☆ 5. Ầm ĩ tại quán bar Từ trên xe bước xuống, Chu Hoằng đi thẳng vào sâu trong quán bar, trên đường đi tiện tay nhặt lên một chai rượu, đến cửa ghế lô, nhấc chân can đảm đạp một cái, chỉ thấy cánh cửa kia lắc lư hai cái, cả đống người bên trong đều trừng lớn mắt nhìn qua. Chu Hoằng chỉ đảo mắt liền thấy Triệu Tả đang ngồi trăm đám người, thấy gã đang nâng ly rượu trước mặt, ý cười trong mắt còn chưa tan hết, thấy hắn đến chỉ hơi đánh giá hắn trên dưới một lần, liền lớn tiếng hỏi: "Hê, nhìn mày chật vật kìa, chẳng lẽ..." Còn chưa dứt lời, Triệu Tả đã đổi sắc mặt, bởi vì thấy Chu Hoằng giơ chai rượu đập mạnh lên tường, nắm phần còn lại chỉ vào gã. "Con mẹ mày!" Mắng một câu, Triệu Tả nhanh chóng nhảy dựng lên, cũng chộp lấy chai rượu. Chu Hoằng lệ khí đầy người, vô cùng kinh khủng, nhưng khí thế có mạnh đi nữa cũng không chống lại được đối phương nhiều người, không chờ hắn tới gần Triệu Tả, mới nửa đường thì đã bị cản lại ấn lên tường, chai rượu vỡ cũng bị cướp đi. "Ditme, ai đây, lại chạy tới đây dọa người?" Một tên tóc vàng nhổ một bãi đàm xuống đất, loạng choạng đi về phía Chu Hoằng đang bị đặt trên tường, "Gan to nhỉ, chán sống rồi?" Chu Hoằng dùng sức giãy giụa, không nhúc nhích được, gương mặt lại bị tóc vàng tát mạnh hai cái, cơn tức giận trong lồng ngực trong chốc lát không còn cách nào xìu xuống, gương mặt căng như khối xi măng, đôi mắt sung huyết nhìn chòng chọc Triệu Tả không thả, "Buông ra!" "Mày kêu buông liền buông à, cửa muốn đá thì đá à, mày là Quan Nhị Gia hay gì?" Tóc vàng nắm tóc Chu Hoằng đập đầu hắn lên tường hai phát, "Mày có giỏi thì mày tránh thử xem, gào thét cái gì?" Người chung quanh bắt đầu vui cười ồn ào. Chu Hoằng huyết khí cuồn cuộn, tiếng rống từ trong cổ họng vang lên kèm với giãy dụa, sức lực rất lớn lại làm cho mấy người kiềm chế hắn lui ra sau một bước. Mấy người này thấy kinh hãi, mặt mày căng cứng, không khỏi đều bắt đầu chơi ác hơn, mày một đấm tao một đá mà đánh. Thần kinh của Chu Hoằng đã bị phẫn hận chiếm đoạt, chỉ là đánh thôi mà, kiên cường trong ngực cũng sắp được hắn nâng lên thật cao, nửa điểm chịu thua cũng không có. Tóc vàng phấn khởi, Triệu Tả lại nhíu mày, ngăn lại tóc vàng cũng muốn lên, cười ha hả nói: "Anh Tiểu Long, đây là bạn tôi, vì chút hiểu lầm nên tìm tôi trả thù, phá hủy hứng thú của mấy anh em, thật ngại quá." Ngụ ý là, bán gã cái mặt mũi, không nên làm khó Chu Hoằng. Chu Hoằng phun một ngụm nước bọt trộn lẫn tia máu, hai mắt nhìn thẳng Triệu Tả, một vẻ hận không thể nuốt sống gã, hoàn toàn không cảm kích. Chân mày Triệu Tả nhíu thành chữ xuyên, gã mắng một tiếng, một bước dài tới, đập mạnh lên đầu Chu Hoằng một cái, "Mày ra vẻ cho ai xem, muốn cướp của đốt nhà, tao cho mày cướp của đốt nhà!" Vừa nói chuyện, lại vừa đập một cái, "Muốn tao chết à, mẹ mày có đến mức đó không!" Gương mặt xanh mét của Chu Hoằng co rúm, hai cánh tay bị trói buộc mạnh mẽ vung sang hai bên, sau đó cơ thể chợt bổ nhào về phía trước, giống như dã thú nổi giận, dọa mọi người a lên một tiếng, liền vội