói một tiếng nào, còn riêng  Lâm Cảnh Nguyệt thì nói líu ra líu rít không ngừng.