Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi

Chương 49 : Vua tưởng tượng

Tuy hôm Tuyết Bạch Sinh xuất hiện biểu hiện của Trương Cảnh Minh rất lãnh đạm, thế cho nên Tuyết Bạch Sinh ban đầu rất chảnh sau đó cũng rất nhục nhã, bị tức không nhẹ nên Chu Hoằng cảm thấy rất thoải mái, cũng làm hắn vào lúc đó cảm thấy rất có cảm giác an toàn, nhưng hai ngày qua đi, cũng có hơi không kiên định như thế nữa, đại khái cũng là do bản thân hắn miên man suy nghĩ gây nên. Cầm điện thoại di động lên nhìn đồng hồ, mới sáu giờ, còn ba tiếng nữa... Không biết thế nào, Chu Hoằng bỗng nhiên thấy thê lương. Bọn họ nhất định sẽ chơi rất vui nhỉ, đều là người quen cũ, có ký ức tương giao, có chuyện nói nói không hết, cảnh tượng nhất định rất hòa hợp cũng nhất định rất rộn rã, nhưng hắn thì sao, cô đơn phòng trống khuê phòng oán, cô đơn tịch mịch nghĩ người khác chắc chơi vui lắm, thật con mẹ nó xót vãi! Cảm giác giống như cả thế giới phản bội mình, chỉ còn một người có thể ỷ lại, mà người kia hình như lại không chỉ có một mình hắn... Má... Chu Hoằng cũng không biết thời gian còn lại làm sao mà trôi, điện thoại di động cũng sắp bị hắn ném vỡ rồi, nhưng chín giờ đúng, Trương Cảnh Minh cũng không trở về. Chu Hoằng nửa điểm do dự cũng không có, căng mặt gọi vào số điện thoại, nhưng trong tai nghe truyền tới chỉ là giọng nữ máy móc, cái gì mà thuê bao quý khách đang gọi hiện đã tắt máy... Lúc đầu cho rằng sẽ nhận được một câu trả lời "À, đang ở trên đường về", chậm một chút cũng không quan trọng, hắn không so đo cũng không thực sự bắt anh "Tự gánh lấy hậu quả", nhưng lúc này là sao? Tắt máy?! Trương Cảnh Minh chưa bao giờ tắt máy, huống chi còn dưới tình huống như vậy! Chu Hoằng lập tức từ trên sô pha nhảy lên, cầm điện thoại di động tiếp tục gọi, nhưng gọi mấy lần đều là kết quả giống nhau, tắt máy. Chu Hoằng dần dần có chút nôn nóng, cảm thấy nhất định có chuyện gì xảy ra rồi, hắn cong lên ngón trỏ gõ lên răng, trong đầu bỗng nhiên nhảy vào cái bóng của Hách Lôi, tên kia là fan trung thành của Tuyết Bạch Sinh, là con nhà giàu cái gì cũng làm được... Chu Hoằng không hiểu tại sao lại nghĩ đến Hách Lôi, cũng không cảm thấy hắn nghĩ nhiều, hắn thật sự bị sự kiện đột nhiên tắt máy kích thích rồi. Cau mày, Chu Hoằng gọi vào số Lưu Vũ Thần, hắn lại không có tắt máy, nhưng từng tiếng tút qua đi, cũng không thấy hắn bắt máy, cuối cùng tất nhiên là kết quả máy bận. Chu Hoằng bối rối, gọi tiếp, lần thứ ba thì bị thông báo đã tắt máy. Nếu như vừa nãy là mình suy nghĩ lung tung, có phải phát triển trước mắt nên gấp gáp rồi hay không? Chu Hoằng lập tức ngồi không yên, trong đầu lại thần kỳ nghĩ đến cảnh Trương Cảnh Minh bị một đám phát tiểu bức bách, nhất quyết muốn anh và Tuyết Bạch Sinh đi mướn phòng. Đúng là vua tưởng tượng. Đi hai vòng, Chu Hoằng quả quyết đi tới cửa, nhưng sau khi ra ngoài