vàng chế trụ hắn. "Triệu Đại Tả mày là thằng chó, mày con mẹ nó làm chuyện đéo phải người làm!" Sắc mặt Triệu Tả hết sức khó coi, hắn dò xét liếc nhìn tóc vàng đang xem náo nhiệt, cũng nổi điên: "Câu này nếu mày nói vào hôm qua thì tạm được, hôm nay không có hiệu quả, mày hăng cũng quá chậm, tao không có hứng thú chơi với mày." Chu Hoằng như muốn phun ra búng máu tươi, cố kéo cơ thể bị giữ chặt muốn nhào lên, biểu tình đã là phẫn nộ cuồng bạo khó nói nên lời, thấy người bốn phía đều nhìn thẳng vào Triệu Tả, có người còn hỏi gã: "Tiểu tử rốt cuộc mày đã làm chuyện thất đức gì, xem dáng điệu là muốn đồng quy vu tận với mày đó." Mặt Triệu Tả đen thui, đá người đoán bậy một cước, "Liên quan đéo gì đến mày!" Sau đó gã nhìn về phía Chu Hoằng, có chút ý vị khuyên bảo, "Trong lòng mày nếu khó chịu thật, muốn liều với tao, tụi mình tìm hôm khác, hôm nay thì không được, đám bạn của tao đang ở đây, thôi thì, mày về trước đi, chờ tao gọi điện thoại cho mày, tụi mình âm thầm giải quyết." Ồ, gã nói câu này thật dễ nghe. Chu Hoằng cười lạnh một tiếng, nhe hàm răng dính máu, "Triệu Đại Tả con mẹ mày, sau lưng làm ra chuyện cặn bã đó, bên ngoài thì giả mặt chó, so ra năng lực tao thua mày, tao với mày phải giải quyết trong ngày hôm nay, còn phải ở chỗ này!" Nghe vậy, tóc vàng có phản ứng đầu tiên, hắn vứt điếu thuốc xuống đất, tiến lên một bước nắm tóc Chu Hoằng ác độc nói: "Nhìn không ra tiểu tử này cũng có cốt khí nha, cố ý kiếm chuyện đúng không, hôm nay anh Long tao đây sẽ cẩn thận xem thử, mày con mẹ nó giải quyết như thế nào!" Lời còn chưa dứt, cánh tay đã giơ lên. Mắt Chu Hoằng sáng dị thường, hắn nhìn chằm chằm nắm đấm của tóc vàng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ làm sao tránh để giảm thiểu thương tổn cao nhất, đồng thời trong lòng nghĩ, mà hôm nay bị đánh không ra hồn gì, hắn cũng sẽ không cảm thấy thê thảm, bởi vì so với việc bị khuất nhục, dằn vặt trên da thịt cũng có thể khiến hắn giải thoát đôi chút. Chu Hoằng thừa nhận, hắn chính là đang tìm đánh. Nhìn chằm chằm nắm đấm đến gần trong gang tấc, Chu Hoằng rất nhanh nghiêng đầu sang một bên, cũng không cảm thấy có cái gì rơi xuống, liền quay đầu nhìn lại, mà vừa nhìn, thì không khỏi thầm kinh hãi. Trên cổ tay tóc vàng đột nhiên xuất hiện một bàn tay, bàn tay kia thon dài mạnh mẽ, rất đẹp, mà chủ nhân bàn tay, lại là người vừa mới quen hôm nay, Trương Minh tổng quản lý của "Lục Nguyên". Chu Hoằng không thể nói là không kinh hãi, mà thấy Trương Minh ăn mặc như lúc nãy thì không tự chủ nhíu mày, người này đúng là rảnh quá, vậy mà đuổi theo hắn tới đây, kính không đeo, đồ không thay, áo sơ mi trắng nhàn tản, là phái đoàn ở nhà. Tóc vàng vô cùng kinh ngạc khi có người dám ngăn cản hắn, xanh mặt nhìn ra đằng sau, nhưng khi thấy gương mặt không dao động của Trương Minh, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chậm rãi thu hồi nét dữ tợn trên mặt, cựa khỏi trói buộc trên cổ tay quan sát Trương Minh, "Anh là ai?" Khí tràng của Trương Minh không tầm