cửa mới phát hiện căn bản hắn không biết họ liên hoan ở đâu. Chu Hoằng trong thang máy nóng nảy trực tiếp nắm tóc, muốn hút thuốc, sờ túi thì phát hiện không có mặc áo khoác, không trở về nữa, ra thang máy trực tiếp chạy ra ngoài tiểu khu. Đầu xuân mặc dù thời tiết không lại gió thổi se lạnh, có thể đứng lâu vẫn lạnh cực kỳ, huống chi là buổi tối, trên người Chu Hoằng chỉ mặc cái áo len màu nhạt thật mỏng, không áp sát người, gió thổi liền phồng lên, lạnh vô cùng nhưng lại không mặc thêm áo khoác, cóng đến mức cằm run lẩy bẩy. Hắn đã sớm muốn hút thuốc, đứng một hồi rốt cục nhịn không được đi mua, quay về ngồi xổm dưới đất ôm cánh tay buồn bực mà hút, mắt như đèn pha nhìn chằm chằm xe cộ ra vào, trong tay siết cái điện thoại di động đồng nát, cứ mấy phút là gọi điện thoại, nhưng kết quả đều giống nhau. Biểu hiện thời gian lại qua hơn một tiếng, Chu Hoằng cũng không biết mình làm chịu đựng được, ngón tay lạnh băng chà xát màn hình điện thoại di động khi sắp xung động muốn báo cảnh sát, rốt cục thấy từ xa xa một chiếc xe nhìn quen mắt, là Land Rover của Lưu Vũ Thần. Chu Hoằng nhất thời nhảy dựng lên, nhưng ngồi xổm quá lâu, sau gáy khó chịu, đi đứng cũng tê dại, lảo đảo suýt chút nữa đã ngã ra đất, hắn chặn ở lối vào, khi xe đi ngang thì nhào tới vỗ cửa sổ xe. Lưu Vũ Thần từ sớm đã nhìn thấy Chu Hoằng rồi, thấy thân hình hắn lắc lư thất hồn lạc phách, liền giảm tốc độ, mặc hắn đi theo chạy chậm đến ven đường, dừng xe, hạ kính xe xuống. "Vỗ nhẹ thôi!" "Trương Cảnh Minh đâu?" Chu Hoằng vịn kính xe đưa đầu vào, không thấy ghế phó lái có người, lại vội vàng nhìn ra sau, nhưng bầu trời tối đen, tối om thấy không rõ. Lưu Vũ Thần mở cửa sau, ngay lập tức biểu tình không tốt lắm, "Phía sau kìa, lên xe." Chu Hoằng chỉ vội vàng nhìn hắn, không để ý tới cái khác, một bước nhảy qua mở cửa xe, đảo mắt thấy Trương Cảnh Minh nghiêng người tựa lên cửa xe bên kia, đầu ngã lên cửa sổ, áo khoác xốc xếch, đôi chân thon dài ủy khuất cong lại, biểu tình không thấy rõ, nhưng Chu Hoằng có thể cảm nhận được anh khó chịu, nhất thời thấy không nỡ, khom người chui vào. Trước mặt phả tới hơi ấm, Chu Hoằng run lên hai cái, chuyển cơ thể Trương Cảnh Minh sang bên mình ôm mặt anh, áp tay vào chỉ cảm thấy nóng bỏng, mà chờ khi nhìn thấy chân mày nhíu chặt và đôi môi mím thành một đường của anh, lòng không khỏi càng đau thêm, "Anh ấy bị sao thế?" "Uống say thôi." Kỳ thực Chu Hoằng đã sớm ngửi được mùi rượu nồng nặc rồi, nhưng không tin Trương Cảnh Minh sẽ say. "Anh ấy uống bao nhiêu?" Trong long Chu Hoằng cảm thấy khó chịu, lần trước ăn cơm với Lương Tử uống nhiều như vậy cũng không trông thấy anh có nửa nét say rượu, lúc này say thành như vậy, không biết đã uống bao nhiêu rồi. Quả nhiên là vì trường hợp khác nhau, người cũng khác nhau, tâm tình cũng khác ư? Lưu Vũ Thần không nói chuyện, mà khởi động