thường, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy người này có lai lịch, không dễ đắc tội, cho nên giọng của tóc vàng không tự chủ cũng có chút mềm. Trương Minh lại không hề ý thức được, nghiêng người ngoắc tay về hướng cửa, trong ghế lô liền ào ào chen vào một ít người, đồng phục cà vạt, trang phục đều khá chính thức, như là người trong quán bar này, người dẫn đầu rất cường tráng, mặt mày tao nhã không giống kẻ hiền lành. Bao gồm cả Chu Hoằng, người trong ghế lô nhìn thấy cảnh này, đều sửng sốt ngớ người, sau đó nhìn về phía Trương Minh, chỉ thấy anh tùy ý ra hiệu, nói với nam nhân mặc đồng phục dẫn đầu: "Mấy người này gây sự ở đây, các anh xem rồi xử lý một chút." Nói hàm hàm hồ hồ, cũng không có biểu tình gì, giống như ông chủ đang ra lệnh, cứ nhìn phản ứng của nam nhân mặc đồng phục đi, vừa khách khí vừa xa cách, còn không phải xem anh ta là ông chủ à. Chu Hoằng nhìn thấy Trương Minh vòng qua tóc vàng, nắm cánh tay của mình rồi kéo ra bên ngoài, bọn người chế trụ hắn hiển nhiên cũng giống hắn, đều có chút không hiểu, mới vừa sửng sốt, Chu Hoằng liền bị thuận lợi kéo ra khỏi ghế lô. Ngồi trong xe, Chu Hoằng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ gương mặt bầm dập, nét mặt và nhịp hô hấp đều hết sức bình thường, hoàn toàn không giống một người thân thể kiêm tinh thần đều bị thương nặng. Trương Minh thỉnh thoảng nhàn nhạt liếc hắn một cái, cũng không nói chuyện. Tính cách của Chu Hoằng quật cường như con gián vậy, phải nói một hai chớp mắt luẩn quẩn trong lòng từng có trong nội tâm hắn, đều tan thành mây khói sau một phen xung động và giày vò đó rồi, còn lại, gần như chính là không cam lòng và không chịu thua thôi. Nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn liên tục nghĩ, món nợ này, hắn sớm muộn phải đòi lại gấp bội. Trương Minh lại lần nữa cứu hắn, ngẫm lại quả là tang thương, lúc gian nan nhất, bên cạnh mình không phải bạn tâm giao, mà là một công tử hào phóng vừa kết bạn được một ngày, trong một ngày, vô năng và khuất nhục gì đó đều bị anh ta nhìn thấy. Chu Hoằng cười bi thảm, như thế cũng tốt, so với bại lộ tất cả trước mặt người quen, bị một người xa lạ nhìn thấy, trong lòng hắn dễ tiếp nhận hơn một ít. Liếc mắt nhìn Trương Minh, Chu Hoằng không khỏi kéo khóe môi một cái, người này phong hoa nội liễm, có sự ổn trọng trầm lắng không hợp với tuổi tác, tạo cảm giác lầm lì, cũng khó có thể tưởng tượng một người trẻ tuổi có tiền như vậy lại có tính cách thế này, nói thật, Chu Hoằng rất ghen tị, nếu như người này táo bạo một chút thì hoàn hảo rồi... Xem ra quả thực là mình bạo phát quá dọa người, như muốn đổ máu với người khác vậy, làm người ta lo lắng, mới khiến cho người ta cố ý đuổi tới, nghĩ đến đây, Chu Hoằng cảm thấy thật ngại ngùng, đang muốn nghiêng người nói chuyện với anh ta, trong lúc thoáng đảo mắt bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Chu Hoằng rùng mình, lập tức nằm úp sấp lên cửa sổ quan sát, chờ khi thấy rõ, sắc mặt lập tức thay đổi, đầu ngón tay đặt tại trên cửa sổ cũng trắng bệch.