xe. Chu Hoằng nhịn không dán mặt lên, hôn lên đôi mắt nhắm chặt của Trương Cảnh Minh. Lông mi của Trương Cảnh Minh run run, có lẽ là cảm nhận hơi lạnh trên người Chu Hoằng, thấy thoải mái, anh rầm rì một tiếng giật giật cơ thể, vươn tay ra ôm lấy Chu Hoằng, dán gương mặt nóng hổi vào cổ hắn. Trong long Chu Hoằng rung động, hốc mắt lại có chút chua xót, nhịn không được ôm sát Trương Cảnh Minh. Lưu Vũ Thần nhìn vào gương một cái, hô to chịu không nổi, tăng tốc chạy thẳng vào hầm đậu xe. Bình tĩnh lại, Chu Hoằng bỗng nhiên nhớ lạ, nhớ tới cách có thể khiến Trương Cảnh Minh say ngã, nhưng sau đó lại nhíu mày, bởi vì Trương Cảnh Minh sẽ không ngốc đến mức tự đi uống rượu đỏ, trừ khi lại bị gài như lần trước. Chu Hoằng từng tỉ mỉ hỏi Trương Cảnh Minh về lần bị gài đó, hắn hỏi, rượu đỏ là màu đỏ anh nhìn không thấy sao, vì sao còn bị gài? Trương Cảnh Minh nhìn hắn một cái, nói, rượu anh không thể uống đó là rượu cất từ nho đỏ, bất đắc dĩ còn có một loại rượu dùng nho vỏ đỏ ruột trắng cất sau khi cạo sạch vỏ lên men thì mang màu vàng chủ đạo, anh có mọc ba con mắt cũng chưa chắc phân biệt ra được. Lúc đó Chu Hoằng đổ đầy mồ hôi lạnh, oán thầm có phải người quá cường đại đều phải có một tử huyệt khó nói mới có thể tìm được cân bằng hay không? Chu Hoằng không tin đám phát tiểu kia không biết chuyện này. Lúc này xe đã dừng lại, Lưu Vũ Thần xuống xe, vòng qua đầu xe đi tới, kéo cửa sau không nói lời gì liền cầm cánh tay Trương Cảnh Minh dìu ra ngoài. Chu Hoằng cũng không màng tới mình có lời muốn hỏi, nhanh chóng giúp đỡ đi ra cửa ga-ra. Trong thang máy, Chu Hoằng một tay che mặt Trương Cảnh Minh, để anh ngã lên người mình, sau đó nhìn Lưu Vũ Thần không thấy háo hức xíu nào, mở miệng hỏi: "Các anh không biết anh ấy không thể uống rượu đỏ à?" Lưu Vũ Thần hừ một tiếng, nhìn đồng hồ đo tầng của thang máy, gãi đầu một cái, "Biết." Thấy hắn sốt ruột, bộ dạng còn chột dạ, Chu Hoằng lập tức nổi giận, "Nếu biết tại sao còn muốn cho anh ấy uống?" Khựng người lại, giọng nói chuyển thành cứng rắn, "Có chuyện gì xảy ra đúng không? Trương Cảnh Minh tắt điện thoại, tôi gọi cho anh anh cũng không bắt máy, sau đó thẳng thắn tắt máy, đến cùng là mấy người đang quậy cái gì đó?" Lưu Vũ Thần vô cùng không thích tình huống bị chất vấn thế này, lắc cổ trái phải, sau đó nhìn sang phía Chu Hoằng, cằm khẽ nâng, ánh mắt có hơi lạnh, "Hỏi nhiều cái gì? Người tôi đã đưa về cho cậu, có gì chờ cậu ấy tỉnh thì hỏi trong chăn đi." Má! Hắn nóng cái gì? Tâm tình còn vẫn kém từ ban đầu của Chu Hoằng, lúc này bị một câu không âm không dương như thế, cơn giận từ nội tâm lại dấy lến, hắn đỡ Trương Cảnh Minh đang dần dần trượt xuống, sau đó định mở miệng lên án công khai, nhưng lúc này thang máy ngừng, biểu hiện đã đến tầng trệt. Lưu Vũ Thần lập tức đoạt lấy Trương Cảnh Minh đi ra ngoài, Chu Hoằng sửng sốt, đuổi sát theo.